Ăn CơmHôm nay Hà Khang Tại đi từ sớm, cũng chẳng biết đi đâu. Khả Khả sau khi thức dậy thì hẹn Tiểu Tình ra ngoài mua sắm, lúc trở về Hà Khang Tại vẫn chưa về. Cô khệ nệ kéo lê từng thứ vào nhà. Ai bảo anh trai cô về, vốn dĩ chỉ sống 1 mình không cần nhiều thứ nhưng nay nhân khẩu lại tăng thêm cái gì cũng tăng thêm 1 phần, rõ khổ.
Sắp xếp các thứ hồi lâu mới xem như tạm ổn, nhìn lên đồng hồ mới đấy mà đã gần 11 giờ, Khả Khả chạy vào bếp chuẩn bị bữa trưa, không biết khi nào anh trai về nên đành phải nấu nhiều 1 chút thà dư còn hơn là thiếu.
Nghe có tiếng mở cửa, đoán biết chắc anh về, Khả Khả lại nhanh tay nhanh chân làm cho kịp, loay hoay hết bồn rửa đến bếp. Nếu chỉ ăn 1 mình thì nấu lúc nào cũng được nhưng nay lại có thêm anh trai, anh lại có bệnh đau bao tử, ăn uống không đúng giờ sẽ lại đau. Khả Khả cố gắng nhanh tay 1 chút, lại ngóng ra ngoài nói:
- Anh, đi rửa tay đi thức ăn sắp xong rồi.
Khả Khả nói xong thì nghe Hà Khang Tại đáp lại:
- Ừ, hôm nay ăn món gì thế?
- Sườn xào chua ngọt, canh cá và đồ xào. Khả Khả nói vọng ra, tay vẫn không ngừng đảo thức ăn.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang bận rộn trong bếp Lôi Kình cười cười, mặt đầy vẽ yêu chiều.
- Có cần anh giúp gì không? Lôi Kình hỏi
Khả Khả bận tối mắt tối mũi, không để ý là ai, còn tưởng là anh trai, liền nhanh miệng nói:
- Có, anh giúp em dọn bát đũa, nó ở trên kệ phía sau lưng em.
Người kia ngoan ngoãn làm theo bày bát đĩa ra, sau còn vào giúp Khả Khả mang thức ăn ra, bạn Khả Khả vẫn loay hoay lo xúc thức ăn nên cũng chẳng thèm để ý. Xong các thứ Khả Khả mới ra phòng khách, liền phát hiện Lôi Kình đang ngồi trên bàn ăn cùng anh trai mình. Lại hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Nhóc, hỏi gì kì vậy, cậu ấy không đến đây thế nãy giờ ai giúp em dọn bát đũa. Hà Khang Tại cười nói.
- Em tưởng là anh. Khả Khả nói, trừng mắt nhìn anh trai ý bảo “ anh không vào giúp em mà còn nói à”. Như hiểu ý em gái Hà Khang Tại liền im bặt, cười cười cầu hòa.
- Andy mời anh đến đây cùng ăn. Lôi Kình nói ánh mắt mang theo ý cười.
- Phải, phải, là anh mời cậu ấy đấy, cậu ấy đã giúp anh 1 việc lớn nên định mời cậu ấy 1 bữa thịnh soạn, nhưng cậu ấy bảo cùng ăn tại nhà là được. Hà Khang Tại giải thích.
Tuy không ưa Lôi Kình cho lắm nhưng người ta đã giúp đỡ anh mình nên Khả Khả cũng có chút khách khí, quay sang trách anh:
- Nếu đã có khách đến nhà sao anh không báo trước đễ em chuẩn bị nhiều thứ hơn?
- Không sao anh ăn ít lắm, cũng tại đường đột quá. Lôi Kình nói ánh mắt vẫn không rời Khả Khả. Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, Khả Khả không nói thêm chỉ lo ăn cơm.
Cơm nước xong, Khả Khả lo thu dọn các thứ, Lôi Kình cũng vào giúp 1 tay nhưng bị Khả Khả đuổi ra ngoài, Hà Khang Tại đứng bên ngoài nhìn 2 người họ, miệng nở nụ cười tinh quái.
Xong việc Khả Khả định trở về phòng, chưa kịp vào đã bị Hà Khang Tại giữ lại, nhờ cô đưa giúp Lôi Kình về nhà.
- Sao anh không tự đưa anh ấy về? Khả Khả chất vấn anh trai.
- Giúp anh đi mà, anh vẫn chưa quen với múi giờ ở đây, anh muốn nghĩ ngơi 1 chút, lúc sáng anh đến công ty của King đưa cậu ấy đi giờ đành nhờ em đưa cậu ấy về vậy.
Khả Khả bị anh trai mè nheo đến chóng mặt, đành bấm bụng thay anh đưa Lôi Kình về nhà.
Lúc lấy xe Lôi Kình giành lái, Khả Khả cũng chẳng buồn đôi co, mặc anh làm gì thì làm, cô ngồi ghế phụ ngắm cảnh, lâu lâu mới được người khác chở, dại gì mà không hưởng thụ.
Trên đường đi Khả Khả không nói nhiều, lâu lâu lại trả lời vài câu hỏi của Lôi Kình.
- Khả Khả dường như em không thích anh?
Lôi Kình đột nhiên thân mật gọi tên làm Khả Khả hơi ngẩn ra nhưng sau đó lại hồi phục lại thần thái ban đầu, nói:
- Sao anh lại nói vậy?
- Không có gì chỉ là cảm thấy em không thân thiện với anh.
- Em với anh cũng chỉ mới quen biết, không thân thiện cũng là chuyện bình thường. Khả Khả trả lời mắt vẫn nhìn cảnh vật trên đường.
- Vậy sao? Mới quen ư. Lôi Kình như nói với chính bản thân.
- Hả? Lôi Kình nói nhỏ quá Khả Khả không nghe đành hỏi lại.
- Không có gì, mong sau này chúng ta sẽ thân thiết hơn. Lôi Kình nói, mắt hướng nhìn phía xa xa.
- Mong là vậy. Khả Khả nói.
Rốt cục cũng đến nhà của Lôi Kình, xe Khả Khả dừng lại ở trước cổng. Lôi Kình vừa xuống xe Khả Khả cũng quay xe đi. Để lại Lôi kình đang lẩm bẩm điều gì đó.
Lôi Kình nhìn Khả Khả, anh cười gian tà, ánh mắt chợt lóe lên 1 tia kì dị.
Không biết vì sao mỗi lần tiếp xúc với Lôi Kình Khả Khả điều cảm thấy khó chịu, không phải là ác cảm, cũng không hẳn là thiện cảm.
Khả Khả cũng không lí giải nổi cảm xúc của chính mình, chỉ biết mỗi lần tiếp xúc với Lôi Kình lòng cô chợt vang lên 1 hồi chuông cảnh báo đại loại giống như chuông báo trộm. Nhưng cô cũng chẳng biết là sợ hắn trộm mất thứ gì của mình mà lại phải đề phòng anh ta như thế. (anchan: Ậy, cái này là bản năng phòng vệ tự nhiên của con người tỷ ạ còn về phần tỷ bị trộm mất cái gì về sau ắt rõ)
Về đến nhà Thấy anh đang ngồi trên sofa, Khả Khả cũng đến ngồi bên cạnh.
- Anh định mở 1 công ty chi nhánh trong nước, hôm nay nhờ King đưa anh đi tham khảo khắp nơi. Hà Khang Tại nói
- Rồi sao nữa. Khả Khả nói, chăm chú gọt vỏ táo.
- Khi công ty chính thức hoạt động anh mong em sẽ sang đấy giúp anh một tay.
- Em hứa, nhưng không phãi bây giờ, em chỉ mới ra trường, vẫn chưa có kinh nghiệm trong công việc, nếu giúp anh quản lý, sẽ không ít người dị nghị, anh cũng biết em ghét nhất cái việc núp bóng kẻ khác mà. Khả Khả nói, tay đưa một miếng táo đã gọt xong cho anh trai.
- Anh tin tưởng vào năng lực làm việc của em, anh tin mọi người cũng sẽ phải công nhận. Hà Khang Tại vẫn ra sức thuyết phục em.
- Em đã quyết định rồi, mai em sẽ gửi đơn xin việc vào 1 số công ty, khi nào em cảm thấy mình đã đủ khả năng đến lúc đó em sẽ về giúp anh.
Nói xong Khả Khả đi thẳng vào phòng. Hà Khang Tại nao núng lắc đầu, nha đầu này 1 khi đã quyết định việc gì thì khó mà xoay chuyễn.
Xin ViệcHôm nay lại nhận được tin mời phỏng vấn, Khả Khả nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, đến công ty. Mấy ngày gần đây cô đi phỏng vấn liên tục, chỉ là không công ty nào nhận vào. Năng lực của Khả Khả không kém chỉ là không có kinh nghiệm trong công việc, cô tốt nghiệp loại giỏi tại trường đại học danh tiếng nhất nước, lại thêm 3 năm ở lại trường làm nghiên cứu sinh. Thông thạo 5 thứ tiếng: Trung, Anh, Nga, Nhật, Hàn. Các bằng cấp công ty đề ra đều không thể làm khó cô nhưng các công ty lớn đều không nhận cô với lý do chưa có kinh nghiệm thực tế. Mỗi lần bị từ chối Khả Khả đều nói: “ Không phãi các người khi vừa mới tốt nghiệp cũng đều là không có kinh nghiệm hay sao?” Vậy mới biết, đời sống ngày nay muốn xin việc còn khó hơn lên trời.
Hôm nay nơi Khả Khả phỏng vấn chính là tập đoàn tài chính King, nơi cô không đặt nhiều hi vọng vào, King là tập đoàn tài chính lớn nhất nước, những công ty nước ngoài nghe đến cũng phải nể vài phần, tuy nhiên cũng là tập đoàn xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải nhiều nhất trong số các công ty trong nước. Tuy biết rằng khả năng được nhận là rất thấp nhưng cô vẫn muốn thử vận may.
Tại phòng chờ
Khả Khả ngồi tại 1 góc, tránh tiếp xúc với mọi người, cô nhìn trân trân vào phòng phỏng vấn, siết chặt hai tay thành nắm, tuy không phải lần đầu phỏng vấn nhưng cô vẫn không bớt hồi hộp.
Người phỏng vấn lúc nãy đã ra ngoài, 1 cô gái thông báo đến phiên Khả Khả vào phỏng vấn.
Khi vào phòng, Khả Khả mới giật mình nhận thấy, người ngồi trên ghế chính của ban phỏng vấn là 1 gương mặt rất quen: Lôi Kình.
Thấy cách xưng hô và thái độ của mọi người đối với anh ta Khả Khả thầm đoán biết được chức vụ của anh ta là gì. Nghe nói hôm nay tổng giám đốc của tập đoàn sẽ đích thân phỏng vấn nhân viên, nghe có vẽ hoang đường, nhưng thật sự lại như vậy, thảo nào mà các cô, các bà, từ người phỏng vấn đến nhân viên ai cũng lòe loẹt sặc sở như vậy. Không làm được nhân viên, làm giám đốc phu nhân càng tốt chứ sao. “Đúng là cách nghĩ của những cô gái thực dụng, bái phục.” Khả Khả thầm cảm thán.Trước đây chỉ nghe anh trai nói Lôi Kình có 1 công ty nhưng cô không ngờ lại là nơi này. Đột nhiên cô lại cảm thấy thêm vài phần kính phục anh ta.
Thấy Lôi Kình cười với mình, Khả Khả nhanh chóng khôi phục lại thần thái ban đầu, cô lễ phép chào mọi người trong phòng, nở nụ cười xã giao rồi ngồi vào ghế, trả lời các câu hỏi do bọn họ đặt ra.
Vẫn là câu hỏi giống những người khác, Khả Khả không biết mình trã lời có tốt không nhưng điều quan trọng là những câu hỏi cuối cùng phát ra từ Lôi Kình làm Khả Khả ngây người. Đoạn đối thoại như sau:
- Câu hỏi cuối cùng tuy hơi ngoài lề nhưng mong Hà tiểu thư trả lời thành thực. Lôi Kình xoay xoay cây 乃út trong tay vẽ mặt lơ đãng nói.
- Vâng. Khả Khả tập trung cao độ nhìn Lôi Kình. “Nghe mọi người nói anh ta chí công vô tư, không thiên vị 1 ai, Khả Khả rất yên tâm, tuy cô và anh ta không phải chỗ thâm tình gì nhưng cô muốn tự mình phấn đấu, nếu anh ta có 1 phần thiên vị cho cô thì cô sẽ tạm biệt nơi này ngay lập tức.” Khả Khả thầm nghĩ.
- Hà tiểu thư đã có bạn trai chưa? Lôi Kình nhìn thẳng vào mắt Khả Khả hỏi.
1 câu hỏi quá sức tế nhị và bất ngờ, những người trong phòng đều nhìn boss của mình bằng ánh mắt kì lạ rồi quay sang nhìn Khả Khả bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy Khả khả ngơ ngác, chưa tỉnh hồn, máy móc lắc đầu.
- Rất tốt. Lôi Kình nhếch môi cười, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ, làm Khả Khả không kịp tiêu hóa hết những gì anh ta vừa nói.
Mọi người trong phòng cũng khẽ rùng mình nhưng chẳng ai dám lên tiếng. “Lôi tổng xưa nay nỗi tiếng tính tình thất thường tiêu tiền không tiếc nhưng lại kiệm lời, nay lại cười kiểu quái dị đó, nếu mở miệng không biết mình lại ૮ɦếƭ như thế nào.” Mọi người thầm nhủ.
Khả Khả ngơ ngác chẳng biết việc làm và bạn trai có liên hệ gì với nhau mà boss lại hỏi, cuối cùng lại còn phán thêm 1 câu rất tốt nữa chứ.
Không kịp đợi Khả Khả hoàn hồn Lôi Kình liền nói:
- Được rồi, Hà tiểu thư cô ra ngoài đợi kết quả đi.
Khả Khả gật đầu, chào mọi người rồi ra ngoài đợi, thấy vẽ mặt thất thần của Khả Khả mọi người ngoài phòng đợi cũng không khỏi khẽ thở dài, tự mình suy diễn rằng cô sẽ rớt.
Ngồi đợi ngoài phòng chờ, đầu óc Khả Khả vẫn chưa thông, cho đến khi có người đến thông báo kết quả.
Người thông báo kết quả đọc ra 1 loạt cái tên nhưng Khả Khả chỉ nhớ duy nhất 1 cái: Hà Khả Khả.
Cô được chọn rồi, được chọn rồi. Khả Khả vui mừng ra mặt. Môi cười mãi không khép lại được, ánh mắt rực sáng, cô muốn nhanh chóng về nhà báo tin cho anh trai biết. Nói là làm, sau khi nghe mọi thông báo 1 vài việc về công ty, Khả Khả lao nhanh ra tầng hầm tìm chiếc xe yêu quý của mình. “ Ôi Ôi Ôi trong lòng vui vẽ nhìn thứ gì cũng thấy đẹp hơn thường ngày, cả em xe cũng không ngoại lệ.” Khả Khả thầm cảm thán.
Vừa mới ngồi vào xe, liền có 1 cánh tay chặn cánh cửa của cô lại. Khả khả nhìn theo cánh tay rắn chắc màu lúa mạch ấy. Là lôi Kình.
Anh cười với cô, rất tự nhiên ngồi vào trong xe, theo quán tính Khả Khả nhích người vào phía trong. Lôi Kình hài lòng khởi động máy, nhìn sang thấy Khả Khả vẫn còn ngồi ngây người, chưa cài dây an toàn, anh liền cài giúp cô.
Một lúc sau Khả Khả mới hoàn hồn liền hỏi:
- Sao anh vào xe em?
- Anh muốn đi nhờ, Andy hẹn anh đến nhà em có việc. Lôi Kình thoãi mái trả lời, thành thục xoay vô-lăng rời khỏi tầng hầm.
- Sao anh không tự lái xe của mình? Khả Khả nhíu mày tỏ vẽ khó chịu khi thấy Lôi Kình tự tiện lái xe của mình, lại còn làm trước mặt cô nữa, đúng là chẳng xem khổ chủ ra gì. ( anchan: không trước mặt tỷ chẳng nhẽ sau lưng, thế chẳng phải ăn cắp sao? Có trai đẹp làm tài xế mà còn không chịu, ngốc quá đấy tỷ ạ)
- Xe anh hư rồi đang gửi sửa ở ga-ra. Như nhận ra sự khó chịu của Khả Khả, anh cười lấy lòng.
- Vậy sao. Khả Khả tâm tình đang vui cũng không đôi co nhiều, chỉ là đi nhờ thôi, Khả Khả cũng không đến nỗi ích kỉ như thế. “Dù gì người ta cũng giúp anh mình, với lại cũng sắp là sếp lớn của mình, nhượng bộ 1 chút.” Khả Khả thầm nhủ.
Thấy Khả Khả không nói nữa, Lôi Kình đoán chắc cô đã đồng ý cho cô đi nhờ, tâm trạng liền vui thêm 1 chút.