Mọi thứ trên đời này đều là giả dối, chỉ có tình yêu của bố mới là thật.
Trần Tuyết San đẩy cửa bước vào, mặt biến sắc kêu lên thất thanh: “An Dao”.
Nước mắt đầm đìa, An Dao cảm thấy sụp đổ hoàn toàn: “Hết người này tới người ka. Bọn họ chỉ muốn giẫm đạp lên tôi để nổi tiếng, tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Nổi tiếng thực sự quan trọng như vậy sao?”.
Trong lòng Trần Tuyết San dâng lên một cảm giác hỗn độn phức tạp, cô đứng sững ở đó không biết nên nói gì mới phải.
Đột nhiên An Dao bật dậy, vùng chạy ra ngoài.
Trần Tuyết San ra sức đuổi theo, ra đến bên ngoài thì đúng lúc cửa thang máy đóng lại. Cô vội vã lấy điện thoại gọi cho Donna: “An Dao chạy ra ngoài rồi”. Sau đó Trần Tuyết San vội vã ấn nút xuống thang máy: “Cô ấy vừa xem tin tức xong, cái tên Lăng Bách đó là ca sĩ mới ký hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên. An Dao nói chuyện điện thoại với anh ta xong là suy sụp hoàn toàn”.
Giọng Donna vô cùng gấp gáp: “Nói trọng điểm”.
Trần Tuyết San nói: “An Dao nghĩ Lăng Bách dựa hơi cô ấy để nổi tiếng nên có thể nghĩ quẩn. Tôi không biết cô ấy đi đâu, Donna, chị và cô ấy tình như mẹ con, chắc chị phải biết”.
Donna cúp máy rồi ra ngoài, Trần Mộng Kỳ vội túm lấy tay chị: “Bây giờ chị là quản lý của tôi, không liên quan gì đến An Dao nữa”.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng lạnh tới mức khiến người ta run rẩy, giấy tờ trên bàn chất như núi. Donna gỡ từng ngón tay Trần Mộng Kỳ ra.
Trần Mộng Kỳ cười gượng gạo: “Donna, sắp đến giờ thương lượng hợp đồng với bên đại diện thương hiệu rồi, lúc này sao chị có thể đi được? Hay là đợi ký hợp đồng xong em đi tìm cô ấy cùng chị?”.
Donna lạnh lùng đáp: “Tôi không biết cô, Đường Khải và Toni có giao dịch gì. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô rằng, lý lịch Trần Tuyết San – trợ lý của An Dao tôi đã điều tra rõ ràng, đừng ép tôi ngửa bài”.
Nụ cười của Trần Mộng Kỳ cứng đơ: “Donna, chị và Đường Khải dường như…”.
“Nếu cô muốn bị đóng băng sự nghiệp, không bao giờ nhìn thấy mặt trời thì cô cứ tiếp tục nói, tôi tin tôi đủ khả năng để huỷ hoại một ngôi sao không nổi tiếng lắm”.
“Donna, chúng ta đừng trở mặt với nhau vì một An Dao đã hết thời, chị nên biết rằng lần đại diện thương hiệu này em phải tranh giành với vô số ngôi sao hạng A khác, em dựa vào cái gì? Chính là dựa vào chị – quản lý của em. Bây giờ, bên đại diện sẽ nghĩ thế nào? Cơ hội tốt thế này lại để vuột khỏi tay. Vì vụ này chọ cũng cố gắng nửa tháng trời, bây giờ lại vì An Dao mà từ bỏ sao?”.
“Mạng người quan trọng hay tiền quan trọng?”. Donna nói xong chính chị cũng giật mình, chị luôn cho rằng tiền là thứ quan trọng nhất. Nhưng vì An Dao, giờ phút này chị lại thốt lên những lời ấy. Donna đẩy Trần Mộng Kỳ ra rồi chạy ra ngoài trên đôi giày cao gót, thậm chí lúc lái xe tay chị vẫn run, trong đầu hiện lên cảnh cô nhóc ngốc nghếch ấy lao đầu xuống biển tự sát. Biển? Donna vội vã quay đầu xe, suốt đoạn đường chị đã vượt qua vô số đèn đỏ.
Đúng, bờ biển, trước đây mỗi khi có chuyện không vui An Dao thường hay ra bờ biển. Cô nhóc này rất lạc quan cho dù bị đạo diễn tát, cho dù bị đạo diễn và các ngôi sao lớn mắng mỏ, nhưng cứ ra đến biển là hớn hở. Lòng nóng như lửa đốt, chị phi xe như tên bắn về phía biển. Lúc đến nơi cả bãi biển lớn toàn người là người. Donna đi men theo bờ biển về hướng vắng người, gần tới ngọn núi nhỏ chị mới nhìn thấy An Dao. An Dao đang ngồi trên một tảng đá lớn, đằng sau lưng là những dãy núi nhấp nhô, trước mặt là biển lớn.
Sóng biển không ngừng táp vào một tảng đá, bọt tung bốn phía.
An Dao nhìn mặt biển rồi ngửa mặt lên trời, không ngừng hít thở sâu, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi như mưa. Không phải đã nói cứ ngẩng đầu lên thì nước mặt sẽ tự chảy ngược vào trong sao? Tại sao cô không làm được? Từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, bất kể nỗi đau lớn thế nào cô đều chịu đựng được. Cô luôn tưởng rằng từ lâu rồi bản thân cô trăm độc không ngấm, vạn kiếm không xuyên, nhưng lần này cô thực sự không thể gắng gượng được nữa. Donna phản bội cô, Đường Khải giẫm lên cô để nổi tiếng, bây giờ ngay cả Lăng Bách cũng lợi dụng cô. Cô run rẩy lấy trong túi ra cuốn sổ tiết kiệm, trên sổ là tên cô, tiền tiết kiệm là hai trăm sáu mươi nghìn tệ. Mọi thứ trên đời này đều là giả dối, chỉ có tình yêu của bố mới là thật.
Bao nhiêu năm nay cô chỉ mong bố cô sống tốt hơn một chút, nhưng cô lại khiến ông thất vọng. Việc đã đến nước này cô chỉ muốn quay về bên ông, chỉ muốn là cô con gái ông yêu thương nhất. Cô đứng dậy đi về phía bờ biển, đúng lúc đó cô nhìn thấy Donna.
Donna đứng cách đó không xa, ngượng ngùng gọi tên cô: “An Dao”.
Cô hơi ngạc nhiên, bước về phía Donna, lúc đi lướt qua nhau, cô bình thản nói: “Chị đã không còn là quản lý của tôi nữa, vì thế không cần đi theo tôi, càng không nên đi tìm tôi. Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”.
Donna cứng họng không biết nói gì, chân không nghe lời mà cứ đi theo cô. Xe luồn lách trên những con đường trong thành phố, Donna không biết An Dao ngồi xe taxi đi đâu, cho đến khi xe rẽ vào đường cao tốc, nhìn những tấm biển báo trên đường chị mới hiểu rõ, hoá ra An Dao muốn về nhà cũ.
Những dãy núi bên ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, đến lúc hoàng hôn taxi mới rời khỏi đường cao tốc, sau đó dừng lại trước cửa ngôi nhà quen thuộc. An Dao nhìn ra ngoài cửa xe, thấy bố cô đơn độc đứng ngoài cửa hút thuốc, làng xóm xung quanh đang nói chuyện rôm rả nhưng chẳng có ai muốn bắt chuyện với ông.
Cô đẩy cửa xe bướng xuống đi tới trước mặt ông, xót xa gọi một tiếng: “Bố”.
Ông An gầy hơn trước khá nhiều, hai mắt trũng sâu, tiều tụy khiến ai nhìn thấy cũng xót xa. Mắt cô nóng ran, nói: “Con trở về rồi”. Nước mắt không kiềm được rơi xuống lã chã, cô mỉm cười, chua xót nói với ông: “Con gái bố trở về rồi”.
Trong nhà rất bừa bộn, đồ đạc vứt bừa bãi, trên nền nhà bên cạnh ghế sofa vương vãi đầy vỏ chai rượu. Cô xắn tay áo bắt đầu thu dọn nhà cửa. Trời sắp tối cô mới thu dọn xong rồi chuẩn bị một bàn thức ăn. Ông An lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, cô xới cơm xong, hai người im lặng ăn cơm. Cho đến khi ăn xong, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, chưa ai động đũa. Lúc thu dọn bát đĩa cô không nén được liền hỏi: “Bố không hỏi vì sao con về nhà à?”.
Ông An không lên tiếng, lặng lẽ ra ngoài sofa ngồi xem tivi.
Cô không hỏi thêm nữa mà đi lên phòng. Phòng cô vẫn như ngày bé, dường như không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả giấy khen trên tường vẫn còn mới như ngày hôm qua. Cô ngồi trên giường dùng tay vuốt nhẹ, giường sạch sẽ, dường như ngày nào cũng có người quét dọn.
Bên ngoài, bóng đêm đã dần dần phủ khắp đất trời. Cô nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn màn đêm đen như mực, trong lòng buồn bã vô cùng. Không biết đã nằm bao lâu. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Vì phòng cô và phòng bố cạnh nhau nên cô phải đi qua phòng ông. Lúc cô mò mẫm trong bóng tối, cô bỗng nghe thấy tiếng khóc vọng ra, tiếng khóc ấy rất nhỏ, như bị kìm nén nhưng lại đâm sâu vào tim cô. Cô đứng sững ngay tại chỗ, cả người cứng đơ không nhúc nhích nổi. Một lúc sau tiếng khóc bên trong yếu dần, cô trở về phòng, tựa lưng vào bức tường lạnh toát, trái tim co thắt từng cơn, cảm giác đau đớn ấy ngấm vào tận xương tủy, ngấm vào từng mạch máu khiến cô như tắt thở đến nơi.
Hồi nhỏ bố nắm tay cô, dạy cô nắn nót từng nét tên mình. Khi học cấp hai, trời mưa tầm tã, ông che ô đưa cô đi học, cả người ướt đẫm. Nhưng từ khi học ở bên ngoài cô rất ít khi về nhà, thậm chí rất hiếm khi nói chuyện với ông. Dường như từ sau khi học cấp hai, mỗi lần nói chuyện với bố là một lần cãi nhau. Cô chưa bao giờ biết quan tâm chăm sóc ông, chỉ biết ngửa tay xin ông tiền học phí, chỉ biết hành động theo ý thích của mình mà chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của ông.
Cô luôn tưởng rằng ông làm từ sắt, hoá ra ông cũng biết buồn cũng biết khóc như một đứa trẻ. Cô đau đớn nằm ra giường, trở mình liên tục, cuối cùng vẫn đứng dậy đi sang phòng ông. Ánh đèn trong phòng ấm áp, vệt nước mắt trên gương mặt ông đã mất tăm, sắc mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô nói: “Lần này con về là muốn nói cho bố biết, con không hề quay mấy thứ đó, thậm chí chưa từng có bạn trai. Cho dù bố tin hay không tin, con cũng sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch”.
Ông ngập ngừng rồi bình thản nhìn cô, chuyển chủ đề khác: “Ngày bé việc con ghét nhất là nấu cơm, đến bữa phải nấu cơm đều chạy ra ngoài chơi, nhưng hôm nay cả một bàn thức ăn đều do con nấu. Từ khi con làm ngôi sao hai bố con ta chưa từng gặp mặt nhau, bố chỉ có thể nhìn con qua màn hình, nhưng hôm nay con trở về rồi, con nói con gái bố đã trở về rồi…”. Những lời nói lạc đề đó của ông khiến cô bặm chặt môi không dám tiếp lời. Ông cười chua chát rồi nói tiếp: “Năm con lên tám tuổi, bố nghĩ mình vừa đi làm vừa chăm sóc con thì quá mệt, vì thế muốn tìm một cô vợ. Khó khăn lắm cô Lý trong thôn mới đồng ý thì con lại không chấp nhận, thậm chí còn chạy ra bờ sông dọa nhảy xuống, miệng luôn gào có cô ấy thì không có con, lúc đó tính con đã rất mạnh mẽ, giống như một đứa con trai”.
Ngày bé cô sợ mất bố… sợ người khác tranh giành ông với cô. Vì cô không có mẹ nên không muốn để mất người thân duy nhất của mình.
Cô còn nhớ điều ông sợ nhất là không tìm được việc làm, nên hàng ngày ông làm trâu làm ngựa đủ mười hai tiếng, mệt đến mức toàn thân phát bệnh, nhưng chẳng bao giờ chịu đi bác sĩ, lúc bệnh thì tuỳ tiện uống thuốc. Vì thế cô mới muốn kiếm tiền nuôi ông, để ông được sống những ngày tốt đẹp.
Không ngờ, mọi thứ cứ trượt càng ngày càng xa ước nguyện ban đầu của cô. Cuối cùng cô không thể nào khống chế được.
Cô khẽ gật đầu, nước mắt bắt đầu ứa ra nhưng vẫn cố kiềm chế.
Ông An đứng dậy, mở cánh cửa tủ quần áo cũ kỹ, lấy một chiếc hộp đặt lên giường. Ông mở hộp ra, trên cùng là cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ mỏng dính, bên dưới là một xấp ảnh. An Dao đi tới cầm hộ khẩu lên xem. Trang đầu tiên là tên ông – chủ hộ An Ý Phàm, trang thứ hai là thông tin của cô.
Trong cuốn sổ hộ khẩu này không có người thứ ba.
Cô không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi lã chã, trang giấy trắng bị hoen ướt vài chỗ. Cô mím chặt môi muốn ghìm nước mắt lại, nhưng từng giọt, từng giọt vẫn rơi. Bao nhiêu năm nay cuốn sổ này không có tên người thứ ba, chỉ có hai bố con cô dựa nhau mà sống.
Mắt ông An Ý Phàm cũng nhoè đi, ông rút xấp ảnh ra, cầm trong tay cẩn thận xem từng tấm. Trong ảnh đều là hình An Dao chụp một mình, hai bố con chỉ chụp với nhau một tấm, tấm ảnh chung đó là tấm ảnh khi An Dao một tuổi. Ông cầm những tấm ảnh ố vàng đó, cười nói: “Khi đó con sợ người lạ nên cứ ôm chặt tay bố không buông, vì thế bố đành bế con chụp ảnh”. Ông đưa tấm ảnh cho cô, An Dao đón lấy, nhìn như đang ngắm một bảo vật. Tấm ảnh đã ố vàng, nhưng người trong ảnh nhìn vẫn rất rõ. An Dao một tuổi, mắt sáng, răng trắng đang mỉm cười nhìn ống kính.
Cảm xúc không nén nổi nữa, cô vỡ oà trong nước mắt: “Bố, con xin lỗi. Con không nên để bố lo lắng, bố đã ngần này tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng cho con”.
Ông đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, những ngón tay thô ráp, đầy vết chai càng khiến nước mắt cô rơi nhiều hơn, Cô nắm chặt đôi tay gầy guộc của ông, nói: “Bố, con nhất định phải tìm ra sự thật, con nhất định không để bố mất mặt, con phải chứng minh cho cả thế giới thấy mình không hề quay những thứ đó”.
Ông An Ý Phàm không trả lời cô mà chỉ run rẩy rút tay về rồi lấy hai bản hợp đồng trong chiếc hộp sắt ra: “Bố nghĩ đã đến lúc giao cho con rồi, đây là bảo hiểm bệnh hiểm nghèo bố mua cho con, còn một phần nữa là bảo hiểm nhân thọ, nếu bố ૮ɦếƭ con có thể nhận được hai trăm nghìn tệ. Bố giao cho con vì sợ nhỡ bố có mệnh hệ gì, con lại không biết chuyện này”.
Tim cô run lên bần bật. ૮ɦếƭ? Cô không thế nào chấp nhận sự thật này, không dám chấp nhận người thân duy nhất sẽ bỏ mình mà đi. Cô lắc đầu, nước mắt tuôn rơi: “Bố, bố sẽ không ૮ɦếƭ đâu”.
Ông mỉm cười đưa tay xoa đầu cô con gái nhỏ: “Con bé ngốc nghếch này, là người ai mà chẳng phải ૮ɦếƭ, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
Thực ra ông cũng không nỡ, bao nhiêu năm nay trong thế giới của ông chỉ có mình cô. Ông không biết sau khi mình mất rồi, cô có sống tốt hay không? Điều ông lo lắng hơn là cả thế giới này sẽ khinh miệt cô, làm tổn thương cô, nghĩ đến điều đó ông lại buồn, vì thế ban nãy mới không thể kiềm chế được mà bật khóc. Nhưng con gái ông lớn rồi, mọi thứ đều không theo ý mình được, cho dù cả đời này cô không về nhà, cho dù ông ૮ɦếƭ trên giường không ai biết thì ông cũng không bao giờ oán trách cô.
Điều ông luôn canh cánh là vụ ảnh nóng lần này sẽ ảnh hưởng đến cô, vì thế từ khi cô về nhà ông không hề nhắc tới nửa câu. Thậm chí ông còn không dám lên tiếng nói chuyện với cô, ông sợ hễ mình cất tiếng là sẽ đau lòng rơi lệ.
Ông hít một hơi thật sâu, nén nỗi đau trong lòng, nói: “Bố mệt rồi, muốn ngủ, con về phòng đi”. Ông quay mặt đi không muốn nhìn con gái cưng của mình, cho đến khi cánh cửa được khép lại ông mới run rẩy mở cửa tủ quần áo, trong đó còn cất một tấm ảnh. Ông lấy tấm ảnh ra, trong ảnh là một người phụ nữ có đôi mắt to, nụ cười ngọt ngào rạng rỡ. Ông cầm tấm ảnh ấy đặt lên tim mình, nước mắt rơi xuống không ngừng: “Bà nó à, trước khi ૮ɦếƭ bà nói bất kể thế nào cũng phải chăm sóc con gái, nhất định không được để người ta bắt nạt nó… xin lỗi bà, tôi đã không làm được, tôi không có cách nào bảo vệ con gái, thậm chí khi cả thế giới này mắng con tôi cũng đành bất lực. Bà nó à, tôi xin lỗi…”. Mặt ông nhoè nước, ông kìm giọng gọi “Dao Dao” rồi mệt mỏi kêu lên: “Xin lỗi… bố không có cách nào giúp con…”.
Dưới bầu trờ thưa thớt ánh sao ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn đen kịt, đen đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Trước cửa nhà ông An có một chiếc xe đã đỗ, dưới ánh đèn đường, gương mặt người phụ nữ trong xe hiện lên rất rõ ràng, đó là Donna. Chị đặt tay ra ngoài cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở.
Dưới đất cũng đã có bảy tám đầu mẩu thuốc.
Chị ném mẩu thuốc trong tay đi rồi vớ lấy điện thoại gọi Trần Tuyết San.
Nhận được điện thoại của chị, Trần Tuyết San thấp thỏm không yên: “An Dao đầu?”.
Donna bình thản nói: “Tôi gọi điện thoại đến chỉ muốn nói cho cô biết, bất kể cô và Trần Mộng Kỳ có quan hệ gì, bất kể cô và Toni có giao dịch mờ ám gì, tôi ra lệnh cho cô dừng ngay mọi thứ lại”.
Trần Tuyết San kêu lên một tiếng “Donna” rồi giả vờ vô tội, cố tìm cách giảo biện: “Chị nói gì em không hiểu, em và Trần Mộng Kỳ có quan hệ gì chứ? Em chỉ cảm thấy cô ấy diễn xuất cũng được nên mới đề cử thay An Dao”.
Donna lạnh lùng cười, hỏi lại với giọng châm biếm: “Thực sự không có quan hệ gì?”.
Trần Tuyết San chối đây đẩy: “Đương nhiên, em và cô ấy thì có quan hệ gì chứ? Còn cái tên Toni nữa, em và anh ta làm sao có mối giao dịch gì mờ ám được?”.
Donna từ từ nhắm mắt lại, chị nói gằn từng tiếng một: “Trần Tuyết San, cô còn hơi non khi giở trò trước mặt tôi đó. Tôi đã điều tra rõ ràng họ hàng hang hốc nhà cô và Trần Mộng Kỳ. Đương nhiên, bao gồm cả thân phận cô là chị họ của cô ta. Cô và Toni liên thủ bán đứng An Dao chính là để Trần Mộng Kỳ nổi lên. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là dừng lại mọi giao dịch bẩn thỉu đi, đừng giở trò sau lưng tôi”.
Trần Tuyết San sững người, cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Nếu chị đã biết hết, vậy sao còn ký hợp động với Mộng Kỳ?”.
Donna bình tĩnh đáp: “Nếu không phải thấy cô không tham gia vào vụ clip đen cùng Đường Khải và Toni, nếu không phải cô chỉ là người đưa tin, thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô và Trần Mộng Kỳ biến mất hoàn toàn khỏi cái giới giải trí này rồi. Có điều, cô yên tâm đi, nếu điều kiện giao dịch của cô, Toni và Đường Khải là để Trần Mộng Kỳ nổi tiếng, vậy thì tôi chắc chắn sẽ tác thành cho mấy người. Có điều, đừng hãm hại những người không liên quan nữa. An Dao bây giờ không chịu đựng nổi bất cứ sự đả kích nào nữa đâu”.
Trần Tuyết San sững sờ một hồi mới hiểu ra: “Donna, có một việc tôi không hiểu, rõ ràng chị là quản lý của An Dao nhưng tại sao lại giúp Toni và Đường Khải lăng xê Mộng Kỳ nổi tiếng? Chị không cảm thấy mình mâu thuẫn à? Nếu chị thực sự nghĩ cho An Dao thì tại sao khi clip tung ra chị lại chẳng làm gì? Thậm chí khi An Dao ra sức thanh minh chị vẫn đinh ninh người trong clip là cô ấy. Donna, làm vậy không hề giống phong cách của chị, chị nên bảo vệ nghệ sĩ của mình, nên tin cô ấy 100% chứ. Tôi báo tin cho Toni cũng chỉ vì muốn kéo An Dao xuống, đẩy Trần Mộng Kỳ lên. Nhưng chị thì sao? Sự thật về clip có phải chị đã biết sớm rồi không? Clip đó cắt ghép phải không?”.
Donna nhìn màn đêm xa xăm phía trước, nỗi bi thương dâng lên trong đáy mắt.
Trần Tuyết San không thấy chị trả lời liền mạnh bạo đoán: “Hay là… thực ra chị và phe Đường Khải cũng có giao dịch mờ ám? Là giao dịch gì mà khiến chị nhẫn tâm huỷ hoại An Dao để đẩy Đường Khải nổi tiếng?”.
Donna ngắt điện thoại rồi mở nhạc, nhạc đang phát là bài: “Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang” của An Dao. Lời bài hát cũng do chính An Dao viết:
Rốt cuộc chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu người mới hiểu được tình yêu trên đời này vốn chỉ là giấc mộng đẹp?
Rốt cuộc chúng ta phải bỏ lỡ bao nhiêu con đường mới hiểu được nỗi đau lớn nhất của đời người chính là một mình bước về phía trước?
Bỏ lỡ rồi, địa lão thiên hoang.
Rốt cuộc địa lão thiên hoang đã bỏ lỡ bao nhiêu nhiêu người, chúng ta mới biết, hạnh phúc chỉ là khoảng cách khi chúng ta quay đi.
Donna rất thích ca khúc này, giống như lần đầu tiên gặp cô bé An Dao, chị đã cảm nhận được một khí chất rất đặc biệt toát ra từ cô. Cô nhóc ấy có thể khiến người nghe bài hát của mình cảm thấy thời gian ngừng trôi, lòng người bình lặng. Cô nhóc ấy chỉ cần xuất hiện trên màn hình là có thể thu hút mọi ánh mắt.
Donna mệt mỏi dựa vào thành ghế, điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Đường Khải: “Tại sao lại bỏ rơi Trần Mộng Kỳ để đi tìm An Dao?”.
Donna tắt máy rồi ngước nhìn về phía ban công phòng An Dao. Ánh đèn yếu ớt hắt ra, cô nhóc ấy chắc chắn không dám tắt đèn khi ngủ, bởi vì cô nhóc ấy sợ màn đêm đang giơ vuốt đe dọa. Donna nhìn không chớp mắt, trong lòng đau đớn khôn tả.
Phía chân trời xa xa, vệt sáng nhạt từ từ xuất hiện giữa những dãy núi trùng điệp, vệt sáng ấy dần dần lan tỏa, dần dần nuốt trọn màn đêm. Ban mai đang đến rồi.
Donna đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn căn phòng trước mặt, sau đó lái xe rời khỏi đó.
Đêm đó An Dao ngủ rất ngon, cô ngủ một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh. Lúc xuống dưới nhà trên bàn đã bày sẵn bữa sáng nóng hổi. Bữa sáng vẫn như ngày xưa, là một bát mì lớn. An Dao ngồi xuống ăn mì, sợi mì mềm, còn có thịt thái chỉ và trứng rán, ngon tới mức khiến cô suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Ông An ngồi trước cửa hút thuốc, do dự mở lời: “Ăn xong mì thì con về đi”.
Tay cô ngừng lại, sợi mì dính bên khoé miệng, cô khẽ đáp: “Vâng”.
Ông nói tiếp: “Sau này đừng ương bướng nữa, nếu có thể làm tiếp được thì làm, không làm được thì thôi. Không làm ngôi sao thì chúng ta cũng không ૮ɦếƭ đói”.
Cô tiếp tục ăn mì, không dám ngừng lại, miệng ậm ừ: “Vâng”.
Bố cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm bên cạnh: “Con bây giờ đừng nghĩ ‘giá như ban đầu’ nữa, đã đến nước này thì dù không vui vẻ nhưng chí ít con phải giữ bình tĩnh. Bởi vì khi đã bình tĩnh thì chẳng có gì là vui hay không vui nữa”.
Bất giác cô cảm thấy vô cùng buồn bã. Cô ra sức gật đầu, rồi ăn từng miếng lớn.
Ông nói: “Ăn chậm thôi”.
Cô “vâng” một tiếng nhưng lại ăn nhanh hơn cứ nuốt từng miếng to.
Ông vẫn lẩm bẩm: “Dao Dao, bố già rồi, không thể giúp gì cho con được nữa, bố cảm thấy có lỗi với con, bố cảm thấy rất buồn…”.
Trong lòng cô xót xa biết mấy, nước mắt rớt xuống bát mì. Cô mím môi, hít một hơi sâu rồi húp cạn từng thìa nước mì.
Bố cô già rồi, ngay cả tóc ở đỉnh đầu cũng bạc trắng. Cô biết rồi ông sẽ bạc tóc, sẽ chậm chạp, rồi nhắm mắt xuôi tay. Nhưng ngoài việc nhìn ông ngày một già đi, nhìn ông không còn sức đi về phía trước, cô chẳng còn cách nào khác. Ông nuôi cô lớn như thế này nhưng cô lại chẳng làm được gì cho ông, cảm giác có lỗi ấy, cảm giác hối hận ấy là một nỗi đau xé gan xé ruột.
Cô nắm chặt thìa, không dám ngẩng đầu lên, vì ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt già nua của bố, cô sẽ rơi lệ. Cô đứng dậy, mỉm cười: “Con ăn no rồi”. Sau đó mở cửa chạy ra ngoài, cô đứng bên đường đợi xe trở về thành phố.
Xung quanh bỗng dưng xuất hiện không ít hàng xóm, họ chỉ trỏ cô rồi thì thầm, xì xào bàn tán.
Bố cô cũng chạy theo, nổi cáu với đám hàng xóm đang túm năm tụm ba: “Có gì đâu mà nhìn, chưa nhìn thấy người bao giờ à?”.
Bọn họ đều cười khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào cô, dường như cô bị người ta lột sạch quần áo. Ánh nhìn ấy khiến cô xấu hổ, khiến cô hận một nổi không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, nấp vào đâu đó không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.
Cô nhìn về phía xa, chỉ mong lập tức có xe xuất hiện, nhưng con đường rộng vẫn trống trãi.
Một đám trẻ con chạy về phía cô, nhìn cô như người ngoài hành tinh. Bố cô đuổi bọn trẻ đi nhưng lại bị chúng chạy quanh trêu đùa.
Đột nhiên một chiếc ô tô dáng dài lọt vào tầm mắt cô, cô đưa tay vẫy vẫy. Xe đỗ ngay trước mặt, cô không nghĩ gì hết, mở cửa bước vào. Vào trong xe rồi mới cảm thấy chiếc xe trông rất quen, cô nhìn chủ xe rồi kinh ngạc kêu lên: “Anh Lý?”.
Lý Thừa Trạch chau mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô sống ở đây?”.
Cô gật đầu.
Lý Thừa Trạch nhìn ra ngoài xe rồi bảo tài xế nổ máy.
An Dao nhìn gương chiếu hậu, thấy bố cô vẫn đang bị đám trẻ con trêu chọc. Xe tăng tốc mỗi lúc một nhanh, hình ảnh bố cô càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ… cuối cùng thì mất hút không nhìn thấy nữa.
Nước mắt cô bỗng ứa ra.
Cảm thấy có một ánh nhìn rực lửa đang hướng về phía mình, cô ngẩng đầu lên, là Lý Thừa Trạch.
Bốn mắt nhìn nhau, anh mỉm cười: “Ít khi về à?”.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Cô cười gượng: “Trước đây hay cãi nhau với bố nên cắt đứt quan hệ bố con; lần trước về ông không nói tiếng nào; nhưng lần này thì khác, ông cảm thấy buồn vì không giúp gì được cho tôi. Thực ra tôi có lỗi với ông, ông già rồi mà vẫn phải buồn phiền lo lắng cho tôi”.
Lý Thừa Trạch đáp lại một tiếng rồi vào đề: “Từ nhỏ cô sống ở đây?”.
Cô gật đầu và hỏi lại: “Sao anh lại ở đây?”.
“Tôi đến tìm người, vô tình lại gặp cô”.
“Trùng hợp quá”.
“Đúng thế”. Lý Thừa Trạch nhếch mép, nụ cười sâu xa khó đoán: “Đúng là rất trùng hợp”. Anh khẽ nheo mắt nhìn An Dao, mười ngón tay Ⱡồ₦g vào nhau đặt trên đùi. Nếu anh nhớ không nhầm Lăng Bách khai địa chỉ liên lạc cũng là ở thôn này, xem ra nhất định phải cho người đi điều tra xem hai người này rốt cuộc có quan hệ thế nào.
Mặc dù Lăng Bách mới nổi, nhưng giọng hát, hình tượng của Lăng Bách khiến anh tự tin rằng cậu ấy sẽ trở thành thiên vương thế hệ mới. Thứ cậu ấy thiếu chỉ là một cơ hội.
Tài xế đột nhiên hỏi: “Thưa sếp, đi thẳng về công ty ạ?”.
Lý Thừa Trạch nhìn An Dao rồi lịch sự hỏi: “Cần tôi đưa cô về không?”.
Lúc này An Dao mới nhớ ra hôm nay sở cảnh sát đã có kết quả kiểm tra clip, cô nói: “Sở cảnh sát, tôi có việc gấp cần đến sở cảnh sát”.
Lý Thừa Trạch uể oải dựa vào thành ghế, bắt chéo chân, nụ cười dần tắt trên môi. Sở cảnh sát? Trực giác cho anh biết An Dao có việc gì đó, anh liền dặn dò tài xế: “Đi thẳng tới sở cảnh sát”.
Tầm ba giờ chiều xe đã đến trước cổng sở cảnh sát thành phố, An Dao chạy thẳng vào trong. Cảnh sát lật tìm hồ sơ để lấy chiếc đĩa ra đưa cho cô: “Clip thực sự có vấn đề. Theo phân tích của các chuyên gia, về mặt hiệu quả thị giác thì vô cùng hoàn hảo, phương hướng cảnh vật trên giường cũng không có vấn đề, màu sắc cũng không có dấu hiệu chỉnh sửa gì. Điểm đáng nghi là khi quay cận cảnh, dù ngay sau cận cảnh thì clip kết thúc nhưng chuyên gia đã tìm ra một số dấu vết chỉnh sửa, tuy nhiên cũng không dám kết luận thật giả. Vì thế tốt nhất cô nên tìm cao thủ để nghiên cứu tiếp”.
Tim An dao đập nhanh hơn khi đón lấy chiếc đĩa, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ như thế này. Cô cầm đĩa bước ra ngoài sở cảnh sát.
Trước cánh cửa sở cảnh sát, Lý Thừa Trạch ngồi ngả người trên chiếc ghế hút thuốc, anh mặc bộ complet đen và áo sơ mi xám, áo vest phanh ra, áo sơ mi màu xám cũng mở bung vài cúc áo, mặc dù dáng vẻ nhìn cợt nhả nhưng lại thu hút ánh mắt của vô số người đi đường. Thấy An Dao bước ra anh liền tắt thuốc, lịch sự mở cửa xe cho cô.
Lúc lên xe An Dao vẫn vui tới mức run rẩy, cô thực sự không tin nổi clip này là cắt ghép. Lý Thừa Trạch ngồi lên xe, không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trong tay cô, hỏi: “Sao cái đĩa này lại khiến cô vui đến vậy?”.
An Dao vui không khép miệng lại được, trong đầu trống rỗng, cô run rẩy lấy điện thoại ra, cuộc gọi đầu tiên là cho bố, cô hét lên trong điện thoại: “Bố” rồi nước mắt cứ thế rơi lã chã. An Dao không thể kiềm chế bản thân, cô khóc oà nói với ông: “Bố, clip là giả, bọn họ hãm hại con, con bị oan, con gái bố thực sự bị oan”.
Clip của Đường Khải là giả? Lý Thừa Trạch nheo mắt, im lặng không nói gì.
An Dao đè chặt Ⱡồ₦g иgự¢, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, cô khóc to hơn: “Clip đó là giả, bọn họ hãm hại con. Bố, cảnh sát nói có dấu hiệu bị chỉnh sửa, đây chắc chắn là clip cắt ghép, bọn họ dùng thủ đoạn này để hại con”.
Clip cắt ghép? Sắc mặt Lý Thừa Trạch càng lúc càng khó coi.
An Dao vẫn khóc lớn không ngừng: “Bố, con nhất định phải làm cho cả thế giới biết sự thật…”.
Trong căn nhà cũ, ông An vui mừng mỉm cười, sau khi cúp máy, ông bước tới bàn thờ gỗ gụ bên cạnh ghế sofa, trên bàn thờ đặt bài vị của vợ ông, phía trước là loại hoa quả bà thích ăn nhất. Ông An lấy bài vị xuống, dùng cổ tay áo lau nhẹ lớp bụi phủ trên mặt kính, nụ cười xen lẫn nước mắt: “Bà nó à, Dao Dao bị người ta hãm hại”. Ông đặt bài vị sát trái tim mình, nói tiếp: “Bà nhất định phải bảo vệ con gái của chúng ta…”. Đột nhiên ông ho liên hồi, sắc mặt tái mét, không còn hột máu. Ông mệt mỏi đưa tay vịn vào bàn thờ, gập người xuống, cơ ho xé gan xé ruột càng lúc càng dữ dội hơn, giống như muốn xé nát phủ tạng của ông.
Bên ngoài, mặt trời bỏng rát như quả cầu lửa đang treo lơ lửng giữa bầu trời xanh trong, núi xanh vẫn quanh co kéo dài vô tận.
Chiếc xe lặng lẽ tiến về phía trước, những dãy nhà cao tầng lướt qua rất nhanh bên ngoài cửa sổ.
Khó khăn lắm An Dao mới bình tĩnh lại, cô cầm điện thoại tiếp tục bấm số, bấm được một nửa thì đột nhiên dừng lại, đây là số điện thoại của Lăng Bách, tại sao cô lại muốn báo tin cho anh? Tại sao cô lại muốn chia sẻ niềm vui này với anh?
Tất cả hành động đó đều lọt vào tầm mắt của Lý Thừa Trạch, anh mỉm cười hỏi: “Sao không tiếp tục gọi đi?”.
An Dao do dự rồi xoá số, không nói gì nữa.
Xe đi thẳng tới trước trụ sở của Kình Vũ Bách Xuyên. Lý Thừa Trạch dặn dò tài xế đưa An Dao về nhà, còn mình về công ty. Anh lập tức tìm nhân viên chế tác hậu kỳ, bảo họ tải clip của An Dao trên mạng xuống để tiến hành phân tích. Nhân viên chế tác của Kinh Vũ Bách Xuyên đều là cao thủ đẳng cấp trong nghề, chỉ trong một tiếng ngắn ngủi đã có báo cáo kết quả phân tích.
Lý Thừa Trạch đọc báo cáo, sắc mặt xám xịt, báo cáo biết rất rõ ràng, đoạn clip này rành rành có dấu vết chỉnh sửa, khó phân biệt thật giả. Anh cầm tờ báo cáo nhét vào ngăn bàn, nghiến răng kèn kẹt, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Nếu An Dao nói thật, vậy có nghĩa là Toni và Đường Khải lừa anh? Hai tên đó ăn gan hùm tim gấu hay sao mà dám lấy clip giả ra lừa anh!
Anh bấm máy dặn dò thư ký: “Gọi Toni đến cho tôi”.
Nhân viên chế tác e dè dò hỏi: “Vậy việc này…”.
Đôi mắt Lý Thừa Trạch nheo lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Ai dám để lộ ra ngoài thì tôi không khách sáo với người đó”.
Nhân viên chế tác hiểu ý anh nên thu dọn giấy tờ rồi ra ngoài.
Một lúc sau Toni bước vào, cung kính gọi anh: “Sếp”.
Lý Thừa Trạch nhếch mép cười, bình thản hỏi: “Tình hình công việc của Đường Khải thế nào?”.
Gần đây Đường Khải nhận nhiều quảng cáo, phim truyền hình, nhưng những tác phẩm lớn thì không có mấy. Toni nhân cơ hội liền đề nghị: “Sếp, từ lúc ký hợp đồng đến nay Đường Khải đã kiếm không ít tiền cho công ty. Thực ra Đường Khải bây giờ tùy ý lăng xê là có thể kiếm được lợi nhuận khả quan hơn. Nếu công ty đẩy mạnh việc quảng bá thì ngày cậu ấy trở thành thiên vương, ngôi sao lớn không còn xa nữa”.
Lý Thừa Trạch không nói gì, trước mặt là người quản lý đã đánh Đường Khải ngay trong buổi họp báo, biến mình từ kẻ vô danh thành một quản lý có thế lực, anh ta tuyệt đối không hề đơn giản. Hơn nữa, anh cũng không có chứng cứ chứng minh clip đó chắc chắn là giả, mặc dù có chỉnh sửa nhưng nhân viên kỹ thuật cũng nói khó phân biệt thật giả.
Toni thấy anh không phản ứng gì liền nói tiếp: “Tốt nhất là có phim điện ảnh quy mô lớn mời Đường Khải đóng vai chính”.
Lý Thừa Trạch ngả người ra ghế, đôi mày dần dần chau lại, những ngón tay đặt trên tay vịn đang vẽ vời vô thức trong không trung, dần dần vẽ ra chữ “diệt”. Sau đó anh đứng dậy đi vòng qua người Toni ra khỏi văn phòng mà không trả lời câu hỏi của hắn ta.
Lý Thừa Trạch tới phòng làm việc của Lăng Bách, phòng làm việc bày trí rất đơn giản, chỉ có giàn âm thanh và bàn, đơn giản tới mức khiến người ta nhìn không thuận mắt. Lăng Bách đang ngồi trước bàn làm việc sáng tác, những tờ giấy vo tròn thành nắm vương vãi đầy trên mặt đất.
Lý Thừa Trạch bước tới trước mặt Lăng Bách, bước chân rất khẽ, không phát ra tiếng động nào.
Lăng Bách cúi đầu cặm cụi viết lời, tên ca khúc là: “Kiếp sau, để anh trả em một đời”, lời ca khúc bên dưới sửa đi sửa lại.
Lý Thừa Trạch cúi đầu nhìn tên bài hát, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Đột nhiên anh lên tiếng: “Lăng Bách”.
Lúc này Lăng Bách mới để ý, ngẩng đầu lên nhìn anh, không nói gì.
Lý Thừa Trạch cầm tờ giấy trên bàn, chăm chú xem, trên tờ giấy mỏng manh là những hàng chữ bay bổng: Trước đây chưa bao giờ nghĩ đời này có thể ở bên nhau, vì thế cầu mong kiếp sau để anh trả em một đời.
Anh mỉm cười: “Kiếp sau, để anh trả em một đời”, tên ca khúc nghe hay quá. Ca khúc “My girl” lần trước đã khiến tôi rất ngạc nhiên, lần này cậu muốn một bước trở thành thiên vương sao?”.
Lăng Bách sững người, không nói gì.
Lý Thừa Trạch vỗ vai Lăng Bách, nụ cười trên khoé miệng anh càng tươi hơn: “Hôm qua không biết cậu đi đâu nên hôm nay tôi về nhà cũ tìm cậu, lại bất ngờ gặp một người”.
“An Dao”, Lăng Bách buột miệng nói, thần thái có phần kích động: “Có phải cô ấy không? Cô ấy về nhà rồi?”.
Lý Thừa Trạch liếc mắt đầy ẩn ý: “Thực sự không ngờ hai người lại ở cùng một nơi. Vậy có phải ca khúc “My girl” là viết tặng An Dao? Hoặc có thể ngay cả ca khúc này cũng viết về cô ấy?”.
Lăng Bách không đáp.
Lý Thừa Trạch cong môi, nụ cười rạng rỡ hơn: “Chúng ta đều là những người trẻ tuổi, tôi cũng chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu, vì thế có thể hiểu được cảm giác này. Nếu yêu cô ấy, cậu nên công khai ủng hộ cô ấy, cho dù người khác có nói gì đi nữa thì vẫn ủng hộ cô ấy”.
Lăng Bách sững sờ nhìn sếp của mình, không hiểu tại sao sếp lại để anh công khai ủng hộ An Dao, vì bình thường các công ty giải trí thường tránh né vấn đề này còn không được, nói gì đến việc để nghệ sĩ dưới trướng dính vào tin đồn. Người quản lý hiện tại mà công ty sắp xếp cho anh cũng dặn dò nhiều lần, tuyệt đối không được có bất cứ quan hệ gì với An Dao.
Lý Thừa Trạch nghĩ phải sống dậy từ chỗ ૮ɦếƭ, dù sao bây giờ tất cả mọi người đều nghi ngờ Lăng Bách là bạn trai của An Dao. Anh đề nghị: “Thậm chí cậu còn có thể viết bài hát thể hiện rõ lập trường ủng hộ cô ấy, chắc chắn sẽ gây chấn động”.
Lăng Bách thấp thỏm lo lắng: “Tại sao anh lại phá lệ để em ủng hộ cô ấy? Lẽ nào anh muốn em muợn danh cô ấy để gây scandal? Em không đời nào làm chuyện ấy”.
Lỳ Thừa Trạch bật cười thành tiếng: “Tuyệt đối không, hai người có thể yêu nhau, tôi không ngăn cấm. Sao cậu lại nghĩ tôi xấu xa vậy chứ? Lẽ nào cậu không thấy tôi luôn đối xử tốt với cậu sao? Hôm qua cậu chạy đi mất, tôi còn tới tận nhà tìm cậu”.
Trong lòng Lăng Bách vẫn hoài nghi.
Lý Thừa Trạch nhìn Lăng Bách, đôi mắt dần trở nên sắc lạnh. Mặc dù Đường Khải có ngoại hình khá ổn, nhưng diễn xuất không ra gì, hát hò thì phát âm không chuẩn. Nếu không dùng clip đen để giao dịch thì tuyệt đối anh không bao giờ ký hợp đồng với diễn viên hạng ba như thế. Hơn nữa còn dùng hai mươi triệu tệ ký hợp đồng ba năm với thằng khốn đó. Bây giờ số tiền đầu tư đó có thể mất trắng bất cứ lúc nào, anh không nuốt nổi cục tức này.
Loại gân gà như Đường Khải, ăn thì nhạt nhẽo mà ném đi thì tiếc.
Nhưng Lăng Bách thì khác, ngoại hình đẹp, gia thế tốt, chất giọng hay, anh chắc chắn nhờ vào chuyện của An Dao sẽ khiến Lăng Bách trở thành ngôi sao nổi tiếng toàn cầu, nhất định khiến tên lừa đảo Đường Khải phải trả giá thê thảm! Đương nhiên, trước khi hắn trả giá, anh nhất định phải lấy lại hết vốn liếng đã.