Scandal Đình Đám - Chương 26

Tác giả: An Tư Nguyên

Ba người, ba đôi mắt, nhìn nhau không nói hồi lâu.
Cô gái cạnh cửa có đường cong tinh sảo, mặt trái xoan, vẻ đẹp rất thuần khiết rất cổ điển, cười lên dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lại có phong cách bẩm sinh lạnh lùng.
Ý thức Thịnh Đản liên tưởng đến sứ thanh hoa, ấy là loại có thể lẳng lặng khiêm tốn, mèo khen mèo dài đuôi, cũng có thể kinh ngạc bốn tòa.
So sánh với nhau, ngay cả Đỗ Ngôn Ngôn cũng sẽ ảm đạm phai mờ .
Cô gái có thể có loại lực sát thương này, chỉ có Tăng Hân năm đó hồng cực nhất thời "Trạch nam nữ thần" rồi.
Thấy không một người nói chuyện, Tăng Hân chủ động cười, "Ách. . . . . . Em vừa lúc có tiết mục phải ghi hình, nghe nói anh ở phòng nghỉ ngơi, liền muốn tới đây hàn huyên với anh mấy câu. Không ngờ anh có bạn bè ở đây, vậy em sẽ không quấy rầy rồi."
Thích Huyền duy trì nháy mắt, quên phản ứng.
Thấy thế, Thịnh Đản chợt huých anh.
Bị chấn động hoàn hồn, anh mới mỉm cười gật đầu, "A, hôm nào liên lạc điện thoại."
"Được." Tăng Hân đáp một tiếng, lúc sắp đóng cửa lại, trong nháy mắt, cô lại bỗng dưng đẩy ra. Lần này, ánh mắt của cô khóa chặt ở Thịnh Đản, quan sát chút, có chút kích động hỏi, "Ah, cô là Thịnh Đản sao?"
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Nghe vậy, Thích Huyền hồ nghi nhíu chân mày.
Thịnh Đản và Tăng Hân là lần đầu tiên gặp mặt chứ? Trong ấn tượng của anh, Thịnh Đản chưa bao giờ dùng giọng không khách khí như vậy đối đãi với một người xa lạ. Nghiêm chỉnh mà nói, dù là đối đãi với Đỗ Ngôn Ngôn như kẻ thù, cô đều lễ độ thoả đáng.
Đầu kia Tăng Hân cũng bởi vì loại không có thiện cảm không biết từ đâu tới kia làm sửng sốt chốc lát, ngay sau đó, cô lại khôi phục như thường, lúm đồng tiền như hoa, "Gần đây cô rất thân thiết với màn ảnh, tôi thường thấy cô trên ti vi. Còn xem qua cô đi tú, rất xuất sắc."
"Cám ơn."
Trong miệng cô mặc dù nói cảm tạ, nhưng có loại nói chuyện xa cách không muốn xâm nhập lại không che giấu chút nào.
Cho dù cảm thấy kỳ quái, Thích Huyền vẫn không nói thêm cái gì, thấy Tăng Hân có chút xấu hổ, không biết nên làm sao nói tiếp, anh giúp một tay đánh vòng tròn, "Em gái nhà anh lần đầu tiên được người khác khen, không hiểu đáp lại như thế nào."
"Hả? Lần đầu tiên được khen? Làm sao có thể, cô ấy tẩu tú xuất sắc như vậy, tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp. A, đúng rồi. . . . . ." Nói được nửa câu, cô chợt kêu khẽ một tiếng, từ trong bao móc ra một quyển tạp chí, đưa cho Thịnh Đản, "Cái này cho cô, phía trên có cô và Tùy Trần, hôm nay mới ra, cô còn chưa có mua đi."
Thịnh Đản cứng đờ nhận lấy, liếc thấy trên tạp chí to như vậy viết hai chữ "Nam style" thì sắc mặt càng thêm không tốt chút nào.
"Vậy hai người từ từ tán gẫu, không quấy rầy." Cô phất phất tay, xoay người đóng cửa.
Cho đến khi xác định cô đi xa, Thích Huyền mới thu tầm mắt về, thấy Thịnh Đản không thích hợp, "Này, em có thành kiến với cô ấy hả?"
"Phì, đùa gì thế, em cũng không phải biết cô ấy, tại sao có thể có thành kiến."
"Chính là như vậy mới kỳ quái, em cũng không phải biết cô ấy, tại sao có một bộ không muốn nói nhiều?"
"Em đối với người nào đều như vậy . . . . . ." Ngay cả Thịnh Đản cũng cảm thấy lời này không có sức thuyết phục, thật sự cô có thành kiến với Tăng Hân, không sai, là bởi vì trước đây nghĩ biện pháp thay Thích Huyền đè xuống thân mật kia, đã nghe qua một câu trả lời hợp lý, nói là Tăng Hân cung cấp những hình ki, nguyên nhân là vì cô ta làm việc lại muốn tìm đề tài thêm nhiệt.
Lúc ấy Thịnh Đản cảm thấy tuyệt đối không thể nào, không có cô gái nào sẽ cầm sự trong sạch của mình đi nói giỡn.
Nhưng bây giờ, Tăng Hân hình như thật sự tái xuất, ý kiến của Nana cũng rất có thể là thật?
"Anh cũng không phải là ngày đầu biết em, ít dùng lời qua loa tắc trách như thế với anh đi." Thích Huyền hiển nhiên không để cho cô dễ dàng liền lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Ai da, không phải anh rất hiểu lòng dạ cô gái à, chẳng lẽ chưa nghe nói qua hả? Bình thường cô gái nhìn thấy cô gái so với mình xinh đẹp lại ưu tú hơn, cũng sẽ khó chịu." Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Đản vẫn quyết định đem lời đồn đãi này ẩn dấu, như không phải là thời điểm giấy không thể gói được lửa, cô vĩnh viễn đều không có ý định nói ra, có một số việc, vẫn lưu giữ chút tưởng tượng tốt đẹp là tốt rồi.
"Thật không mạnh mẽ, anh còn tưởng rằng em khó chịu vì bên cạnh anh có cô gái khác xuất hiện, muốn độc chiếm anh đấy." Thích Huyền không tiếp tục truy vấn tận gốc.
Thịnh Đản nói đúng là rất có đạo lý, không sai, người đồng giới tương đối xung khắc, phép tắc ngàn năm không đổi chứ sao. Vậy mà, phép tắc này không thành lập ở trên người cô. Cô gia giáo luôn luôn làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, đối đãi những sư tỷ xinh đẹp lại ưu tú kia, cặp mắt cô sẽ tỏa ra ánh sao trong miệng chảy nước miếng hết sức ca tụng.
Từ trước đến nay không có lòng đố kỵ, chưa từng xuất hiện qua ở trên người cô.
"Nghĩ quá nhiều." Thịnh Đản không nể mặt phản bác ý nghĩ của anh, tỉ mỉ nghiền ngẫm lời nói của anh, lại cảm thấy…
Không đúng lắm, "Chờ một chút, sẽ không phải là anh đang kết giao với Tăng Hân chứ?"
"Em cảm thấy anh giống như người vì bạn bè mà không để ý tới bạn gái sao?"
Thịnh Đản thành thực mà lắc lắc đầu.
"Sao lại không được, chúng ta rất đơn thuần, chỉ là trước kia ở Hongkong gặp qua một lần, nghe nói cô ấy về là muốn làm việc lại, anh liền thuận miệng nói một câu nếu như có cái gì cần giúp một tay thì tới tìm anh."
"Đơn giản như vậy?"
"Có phải em trông nom quá nhiều rồi không?" Đối mặt với chất vấn của cô, Thích Huyền không khỏi bật cười, tại sao tất cả mọi người cảm thấy anh sẽ đối với Tăng Hân là nhớ mãi không quên?
Nếu là ngày trước, hoặc ngay cả anh cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Nhưng Hongkong, cái lần vô tình gặp gỡ kia, để cho anh hiểu, rất nhiều việc đã thay đổi, tỷ như cảm giác của anh đối với Tăng Hân, lại tỷ như Tăng Hân.
"Em chỉ quan tâm bạn bè thôi. Ừ, anh sẽ phải nhìn về phía trước, không cần sa vào quá khứ để tiếc nuối. Anh phải biết, rất lâu chúng ta tại nguyên chỗ chờ người kia, có lẽ đã sớm không phải cô ấy rồi."
Thích Huyền rất phí sức đi lý giải những lời này của cô, chờ hiểu thấu, lại hoàn toàn không có biện pháp tin tưởng lời này là từ tình yêu ngu ngốc nói ra.
Là cái gì để cho cô hiểu được? Điều này hiển nhiên không quan trọng.
Hiện tại quan trọng nhất là, anh phải tỏ rõ lập trường của mình, "Em không khỏi nghĩ đàn ông quá chung tình rồi, có bao nhiêu người sẽ luôn luôn sa vào quá khứ. Yên tâm, anh không sẽ cùng cô ấy như thế nào, anh có người trong lòng rồi."
"Thật hay giả?" Thế nhưng lại đào ra bát quái ngoài dự đoán, Thịnh Đản kích động.
"Thật, mặc dù cô gái kia chỉ đem anh coi là bạn bè, nhưng anh muốn chờ một chút."
"Không nhìn ra, anh cư nhiên có nghị lực như vậy." Cô lau mắt mà nhìn đối với Thích Huyền, "Được, em quyết định, chúng ta cùng nhau chờ. Nghe nói giữa bạn bè có thể lây vận số của nhau, nói không chừng chờ em chân chính giải quyết Tùy Trần, mùa xuân của anh cũng tới."
"Ha ha, giữa anh và anh luôn có một người có thể đợi được. . . . . ."
Cũng chỉ có một người có thể đợi được.
"Làm sao nói khẳng định như vậy. Nhiều nhất anh cũng chỉ biết thuật đọc tâm mà thôi, cũng sẽ không coi bói được." Thịnh Đản thuận miệng lầu bầu, không chút để ý lật quyển tạp chí mới vừa rồi Tăng Hân để lại cho cô.
Cô không cố ý muốn xem cái gì, chỉ là một động tác tiện tay.
Cố tình, bài phỏng vấn này của Tùy Trần thật sự quá thu hút người, muốn không nhìn tới cũng rất khó.
Đẹp trai đến làm cho người ta huyết mạch căng phồng, khiến Thịnh Đản bất tri bất giác đánh giá bản tin bên cạnh.
Nhưng khi nhìn thấy, sắc mặt của cô càng ngày càng trắng.
"Thế nào?" Cảm thấy cô có cái gì không đúng, Thích Huyền tiến lên trước tìm tòi nghiên cứu.
". . . . . . Anh có nghe nói qua, chuyện Tùy Trần tính toán tự mở công ty sao?" Hồi lâu, tiếng nói của cô trầm trầm chợt vang lên.
Anh cau mày nghĩ ngợi chốc lát, lắc đầu phủ nhận, "Không có nghe cậu ấy đề cập tới."
"Báo nói thế, anh ấy đã chuẩn bị thật lâu, kỳ tới sẽ cập nhật."
"Nói như vậy, rất lâu trước đây cũng có nghe cậu ấy nói qua muốn cùng Tạ Miểu, Khuất Mặc bọn họ hợp tác mở công ty."
"Thật sao?" Anh chưa bao giờ đề cập với cô đấy.
Anh vội vàng thu xếp chuyện công ty, đẩy xuống vô số tú, thậm chí vì thế đang hủy hợp đồng với IN, cô không biết.
Anh vì tự nghĩ ra thương hiệu, tính toán hợp tác cùng Đài Truyền Hình, mở một chương trình chiêu mộ chuyên gia thiết kế thời trang, cô cũng không biết.
Những bài báo kia miêu tả anh và chuyện công ty, cô hết thảy đều không biết.
Nhưng dưới báo lại viết ——
Thời điểm tâm tình không tốt, càng không ngừng ăn, càng không ngừng nói là một phương pháp phát tiết rất hữu hiệu, ít nhất đối với Thịnh Đản mà nói là rất hữu hiệu.
Tay trái cô nắm lấy hơn mười que xiên nước vừa mua, tay phải bưng một bát to Kantō nấu bốc hơi nóng, vừa chậm rãi hướng nhà đi tới, vừa tiếp tục hướng Thích Huyền bên cạnh khoe khoang cô già cỗi, cười đểu, "Có một cây lạp xưởng nè, bị giam ở trong tủ lạnh, nó cảm thấy rất lạnh, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh là một cây khác, nó xúc động an ủi, nói: "Xem cậu cũng đông lạnh thành như vậy, toàn thân đều là băng!" Kết quả cái kia nói: "Thật xin lỗi, tôi là cây kem" ha ha ha ha ha ha!"
"A, ha ha. . . . . ." Thích Huyền hợp tác giật giật khóe miệng, thay cô cầm trà sữa, tay phải thuận thế ôm cổ của cô, để đem trà sữa đưa đến bên miệng cô.
Động tác vô cùng thân mật như vậy, Thịnh Đản xem ra cũng không bao hàm chút tình yêu nam nữ nào, giống như là giữa an hem một nhà kề vai sát cánh khoe khoang cử chỉ giao tình.
Cô không có nghi ngờ, tùy ý hút trà sữa vào miệng, nói tiếp: "Không buồn cười sao? Vậy em đổi cái khác buồn cười hơn . . . . . ."
"Em gái, đừng làm rộn." Nghe vậy, anh vội vàng tràn ra một tiếng thở dài, ngăn cản cô tiến thêm một bước nghịch ngầm.
"Sao?"
"Giả bộ đã lâu như vậy, em không mệt à? Nhanh về nhà, muốn khóc thì khóc, như vậy lúc trở về mới có thể ngủ một giấc thật tốt được."
Ở trước mặt người khác, anh thủy chung chịu đựng không vạch trần cô gượng cười. Nhưng bây giờ, chỉ có hai người bọn họ, anh không muốn lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cô so với khóc còn khó coi hơn.
". . . . . . Em không sao, tốt khủng khi*p." Cô dùng sức nhai món sườn trong miệng, quật cường chống đỡ.
"Thật sao?" Anh không đành lòng là người gây sự đối với cô, lại càng không nhẫn tâm nhìn cô quá mức uất ức cầu toàn, "Em không có số điện thoại của Tùy Trần sao? Muốn biết bản tin trên tờ báo đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, liền gọi điện thoại hỏi cậu ấy đi. Không thích cậu ấy luôn đem quan hệ hai người định nghĩa thành bạn bè, tại sao không nói rõ ràng với cậu ấy? Rất rõ ràng nói cho cậu ấy biết, em khước từ mập mờ, có nhiều khó khăn à?"
Dạ, tất cả, tất cả hoàn toàn có thể giống như Thích Huyền nói, đơn giản như vậy, một cuộc điện thoại nói mấy câu, có lẽ là có thể vén ra mây mù.
Đáng tiếc, cô không dám.
Cô sợ xuyên phá phía sau tầng cửa sổ kia, đáp án dĩ nhiên là chính mình không chịu nổi.
Sợ cùng Tùy Trần từ đó về sau liền "Bạn bè" cũng không làm được.
"Em không có chút tiền đồ!" Thích Huyền tức giận trợn mắt mà nhìn cô một cái, rất có ý vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không dám gọi thật sao? Vậy anh hỏi thay em."
Mắt thấy anh thật sự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của Tùy Trần, Thịnh Đản nóng nảy, món ăn ngon trong tay nhất thời mất đi sự dụ hoặc.
Cô cuống quít vứt thức ăn trong tay đi, ςướק điện thoại của Thích Huyền, "Đừng! Đừng gọi. . . . . . , lần sau em sẽ tự hỏi anh ấy á..., làm ơn. . . . . ."
"Hàaa...!" Anh rất không khách khí cười thật to, giễu cợt một tiếng, "Không phải đây là ngày đầu anh biết em, sẽ có lần sau sao? Nói không chừng đợi đến khi Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn lại một lần nữa hợp lại, em chính là cái rắm cũng không dám thả. Đến lúc đó em tính toán như thế nào? An phận lui trở lại vị trí bạn bè, hay tiếp tục cho là đạn mù cho bọn họ?"
"Em không có vô dụng như anh nghĩ. . . . . . ." Cô không chút sức lực kháng nghị.
"Ở trước mặt Tùy Trần, em chính là vô dụng như vậy."
"Không thế thì em còn có thể làm gì!" Rốt cuộc, Thịnh Đản uất ức nghẹn không giấu được rồi, "Anh cho rằng em không biết mình có bao nhiêu không có tiền đồ sao? Nhưng em có biện pháp gì, em thích anh ấy như vậy, mà anh ấy nhiều nhất cũng chỉ có chút hảo cảm với em, em để ý từng hành vi cử chỉ của mình có phải quấy nhiễu đến anh ấy không, mà anh ấy đã sớm đem những để ý này cho Đỗ Ngôn Ngôn rồi. Rất không công bằng phải không? Em cũng biết rõ không công bằng nhưng đây là tự em chọn, em không có tư cách đi oán người khác, càng không có lý do đi trách cứ anh ấy, khó chịu cũng tốt, khó chịu cũng tốt, là em gieo gió gặt bão."
Đối mặt với cô thình lình xảy ra bộc phát, Thích Huyền ngẩn người, một hồi lâu sau, quay đầu đi, thì thầm, "Không phải là không có phương pháp xử lí, là em không muốn thử mà thôi."
"Tỷ như?" Thịnh Đản mở to cặp mắt, xem như là thấy hy vọng, tựa như ánh dáng ban mai, gương mặt khiêm tốn xin chỉ bảo.
"Tỷ như ——" Thích Huyền dừng một lát, nhìn về phía Thịnh Đản, hai mắt điều chỉnh tiêu điểm, anh do dự chốc lát, mới nói, "Tỷ như, em có thể đổi người khác để yêu."
"Phi." Cô thất vọng “xuy” một tiếng, còn tưởng rằng có thể đợi được cái đề nghị có tính đề nghị, vậy mà kết quả. . . . . ."Thật ra thì anh muốn nói em không biết tự lượng sức mình chứ gì? Em biết, anh không cần vòng vo. Em biết rõ, với bộ dáng như vậy của em, lại còn nghĩ tại trong vòng này tìm người yêu, căn bản là nhảy vào hố lửa. Em nhảy cũng đã nhảy rồi, coi như em mốc, nhưng anh yên tâm, sớm muộn gì em cũng từ trong hố lửa bò ra ngoài, tuyệt sẽ không có lần nữa. . . . . ."
"Em biết cái gì! Em căn bản chính là bẩm sinh đã có chỉ số thông minh chưa đủ đi! Ba mẹ em đối với em cũng quá không chịu trách nhiệm đi!"
Anh đều đã đem chuyện nói đến mức này rồi, chỉ kém không có trực tiếp tự đề cử mình, cô lại vẫn có thể đem ý tứ của anh xuyên tạc, còn không phải là ông nói gà bà nói vịt à.
"Sao anh có thể mắng chửi người hả!"
Cô cũng chỉ là yêu sai người thôi, liên quan gì đến cha mẹ của cô chứ?
"Anh còn muốn cắn em á!"
". . . . . . Này, này này? Wey wey Wey! Anh thật sự cắn à? !" Chờ Thịnh Đản ý thức được lời nói của anh có bao nhiêu nói được làm được thì đã quá chậm.
Người này vẫn thật sự đột nhiên cắn cổ của cô, dùng sức mạnh mẽ, giống như có thù hận với cô vậy.
Thịnh Đản bị đau muốn trốn, cái ót cùng thắt lưng lại bị anh giữ thật chặt, tất cả đường lui sớm đã bị chặt đứt. Cô chỉ có thể quơ múa đôi tay, liều mạng đem anh đẩy ra, mặc dù tất cả đều giống như phí công.
"Thích Huyền! Anh có bệnh phải không? Mở ra, há mồm, rất đau á! Anh đói bụng, cùng lắm thì em mời anh ăn khuya. Này, đừng. . . . . . Chớ hà hơi, ngứa ngáy, nhột, sẽ nhột. . . . . .” Dần dần, cần cổ bị gặm cắn có cảm giác nhoi nhói, một hồi, cảm giác tê dại xuất hiện thay thế, Thịnh Đản thét chói tai bén nhọn kháng nghị cũng theo đó xen lẫn nụ cười không tự kìm hãm được.
Cô rụt cổ một cái, theo bản năng muốn tách rời khỏi anh, không ngờ, Thích Huyền bỗng chốc dừng lại tất cả động tác, vẫn như cũ, ôm chặt cô.
Lúc trước không khí mập mờ chơi đùa tranh hơn thua bị cọ rửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả, anh nhắm hai mắt, nơi cổ họng nặn ra nhỏ giọng thanh âm mê sảng, "Thịnh Đản."
". . . . . ." Anh liếm liếm môi, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua cổ của cô, chọc cho cô run rẩy co lại.
Vì thế, Thích Huyền tăng thêm sức lực trong tay, đem cô giam cầm hơn, mở miệng lần nữa, "Em. . . . . ."
——Em muốn, anh có thể cho em, bao gồm những thứ Tùy Trần không làm được cho em.
Lời của anh cũng không tìm được cơ hội bật thốt lên, không phải là bởi vì khẩn trương, cũng không phải bởi vì không có dũng khí.
"Có ký giả!"
Đúng, cũng bởi vì trong miệng Thịnh Đản chợt bay ra một câu gầm nhẹ, anh khổ cực tạo nên không khí để thổ lộ cũng theo đó tan rã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc