Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Yêu Em - Chương 43

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Xoay vòng
Khiêu vũ.
Lướt bay đến cửa sổ một phòng khác.
Dịch truyền trong suốt nhẹ nhàng chảy trong ống.
Cánh tay trắng bệch.
Đầu kim cắm sâu vào da thịt.
Doãn Đường Diêu nửa nằm, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, dây đo nhịp tim kề sát quanh иgự¢, “tíc tíc tíc”, trong phòng chỉ có duy nhất âm thanh ấy.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâu lâu cửa phòng lại bị đẩy ra.
Bác sĩ và y tá đến rồi lại đi, đi rồi lại đến.
Anh lặng lẽ nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, thiên sứ trên cánh mũi lấp lóe ánh sáng bạc, đôi cánh nho nhỏ như trong suốt, ánh lên trên gương mặt tĩnh lặng của anh.
Ngoài cửa sổ.
Lá cây đều đã vàng rực.
Trên thảm cỏ của bệnh viện, lá cây vàng óng ánh, Tiểu Mễ chầm chậm đẩy xe lăn trên thảm lá, nghe “xào xạc” rất khẽ. Cô vừa cười vừa kể những câu chuyện thú vị, nhè nhẹ đẩy xe cho dì Thành, có lúc nghiêng người cúi đầu nhìn dì để xem ánh hoàng hôn có làm chói mắt dì không.
Dì Thành cười vỗ vỗ tay cô.
Thế là Tiểu Mễ lại cười rất vui, tiếp tục kể những câu chuyện hài hước thú vị. Nhưng chẳng biết từ khi nào, trên thảm cỏ chỉ còn mỗi tiếng cô nói.
Cô quỳ xuống.
Đờ đẫn phát hiện ra dì Thành đã lại ngủ mê trong xe lăn, ánh hoàng hôn ngợp trời, dì suy nhược như không thể tỉnh dậy được nữa.
Tiểu Mễ quỳ bên xe lăn thẫn thờ nhìn dì Thành, rất lặng lẽ, ánh tịch dương đẹp như bức tranh sơn dầu rải đều trên người cô, đo đỏ phát sáng trên mái tóc ngắn, giống như khóe mắt ngây dại của cô.
Ngàn vạn những tia hoàng hôn tỏa sáng.
Xuyên qua kính cửa sổ vào phòng bệnh.
Ánh hoàng hôn chiếu lên thiên sứ trên cánh mũi ánh sáng dịu dàng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Không nghe thấy tiếng một người vừa bước vào phòng.
Bùi Ưu bước đến bên cửa sổ.
Xa xa, trên thảm cỏ ngoài kia, một cô gái mặc váy trắng đang quỳ bên xe lăn, bóng cô thất thần đờ đẫn, như một thiên sứ bị lạc đường.
Ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời trải đều trên người cô.
Cũng trải trên thân người Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ với khuôn mặt tái nhợt tĩnh lặng.
Hoàng hôn dần dần đi mất.
Trời tối rồi.
Trong phòng bệnh sáng lên một ngọn đèn nho nhỏ.
Dì Thành hôn mê trên giường bệnh, hơi thở nhẹ đến nỗi dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể mất đi. Các bác sĩ đều thở dài lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động.
Tiểu Mễ lặng lẽ ngồi bên giường dì Thành, lặng lẽ nắm tay dì thật chặt, rất lâu rất lâu, nhìn dì đến xuất thần.
Đêm ngày càng khuya.
Doãn Triệu Man nhìn Doãn Đường Diêu đang nằm trên giường.
Anh yên tĩnh nằm đó.
Không một tiếng động, dường như đã ngủ thi*p đi rồi, đôi mắt anh lặng lẽ khép lại. Hơi thở rất nhẹ, thiên sứ bằng bạc trên cánh mũi lấp lánh sáng theo từng nhịp hô hấp của anh. Trong phòng bệnh ánh sáng mờ tối, anh lặng lẽ ngủ, sắc mặt hơi tái, đôi môi tim tím, nhưng lại đẹp kỳ lạ.
Doãn Triệu Man lặng lẽ ra ngoài.
Anh mở mắt, thất thần nhìn lên trần nhà, hơi thở rất nhẹ, hệt như chỉ có hơi thở nhẹ đến dường ấy mới có thể đợi một người nào đó mở cửa phòng bệnh của anh ra.
Nhưng…
Không có ai…
Người ấy vẫn không hề đến!
Ngoài cửa, Doãn Triệu Man mím chặt môi, lặng lẽ rơi nước mắt. Bà biết con trai bà không ngủ, bà biết nó đã không ngủ rất lâu rất lâu rồi.
Trời, lại dần dần sáng.
Tiểu Mễ cầm tờ báo buổi sáng trong tay, cô đợi dì Thành tỉnh dậy. Nước ấm rửa mặt đã sẵn sàng, bữa sáng đã sẵn sàng, những câu chuyện tin tức mới thú vị trong tờ báo đã sẵn sàng, gương mặt tươi cười của cô cũng đã sẵn sàng.
Chỉ cần đợi đến lúc dì Thành mở mắt.
Cô sẽ lập tức biến thành một Tiểu Mễ vui vẻ yêu đời.
Từ buổi sớm tinh mơ đến khi sáng hẳn, từ buổi sáng đến buổi trưa, từ buổi trưa đến buổi chiều, từ buổi chiều đến lúc hoàng hôn.
Cô lặng lẽ đợi bên giường bệnh.
Ngày hôm đó, dì Thành chỉ tỉnh dậy có một tiếng đồng hồ thôi.
Ánh nắng ban sớm rọi vào đồng tử Doãn Đường Diêu.
Trên giường bệnh.
Anh lặng lẽ khép hờ đôi mắt.
Đột nhiên…
Bên tai vang lên tiếng động nào đó…
Anh nín thở, quay đầu nhìn về hướng cửa phòng.
Là y tá mang thuốc đến.
Anh lại quay đầu đi.
Lặng lẽ nhắm mắt lại.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Cuối thu rồi.
Trong không trung những chiếc lá vàng bay bay ngợp trời.
Một khoảng lá thu.
Vàng rực rỡ, hệt những con bướm đang bay lượn, xoay vòng, nhẹ nhàng đáp xuống phủ đầy mặt đất. Những thảm lá vàng rải trên đất, cả thế giới dường như đều là thứ ánh sáng vàng kim ấy.
Bác sĩ nhẹ nhàng đắp lên mặt dì Thành một tấm khăn trải trắng muốt.
Tiểu Mễ túm chặt lấy tay bác sĩ.
Không thể, không được để ông đắp thứ ấy lên mặt dì Thành được, như thế làm sao dì Thành thở nổi, sẽ không thể mở mắt, sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.
Trong một góc phòng bệnh.
Nước mắt lặng lẽ trào ra trên gương mặt Thành Viện.
Đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi trưởng thành đến nay.
Tiểu Mễ lại không khóc.
Cô cố chấp túm chặt tay bác sĩ, không để cho ông đắp tấm khăn trải màu trắng lên mặt dì Thành. Bác sĩ cứ đắp lên là cô lại gỡ xuống, bác sĩ lại đắp lên, cô lại kéo xuống.
Cô trừng mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ thở dài , đành phải rời khỏi đó.
Phòng bệnh trống rỗng.
Thành Viện dựa vào bức tường khuất trong góc lặng lẽ khóc.
Tiểu Mễ đờ đẫn ngồi bên cạnh giường.
Trên giường bệnh trắng toát, dì Thành lặng lẽ nằm ngủ, ngủ rất yên tĩnh, hơi thở nhẹ đến nỗi không nghe thấy, trong phòng bệnh tĩnh mịch chỉ nghe mỗi tiếng lá cây rơi ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ban trưa vàng rực rỡ.
Những chiếc lá vàng rực rỡ trôi dạt ngoài kia.
Gió cũng vàng rực rỡ.
Thế giới tĩnh mịch này cũng vàng rực rỡ.
Ánh nắng chiếu vào phòng bệnh.
Tiểu Mễ đờ đẫn ngồi, cô đờ đẫn ngắm nhìn dì Thành đang say ngủ, ánh nắng vàng rực nhẹ ôm lấy người cô, mái tóc ngắn mềm mại dịu dàng phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.
Cô nhìn dì Thành.
Mỉm cười ngây dại.
Nụ cười hiện trên khóe môi, cô nắm chặt tay dì Thành, dịu dàng mỉm cười, rất dịu dàng mỉm cười với dì.
Ngoài cửa sổ phòng bệnh lặng lẽ vọng vào một bài hát.
Tiếng hát líu ríu…
“Nếu như mây là hơi thở của bầu trời
Gió là tiếng thở dài rối loạn của em
Hồi ức là sự tiếp diễn của tình yêu
Chỉ là vì em và anh không thể ở bên nhau
……
Khi chúng ta ở bên nhau
Ở bên nhau ở bên nhau
……
Trong không khí có hơi thở ấm áp của buổi chiều
Em nghe tiếng radio lạo xạo
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Mưa khiến em rất nhớ anh rất nhớ anh muốn ôm anh vào lòng
Khi em bên anh, chúng ta ở bên nhau
ở bên nhau ở bên nhau
Niềm vui ấy sao so sánh được
……
Anh là những ngọt ngào em từng có
Em là quá khứ tình yêu của anh
Đoạn ký tức tốt đẹp ấy
Chúng mình đều không thể quên được
Vì em rất yêu anh rất yêu anh
Nên mới có thể mỉm cười mà ra đi
Tuy rằng em không nhìn thấy anh được nữa
Hạnh phúc là khi chúng mình đã từng ở bên nhau
……”
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng rọi chiếu khắp phòng bệnh, ánh nắng vàng rực rỡ, dịu dàng, ấm áp, rực rỡ chầm chậm phớt đầy căn phòng.
Thế giới sáng rỡ.
Thế giới vàng rực sáng rỡ tốt đẹp.
Trên giường bệnh trắng toát, dì Thành lặng lẽ nằm ngủ.
Tiểu Mễ nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn ánh nắng sáng rực ngoài cửa sổ, những cụm mây trắng tinh được ánh nắng chiếu đến trong suốt, cửa kính phản xạ nhức cả mắt, từng sợi từng sợi nắng vàng rực.
Cô nắm chặt bàn tay lạnh như băng ấy.
Bầu trời xanh xa thẳm, lá cây rơi xào xạc, gió đang thổi đến, lá cây khiêu vũ trong không trung.
Tiếng hát ngoài cửa sổ nhẹ nhàng vẳng đến.
“……
Không khí có mùi vị ấm áp của buổi chiều
Em nghe tiếng radio lạo xạo
Đang hát gì em không nghe rõ
Vì em đang cười ngốc nghếch
Nhớ đến anh…
……
Khi chúng mình ở bên nhau
Ở bên nhau ở bên nhau
Ở bên nhau ở bên nhau…
Niềm vui gì so sánh được
……”
Không một tiếng động, dường như đã ngủ thi*p đi rồi, đôi mắt anh lặng lẽ khép lại. Hơi thở rất nhẹ, thiên sứ bằng bạc trên cánh mũi lấp lánh sáng theo từng nhịp hô hấp của anh. Trong phòng bệnh ánh sáng mờ tối, anh lặng lẽ ngủ, sắc mặt hơi tái, đôi môi tim tím, nhưng lại đẹp kỳ lạ.
Doãn Triệu Man lặng lẽ ra ngoài.
Anh mở mắt, thất thần nhìn lên trần nhà, hơi thở rất nhẹ, hệt như chỉ có hơi thở nhẹ đến dường ấy mới có thể đợi một người nào đó mở cửa phòng bệnh của anh ra.
Nhưng…
Không có ai…
Người ấy vẫn không hề đến!
Ngoài cửa, Doãn Triệu Man mím chặt môi, lặng lẽ rơi nước mắt. Bà biết con trai bà không ngủ, bà biết nó đã không ngủ rất lâu rất lâu rồi.
Trời, lại dần dần sáng.
Tiểu Mễ cầm tờ báo buổi sáng trong tay, cô đợi dì Thành tỉnh dậy. Nước ấm rửa mặt đã sẵn sàng, bữa sáng đã sẵn sàng, những câu chuyện tin tức mới thú vị trong tờ báo đã sẵn sàng, gương mặt tươi cười của cô cũng đã sẵn sàng.
Chỉ cần đợi đến lúc dì Thành mở mắt.
Cô sẽ lập tức biến thành một Tiểu Mễ vui vẻ yêu đời.
Từ buổi sớm tinh mơ đến khi sáng hẳn, từ buổi sáng đến buổi trưa, từ buổi trưa đến buổi chiều, từ buổi chiều đến lúc hoàng hôn.
Cô lặng lẽ đợi bên giường bệnh.
Ngày hôm đó, dì Thành chỉ tỉnh dậy có một tiếng đồng hồ thôi.
Ánh nắng ban sớm rọi vào đồng tử Doãn Đường Diêu.
Trên giường bệnh.
Anh lặng lẽ khép hờ đôi mắt.
Đột nhiên…
Bên tai vang lên tiếng động nào đó…
Anh nín thở, quay đầu nhìn về hướng cửa phòng.
Là y tá mang thuốc đến.
Anh lại quay đầu đi.
Lặng lẽ nhắm mắt lại.
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Cuối thu rồi.
Trong không trung những chiếc lá vàng bay bay ngợp trời.
Một khoảng lá thu.
Vàng rực rỡ, hệt những con bướm đang bay lượn, xoay vòng, nhẹ nhàng đáp xuống phủ đầy mặt đất. Những thảm lá vàng rải trên đất, cả thế giới dường như đều là thứ ánh sáng vàng kim ấy.
Bác sĩ nhẹ nhàng đắp lên mặt dì Thành một tấm khăn trải trắng muốt.
Tiểu Mễ túm chặt lấy tay bác sĩ.
Không thể, không được để ông đắp thứ ấy lên mặt dì Thành được, như thế làm sao dì Thành thở nổi, sẽ không thể mở mắt, sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.
Trong một góc phòng bệnh.
Nước mắt lặng lẽ trào ra trên gương mặt Thành Viện.
Đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi trưởng thành đến nay.
Tiểu Mễ lại không khóc.
Cô cố chấp túm chặt tay bác sĩ, không để cho ông đắp tấm khăn trải màu trắng lên mặt dì Thành. Bác sĩ cứ đắp lên là cô lại gỡ xuống, bác sĩ lại đắp lên, cô lại kéo xuống.
Cô trừng mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ thở dài , đành phải rời khỏi đó.
Phòng bệnh trống rỗng.
Thành Viện dựa vào bức tường khuất trong góc lặng lẽ khóc.
Tiểu Mễ đờ đẫn ngồi bên cạnh giường.
Trên giường bệnh trắng toát, dì Thành lặng lẽ nằm ngủ, ngủ rất yên tĩnh, hơi thở nhẹ đến nỗi không nghe thấy, trong phòng bệnh tĩnh mịch chỉ nghe mỗi tiếng lá cây rơi ngoài cửa sổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc