Cho dù là ngày tận thế, cho dù ở đáy vực của sự tuyệt vọng, tôi cũng sẽ ở bên cô ấy, cùng cô ấy bước đi.
Lý Thừa Trạch cẩn thận di chuyển về phía nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh vẫn còn hơi nước mờ mờ, anh mở vòi hoa sen, xả từ trên đầu xuống. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ, hình như là mùi cơ thể cô, thơm mát quyến rũ. Anh cởi bộ quần áo đã ngấm đầy nước ra. Tiếng nước chảy xối xả, anh nhớ lại màn ném trứng vừa nãy, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Rõ ràng là một chuyện vô cùng trẻ con nhưng không ngờ lại vui vẻ đến thế.
Tắm xong anh mặc bộ quần áo Amy mang tới, một chiếc áo sơ mi màu ghi bình thường và một chiếc quần thể thao màu đen. Các đường nét trên gương mặt của anh vốn đã rất hoàn hảo, bây giờ tóc lại chải ngược lên càng toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Anh đứng trước gương vài phút, chắc chắn mình đã đủ hấp dẫn mới đẩy cửa phòng tắm bước ra.
An Dao đang bưng chậu nước lau trứng gà trên sàn nhà, anh đi từng bước nhỏ tới cửa phòng ngủ, đứng dựa vào đó, uể oải như một chú mèo lười đứng nhìn cô. Anh cảm thấy mình rất tốt, đủ đẹp đủ hấp dẫn, nhưng An Dao lại chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh khẽ e hèm hai tiếng, người dưới đất vẫn không phản ứng, mà chỉ tập trung lau sàn nhà. Anh vừa mở miệng nói “Tôi” thì An Dao lập tức tiếp lời: “Anh muốn về thì cứ về, tôi đâu có giữ anh”.
Rõ ràng là đang đuổi khách, còn nói như là điều đương nhiên vậy.
Căn hộ này là của ai? Chẳng phải là anh bỏ một số tiền lớn mua hay sao.
Anh không chịu về mà ngồi xuống ghế sofa, cầm điều khiển trên bàn uống nước bật tivi lên xem. Trên tivi vẫn đang đưa tin về vụ clip gốc của An Dao, anh chuyển kênh, trong chuyên mục ca khúc mới của một đài nào đó vừa hay chiếu đến Lăng Bách, trên tay Lăng Bách đang cầm album mới và trao đổi với MC. An Dao nghe thấy tiếng Lăng Bách liền dừng lại rồi đứng cạnh Lý Thừa Trạch xem tivi.
Lăng Bách lên hình rất đẹp, anh mặc Âu phục, không thắt cà vạt, mở hai cúc cổ. Anh cao hơn MC một cái đầu, mái tóc dài vừa phải với kiểu tóc đơn giản, nhuộm màu hạt dẻ và hơi xoăn, Lăng Bách trên tivi còn đẹp trai hơn bên ngoài vài phần.
Lý Thừa Trạch nói: “Gươnh mặt của cậu ấy rất ăn hình.”
An Dao mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, còn đẹp trai hơn bên ngoài.”
“Ừ, rất đẹp trai khỏe khoắn, phù hợp với những cô gái trẻ ngây thơ.”
“Nhưng không chỉ giới hạn ở số người ấy.”
“Hoàn toàn chính xác. Lăng Bách được lòng tất cả, từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, tôi nghi ngờ mỗi một người phụ nữ đều bị nụ cười rực rỡ của cậu ấy mê hoặc.”
Nụ cười rực rỡ? Bỗng dưng An Dao nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, anh cười tươi và nói với cô. Tôi tên Lăng Bách, Bách có nhiều âm đọc, không phải bó, mà là bài.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nụ cười của chàng trai này rất hấp dẫn. Lăng Bách có một đặc điểm là, anh muốn làm gì là sẽ lôi cô đi luôn, cho dù thời gian nào, địa điểm nào, cũng không cần biết cô đang làm gì. Cô bất chợt bật cười, ánh mắt lấp lánh khi nhìn vào màn hình tivi.
Lý Thừa Trạch nhìn cô, không ngờ việc anh và cô cùng công nhận đều liên quan đến Lăng Bách, nếu không có Lăng Bách cô sẽ không cười với anh. Anh cảm thấy bi ai cho chính bản thân mình, quá mức bi ai mà!
Trên màn hình, anh chàng MC đẹp trai chuyển chủ đề từ album sang An Dao: “Lăng Bách, cậu nghĩ thế nào về chuyện của An Dao? Bây giờ đã lộ ra clip gốc, trên mạng phân tích nói An Dao bị oan, clip đen của cô ấy có dấu vết bị sửa chữa, cậu nhìn nhận thế nào về việc này?”
Lăng Bách bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là tôi tin cô ấy, cho dù tình hình thế nào đi nữa tôi đều tin”.
MC vui vẻ hỏi tiếp: “Vì thế khi sự nghiệp của An Dao rơi xuống vực thẳm cậu mới công khai ủng hộ cô ấy? Cho dù là vụ clip đen hay vụ ảnh riêng tư, cậu đều tuyệt đối ủng hộ cô ấy?”
Lăng Bách mỉm cười gật đầu.
MC ngập ngừng rồi tò mò hỏi: “Tôi nghe nói trong buổi họp báo ra mắt album mới cậu nói cậu và An Dao là thanh mai trúc mã, đã yêu thầm cô ấy từ nhỏ. Tôi cảm thấy rất lạ, sao cậu có thể yêu thầm cô ấy lâu như vậy? Bao nhiêu năm qua cậu không có ý định nói với cô ấy sao?”
Lăng Bách suy nghĩ một chút rồi từ tốn đáp: “Có chứ, vì thế tôi bảo bố tôi mời cô ấy làm đại diện thương hiệu cho bất động sản Anh Bách, chỉ vì muốn gần cô ấy thêm một chút. Nhưng lúc đó vì Đường Khải có tin đồn với cô ấy nên tôi chỉ còn cách im lặng. Sau này tới lúc clip đen tung ra, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ điên cuồng là phải tiếp cận cô ấy, vì tôi đã chậm trễ bao năm qua, bỏ lỡ bao lâu rồi, tôi không muốn chúng tôi lại đi lướt qua nhau, không muốn cả đời này phải hối hận. Trong xã hội này của chúng ta, có rất nhiều người trẻ tuổi rung động đầu đời nhưng lại không có dũng cảm tỏ tình với đối phương, tôi muốn khuyên những người còn xấu hổ hoặc không giỏi ăn nói là, nếu bạn không tỏ tình thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa, nhưng nếu bạn dũng cảm thì có thể kỳ tích tình yêu sẽ thuộc về bạn.”
MC liền vỗ tay khen ngợi: “Lăng Bách nói câu này hay quá, có rất nhiều người sợ tỏ tình, họ không biết là cho dù tỏ tình thất bại, cho dù người ấy không nhận lời chúng ta ngay lúc đó, nhưng chúng ta có thể theo đuổi, nếu cứ tiếp tục im lặng thì duyên phận không chừng vì thế mà bị bỏ lỡ. Giống như lời bài hát “Dũng khí” của Lương Tịnh Như vậy, tình yêu thực sự cần dũng khí để đối mặt với những lời đồn đại, chỉ cần một ánh mắt khẳng định của anh thì tình yêu của em có ý nghĩa lắm rồi. Chúng ta đều cần dũng khí, tin tưởng răng chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Lăng Bách mỉm cười: “Cám ơn”.
MC chuyển chủ đề về album: “Tất cả các bài hát trong album đều viết tặng An Dao phải không?”
Lăng Bách ngại ngùng gật đầu. MC nhìn anh rồi nói: “’My girl’ thì mọi người biết rồi, bài này rất hót, là bài viết tặng mối tình đầu của cậu. Vậy Lăng Bách có thể chia sẻ với mọi người ca khúc ‘Tình yêu độc quyền’ được viết như thế nào không? Sao lại đặt tên là ‘Tình yêu độc quyền’? Thực ra các thính giả đều biết bài này chắc chắn là dành tặng An Dao, nhưng cậu viết bài này trong tâm trạng thế nào? Đặc biệt là câu cuối cùng Người yêu dấu, mong em xin em đừng khóc nữa, mong em xin em hãy tiếp tục gắng lên. Câu này hát bằng bè trầm thực sự rất cảm động.
Ánh mắt Lăng Bách dịu dàng như nước: “Từ trước tới giờ tôi luôn tưởng rằng An Dao là một cô gái mạnh mẽ, hôm đó sau khi chịu cú sốc quá lớn như vậy cô ấy nói với tôi mình nhất định sẽ cố gắng. Nhưng khi nói câu ấy người cô ấy run rẩy, mặc dù bề ngoài rất cứng rắn nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Khi đó tôi nghĩ, tại sao cô ấy lại phải gánh chịu những điều này? Tại sao cô ấy phải chịu đựng mọi thứ, cô ấy thực sự…”. Nói tới những điều sâu thẳm trong đáy lòng, giọng anh nghèn nghẹn, mắt lấp lánh ánh lệ: “Cô ấy thực sự chỉ là một cô gái, cho dù có kiên cường đến mấy cũng không thể chịu đựng được cái lườm nguýt của mọi người. Vì thế lúc đó tôi mới có cảm xúc viết nên ca khúc này. Lúc ấy tôi chỉ có một suy nghĩ là cho dù là tận thế, cho dù rơi xuống đáy vực của sự tuyệt vọng, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy. Cho dù tất cả mọi người có mắng tôi đi nữa, dù sao tôi cũng yêu cô ấy rồi, yêu chẳng còn gì để mất.”
MC không kìm chế được lại vỗ tay một lần nữa.
Lăng Bách nhìn màn hình, chậm rãi nói từng tiếng: “An Dao, anh nhớ em.” Anh nói rất chậm, nhưng từng tiếng đều xuất phát từ đáy lòng, chan chứa tình cảm.
Ánh sáng trong phòng dần tối đi, mặt trời ngoài cửa sổ dường như sắp xuống núi. Nước mắt An Dao trào ra không gì ngăn được, hóa ra bao năm qua anh đã từng muốn lại gần cô, nếu lúc đó cô không có tin đồn với Đường Khải thì phải chăng hai người sẽ đỡ được không ít đoạn đường vòng? Cô hít sâu, liếc mắt nhìn Lý Thừa Trạch bên cạnh, cố nén cơn buồn thương.
Lý Thừa Trạch cũng rất cảm động, tình địch như Lăng Bách khiến anh không biết phải làm sao. Thậm chí lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật vô sỉ, đi ςướק bạn gái của một tình địch như thế này, nhưng trong tình yêu thì làm gì có đúng sai? Chỉ cần chưa kết hôn thì ai cũng có cơ hội.
Anh bực bội đi xuống dưới tầng gọi điện thoại cho Amy, Amy đã tranh hỏi trước: “Sếp xem show của Lăng Bách trên tivi chưa? Cậu ấy nói hay quá đi mất, em cũng bật khóc đấy. An Dao không đi theo cậu ấy thì theo ai được chứ?”
Việc Amy thích nhất là xát muối lên vết thương của anh.
“Tôi chỉ muốn dặn cô là…”
“Em biết, ý của sếp chắc chắn là đợi vài ngày nữa sẽ cho Lăng Bách gặp An Dao, người ta đã nói mà, An Dao, anh nhớ em”. Amy bắt chước giọng Lăng Bách nói, rồi còn hiến kế: “Sếp, em đoán trúng không? Anh yên tâm, em đã truyền đạt ý của anh cho chị Phân rồi, chị Phân nói chủ nhật này có thể nghỉ ngơi, để Lăng Bách về gặp An Dao.”
Lý Thừa Trạch dở khóc dở cười, thư ký của người ta ngoan ngoãn dễ thương, sao thư ký của anh thì ngày ngày chọc tức anh, đối đầu với anh thế? Lẽ nào kiếp trước anh và Amy là kẻ thù?
“Amy…”
“Sếp, em biết anh định cảm ơn em, yên tâm đi. Amy luôn luôn là tri kỷ thân thiết của anh”.
“Tôi muốn dặn dò cô…”
Anh chưa nói xong Amy đã cúp máy. Anh đau đầu nhìn điện thoại nói: “Tôi chỉ muốn dặn dò cô sắp xếp lịch cho Lăng Bách thật kín vào, tốt nhất để bọn họ ba tháng mới gặp nhau một lần. Nhân lúc trống vắng mà nhảy vào, người ta không trống vắng thì tôi vào làm sao được”.
Đáp lại lời anh chỉ còn những tiếng kêu tút tút.
Lý Thừa Trạch tìm thấy xe trong bãi đỗ, vừa mở cửa xe thì thấy buồn nôn, trong xe toàn mùi trứng tanh, anh đóng sập cửa xe trong đầu nghĩ lại cảnh ban nãy, lòng càng phiền muộn hơn.
Lẽ nào số phận đã định anh không còn bất cứ cơ hội nào? Nhưng Lăng Bách cũng nói rồi, nếu gặp người mình thích mà không theo đuổi, không tỏ tình vậy thì sẽ nuối tiếc cả đời, rõ ràng là Lăng Bách cổ vũ anh theo đuổi An Dao còn gì.
Đúng thế, giống như Lăng Bách nói, nếu không tỏ tình thì mãi mãi không có cơ hội, còn nếu có dũng khí thì có lẽ kỳ tích tình yêu sẽ thuộc về mình.
Anh nhìn lên tầng lầu, mệt mỏi dựa vào thành xe, bấm số nhà An Dao.
An Dao “a lô” một tiếng, giọng nói lảnh lót nghe rất vui tai. Anh nói: “Có một chuyện ban nãy tôi quên chưa nói với cô, ngày kia là lễ công bố giải Kim Hoa. Trước ngày đó cô không được phép xuất hiện trước báo chí, đến lúc đó cô và tôi cùng bước đi trên thảm đỏ, đảm bảo báo chí sẽ tập trung vào cô, nhất định sẽ đè bẹp những người khác”.
Người đầu máy bên kia không lên tiếng.
Anh thăm dò hỏi lại: “Cô thấy sao?”
Lúc này An Dao mới chậm rãi đáp: “Chủ ý rất hay, nếu bây giờ tôi xuất hiện thì hai hôm nữa nhất định sẽ bị tin tức về giải Kim Hoa đè xuống. Nhưng đến lúc đó nếu tôi xuất hiện trong buổi lễ trao giải, thì chắc chắn sẽ dấy lên khuấy động. Các ngôi sao bây giờ đều nghĩ đủ mọi cách để tạo scandal trong buổi lễ, tôi có lý do tạo scandal tốt như vậy thì chẳng việc gì mà phải từ chối cả.”
“Vậy tôi lập tức thông báo với ban tổ chức giải Kim Hoa, họ ép cô rút khỏi đề cử, để cô xuất hiện trên thảm đỏ trong buổi lễ trao giải chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Sếp, nếu tôi nhớ không nhầm thì ép tôi rời khỏi giải Kim Hoa vốn là công lao của anh mà”.
“Ha ha”, Lý Thừa Trạch ngượng ngùng cười: “Bây giờ không phải tôi đang bù đắp cho cô đó sao? Cô yên tâm, mọi thứ tiếp sau đây tôi sẽ lo hết cho cô, cô gục ngã ở đâu thì sẽ đứng dậy ở đó”.
Tin tức về giải Kim Hoa chiếm hết các mặt báo, thậm chí vụ clip đen của An Dao cũng bị xẹp xuống. Khắp đầu đường ngõ phố đều thảo luận ai sẽ trở thành ảnh hậu, ảnh đế, bộ phim nào sẽ chiến thắng, fan ở khắp các diễn đàn cũng vì thế mà bận rộn mắng chửi nhau. Bởi vì hiện tượng hack vote trên mạng khá nghiêm trọng nên để công bằng giải Kim Hoa đã hủy hình thức bỏ phiếu trên mạng, tên An Dao đột nhiên được nhắc tới liên tục trước ngày công bố giải, mọi người đều đoán già đoán non xem cô có xuất hiện tại lễ trao giải lần này không. Vì làn sóng clip đen nên An Dao tự động rút lui, Trần Mộng Kỳ thay thế. Bây giờ đột nhiên xuất hiện clip gốc, mọi người đều biết cô bị người ta hãm hại, vì thế ai cũng đoán cô sẽ xuất hiện tại lễ trao giải này.
Hôm trao giải vô cùng náo nhiệt, chuyên đề trên các báo mạng lớn đều thảo luận về giải Kim Hoa, đặc biệt là bảng đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất càng khiến mọi người mong đợi. Khách sạn năm sao chật kín người, các ngôi sao từ bốn phương tám hướng đổ về đây, chuẩn bị tham gia lễ trao giải.
Thợ make up trang điểm kĩ càng cho An Dao, cô mặc bộ lễ phục hở vai màu đỏ rực, vừa gợi cảm lại không kém phần đoan trang. Thợ làm tóc buộc tóc lên cho cô, rồi đeo cho cô đôi bông tai có viên trân châu to rủ xuống, Lý Thừa Trạch ngây người khi thấy cô. Một người vốn đẹp trong sáng như cô bây giờ nhìn rất đoan trang, tao nhã, lại ẩn chứa vẻ đẹp hoang dã. Rất ít cô gái có thể đẹp trong sáng tới mức gợi cảm thế này.
Lý Thừa Trạch mặc Âu phục màu đen, cà vạt thắt nghiêm chỉnh, nhìn rất đẹp trai phong độ.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, không ít ngôi sao vội ra để lên thảm đỏ. An Dao vừa mở cửa thì gặp Donna đang dẫn Trần Mộng Kỳ đi qua cửa phòng cô. Lúc thấy cô, chị dừng lại, dường như có nhiều điều muốn nói.
Trần Mộng Kỳ lạnh lùng nhìn An Dao rồi giục Donna: “Còn không đi?”
Xung quanh nhiều người qua lại, An Dao lạnh nhạt đi vòng qua Donna. Một hàng người đi ra xe đỗ ngoài khách sạn, Lý Thừa Trạch cảm thấy không khí giữa cô và Donna có phần khác lạ liền tò mò hỏi: “Hôm đó Donna đã nói gì với cô?”
Người phụ nữ đó chẳng nói gì, mà chỉ dùng dao đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trái tim cô.
Thấy cô không trả lời anh cũng không tự khiến mình khó xử nữa, liền cầm tờ báo trong xe lên đọc. Tin tức về giải Kim Hoa tràn ngập mặt báo, có năm đề cử cho giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Tiết Uyển Nhi của công ty anh trở thành tiêu điểm, không ít người dự đoán Tiết Uyển Nhi sẽ trở thành nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Hoa lần này. Thực ra điều này cũng không có gì phải nghi ngờ, trước đây An Dao là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Uyển Nhi, sau đó An Dao bị anh ép rời khỏi giải Kim Hoa, Tiết Uyển Nhi đương nhiên có thể giành giải. Hơn nữa bộ phim “Hồ tiên” của Uyển Nhi có rating rất cao, diễn viên chính của các phím khác hoàn toàn không bì được.
Nam diễn viên Trần Hạo còn được ủng hộ nhiệt liệt hơn. Trần Hạo ký hợp đồng với Kinh Vũ Bách Xuyên đã năm năm, khó khăn lắm mới lọt vào đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất lần này. Công ty đã sắp xếp để Amy dẫn Tiết Uyển Nhi và Trần Hạo bước lên thảm đỏ, hai người hiện nay vẫn có tin đồn nên cùng nhau xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý của truyền thông.
Anh chau mày nhìn hai người lọt vào đề cử của Lão Hoàng, một Trần Mộng Kỳ, một Tôn Vĩnh Hạo. Trần Mộng Kỳ diễn xuất cũng được nhưng gương mặt mờ nhạt khiến người ta nhìn bao nhiêu lần cũng không nhớ nổi; Tôn Vĩnh Hạo diễn xuất non kém, hệt như khúc gỗ trên tivi. Xem ra tiền đồ Lão Hoàng đáng lo đây, tình hình trước mắt cho dù anh có muốn nhường thì diễn viên nhà Lão Hoàng cũng không địch được các diễn viên của ba bộ phim khác trong danh sách đề cử, căn bản là không có duyên với giải nam chính xuất sắc nhất.
Anh thực sự lo lắng hành động tiếp theo đây của Lão Hoàng, lão liệu có cầm dao chém anh không?
Lễ trao giải Kim Hoa được tổ chức tại quảng trường trung tâm rộng nhất thành phố, hôm nay mặt trời chiếu rọi trên caco, ánh sáng rải đầy trên thảm đỏ, đài phun nước lớn bên cạnh nguy nga tráng lệ. Người hâm mộ vây kín hai bên rào chắn, hơn một trăm bảo vệ được phân công duy trì trật tự. Các ngôi sao lần lượt xuất hiện, MC đang giới thiệu từng khách mời ở trên sân khấu.
An Dao vừa xuống xe, xung quanh bắt đầu dậy sóng, tiếng fan gào thét: “An Dao, An Dao…”, máy ảnh của cánh phóng viên rào rào chĩa vào cô, chụp liên hồi.
An Dao cười ngọt ngào đưa vẫy chào người hâm mộ và báo chí rồi khoác tay Lý Thừa Trạch men theo thảm đỏ đi về phía MC. Những lần trước, Lý Thừa Trạch đều tới thẳng hội trường buổi lễ trao giải, đây là lần đầu tiên anh đi trên thảm đỏ, vì thế MC đã giới thiệu thêm vài câu về anh.
Lý Thừa Trạch nhìn An Dao, mỉm cười đầy hàm ý: “Cô cũng rất biết đóng kịch đấy”.
An Dao cũng không khách khí: “Như nhau cả thôi, giới giải trí chẳng phải chỉ có mỗi từ đóng kịch hay sao?”
Lý Thừa Trạch khẽ cười: “Bình thường thi chắc cô đã lấy giày giẫm vào chân tôi, hiếm khi mới ngoan thế này”.
An Dao cười rạng rỡ rồi hạ giọng cảnh cáo: “Sếp, nếu anh muốn thử cảm giác bị giày cao mười phân giẫm lên thì tôi nhất định sẽ cho anh toại nguyện.”
“Đây là nơi công cộng, cô sẽ không làm bừa đâu”.
“Cứ thử xem”.
“Thôi, thà đắc tội với tiểu nhân chứ không đắc tội với phụ nữ”.
Lý Thừa Trạch vừa dứt lời thì đằng sau vang lên lời giới thiệu. An Dao quay lại nhìn, là Trần Mộng Kỳ và Tôn Vĩnh Hạo của công ty truyền thông Nguyên Dã đang tiến vào hội trường. Dù trang điểm kỹ càng nhưng gương mặt Trần Mộng Kỳ vẫn rất tiều tụy, đôi mắt toát lên sự sợ hãi quen thuộc lạ thường.
Khi vừa bị tung clip đen ra An Dao cũng sợ hãi như vậy, nhưng người phụ nữ kia không đáng được người khác cảm thông.
An Dao quay người bước tiếp, Lý Thừa Trạch ghé lại bên tai cô, nói: “Cũng hơi đáng thương”
Cô nói: “Vậy sếp chuộc thân cho người ta đi, anh hùng cứu mỹ nhân, tôi nghĩ cô ấy sẽ cảm kích lắm”.
“Hừ, cô tưởng ai tôi cũng có hứng cứu chắc?”
“Tôi tưởng sếp thích làm thánh mẫu”
“Tôi có phải đàn bà đâu. Tôi thấy nhiều đơn vị truyền thông đang chụp hình chúng ta, trang bìa ngày mai nhất định sẽ là An Dao và sếp đi trên thảm đỏ, hai người thì thầm, vợ chồng tình thâm.”
“Ai là vợ chồng với anh?” Dù tức giận nhưng An Dao nhất định phải giữ gương mặt tươi cười. Lý Thừa Trạch biết thừa nên mới dám công khai trêu đùa như thế.
Hai người bước lên bậc đi lên sân khấu, MC vui vẻ phỏng vấn An Dao: “Chào An Dao, cô có thể nói suy nghĩ của mình về giải Kim Hoa được không? Tại sao ban đầu cô lại chủ động rút lui khỏi giải? Theo tôi được biết, đây là lần đầu tiên có ngôi sao chủ động rút lui”.
An Dao bình tĩnh trả lời: “Lúc đó có quá nhiều tin tức không hay về tôi, vì không muốn ảnh hưởng tới sự công bằng của giải Kim Hoa nên tôi mới chủ động rút lui”.
Nữ MC xinh đẹp mỉm cười: “Vậy hôm nay tôi đại diện cho ban tổ chức giải Kim Hoa và đại diện cho vô số người hâm mộ chào đón An Dao xuất hiện trong buổi lễ trao giải, hy vọng giải Kim Hoa năm sau An Dao có thể được đề cử một lần nữa, tiếp tục phát huy thế mạnh năm ngoái”
An Dao cười nhạt: “Cảm ơn”.
Ngay sau đó, nhân viên lễ tân dẫn cô vào trong hội trường, hai người được sắp xếp ngồi ở vị trí bắt mắt ngay hàng ghế thứ hai.
Vừa ngồi xuống Lý Thừa Trạch liền nói: “Nói thì có vẻ rộng lượng nhưng chả biết cô có thực sự nghĩ thế không?”
An Dao không để ý đến anh, nhân lúc buổi lễ trao giải chưa bắt đầu, cô tiếp tục gọi điện cho bố, mấy hôm nay cô liên tục gọi về nhà nhưng không có ai nghe máy. Lòng cô nóng như lửa đốt nhưng không có cách nào rời đi, cuối cùng cô đành gọi điện cho Lăng Bách. Lăng Bách đang quay quảng cáo, nhận được điện thoại của cô liền vui vẻ gọi: “An Dao”.
An Dao lo lắng nói: “Hai ngày gần đây em không liên lạc được với bố em, anh có thể nhờ bạn anh đi thăm bố giúp em được không?”
Lăng Bách còn lo lắng hơn cô: “Sao em không nói sớm. Được, anh sẽ giải quyết thay em”.
“Vậy…”, cô còn chưa nói xong Lăng Bách đã cúp máy. Lăng Bách chạy đến xin phép nhưng đạo diễn không cho vì đang chạy tiến độ, anh liền gọi điện cho chị Phân, chị Phân nói lịch trình đã xếp kín, không thể nghỉ được. Nhân viên ekip quay phim chạy tới giục Lăng Bách, không còn cách nào khác, anh đành chạy khỏi trường quay.
Đạo diễn gào lên phía sau: “Lăng Bách, cậu giở thói ngôi sao à”.
Anh chạy ra ngoài cửa rồi lái xe lao đi. Dòng xe qua lại vùn vụt trên đường, anh vừa đợi đèn đỏ vừa gọi điện về nhà An Dao, từng hồi chuông đổ dài nhưng vẫn không có ai nghe máy. Anh giữ chặt vô lăng, lòng nóng như lửa đốt. An Dao nói đã gọi mấy ngày mà không có người nghe máy, ông An liệu có phải đã… Anh không dám đoán tiếp nữa, chỉ biết lái xe như điên.
Xe vào đường cao tốc, anh lái nhanh hơn, vượt hết xe này đến xe khác. Lúc tới nhà An Dao thì trời sắp tối, thị trấn nhỏ chìm trong hoàng hôn, những đứa trẻ vừa tan trường đang túm năm tụm ba trò chuyện.
Anh dừng xe trước ngôi nhà thân quen, ra sức đập cửa nhưng không có tiếng trả lời. Trong lòng thắt lại, anh đập mạnh cánh cửa sắt, hàng xóm nghe thấy tiếng động đều đi ra ngoài, có người bảo anh: “Ông An Ý Phàm nằm viện rồi”.
Anh tạm yên tâm, cảm kích nói: “Cám ơn”.
Có nữ sinh trung học đứng bên cạnh hét lên: “Em nhận ra anh, anh là Lăng Bách”. Tiếng cô nữ sinh vừa dứt thì xung quanh rần rần nổi lên tiếng bàn tán. Anh lịch sự mỉm cười rồi nhanh chóng lên xe lao thẳng tới bệnh viện thị trấn.
Bệnh viện ở gần, đi một lúc là tới. Đến nơi, anh hỏi phòng bệnh ở quầy tiếp tân rồi đến thẳng đó.
Vừa đến cửa phòng bệnh anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra.
“Ông Vương, lần này thực sự cảm ơn ông, nếu không có ông kịp thời đưa tôi vào bệnh viện thì cái mạng già này của tôi cũng xong rồi.”
“Ông xem ông kia, lại nói thế với tôi. Chuyện lần trước của An Dao là do tôi lắm lời với phóng viên, còn vì thế mà đánh nhau với ông, trong lòng tôi vẫn áy náy lắm. Ông An à, bao nhiêu năm qua con cái chúng ta đều làm ăn ở bên ngoài, bạn đời cũng ra đi hết rồi, nỗi lòng người già cô đơn cũng chỉ có chúng ta mới cảm nhận được thôi.”
“Con cái lớn rồi, mọi thứ không theo chúng ta được nữa”.
“Đúng thế, ông nhìn con trai tôi đấy, lấy vợ về vợ nó không đồng ý ở cùng với tôi, nó liền không quan tâm tới tôi nữa. Có lúc nghĩ sinh con ra rốt cuộc vì cái gì chứ? Có người nói vì duy trì nòi giống, nhưng duy trì nòi giống không phải để hiếu kính người già sao? Chúng nó quên hết quy tắc của tổ tiên rồi, lúc nào cũng bận kiếm tiền, nhưng có nghĩ được là khi kiếm được tiền thì chúng ta cũng xuống lỗ rồi còn đâu.”
“Chẳng phải chúng ta sống vì con cái sao? Đừng trách chúng nó, chúng ta không thể trách chúng nó, không thể tăng thêm gánh nặng cho chúng nó. Dù sao cũng già xọm rồi, có thể sống được bao lâu thì sống”.
“Ông An này, sau này chúng ta không được làm ngơ nhau nữa, chuyện của An Dao tôi chân thành xin lỗi ông”.
“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông”.
Mặc dù hai người nói chuyện bình thường nhưng giọng điệu không giấu nổi nỗi thương cảm và sự cô đơn. Lăng Bách gõ cửa phòng bệnh rồi đẩy cửa bước vào: “Bác An”.
Ông An Ý phàm nằm trên giường bệnh trắng toát, ông rất gầy. Lăng Bách tới bên giường bệnh, mắt cay xè nhưng vẫn cố mỉm cười: “An Dao nhờ cháu tới thăm bác”.
Ông Vương nhận ra anh nên biết ý ra ngoài.
Ông An Ý phàm mệt mỏi cười: “Bác không sao, chỉ là mấy hôm trước bị ngất, cũng may ông Vương sang nhà thăm bác nên đưa bác vào viện. Bây giờ bác không sao rồi”.
Lăng Bách ngồi bên giường, nắm chặt tay ông, đôi tay ấy gầy gò hơn trước rất nhiều. Anh nhìn ông lão trước mặt mình, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Anh buồn bã hỏi: “Bác nhất định không nói cho cô ấy biết sao? Cứ giấu mãi việc này liệu có công bằng với cô ấy không?”
“Bây giờ nó đang trong giai đoạn khó khăn, bác không thể làm phiền nó”.
“Lẽ nào bác còn chưa biết? Chuyện của An Dao đã dần sáng tỏ rồi, clip gốc đã được tung ra, clip của cô ấy là clip bị sửa chữa”.
“Sao?” Ông An trợn mắt, không thể tin nổi những điều mình vừa nghe, giọng run rẩy vì quá vui mình: “Có tin tức không? Báo chí có đưa tin không?”
Đây là phòng bệnh phổ thông, ngoài hai chiếc giường ra thì chẳng có gì cả.
Lăng Bách lấy điện thoại ra, anh vào mạng tìm tin tức có liên quan đến An Dao, tìm bài báo đưa tin về clip gốc cho ông xem. Ông An Ý Phàm cầm điện thoại, ngồi dậy chăm chú đọc. Chưz trên màn hình rất nhỏ, ông đọc rất vất vả, cứ chầm chậm đọc thành tiếng: “Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ là clip gốc của clip đen với An Dao, clip gốc của An Dao bị lộ, nghi ngờ bị người ta hãm hại, chân tướng sự việc đợi cảnh sát điều tra xử lí, clip gốc của An Dao bất ngờ bị tung ra, An Dao trở nên vô cùng được hâm mộ, cư dân mạn ném đá tập thể Đường Khải…”, đôi tay ông run rẩy cầm điện thoại, hớn hở nói với Lăng Bách: “Cháu thấy không?”. Răng ông cũng lập cập: “Con gái bác bị oan đấy”.
“Vâng, cô ấy bị oan, cháu tin rằng sau giải Kim Hoa thì mọi việc sẽ được sáng tỏ”
“Ừ, ừ”. Ông An Ý Phàm ra sức gật đầu: “Nó thực sự bị oan mà, bị đám người khốn kiếp hãm hại. Con gái bác thực sự bị oan”.
Gương mặt tràn đầy niềm vui, ông cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
Lăng Bách lấy lại điện thoại, điều chỉnh chế độ xem tường thuật trực tiếp trên tivi rồi đưa cho ông xem tường thuật buổi lễ trao giải Kim Hoa.
Màn hình rất nhỏ nhưng ông nhận ngay ra bóng hình An Dao giữa biển người. Hôm nay con gái ông mặc rất đẹp, dưới ánh đèn rực rỡ, cô cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông run rẩy đưa tay sờ màn hình, nước mắt bỗng dưng trào ra. Ông vộ vàng lau nước mắt nhưng nước mắt càng rơi lã chã. Ông nhìn Lăng Bách mỉm cười, gương mặt trắng bệch: “Bụi bay vào mắt rồi”.
Lăng Bách biết thừa những vẫn hỏi: “Có cần cháu thổi giúp không?”
Ông lắc đầu, nụ cười trong nước mắt vô cùng rực rỡ: “Không thổi, bác phải nhìn con gái bác, bác phải nhìn An Dao, nó thực sự bị người ta hãm hại, đám người đó nhất định không được ૮ɦếƭ tử tế”.
Lăng Bách cũng rơm rớm nước mắt: “Vâng cô ấy bị người ta hãm hại, nhưng mọi khổ nạn đều qua rồi, sau này cô ấy sẽ kiếm được nhiều tiền, sẽ ở bên bác đến già. Vì thế mong bác phải gắng lên, gắng đợi cô ấy báo hiếu bác, không nên để cô ấy nuối tiếc cả đời.”
“Dao Dao…”, ông vui vẻ gật đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi: “Bác nhất định sẽ đợi được nó, nhất định sẽ tiếp tục gắng gượng. Năm xưa một mình nuôi nó còn gắng gượng được, bây giờ bác không có lý do gì không đợi nó. Sau này nó sẽ hiếu kính với bác, nó sẽ nói ‘bố ơi ăn cơm thôi’, nó còn phải làm cho bác vui vẻ, còn dẫn bác đi du lịch khắp nơi… còn ở bên bác đến già…
“Vâng”. Lăng Bách nén nước mắt, nghẹn ngào đáp lại.
Các bậc cha mẹ trên đời này yêu con cái của mình vô điều kiện. Vì tình yêu của họ luôn nói dối để che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, như che giấu bệnh tình, giả vờ vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng họ lúc nào cũng sợ hãi bước chân của cái ૮ɦếƭ đang lại gần.
Họ nhất định phải cố gắng khiến con cái tin rằng, cho dù không có con cái ở bên họ cũng sống rất vui vẻ. Họ lúc nào cũng nhắc nhở mình không được gây thêm phiền toái cho con cái, cố nén chặt mọi nỗi đau thương và khó khăn ở trong lòng.
Đây chính là tình yêu của các bậc cha mẹ trên đời này. Có thể đã từng cãi nhau với con cái, nhưng họ luôn yêu con mình cho đến cuối cuộc đời.