Khóa cửa phòng, đem mình ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó thác loạn khóc rống một trận.
Khi Nhậm Sâm thấy, phương pháp đơn giản mà cô gái dùng để phát tiết tâm tình.
Tránh khỏi lần nữa nhấc lên sóng gió, Thích Huyền cố ý tìm Tạ Miểu, lại thuận đường mang giùm Tạ Miểu và Lục Y Ti đi chung với nhau, cùng chạy tới nhà Thịnh Đản.
Một nhóm người, ngồi trên hàng ghế ngăn cách phòng bếp và phòng khách, mắt thấy Thịnh Đản buông tha giày xéo bột mì ngược lại bắt đầu không ngừng pha coffee.
Tương đối cho rằng giới diễn viên nghệ sỹ hỗn độn kia giỏi về mặt khống chế cảm xúc của chính mình, bây giờ Lục Y Ti không có biện pháp kiềm lại oán giận, từ một khắc bước vào nhà của Thịnh Đản, miệng của cô không dừng qua, "Tớ đã sớm nói qua, anh ra cũng là người đàn ông hèn hẹn, cho dù có, giống hai chúng ta mua vé số nhiều năm như vậy liền cái giải thưởng an ủi người cũng không trúng qua, cũng tuyệt đối không có vận số gặp may. Tùy Trần chính là kẻ hèn hẹ tức ૮ɦếƭ điển hình! Bởi vì hàng kia là chị dâu tương lai của anh ta, còn anh trai anh ta ngăn trở tần số tình địch cực lớn đến điện thoại di động, anh ta càng giành càng mạnh hơn, cái loại đồ ăn ôi thiu đó cũng thành miếng mồi ngon. Cậu thì sao? Toàn bộ chính là không có thủ đoạn không có tính chất! Bày ra một bộ mặc kệ, cậu làm sao thì tớ tại chỗ chờ tình trạng cậu hiền lành, hữu dụng sao? Nói khó nghe, cậu đối với anh ta mà nói, chính là một con nai nhỏ gọi tới thì tới đuổi đi thì đi, anh ta đem mình là ông già Noel, lão đầu kia một năm cũng chỉ cưỡi tuần lộc một lần, cậu xem một chút, con nai người ta cũng có khí chất hơn so với cậu. . . . . . , khát nước, trước uống ngụm nước, sau đó lại chửi cậu."
"Khát liền câm miệng!" Trước khi cô ở làn sóng tiếp theo bắt đầu thế công an ủi, lỗ tai Tạ Miểu bị tàn phá gần một canh giờ, rốt cuộc không nhịn được bộc phát.
"Nên câm miệng chính là anh! Cái gì gọi là người phân theo nhóm? Anh và Tùy Trần chính là thứ người như thế, cá mè một lứa, tôi nhổ vào, anh có tư cách gì nói chuyện, anh căn bản không nên xuất hiện ở đây nhỉ!"
"Vị bà tám này, tôi cũng vậy, Tùy Trần cũng tốt, hình như đều không quen thuộc với cô nha. Tình huống thế nào đều không hiểu rõ, tại sao làm cho mình giống như người trong cuộc vậy?"
"Còn có cái gì cần hiểu biết à? Anh em tốt của anh cũng đã phát biểu nói rõ thừa nhận, còn đặc biệt không biết xấu hổ nói cùng Thịnh Đản vẫn luôn là bạn bè. Trốn tránh trách nhiệm, anh ta thật sự là phấn khích vô song."
Tạ Miểu bỗng chốc đứng lên, mượn ưu thế chiều cao, đạt tới hiệu quả tư thái ở trên khi dễ cô, "Cô biết cái gì, được kêu là nguy cơ quan hệ xã hội. Đỗ Ngôn Ngôn đã vượt lên trước một bước, công khai thừa nhận, ngay cả hình đều đã có, cô bảo Tùy Trần phải phủ nhận thế nào. . . . . ."
"Thật tốt quá, anh nói đến trọng điểm, hai người bọn họ nếu như thực sự không có gì, tại sao lại có tấm hình?" Ngoài miệng chiếm ưu thế, Lục Y Ti nở nụ cười đáng đánh đòn, bám lấy đầu, hỏi ngược lại.
"Cũng không loại bỏ khả năng Đỗ Ngôn Ngôn dùng thủ đoạn. Tóm lại, bây giờ chúng ta nghe được cũng chỉ là lời từ một phía của Đỗ Ngôn Ngôn, còn có bên ngoại cũng y như cô là không có đầu óc đi suy đoán lung tung, rốt cuộc chân tướng như thế nào, ít nhất phải chờ Tùy Trần trở lại mới có thể hỏi rõ ràng, tôi tin tưởng cậu ấy không thể nào sẽ cùng Đỗ Ngôn Ngôn có cái gì. . . . . ."
—— ầm!
Lục Y Ti vỗ bàn đứng dậy, tức giận đạt tới đỉnh núi, thường thường miệng cũng sẽ không ngăn cản được, "Anh tin tưởng có một cái rắm dùng! Không thể nào lại có cái gì? Vậy tại sao phải hơn nửa đêm anh ta đi đến nhà Đỗ Ngôn Ngôn, còn đợi ba giờ? Đầy hứa hẹn sẽ mang theo Đỗ Ngôn Ngôn đi mua chiếc nhẫn kim cương đính hôn kết hôn mới có thể dùng. . . . . ."
Tất cả ánh mắt mọi người tại chỗ trong nháy mắt này "Xoạt" tụ hướng cô, thậm chí bao gồm Thịnh Đản một mực đùa bỡn tự bế.
Ý thức được mình nói nói bậy Lục Y Ti nhanh chóng im lặng, toàn bộ thế giới cũng theo đó bình tĩnh lại, như ૮ɦếƭ tĩnh.
". . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đi toilet." Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ đành phải dùng biện pháp không có hàm lượng kỹ thuật trốn đi tiểu.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ khi đám người Lục Y Ti xuất hiện, đây là câu nói duy nhất của Thịnh Đản, uy lực đương nhiên cũng bất thường.
Ít nhất Lục Y Ti không có can đảm không nhìn cô, tối nghĩa nuốt nước miếng một cái, ầm ĩ trở lại ầm ĩ, cô bất đắc dĩ đem tầm mắt cầu cứu Tạ Miểu.
Mà người nào đó lại chỉ có thể lực bất tong tâm vỗ trán quay đầu, sử dụng ánh mắt ý bảo cô: "Họa lớn xông lên, cô chỉ có thể tự mình dọn dẹp."
"Đầu tiên nói trước, tớ cũng không rõ ràng lắm, tớ nghe Tạ Miểu nói." Bị buộc đến không còn đường có thể lui, Lục Y Ti không thể làm gì khác hơn là khai báo, đồng thời cũng không quên đẩy trách nhiệm cho Tạ Miểu, "Anh ta nói ngày hai người ký hợp đồng phát ngôn trên tiệc rượu, bọn họ vốn muốn tìm Tùy Trần thương lượng chuyện tự lập môn hộ, gọi điện thoại anh ta lại không nhận, cũng chỉ có thể đến hội trường tìm anh ta, hai người đó là vừa khéo ở chung mộ chỗ, sau đó còn cùng ăn khuya gì đó. Kết quả, kết quả. . . . . . Nhìn thấy Đỗ Ngôn Ngôn lên xe của anh ta, hàng này rất nhàm chán, cùng đi theo, một mực đi theo Đỗ Ngôn Ngôn ở dưới nhà lầu chờ gần hơn hai giờ, cũng không thấy Tùy Trần ra ngoài, không có kiên nhẫn, đi luôn. . . . . ."
Không biết có phải cô cố ý xả một đống hay không, kéo dài lâu vậy, cuối cùng phải nói đến trọng điểm.
"Cô không phải là bạn bè của cô ấy sao? Chuyện như vậy, lập trường của Tạ Miểu bất tiện nói, tại sao cô cũng không nói cho Thịnh Đản?" Nghe vậy, Thích Huyền thủy chung giữ vững trầm mặc nghe không vô nữa, níu lên mi tâm, hỏi.
Người cuối cùng biết được tất cả tư vị, có thể suy ra, tuyệt đối sẽ không còn dễ chịu hơn.
"Cái gì, mấy giờ trước tôi mới nghe anh ta nói ." Cô giống như loại người bo bo giữ mình nhìn bạn bè nhảy vào hố lửa sao? Nếu như sớm biết, coi như cô phải đánh cũng sẽ đem Thịnh Đản quất tỉnh, buộc cô buông tha Tùy Trần.
"Chiếc nhẫn nào? Chuyện gì vừa xảy ra?" Thịnh Đản đã hết sức muốn để cho mình tỉnh táo chút, đáng tiếc bờ môi không ngừng phát run đã bán đứng cô.
". . . . . . Cái này, mấy giờ trước tớ mới nghe nói, chính là nhãn hiệu châu báu hôm nay đó, sau khi tin tức của Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn bùng nổ, bọn nhân viên làm việc cùng tớ tán gẫu bát quái, nói là mấy ngày trước Tùy Trần ở cửa hàng bọn họ mua nhẫn, còn là nhẫn cưới hệ liệt, Đỗ Ngôn Ngôn đi theo lấy hàng ."Lục Y Ti không hề phun ra nuốt vào nữa, dù sao chuyện cho tới bây giờ, cũng không cần thiết phải giấu giếm, có lẽ thực tế tàn khốc một chút, nhưng nếu có thể buộc Thịnh Đản đau đến buông tay cũng không phải là chuyện xấu.
Thịnh Đản mím môi, cô cũng biết lúc nghe chuyện như vậy tốt nhất cũng nên nói cái gì đó, tránh cho bạn bè lo lắng, nhưng cô thật sự không phát biểu được cảm nghĩ gì. Sau một lúc lâu, khi cô tự cho là đã đem tâm tình ẩn giấu ổn thỏa, mới cúi đầu nhỏ giọng lầu bầu: "Cà phê xong rồi, ai muốn uống không?"
". . . . . ."
Có thể suy ra, những lời này đổi lấy tất cả mọi người không phản bác được.
"Em có thể khóc lên, bọn anh đặc biệt chạy tới chính là xem em khóc, nếu như em không khóc ra sức chút, muốn bọn anh tận hứng thế nào mà về."
Thích Huyền nói một câu, nói ra tiếng lòng của ba người còn lại.
"Em không sao, làm sao muốn khóc?" Mặc dù như thế, Thịnh Đản vẫn như cũ lựa chọn cậy mạnh.
Thật cũng không quá mức vĩ đại, còn có thể nặn ra tâm tình diễn kịch kiên cường khiến người ta không lo lắng, mà cô không dám khóc, cô sợ một khi van mở ra, liền sẽ không lấy được.
Chỉ là, Thích Huyền không có ý định cứ như vậy buông tha cho cô.
Anh đứng dậy cất bước dựa vào cửa phòng bếp, chợt đưa tay, đem Thịnh Đản đến bên cạnh mình, cô theo bản năng muốn né tránh thì người nào đó cậy mạnh ấn đầu cô vào bộ иgự¢ mình, cảm thấy hình như cô mệt đến không có sức lực từ chối, Thích Huyền không để lại dấu vết nhẹ buông tiếng thở dài, ở bên tai cô lầm bầm nói: "Nghe lời, khóc đi, không phải còn có anh sao, khóc xong anh sẽ trêu chọc em cười."
"Làm cái gì, không nên ép em khóc, rốt cuộc tại sao muốn em vì cái loại đàn ông đó mà khóc? Người ta cao tú hạnh phúc như vậy, em chỉ có thể núp ở trong nhà khóc sao? !"
Theo câu giận chó đánh mèo này gầm nhẹ, cảm xúc của Thịnh Đản chợt hỏng mất.
Trong miệng kêu đừng khóc, nhưng cô lại tinh tường ở nơi răng môi khép lại thưởng thức tư vị chua xót thuộc về nước mắt, hãy cùng trận tình cảm đơn phương trả giá giống như.
Không để ý tới người trước mắt là ai, cô cần hấp thu chút ấm áp, mới không để cho mình tuyệt vọng.
Cho đến cuối cùng, cô cơ hồ khóc đến không yên, Thích Huyền im lặng không lên tiếng ôm chặt lấy cô, nghe cô ở trong lòng mình mang theo nghẹn ngào từng lần một lặp lại, "Em. . . . . . Cũng không cần nhìn thấy. . . . . . Anh ta nữa. . . . . . Không cần. . . . . ."
Nghe nguyện vọng nhỏ bé, Thích Huyền cũng không có sức lực đi phụ họa.
Thật có thể không thấy sao?
Trừ phi trong bọn họ có một thối lui khỏi Làng Giải Trí đi, nếu không, cô sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Suy tính đến việc Thịnh Đản cần thời gian và không gian để lắng đọng lại tâm tình, cho nên, sau đêm đó, tất cả mọi người rất ăn ý không đi quấy rầy cô nữa, bên công ty cũng rất săn sóc thay cô hủy bỏ tất cả thông báo cùng công việc gần đây.
Quá mức phóng túng của cô kết quả chính là, Thịnh Đản lại một lần tắt điện thoại di động, nhổ xong điện thoại nhà, mỗi ngày cơ hồ đều là ở trên giường vượt qua.
Khóc, ngủ, chạy không, thành ra cô còn sót lại trạng thái sinh hoạt.
Mỗi lần, khàn cả giọng khóc xong trước khi đi vào giấc ngủ, cô luôn suy nghĩ, đây sẽ là một lần cuối cùng khóc vì anh đi? Sau khi tỉnh ngủ cuộc sống của cô có phải có thể trở về điểm bắt đầu rồi hay không? Cô nhớ nhung ban đầu làm việc nghĩa không được chùn bước khi bản thân bước vào vòng người mẫu, mơ mờ hồ hồ đuổi theo mơ ước tự cho là đúng sẽ rất vui vẻ, sẽ không đau lòng, sẽ không hận một người đồng thời lại không nhịn được muốn biết tin tức của anh, sẽ không ngủ lúc đang khóc.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn từng lần một ở trong lòng nói thầm: "Quên Tùy Trần, quên Tùy Trần, quên Tùy Trần. . . . . ."
Nhưng quá đáng tiếc chính là, khi tỉnh lại theo thói quen mở ti vi, sau đó cô lại một lần nữa đem mình chôn sâu ở trong chăn, mặc cho nước mắt không chút kiêng kỵ chảy ra ngoài.
"Một nhãn hiệu Thu Đông nổi tiếng sẽ cử hành buổi họp báo vào khoảng tối nay, ký giả ở trong danh sách muốn mời, phát hiện rõ ràng Tùy Trần và Thịnh Đản, có lẽ là nhận được chủ biện muốn mời, sáng hôm nay Tùy Trần đã trở về nước, đến trước đón anh ở sân bay trừ người đại diện của anh ra còn có bạn gái Đỗ Ngôn Ngôn, lấy không có chuẩn bị lý do, hai người cự tuyệt tất cả phỏng vấn, ký giả thông qua người đại diện biết được tối nay Tùy Trần quả thật có thể sẽ đi xem tú, về phần có thể mang Đỗ Ngôn Ngôn cùng nhau xuất tịch hay không, người đại diện bày tỏ đó là chuyện riêng của nghệ sĩ, cô không tiện hỏi tới."
Thịnh Đản mất tích.
Đó là một loại hoàn toàn mất tích, không chỉ có điện thoại di động tắt máy, ngay cả nơi ở cũng chuyên đi, chuyển đi rất Truyền Kỳ, thoạt nhìn liền giống như là cô ra cửa đi bộ một vòng tạm thời còn chưa có trở lại mà thôi.
Nếu như không phải là an ninh lầu dưới chính mắt thấy công ty chuyển nhà chở hành lý của cô đi, cơ hồ không ai tin tưởng cô thế nhưng vì chịu thương tổn trong tình yêu mà ngay cả nhà cũng không cần.
Cô có thể đi đến chỗ nào? Đây là một vấn đề tương đối mấu chốt lại làm người ta không giải thích được, đồng thời quấy nhiễu Nhậm Sâm và Thích Huyền sau khi biết được tin tức.
Dù là tìm được phòng ốc khác, vậy cũng cần phải có thời gian tìm, lúc này mới mấy ngày? Ba ngày, sau khi chuyện xảy ra, bọn họ muốn để cho cô một người yêu tĩnh, cũng liền ba ngày không có đi xem cô mà thôi.
Cô chỉ dùng ba ngày tìm được phòng ở mới, đóng gói tốt tất cả hành lý, liên lạc tốt lắm với công ty chuyển nhà? Cái này là không thể nào!
Huống chi, lấy cá tính của Thịnh Đản, thế nào cũng không thể không thông báo cho Nhậm Sâm?
Càng muốn, chân mày Thích Huyền liền nhăn càng chặt, anh giơ tay lên, có chút thô lỗ gõ cửa phòng làm việc của Tạ Miểu.
Khi phát hiện người tới mở cửa chính là Tùy Trần, tiếp đó anh rất không khách khí huơ ra quả đấm.
"Tỉnh táo! Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Thật may là, Tạ Miểu kịp thời ra tay ngăn cản Thích Huyền, thuận tiện đem Tùy Trần ở cạnh cửa đẩy ra.
"Bình tĩnh cái rắm! Tôi muốn đánh cậu ta đã lâu rồi! Cậu buông tay ra cho tôi!" Cảm xúc của Thích Huyền không dễ dàng được vỗ yên như vậy, vừa thấy được gương mặt Tùy Trần, anh sẽ theo bản năng liên tưởng đến đêm đó Thịnh Đản khóc đến cơ hồ thở không ra hơi.
Anh thối lui, liền vì cho người này chà đạp?
"Có tin tức của cô ấy sao?" Tùy Trần hoàn toàn không thấy Thích Huyền kích động, định thần nhìn Thích Huyền sau lưng Nhậm Sâm.
Nghe vậy, Nhậm Sâm vô lực lắc đầu một cái, đổi lấy Tùy Trần bất đắc dĩ nhìn chằm chằm.
Một câu nói của anh, khiến Thích Huyền ý thức được việc cấp bách bây giờ là làm rõ ràng vị trí của Thịnh Đản, liền yên tĩnh lại, nhưng cũng bởi vì anh đồng nhất trừng, làm cho Thích Huyền thật vất vả đè xuống tâm tình không thoải mái, lại nhanh chóng bị đốt, "Cậu có tư cách gì mà trừng A Sâm? Cô ấy là phụ nữ của cậu, cậu liên tục nói phụ nữ của mình là bạn bè, nhà ở nơi nào, nơi tương đối có khả năng đi là chỗ nào, hết thảy đều không biết. Nếu như tôi mà là Thịnh Đản, đã sớm muốn cậu biến mất trong thế giới của tôi!"
". . . . . . Cô ấy không giống phụ nữ khác."
Tùy Trần không nói một hồi lâu, mới từ từ dưới đất nói khẽ ra tiếng.
Cô không giống phụ nữ khác là sẽ đem "Bạn bè tôi như thế nào như thế nào" giắt bên khóe miệng, cô không giống phụ nữ khác thích tường tận một đống chuyện của mình, ép buộc nửa kia phỉa nhớ; cô thậm chí không giống phụ nữ khác, một người bên ngoài đánh liều sẽ thường xuyên cho người nhà gọi điện thoại oán trách hoặc là báo bình an.
Xuất đạo mới một năm rưỡi, xì căng đan của cô bay múa đầy trời, đặc sắc vô cùng, mà người nhà của cô thế nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện hỏi thăm qua chân tướng đầu đuôi.
Dưới tình huống này, muốn anh hỏi thế nào?
Ngộ nhỡ gia đình của cô gặp phải tình huống phức tạp lại rối rắm cho nên cô không muốn nói chuyện nhiều thì sao, lại ngộ nhỡ cha mẹ của cô đều mất, anh hỏi chẳng phải là đâm vào chỗ đau của người ta.
"Cậu đây là ý tứ gì? Cô ấy không giống phụ nữ khác thật sao? Cô ấy kiên cường và chống đỡ tốt hơn so với phụ nữ khác, cho nên không cần cậu quan tâm cô ấy giống như quan tâm Đỗ Ngôn Ngôn vậy, thật sao?" Thích Huyền hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của anh.
Thật may là cuối cùng còn có Tạ Miểu có thể nghe hiểu lời ngầm của Tùy Trần, kịp thời thay anh phiên dịch, "Làm ơn, cậu ấy chỉ cảm thấy Thịnh Đản không thế nào nói có lý do người nhà, cho nên cũng không dễ dàng hỏi." Giải thích ơi giải thích, loại Logic này không giải thích được, dù anh thân là anh em tốt nhất, Tạ Miểu cũng rất khó khăn gật bừa, "Thôi, cậu và cậu ta đều là loại tình yêu ngu ngốc thì còn nói gì, căn bản là đang lãng phí tinh lực."
"Tình yêu ngu ngốc? Cái nào tình yêu ngu ngốc có thể lặp đi lặp lại nhiều lần thương tâm lòng của cô gái, cậu ta rõ ràng chơi rất kiêu ngạo." Thích Huyền tức giận hừ ra bất mãn, liếc xéo Tùy Trần, trào phúng, "Thế nào, không phải tối nay cậu muốn dẫn bạn gái đi xem tú sao? Chẳng lẽ trận khai trương kia cử hành ở chỗ này?"
"Không rảnh." Là anh có lỗi trước, Tùy Trần không thể làm gì khác hơn là bỏ rơi lời nói gai của Thích Huyền, dằn lại tính khí đáp lời.
"Đừng nói nữa, trong lòng cậu ấy cũng đủ loạn rồi. Người này căn bản không biết chuyện giữa bản thân mình và Đỗ Ngôn Ngôn ở quốc nội quậy lật trời rồi, vừa tiếp điện thoại của tôi liền lập tức chạy về nước, cũng coi là trước tiên muốn tìm Thịnh Đản giải thích rõ ràng, ai sẽ nghĩ tới con nai nhỏ đầu kia khởi xướng hung ác tới như thế. Dọn nhà, cô ấy cư nhiên quản gia cũng mang, đây cũng quá căng rồi."
"Nói như vậy, cậu và Đỗ Ngôn Ngôn căn bản cũng không có hợp lại?" Nhậm Sâm nhíu nhíu mày, rất nhanh từ trong lời nói của Tạ Miểu bắt được trọng điểm.
"Nói rất dài dòng, tìm được cô ấy trước đã." Nguyên nhân ở trong dính dấp quá nhiều, Tùy Trần hiển nhiên là mang theo che giấu không muốn nói chuyện nhiều.
Mặc dù không ưa chuyện cậu ta cho tới bây giờ cố làm ra thái độ huyền bí, nhưng Thích Huyền cũng không còn biện pháp phủ nhận trước mắt mà nói, xác thực chỉ có tìm được Thịnh Đản mới là chuyện quan trọng nhất. Mấy ngày nữa DP chính thức khai mạc quảng cáo, người hợp tác với cô là Tùy Trần, người này chẳng lẽ xử trí theo cảm tính đến ngay cả tiền đồ của mình cũng muốn buông tha sao?
Nghĩ tới đây, anh phiền não quăng môi, nhìn về phía Tạ Miểu, "Cô ấy có bạn tên là Lục Y Ti có lẽ sẽ có tin tức của cô ấy, cậu có thể liên lạc không?"
"Thử qua, điện thoại di động cũng tắt máy, tôi còn gọi điện thoại tới công ty cô ta, nghe đồng nghiệp của cô ta nói, cô và lão bản cãi nhau, từ chức."
". . . . . ." Hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt, Thích Huyền mím môi ngồi liệt ở trên ghế sofa, lại nghĩ không ra từ đường dây khác có thể thu hoạch tin tức của cô.
Có lẽ, anh mắng Tùy Trần mấy lời kia cũng nên đủ đáp lễ cho mình, tự cho là thích cô, nhưng anh đối với Thịnh Đản lại hiểu bao nhiêu?
"Lúc trời tối cô ấy khóc đến thảm như vậy, có thể làm việc gì ngốc hay không. . . . . ." Tạ Miểu nói được một nửa, mắt thấy Tùy Trần bên cạnh đột nhiên vội vã cuống cuồng nắm áo khoác lên hướng cạnh cửa xông tới, cho là anh nhớ tới cái gì, "Cậu đi đâu vậy?"
"Báo cảnh sát."
Anh cho ra câu trả lời đơn giản, rõ ràng quan tâm sẽ bị loạn, khiến khóe miệng Tạ Miểu không ức chế được co quắp, "Này này, tình hình còn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy đâu, lãng phí lực lượng cảnh sát là đáng xấu hổ."
"Muốn tớ mặc kệ sống ૮ɦếƭ phụ nữ của mình còn đáng xấu hổ hơn!"
". . . . . ." Nếu như không phải là thời cơ không đúng, Tạ Miểu thật sự rất muốn cười. Anh rốt cuộc thừa nhận sao? Từ "Chúng tôi chỉ là bạn bè" đến "Phụ nữ của mình" quả thực là bay vọt về chất, đáng tiếc Thịnh Đản không ở hiện trường.
Tùy Trần mở miệng, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, điện thoại Nhậm Sâm chợt vang lên, cũng làm cho không khí lập tức lâm vào căng thẳng.
Tất cả ánh mắt đồng loạt tụ hướng anh, thân là người đại diện của Thịnh Đản, thân thể anh cũng cứng ngắc, ôm trong иgự¢ một tia chờ mong lấy điện thoại di động ra, khi liếc thấy điện thoại biểu hiện số xa lạ, anh lập tức nhận nghe điện thoại.
"Này, Sâm ca sao? Là em."
Trong điện thoại lộ ra âm thanh đúng là anh mong đợi, thật là lúc nghe được thì Nhậm Sâm nhất thời lại quên phản ứng, cho đến khi tiếp xúc với tầm mắt của Tùy Trần, anh mới lấy lại tinh thần, hướng về phía điện thoại cho nói: ". . . . . . Em ૮ɦếƭ ở nơi nào? !"
"Khi em dọn nhà làm rớt điện thoại nên bị hỏng, ngày mai sẽ đi mua cái mới, chờ làm xong dãy số mới sẽ báo anh. Em sợ các người lo lắng, đánh trước báo lại bình an, tuần tới muốn đi công ty DP quay quảng cáo thật sao? Em sẽ tự mình đi tới, anh không phải sai tài xế xe tới đón đâu. Trừ phát ngôn này ở ngoài, gần đây cũng có công tác khác ở công ty không? Nếu là như vậy, em muốn nửa tháng nghỉ phép có thể không. . . . . ."
"Em dọn đi chỗ nào rồi?"
". . . . . ." Điện thoại bên kia, tốc độ Thịnh Đản nói rất nhanh, nghe qua tinh thần cũng không tệ lắm, cho đến khi tiếng nói không thuộc về Sâm ca vang lên, cô mới dừng lại tiếng nói, rơi vào trầm mặc.
Rất dễ nhận thấy, cô nhận ra âm thanh của anh rồi. Đều là tiếng hít thở của Tùy Trần vang vọng bên tai, thế nhưng anh lại rõ ràng cảm thấy nhịp tim của mình đang không ngừng tăng nhanh, vừa định lên tiếng lần nữa yêu cầu cô nói chuyện, người ở đầu bên kia điện thoại di động vượt lên trước một bước.
"Không có quan hệ gì tới cậu."
Đây không phải là âm thanh của Thịnh Đản, mà là một giọng nói giống như mang theo hấp lực hùng hậu nói, giọng nói đàn ông.
Ngay sau đó, điện thoại bị cắt đứt.
Anh không do dự chốc lát, lập tức gọi lại.
—— Thật xin lỗi, số máy này đã khóa.
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ cơ giới hoá.
"Em gái cậu, không liên quan!" Hàng này là ai? Từ chỗ nào nhô ra? Chuyện Thịnh Đản và anh có liên quan hay không, tại sao lại do hàng này tới quyết định? Lại tại sao muốn dùng giọng nói vui vẻ hả hê nói chuyện với anh? !