Si Mê Bất Chấp - Chương 20

Tác giả: Phạm Kiều Trang

Lam Lam cứ đứng thất thần, tự mình ngẩn ngơ như vậy đến cả nửa ngày, đầu dây bên kia dường như Doãn Tuấn Phương không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa, rút cục đành phải gọi mấy tiếng
- Lam Lam, còn nghe không đấy?
- Anh hai, anh Đức bị làm sao, anh nói cho em biết đi.
- Cách đây 2 tháng, ai mạnh miệng nói không kết hôn với Cảnh Đức thế? Giờ lo lắng sốt vó lên rồi à?
- Anh hai đừng đùa nữa, nói đi.
- Ông chồng nam thần soái ca của em phải điều trị PrEP thêm một tuần nữa, tuần sau khỏi bệnh phải ngay lập tức quay trở lại bệnh viện làm việc. Haizzzz, thế là cậu ta phải chấm dứt chuỗi ngày rong chơi bên cạnh em rồi.
Nghe anh hai nói vậy, trái tim đang lơ lửng của Lam Lam mới hạ cánh an toàn "bịch" một cái. Cảnh Đức khỏi bệnh là tốt rồi, nhìn anh sốt đến hao mòn thân xác như vậy mà cô xót ruột phát điên lên được, chuyện rong chơi của hai người thì thôi...tính sau đi.
Mà khoan đã...
Lam Lam chợt tưởng tượng ra cái bản mặt nham nhở của Doãn Tuấn Phương ở đầu dây bên kia, cô nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ
- Anh - hai - giỡn - vậy - có - vui - không?
- Vui.
Dứt lời, tín hiệu kết nối đã hoàn toàn bị ngắt. Anh trai cô đã phũ phàng cúp máy.
Vì tâm trạng cực tốt sau khi biết tin Cảnh Đức hoàn toàn bình an vô sự, cho nên Lam Lam không thèm so đo với anh hai nữa. Cô vui vẻ đặt điện thoại xuống bàn rồi chạy tới phòng ngủ thông báo cho anh biết kết quả xét nghiệm của mình.
Khi cô đến, Cảnh Đức vẫn nằm trên giường, chăm chú xem chương trình "Vì sức khỏe cộng đồng" trên tivi, khuôn mặt vì sốt mà trở nên hơi đỏ ửng
- Anh đang xem gì vậy?
- Xem mấy chương trình thiện nguyện. Em lại đây.
Lam Lam chậm rãi đi đến chiếc ghế mây bên cạnh giường, ngồi xuống, tiện tay lấy một miếng táo bỏ vào miệng, cũng đưa cho anh một miếng
- Anh được lên Hà Giang chưa? Nghe nói trên đó người dân còn đói nghèo lắm.
- Chưa. Chừng nào rảnh chúng ta cùng đi.
- Thật không?
- Thật.
- Anh hai em mới gọi điện thoại đến, có kết quả xét nghiệm máu rồi đấy.
- Ừ
- Anh không sốt ruột à?
- Không. Anh quen rồi.
- Hừm. Làm em mắc công đang nghĩ xem nên lừa anh thế nào.
Cảnh Đức dừng xem tivi, quay lại mỉm cười chăm chú nhìn Lam Lam.
Nụ cười của anh rất nhẹ, rất êm dịu, không tỏa nắng rực rỡ nhưng lại dễ đi vào lòng người, dễ khiến người ta nhìn thấy một lần liền không sao quên được. Nhẹ nhưng không nhạt, thơm nhưng không nồng, tiết chế vừa đủ...khiến người ta mê say...
Ngay cả nụ cười cũng giống hệt như mùi hương trên người anh...Vô cùng quyến rũ.
Anh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, chậm rãi lên tiếng
- Em lại đây.
Lam Lam như bị thôi miên, cứ ngây người mải mê nhìn anh, bước chân cũng không nghe theo lý trí điều khiển nữa mà cứ vô thức đi tới bên cạnh giường, ngoan ngoãn ngồi xuống
- Có muốn nghe kể chuyện không?
- Kể chuyện? Anh kể á?
- Ừ
Lam Lam nghe thấy vậy liền phấn khích không kìm được, bèn lật chặt nằm xuống bên cạnh anh, háo hức chờ anh kể chuyện. Anh học giỏi như vậy, chuyện của anh chắc cũng rất hay nhỉ?
- Anh mau mau kể đi, em không ăn táo nữa.
- Em có hứng thú với chuyện của anh hồi còn học Y không?
- Chuyện nào cũng hứng thú. Vô cùng hứng thú.
Nhìn thấy ánh mắt Lam Lam kiên định sáng rực như vậy, anh lại ôn hòa mỉm cười thêm một cái nữa, khiến trái tim cô lập tức đông cứng lại trong l*иg ngực, bây giờ ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Bác sĩ ơi, bác sĩ à. Anh kể chuyện thì cứ tự nhiên mà kể đi được không? Đừng có cười nữa, anh cười đẹp trai như vậy hại chết em rồi.
- Ngày trước anh ở New York, vì nghiên cứu vi khuẩn kháng ung thư mà phải nằm viện trong vòng 3 tháng, lúc đó từ 75kg còn 52kg.
- Hả? 52 kg chẳng lẽ sắp thành bộ xương di động rồi à?
- Đúng vậy. Khi đó giống xác sống hơn.
- Tại sao lai phải nghiên cứu vi khuẩn?
- Vì các tế bào ung thư lây lan rất nhanh, đặc biệt là ung thư gan. Dù có phẫu thuật thì đôi khi dao mổ cũng rất dễ vô tình làm tế bào ác tính lan sang các tế bào còn lành. Bởi vậy nên cách duy nhất để tiêu diệt triệt để tế bào ung thư chỉ có thể là xạ trị, hóa trị và vi khuẩn. Xạ trị và hóa trị thường ảnh hưởng đến sức khỏe người bệnh rất nhiều, cho nên anh bắt đầu nghiên cứu vi khuẩn.
- Anh nuôi vi khuẩn?
- Ừ. Nuôi trong phòng vô trùng, một ngày anh ở đó mười sáu tiếng.
- Anh không ăn không ngủ sao?
- Trung bình một ngày ngủ hai tiếng.
Lam Lam kinh ngạc nhìn anh, càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ người đàn ông bình thản nằm bên cạnh. Con người ta muốn đạt được thành công, phải dùng mồ hôi, nước mắt để đánh đổi. Còn riêng anh, anh không những vì thành công của riêng mình, mà còn vì sinh mệnh vô giá của người khác, chấp nhận đánh đổi cả tính mạng lẫn sức khỏe của bản thân. Anh là người đàn ông xứng đáng được tất cả mọi người khâm phục và kính trọng.
- Anh nuôi đi nuôi lại, lần nào vi khuẩn cũng chết ở nhiệt độ 36 độ, tức là chưa bằng được nhiệt độ trung bình của cơ thể con người, nó đã chết rồi.
- Thế rồi sao?
- Anh bỏ ra 5 năm để nuôi lũ vi khuẩn đó, giữa lúc thí nghiệm sắp đến thời hạn kết thúc, thì anh bị nhiễm bệnh. Nói đúng hơn là bị chính những vi khuẩn mình nuôi vô tình nhiễm vào người.
- Hả?
- Ban đầu, anh sốt trên 38 độ, vào bệnh viện truyền nước vài ngày là khỏi. Truyền xong anh lại tới phòng nuôi cấy vi khuẩn, tiếp tục nuôi tiếp.
- Không phải là anh tự lấy bản thân mình ra làm thí nghiệm đấy chứ?
Nghe xong câu này, Cảnh Đức liền sửng sốt quay sang nhìn Lam Lam. Anh không nghĩ rằng cô nhóc này cũng thông minh như vậy, có thể đoán ra được chuyện anh dùng chính cơ thể mình để thử nuôi vi khuẩn.
Lam Lam thấy biểu tình của anh như vậy, dường như cũng biết được mình đã đoán trúng rồi. Quách Cảnh Đức, tại sao anh lại ngốc vậy chứ? Anh xả thân cống hiến cho nền Y Học rồi sao? Anh mà chết đi thì được chính phủ Hoa Kỳ tặng cho một cái huân chương Tự Do cũng được à? Hay phải sang Pháp nhận cái Huân chương Bắc Đẩu Bội Tinh thì mới xứng đáng với đóng góp của anh.
Nghĩ đến đây, trái tim cô bỗng nhiên cứ thắt lại trong l*иg ngực, vừa cảm thấy đau xót, vừa cảm thấy yêu thương.
- Anh kể tiếp đi.
- Sau đó...Anh bị sốt mất 3 tháng, trong vòng mấy ngày đầu, toàn thân bị co giật, mất sạch toàn bộ ý thức. Nằm ở bệnh viện điều trị gần 100 ngày, rút cục cũng khỏi, vi khuẩn cũng được cấy thành công vào cơ thể người.
- Trong suốt thời gian đó không có ai ngăn cản anh hay sao? Ý em là ba mẹ anh ấy.
- Anh không nói cho ba mẹ biết.
- Anh điên rồi.
- Nghiên cứu y khoa là công việc của anh. Vì công việc của mình mà bị chút bệnh, có đáng gì. Hà tất phải than vãn, chẳng những ba mẹ phải lo lắng, mà bản thân cũng cảm thấy lý tưởng mình chọn có vấn đề.
Cô lẳng lặng rúc đầu vào vai anh, nước mắt chảy xuôi xuống bên gối. Quả thật, so với ba tháng anh bị nhiễm vi khuẩn trước kia, một tháng bị phơi nhiễm HIV có đáng gì. Nhưng không hiểu sao, cô vẫn thấy đau lòng tột bậc. Một mình anh ở xa quê hương, cô độc trong bệnh viện lạnh lẽo, chắc hẳn...anh đã rất cô đơn!!!
- Vậy nên, Lam Lam, em cũng đừng lo lắng gì cả. Phơi nhiễm HIV không phải là không có cách điều trị.
- Em biết.
- Anh không sao đâu.
- Anh hai em nói, anh không sao rồi.
- Vậy sao em lại khóc.
- Em có khóc đâu.
Cảnh Đức thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi ôm cô vào trong lòng, mùi hương hoa trà phảng phất trong không khí, quyện vào tâm hồn của Lam Lam, khiến con tim cô lập tức chấn động
- Không phải anh đã khỏe rồi sao. Nín đi.
- Anh kể tiếp chuyện cho em nghe đi.
- Hết rồi.
- Vậy sau này, có phải nuôi thành công vi khuẩn, anh được tạp chí Y khoa quốc tế phỏng vấn, rồi còn được giải thưởng Passano không?
- Không. Mấy cái đó là giải thưởng của anh khi nghiên cứu thành công phương pháp phẫu thuật nội soi mới.
- Vậy còn đám vi khuẩn?
- Anh đem nó công bố rộng rãi, sau đó Viện Y học Hoa Kỳ đang thử áp dụng vào điều trị ung thư gan, ung thư tuyến giáp. Bước đầu cũng đã đạt được một số thành công. À phải rồi, ba chồng của em gái anh là người Việt Nam đầu tiên thử áp dụng liệu pháp này, tế bào ung thư đã được ngăn chặn triệt để. Hiện tại có thể sống được thêm khoảng hai mươi năm nữa.
- Hả. Chú Vương gì đó trong truyện á, ba của anh Phong á?
- Ừ. Bây giờ cái gì cũng được viết thành truyện nhỉ.
- Tất nhiên. Đó là anh chưa được đọc truyện của chị Hổ thôi.
- Ừ. Anh biết rồi.
Suốt đêm đó, Lam Lam hỏi anh rất nhiều chuyện, Cảnh Đức cũng kể cho cô nghe rất nhiều điều về anh. Lần đầu tiên trong suốt gần một năm quen nhau, anh ôm cô ngủ, thật ra đó chỉ là một cái ôm an ủi của anh trai, đối với một cô em gái nhỏ còn hay rơi nước mắt, tuy nhiên, trong lòng mỗi người đã đều có những cảm xúc riêng biệt với đối phương, những cảm xúc mà ngay cả bản thân họ cũng không thể nào định hình cụ thể được.
***
Sáng hôm sau, Lam Lam đang tất bật trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh, thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện ra bây giờ mới là bảy rưỡi sáng, không biết ai đến tìm cô sớm như vậy nhỉ.
Lam Lam lau lau tay vào tạp dề, đầu bù tóc rối ra mở cửa. Người đứng bên ngoài là một cô gái khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, xinh đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
- Xin chào, cô hỏi ai.
- Cho hỏi đây có phải nhà anh Đức không?
- Dạ đúng rồi, cô tìm anh ấy à?
Cô gái kia chăm chú quan sát Lam Lam từ đầu đến chân một lượt, lúc nhìn thấy cô đầu tóc bù xù, ăn mặc một bộ đồ ở nhà loại lỗi thời của thập niên 90, ánh mắt liền hiện lên vài tia mỉa mai, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ một cái
- Cô là người làm ở đây à? Anh Đức đâu?
- Anh ấy đang ngủ trong phòng. Cô tìm anh ấy...
Ba chữ "có việc gì không" Lam Lam còn chưa kịp nói thì cô gái kia đã lách qua người cô, tự nhiên bước vào nhà.
Đúng lúc ấy, Cảnh Đức cũng từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn nồng đậm mùi hoa trà hòa quyện cùng mùi sữa tắm, vài lọn tóc ướt còn lòa xòa vương trên trán.
Cô gái kia thấy anh liền thu lại nụ cười giễu cợt Lam Lam vừa rồi, lập tức bày ra khuôn mặt ôn nhu, mỉm cười nói với anh
- Đức, em đến thăm anh đây.
- À. Chào em. Ngồi uống trà đi, đợi tôi một chút.
Dứt lời, Cảnh Đức chỉ chỉ xuống sofa, hàm ý bảo cô ta đến đó ngồi đi, sau đó mở cửa đi vào phòng ngủ. Lam Lam thấy thái độ cô ta như vậy vậy, đành nuốt cục tức vào bụng, bưng đến một ly trà, chậm rãi lên tiếng
- Mời cô dùng trà.
- Trà gì đây?
- Trà Ô long.
- Anh Đức có thích uống trà ô long đâu. Loại trà rẻ tiền này, tôi cũng không thích.
Lam Lam há hốc mồm kinh ngạc, đang định úp luôn cả ly trà lên đầu cô ta thì Cảnh Đức bỗng từ phòng ngủ bước ra, trên người đã được thay một bộ âu phục sạch sẽ.
Cô nhịn.
Dù gì cũng là khách của anh nên cô nhịn.
Lam Lam lẳng lặng quay người vào phòng bếp, tiếp tục tất bật nấu nướng trong đó, tuy nhiên, cách âm giữa phòng bếp và phòng khách không tốt lắm, cho nên cô vẫn nghe rõ mồn một tiếng hai người trên đó nói chuyện
- Anh bị bệnh có sao không? Mọi người ở khoa rất lo lắng cho anh, nhưng lại chẳng ai biết nhà mà đến thăm cả.
- Tôi không sao. Em dùng trà đi.
- Đến hôm qua em mới hỏi được bác sĩ Phương địa chỉ nhà anh, nghe nói hôm qua anh ấy lấy máu của anh đi xét nghiệm nên em mới biết.
- Ừ. Âm tính với HIV, tuần sau tôi đi làm rồi.
- Anh cứ nghỉ ngơi đi. Em mang cho anh ít đồ bổ đây, anh gầy đi nhiều quá.
- Cảm ơn. Tôi khỏe rồi, mấy món đồ đắt tiền này, em cầm về đi.
- Thế sao được. Đức, anh gầy như vậy, bọn em nhìn thấy sẽ rất đau lòng đó.
Lam Lam nghiến răng bổ củ cà rốt. Đau lòng? Cô ta đau lòng sao không đến sớm mà chăm sóc anh. Ra vẻ gì chứ?
Cô điên tiết băm củ cà rốt ra thành mấy nghìn mảnh, vừa băm vừa tưởng tượng ra củ cà rốt là cô gái kia, cho đến khi sau lưng truyền đến một tiếng nói phụ nữ, Lam Lam mới giật mình bừng tỉnh
- Nước lọc ở đâu?
Lam Lam quay lại, thấy cô ta cầm một cốc nước đứng ở cửa phòng, hất hàm hỏi Lam Lam.
Cô lại liếc ra bên ngoài, thấy Cảnh Đức vẫn đang chăm chú ngồi xem tivi, Lam Lam tiếp tục nuốt cục tức vào bụng, chỉ chỉ về phía tủ lạnh
- Trong tủ lạnh, ngăn trên cùng bên trái.
- Cô làm ở đây lâu chưa?
- Mới 1 tháng.
- Chăm sóc anh ấy cho cẩn thận đấy, chắc nấu ăn không ra gì nên anh ấy mới gầy sọp đi như vậy.
- Cô...
- Lọ Truvanda để đâu?
- Ngoài phòng khách, ngăn kéo dưới tủ tivi, bên phải.
Dứt lời, cô ta cầm ly nước lọc quay người rời đi, chẳng buồn liếc Lam Lam lấy một lần. Lam Lam nhìn theo bóng lưng cô ta, thấy cô ta lấy lọ thuốc điều trị PrEP đưa cho anh uống. Rất thân thiết thì phải.
Hai người ở đó trò chuyện thêm nửa tiếng nữa, rút cục cô ta cũng chịu ra về. Lúc ra cửa còn õng ẹo nói với Cảnh Đức "anh nhớ uống thuốc và ăn uống đầy đủ đấy nhé, lúc nào rảnh em sẽ đến thăm anh".
Lam Lam lại nhịn. Đến lúc thấy ngón tay nhói đau, cô mới phát hiện ra máu chảy đầm đìa dưới thớt, đầu ngón tay bị dao thái vào mất một mảng thịt sâu hoắm.
Cô bực tức đi đến vòi nước, xả nước liên tục. Máu gặp phải nước càng lúc càng chảy, đến khi một bàn tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay cô, bịt chặt vết thương trên đó, Lam Lam mới hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn.
Cảnh Đức đứng bên cạnh, nhíu mày nhìn vết thương trên tay cô, trầm ngâm lên tiếng
- Sao em lại không cẩn thận như vậy?
- Bị đứt có xíu thôi mà.
- Đợi anh một chút, giữ lấy tay như thế này đi.
Lam Lam ngoan ngoãn nghe lời anh, dùng bàn tay còn lại bịt chặt vết thương. Cảnh Đức thấy cô như vậy, chỉ gật gật đầu một cái rồi xoay người ra phòng khách, một lát sau mang vào hộp dụng cụ y tế, cẩn thận khử trùng rồi băng lại vết thương cho Lam Lam.
- Em ra sofa xem tivi đi. Để anh nấu cho.
- Anh biết nấu à?
Cảnh Đức chỉ chỉ vào nồi súp trên bếp, cười cười nói "Chỉ biết nấu mỗi món này thôi"...
Mãi sau này, Lam Lam mới biết, anh không những phẫu thuật giỏi, mà nấu ăn cũng giỏi. Là soái ca vừa là giỏi giang Y khoa, vừa giỏi giang việc bếp núc. Tóm lại, cái gì anh cũng biết làm, tuy nhiên câu cửa miệng lại luôn luôn là "Anh chỉ biết làm mỗi món này thôi"...
Quách Cảnh Đức, ưu tú một nấy thôi, anh ưu tú như vậy, còn có cô gái nào dám yêu anh đây???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc