"Tiểu Mễ......"
"Dực~~~~~"Cô nũng nịu nói,"Tiểu Mễ thích nhất là món ăn Dực nấu,tài nghệ nấu ăn của Dực là số một thiên hạ,mỗi lần ăn món ăn mà Dực nấu cho Tiểu Mễ rất hạnh phúc~~~~Tiểu Mễ cả đời này đều không muốn xuống bếp,Tiểu Mễ cả đời này đều muốn Dực chiều chuộng~~~~"
Anh không nhịn được cười.
"Được không~~~~~Tiểu Mễ rất lười rất xấu xa,nhưng mà Dực rất cưng chiều Tiểu Mễ,sau đó Tiểu Mễ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc,rất hạnh phúc~~~~Dực~~~~"
"Được."Anh mỉm cười cốc cốc vào đầu cô,"Tiểu Mễ là kẻ lười nhất thế giới,Dực vẫn yêu Tiểu Mễ nhất."
Cô vui vẻ hôn một cái lên má anh:"thế quà sinh nhật chỉ cần áo sơ mi trắng là đủ rồi nhé!"
"Được."
"Wow!Dực thật là người tốt nhất thế giới!"Cô hưng phấn.
......
..........
Chiếc đồng hồ treo tường vẫn yên yên lặng lặng chạy.
Doãn Đường Diêu cầm chiếc áo sơ mi trắng trong hộp ra,tò mò hỏi:"Tại sao lại là áo sơ mi trắng?"Anh rất ít khi mặc áo sơ mi,cảm thấy áo phông vẫn thoải mái hơn.
"Bởi vì anh mặc áo sơ mi trắng sẽ là người đẹp trai nhất trên thế giới."Tiểu Mễ mỉm cười nói với anh.
"Thế à?"
"Vâng!"Cô dùng sức gật đầu,đôi mắt sáng rực nhìn anh,"Mặc thử đi xem thế nào?"
Doãn Đường Diêu do dự,rồi đứng dậy,rồi mặc chiếc áo sơ mi trắng ra ngoài chiếc áo phông màu đen.Mái tóc ngắn màu nâu,hỗn loạn nhưng rất phong độ,chiếc khuyên mũi tỏa ánh sáng lấp lánh của kim cương,môi anh nở một nụ cười hạnh phúc,nụ cười đó giống như một đứa trẻ được mặc quần áo mới ngày tết.
"Đẹp không?"
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
"Không đẹp à?"Nhìn cô đột nhiên như người câm,trong phòng khách lại không có gương,anh không giấu được vẻ lo lắng.
Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh,hình như có vẻ khong hề nghe thấy anh nói gì cả.
"Mẹ kiếp!"Doãn Đường Diêu phẫn nộ cởi chiếc áo ra,kể cả không đẹp thì cũng không cần phải tỏ ra đần mặt như vậy chứ!
"Đẹp...."
Giọng nói của cô như thở dài.
".....?"Đôi tay ϲởí áօ của anh yên lặng ở giữa chừng.
"Thật sự rất đẹp,"Cô cười hài lòng,đôi mắt cong cong như trăng non,"Anh mặc cái áo,đẹp như một thiên sứ."
"Đang lừa tôi hả?!"Anh hung dữ nói,làm gì dễ bị lừa như thế,vừa rồi cô biểu cảm kỳ lạ như vậy.
Cô nhảy lên,xông ra trước mặt anh,hưng phấn nói với anh:"Sau này mỗi ngày anh đều mặc áo sơ mi trắng được không?Thật sự rất đẹp mà!"
"Không."Anh giận dữ nói.
"Hả?Tại sao?"Cô cầm lấy cánh tay anh lắc lắc,nài nỉ,"mặc áo sơ mi trắng đi,rất đẹp mà,đẹp đến mức làm cho mọi người đều nín thở."
"Mặc áo sơ mi không thoải mái."Thật là,mặc áo phông vẫn thoải mái hơn.
"Quen rồi thì sẽ thoải mái mà,"cô cố gắng lắc tay anh,khổ sở nài nỉ,"mặc đi mặc đi,năn nỉ anh đấy."
"Thật là đẹp như vậy à?"Anh đắc ý hỏi.
"Em thề!"Tiểu Mễ giơ tay phải lên,nghiêm túc nói,"Bất kể anh biến thành như thế nào,cũng là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất trên thế giới!"
"Được rồi,biết rồi."Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn bàn tay cô đang để trên cánh tay anh,"Còn không bỏ tay cô ra,làm cái áo sơ mi của tôi nhàu nát rồi!"
"Vâng."
Tiểu Mễ xấu hổ,vội vàng rút tay lại.
Anh ngồi trên ghế sofa,cởi chiếc áo sơ mi ra,dịu dàng dùng tay vuốt phẳng chỗ bị tay cô làm nhàu,chao ôi,có một chút nhàu nát rồi.
"Này!Sao lại mạnh tay như vậy!"Anh tức giận hét lên,"cái áo bị nhàu nát thì làm thế nào?!"
Cô giật mình,rồi nhẹ nhàng an ủi:"không sao đâu,là một chút là phẳng lại ngay."
"Sao lại \'không sao đâu\' !Đây là quà sinh nhật của tôi!Đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà tôi nhận được!Làm sao có thể......."Nói rồi,anh đột nhiên ngậm miệng lại,hai môi mím chặt.
Phòng khách đột nhiên trở nên yên lặng.
Doãn Đường Diêu không nói gì nữa,anh im lặng,ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng vuốt lên chiếc áo sơ mi trắng.
"Này."
Tiểu Mễ cúi xuống dưới mặt anh nhìn trộm.
Khuôn mặt anh hằm hằm.
"Đây là món quà sinh nhật đầu tiên của anh à?Cô tò mò hỏi,"Tại sao vậy?Trước đây anh chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ à?"
Anh vẫn im lặng.
"À,đúng rồi,anh cũng chưa từng nói với em hôm nay là sinh nhật anh,chỉ là em tình cờ biết được thôi.À,có phải là anh xấu hổ,xấu hổ nói với người khác ngày sinh nhật của mình,cho nên không có ai chúc mừng anh?Ha ha."Cô thậm thụt,quen biết Doãn Đường Diêu lâu như vậy,cô đã biết thừa rằng cái vẻ ngoài khó tiếp cận đó của anh chỉ là giống như một đứa trẻ con hay xấu hổ.
"Đừng nói nữa!"Anh gầm gừ,ngón tay lại nắm chặt vào chiếc áo.
Cũng không phải,kể cả người khác không biết,mẹ anh cũng phải nhớ sinh nhật ạnh chứ.Tiểu Mễ nghi hoặc nhìn Doãn Đường Diêu,biểu cảm của anh giống như vừa bị ai đấm vào mặt.
"Nói cho em biết được không?"
Cô nắm chặt tay anh,nghiêng mặt nhìn anh nói.
"Không liên quan đến cô!"Anh giận dữ đẩy tay cô ra.
"Sao lại không liên quan đến em?"Đôi mắt cô không chớp nhìn anh,"anh đột nhiên trở nên buồn bã như vậy,anh buồn rất lâu rồi phải không?Anh nói là anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật,thế thì,có phải từ khi biết được ngày sinh nhật của mình,anh đã bắt đầu buồn rồi không?
Doãn Đường Diêu cắn chặt môi.
Cô lại nắm chặt tay anh,im lặng chờ đợi.
Cuối cùng-----
Anh khẽ nói:"Ngày mà tôi sinh ra,cũng là ngày bố tôi qua đời."
Tiểu Mễ "bỗng nhiên" mở to mắt.
"Mẹ vừa sinh tôi ra,ba vào trong bế tôi lên,nghe nói còn rất vui vẻ ôm tôi cười với tôi,nhưng mà,đột nhiên bệnh tim phát tác làm cho ông ra đi trong phòng sinh của bệnh viện."
Cô kinh ngạc không nói được câu nào.
Doãn Đường Diêu câu môi:"cho nên,cô thấy đấy,ngày sinh của tôi cũng là ngày giỗ của ba tôi,làm sao có thể chúc mừng đây?"
"Ba anh......bởi vì bệnh tim à?"
"ừ."
"Em nghe nói,bệnh tim là bởi vì bị kích động mới phát tác."Cô nhẹ giọng nói.
"......"
"Thế thì,ba anh nhìn thấy anh vừa sinh ra,nhất định rất vui,ông ấy yêu anh như vậy,cho nên hạnh phúc ôm anh làm cho ông ấy không thể hứng chịu."
"Ông ấy bởi vì tôi mà ૮ɦếƭ!"
Doãn Đường Diêu hét lên,một âm thanh chói tai vọng lên trong phòng khách.
"Nhưng mà,đó đều là bởi vì ông ấy quá yêu anh.Nếu như,ông ấy có thể yêu quý anh ít đi một chút,nếu như ông ấy không mong chờ sự xuất hiện của anh như vậy.....nhưng mà,anh sinh ra trong tình yêu và sự mong chờ của ông ấy."
Cô nắm chặt bàn tay anh,cắn chặt môi:
"Xin lỗi,em quá ngốc,không biết an ủi anh như thế nào.Nếu là em cũng sẽ rất đau lòng,nếu như có người an ủi em như vậy,em cũng rất tức giận."
Phòng khách lại trở nên yên lặng.
Tiếng kim đồng hồ đứt quãng vang lên.
"Cô nói đi,ông ấy có hận tôi không?"Doãn Đường Diêu hít thở sâu.
"Ba anh?"
"ừ."
"Không đâu,"cô lắc đầu,"ông ấy rất yêu quý anh,kể cả ở trên trời,ông ấy vẫn yêu quý anh."
"Nhưng mà,mẹ tôi hận tôi."Từ nhỏ đến lớn,mẹ chưa bao giờ chúc mừng sinh nhật tôi.Lúc nhỏ,mỗi lần đến sinh nhật anh,anh đều nghe thấy tiếng khóc của mẹ trong phòng.Sau này,mẹ anh mỗi năm đến ngày này đều đi ra ngoài,không nghe thấy tiếng khóc của bà nữa,nhưng mà khi nhìn thấy bà quay về,anh luôn luôn thấy hai mắt bà đỏ ngầu.
Mẹ?
Tiểu Mễ nhớ lại hôm đó gặp mẹ anh.Bà cao nhã đoan trang,trong ánh mắt có nỗi buồn phảng phất,bà không muốn Doãn Đường Diêu và cô ở bên nhau,trong giọng nói của bà có sự hoài nghi.
"Bà ấy yêu quý anh."Tiểu Mễ mỉm cười,một người mẹ có thể tấn công kẻ tiếp cận con trai mình với ý đồ không rõ ràng giống như một con nhím,không phải là tình yêu thì là gì?
"Không,bà ấy hận tôi hại ૮ɦếƭ ba....."Doãn Đường Diêu đau khổ.
"Bà ấy yêu ba anh,cũng yêu anh."Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói,"Ba anh đã không còn trên thế gian này nữa,bà ấy chỉ còn lại anh thôi,anh là người thân duy nhất của bà ấy,chỉ có anh ở bên cạnh mẹ anh.Cho nên,anh phải yêu quý mẹ anh nhiều hơn.
Doãn Đường Diêu chăm chú nhìn cô.
Cô cười với anh.
Hai người yên lặng nhìn nhau.
Một hồi lâu.
Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ đột nhiên bị một cảm giác nào đó làm cho tỉnh dậy,anh và cô cùng quay lại nhìn cửa ra vào
Doãn Triệu Man cầm chìa khóa đứng đó.
Không biết là bà đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi,nhưng anh và cô vẫn không nhận ra.
*** ***
Phòng đọc sách.
Doãn Đường Diêu ngồi sau chiếc bàn rộng rãi đắt giá,trên chiếc ghế có chỗ đặt tay bằng ngọc,bà mặc một chiếc váy màu đen,đôi mắt có vẻ đỏ ngầu,nếp nhăn trên mắt cũng rõ ràng hơn lần trước gặp mặt một chút.Bà nhìn Tiểu Mễ đang đứng trước mặt,trong giọng nói dường như không có chút tình cảm nào.
"Tôi đã nói với cô,không được lại gần Diêu."
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn bà,biết được chuyện của ba Doãn Đường Diêu,rồi lại nhìn thấy bà,trong lòng cô cũng xót xa.
Doãn Triệu Man tức giận:"Sao không nói gì?"
"Xin lỗi."
Tiểu Mễ đột nhiên cắn chặt môi,nhìn bà chăm chú.
Hành động đó làm cho Doãn Triệu Man giật mình,bà ngồi thẳng người lên,sau đó khôi phục lại sự lạnh lùng.
"Cô muốn làm trò gì?"
"Cháu làm cô lo lắng phải không?"Tiểu Mễ vuốt vuốt toc,xấu hổ nói,"xin lỗi,xin lỗi cô."
Doãn Triệu Man lạnh lùng:"Bất kể cô làm thế nào,cũng không thể làm tôi động lòng,cho nên hãy dừng lại đi."
"Lúc đầu cháu nghĩ rằng,cô giống như những người mẹ trong một gia đình giàu có ở trên phim,chỉ cần không phải là cô gái từ một gia đình không môn đăng hộ đối là đều có dã tâm không tốt.Cháu cho rằng như vậy,cho nên cảm thấy rất đáng tiếc và cũng có chút thất vọng.
Doãn Triệu Man chăm chú nhìn cô,ánh mắt lạnh lẽo.
Tiểu Mễ mỉm cười:"Bây giờ cháu biết là mình sai rồi,cho nên mong cô tha lỗi."