Đêm yên tĩnh, thế giới sáng rỡ như thế, trong màn đêm có vô số những ngôi sao lấp lánh, mặt hồ phản chiếu vô số ánh nến, trên đường xe cộ phóng qua như bay, đèn đường xanh đỏ rực rỡ như ảo mộng.
Uy Quả Quả kinh ngạc há hốc mồm.
Bùi Ưu nhẹ mỉm cười, anh quay đầu lại nhìn từng đợt sóng nhấp nhô trên mặt hồ.
Ánh mắt Thành Viện nhìn lướt qua Doãn Đường Diêu, lướt qua Tiểu Mễ đang đờ đẫn đứng đó, lướt qua Bùi Ưu với nét cười trên khóe môi, cô hạ mắt nhìn xuống.
Dì Thành ngồi trên xe lăn, ánh sao trên trời tỏa sáng trên người dì khiến dì như biến thành trong suốt.
Trên mặt nước tầng tầng lớp lớp những ánh sao và ánh nến.
Sóng nhẹ nhàng cuộn lên từng đợt.
Từng đợt từng đợt cuộn lên.
Tiểu Mễ thẫn thờ nhìn Doãn Đường Diêu đang đứng trước mặt cô, môi cô bàng bạc, chiếc váy trắng nhè nhẹ bay tung như cánh hoa trắng bị cơn mưa phùn thổi rơi lả tả.
Chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng giữa anh và cô.
“Lấy anh nhé, được không?”
Doãn Đường Diêu nhìn chăm chăm cô, hỏi lại lần nữa.
Cô đờ đẫn thẫn thờ, cổ họng không phát ra nổi âm thanh nào.
Sắc đêm yên tĩnh.
Nước hồ nhè nhẹ gợn sóng.
Đáy mắt Doãn Đường Diêu như có một ngọn lửa cuồng nhiệt, anh nhìn cô thật lâu thật sâu. Nhưng cô rất lâu rất lâu chẳng có câu trả lời, khiến bàn tay anh dần dần biến thành lạnh cóng.
Tim lại ùa tới một cơn đau.
Sắc máu trên môi anh biến mất.
Chỉ vì muốn giữ cô lại, sợ gì chuyện trong tim cô không có anh, nhưng chỉ cần cô ở bên anh đã rất tốt rồi.
Đêm tịch mịch.
Trong ánh mắt cô ánh lên vẻ hoảng loạn và bất lực: “… Tại sao?”
Doãn Đường Diêu lãnh đạm nhếch môi mỉm cười, đôi môi hơi tái: “Vì… như thế anh sẽ thấy rất vui.” Cô đã từng nói, chỉ cần khiến anh vui, chỉ cần khiến anh thấy hạnh phúc, việc gì cô cũng sẽ làm. Bây giờ, cô có còn nhớ câu nói đó không?
Tiểu Mễ nhìn anh.
Ánh mắt cô như xuyên thấu qua người anh, giống như đang nhìn một người nào đó không tồn tại, ánh mắt có chút sợ hãi, ánh mắt ấy khiến Doãn Đường Diêu càng thấy tim mình nhói đau hơn.
Hồi lâu.
“Anh… sẽ vui chứ?”
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Môi Doãn Đường Diêu xuất hiện sắc tím nhợt nhạt, nhưng lưng lại cứng thẳng hơn bao giờ hết: “Có, anh sẽ rất vui, rất vui.”
Bài hát bên kia đường lại vọng đến, lặp đi lặp lại:
“… Em khóc nói với anh rằng,
Truyện cổ tích chỉ là trò lừa gạt
Anh không thể là hoàng tử của em
Có thể em sẽ không hiểu
Từ khi em nói yêu anh
Bầu trời của anh ngàn vạn ngôi sao đều tỏa sáng…”
…
“Anh nguyện biến thành thiên sứ
Mà em hằng yêu mến trong truyện cổ tích
Dang rộng vòng tay biến thành đôi cánh che chở cho em
Em phải tin
Tin rằng chúng mình sẽ được như trong truyện cổ tích
Hạnh phúc và vui vẻ bên nhau…”
…
Tiểu Mễ nhìn anh, một nét cười nhẹ nhàng hiện trên môi cô, phớt lên ánh sáng dịu dàng sáng rỡ như ngôi sao trong đêm, cô nhẹ giọng nói:
“Vâng.”
Bên cạnh vang lên tiếng thở phào kinh ngạc của Uy Quả Quả.
Thành Viện cũng ngây người.
Ánh nến trên sân khấu lay động trong màn đêm.
Doãn Đường Diêu ôm cô thật chặt, hơi thở nóng rực của anh bên tai cô, anh ôm cô chặt như thế, tưởng chừng hai tay anh siết chặt như xuyên qua xương tủy cô, tiến vào huyết mạch của cô.
Anh ôm cô thật chặt.
Trong đầu trống rỗng, anh quá vui đến không thở nổi, không chú ý đến trong tim cuộn lên từng đợt từng đợt đau đớn, anh ôm chặt ôm chặt lấy cô, kề sát bên tai cô, giọng anh nóng hực như có lửa:
“Em có biết em vừa chấp nhận điều gì không?”
Cô trong vòng tay anh, nhắm nghiền mắt lại:
“Em biết.”
“Em có biết anh là ai không?” Hai tay Doãn Đường Diêu ôm chặt cô, môi anh tím tái đi, cơn đau dữ dội khiến toàn thân anh hơi run rẩy, nhưng gương mặt anh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Em biết.”
“Gọi tên anh đi…”
“Doãn Đường Diêu…”
“Gọi lại lần nữa!”
“Doãn Đường Diêu…”
Nước mắt từ gò má Tiểu Mễ rơi xuống. Đúng thế, là Doãn Đường Diêu, cô nguyện khiến anh được vui vẻ, nguyện khiến anh sung sướng, nguyện làm bất cứ việc gì khiến anh có được hạnh phúc.
Trái tim lại đang đau như cắt!
Doãn Đường Diêu nhè nhẹ hít hơi.
Anh buông cô ra, nhìn cô thật kỹ. Trong ánh sao đầy trời, anh nhẹ nhàng kéo tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên bàn tay cô, viên kim cương nho nhỏ, trên ngón tay xinh xẻo của cô lóe lên ánh sáng rung động lòng người.
Gió đêm ấm áp lướt qua mặt hồ.
Sân khấu với ánh nến lay động.
Uy Quả Quả nhìn đến thuỗn người ra, bị hai người đang đứng trước mặt làm cho cảm động đến mức thấy vừa ngọt ngào vừa xót xa. Dì Thành ngồi trên xe lăn mỉm cười hiền từ. Thành Viện trầm lặng nhìn Bùi Ưu bên cạnh mình với nụ cười nhẹ như phảng phất có sự cô đơn.
Tiểu Mễ đột nhiên lại đờ đẫn.
Cô ngây người nhìn lòng bàn tay của Doãn Đường Diêu, ở đó, như có phép thuật biến ra một vật nho nhỏ tinh xảo, cô nín thở, khóe mắt lấp loáng ánh lệ.
“Giúp anh đeo vào.”
Môi Doãn Đường Diêu tím ngắt, nhìn chăm chăm cô.
Hàng mi Tiểu Mễ run run, nhẹ nhàng lấy nó ra từ lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng đưa tay lên, đính vào trên cánh mũi anh, thế là, nơi đó vốn đeo một viên kim cương, giờ đã thay đổi.
Ánh trăng lặng lẽ tỏa sáng.
Một thiên sứ nho nhỏ trên cánh mũi anh.
Cánh thiên sứ ánh lên bàng bạc, tung bay trên cánh mũi Doãn Đường Diêu, rọi vào mắt anh cũng có một tia sáng lấp lánh, mặc áo sơ mi trắng, trong mơ hồ, sau lưng anh dường như dần dần xuất hiện một đôi cánh.
Ngón tay cô đờ ra trên mặt anh.
Ánh sáng viên kim cương trên ngón tay cô và ánh sáng của thiên sứ trên cánh mũi anh cùng lấp lánh. Đốm sao lung linh trong đêm tối, ánh nến lay động trên mặt hồ. Đêm đó, ánh sáng chiếu rọi nhân gian.
Đêm đó,
Bùi Ưu ngẩng đầu ngắm màn sao trong đêm, ánh sao cũng trải đều trên chiếc áo sơ mi trắng anh mặc, anh không nhìn Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ nữa, nụ cười trên môi dường như càng lúc càng cô đơn.
Nhưng…
Vì không nhìn nữa…
Anh không phát hiện ra môi Diêu dần dần tím ngắt đến kinh hãi, cũng không phát hiện ra sắc mặt Diêu dần dần trắng bệch ra như đôi cánh trong suốt của thiên thần, càng không phát hiện ra đôi tay Diêu đang ôm chặt Mễ, móng tay cũng tím bầm, tím đến nỗi như sẽ bật máu ra.
Lúc Uy Quả Quả hét lên một tiếng đầy sợ hãi,
Bùi Ưu quay đầu lại.
Doãn Đường Diêu sắc mặt trắng bệch ngã quỵ trên sân khấu, những ngọn nến xung quanh bị gió đêm thổi tắt một khoảng lớn, Tiểu Mễ nhào đến ôm chặt lấy anh.
Mà lúc Ưu vội vàng chạy bổ đến bên anh,
Doãn Đường Diêu nằm trong vòng tay Tiểu Mễ, nhịp tim của anh đã ngừng đập rồi, rất nhẹ, một nhịp đập cũng không có, chỉ có thiên sứ trên cánh mũi anh vẫn lấp lánh sáng.
Cửa hàng phía bên kia đường, chẳng biết mắc chứng gì, một lần lại lần nữa, vẫn phát đi phát lại bài hát đó:
“… Lãng quên bao lâu rồi
Không được nghe em nói với anh
Câu chuyện em yêu thích nhất
Anh đã suy nghĩ rất lâu
Và bắt đầu hoảng sợ
Có phải anh đã làm điều gì sai?
Em khóc nói với anh rằng
Truyện cổ tích chỉ là trò lường gạt
Anh không thể là hoàng tử của em
…
Có lẽ em sẽ không hiểu
Từ khi em nói yêu anh
Bầu trời của anh ngàn vạn ngôi sao đều tỏa sáng
…
Anh nguyện biến thành
Thiên sứ em hằng yêu mến trong truyện cổ tích
Dang rộng vòng tay biến thành đôi cánh che chở cho em
Em phải tin
Tin vào kết cục của chúng mình sẽ như truyện cổ tích
Hạnh phúc và vui vẻ bên nhau”
…
…
Đêm đã khuya ở bệnh viện Nhân Ái.
Xe cấp cứu thắng “két” một tiếng rồi bật mở, đèn xe sáng chói cả mắt, bác sĩ và các y tá từ cửa lớn gấp gáp chạy ra, cửa sau xe cấp cứu mở toang, băng ca được đưa ra!
Trong bóng đêm hoảng loạn…
“Tránh đường!”
Chiếc băng ca có bánh lăn chạy như bay trên nền đất, các bác sĩ vừa kiểm tra sắc mặt trắng bệch tím tái của bệnh nhân vừa lo lắng đẩy giường chạy nhanh, y tá treo cao bình dịch, bước chân vội vã căng thẳng, khung cảnh vội vã căng thẳng, các bác sĩ chạy trên hành lang trắng toát hun hút ánh đèn sáng nhức mắt, tiếng thở đứt khúc, nhịp tim sợ hãi.
Doãn Đường Diêu yên tĩnh nằm đó.
Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cánh tay bên phải trắng nhợt đến tím tái đi, nằm bất động trên băng ca.
Các bác sĩ vội vã vừa chạy vừa hét:
“Tránh đường!”
“Mau tránh đường!”
Mọi người đi trên hành lang đều vội vã dạt ra hai bên.
“Rầm!”
Cửa lại đóng vào nặng nề.
Uy Quả Quả đứng đờ đẫn trước cửa phòng cấp cứu, cô kinh hãi tột độ, chưa từng nghĩ rằng thì ra sinh mệnh con người lại có thể yếu ớt như thế, vậy mà chỉ trong chớp mắt, nhịp tim Doãn Đường Diêu lại dừng lại, phải đưa ngay vào bệnh viện.
Trên đường đi đến bệnh viện, Bùi Ưu và các bác sĩ cấp cứu cố gắng ổn định nhịp tim cho Diêu, làm hô hấp nhân tạo cho anh, tiêm thuốc cho anh. Nhưng Doãn Đường Diêu vẫn nằm yên, giống như đã ૮ɦếƭ rồi.
Không có nhịp tim…
Chẳng phải là đã ૮ɦếƭ rồi hay sao?
Uy Quả Quả kinh hãi đến phát run, cô sợ hãi nhìn về phía Tiểu Mễ.
Đèn đỏ được bật lên trên cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh đèn đỏ u ám rọi trên khuôn mặt tái mét của Tiểu Mễ. Cô cũng đang run rẩy, giống như muốn xông vào phòng cấp cứu ngay, lại như không dám, chỉ hai cánh tay ôm chặt đôi vai, run lên từng đợt từng đợt. Dưới ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu, sắc mặt cô càng trắng bệch như tờ giấy, dường như còn trắng hơn cả Doãn Đường Diêu đang nằm trên giường bệnh, môi tái mét run run. Chầm chậm, đôi chân cô cũng run lên như không đứng vững nổi, dựa vào cửa phòng cấp cứu, cô dần dần trượt xuống, cánh tay ôm vai co rúm lại lỏng ra, không ngừng run rẩy, cô co rúm lại thành một khối nho nhỏ.
“Tiểu Mễ…”
Uy Quả Quả sợ hãi gọi to, không biết nên an ủi cô thế nào.
Hành lang yên tĩnh.
Một bầu không khí tịch mịch ૮ɦếƭ chóc.
U ám đến khiến người ta tức thở.
Xuyên qua cửa kính phòng cấp cứu có thể thấy được máy điện tâm đồ đang kêu “tíc – tíc”, trên màn hình vẫn là một đường thẳng không thay đổi.
Bùi Ưu mặt tái nhợt nhào đến.
Trên giường bệnh, Doãn Đường Diêu nhắm nghiền hai mắt, màu môi tím đến đáng sợ, hai tay anh buông lỏng đặt trên giường, không có chút biểu hiện nào của sự sống, chỉ có thiên sứ trên cánh mũi anh tỏa ánh sáng dịu dàng.
Bác sĩ cầm lên máy kích tim.
“Binh!”
Thân người Doãn Đường Diêu nảy giật lên.
“Tăng điện áp!” Bác sĩ vội vã hét.
“Binh!”
Doãn Đường Diêu lại nảy lên, mềm nhũn đổ ập xuống.
“Tăng nữa!”
“Binh…”
Giống một con rối mềm oặt, người Doãn Đường Diêu bị hút lên cao cao, sau đó lại đổ vật xuống. Điện tâm đồ vẫn kêu “tít…”, chỉ là một đường thẳng, không có bất kỳ đường lên xuống nào của nhịp tim.
Ngoài phòng cấp cứu…