Scandal Đình Đám - Chương 09

Tác giả: An Tư Nguyên

— Cậu ta không đáng để cô bảo vệ như vậy.
-_-≠≠, Cái này gọi là gì!
Cô bảo vệ Tùy Trần sao? Chữ cô nói ra thật đau mà chua xót giống như máu và nước mắt trong sử sách, những câu này lại là tố cáo hành vi xấu xa của anh. Điểm nào? Không có một chút điểm nào là bảo vệ anh mà? !
Chờ một chút. . . . . . Cô không phải rối rắm, sai trọng điểm rồi.
Thịnh Đản nghi ngờ nhíu đôi mày thanh tú lên, vẫn lâm vào trầm tư. Nghe lời nói của Thích Huyền, tựa như không chỉ biết một chút việc ở bãi đỗ xe, mắt thấy Tùy Trần cùng Đỗ Ngôn Ngôn tay trong tay, mà anh ta cũng không có chút kinh ngạc nào, thậm chí ngay cả Tùy Trần cũng không che giấu; nghe cô oán trách, anh ta làm ra phản ứng không phải kinh ngạc mà "Thì ra cô chỉ là đạn mù",và — — cậu ta không đáng để cô bảo vệ như vậy.
"Mười chín tuổi, cậu ta đã xuất đạo, cũng vào năm ấy, anh trai cậu ta mang Đỗ Ngôn Ngôn đến trước mặt cậu ta. Rất không may, cậu ta đối với Đỗ Ngôn Ngôn là vừa thấy đã yêu, thậm chí tình nguyện lui về phía sau bức màn lót đường thay cô ta, che chở đến khi cô ta lên vị trí chủ biên của《 Nam style 》. Nếu như không phải vì sánh đôi với Đỗ Ngôn Ngôn, thì có lẽ cậu ta rất thành công, không lui thân về sau làm chậm trễ nhiều năm như vậy mới tính đến sự nghiệp của bản thân."
". . . . . ." Thịnh Đản khó nén vẻ kinh ngạc, nghẹn họng nhìn chằm chằm vào anh ta.
Quả nhiên, Thích Huyền biết nhiều hơn cô.
"Tôi quen biết Tùy Trần cũng được năm năm rồi, cùng nhau xuất đạo, lại gần như cùng thời gian ký hợp đồng với IN. Cô cảm thấy, có chuyện gì của cậu ta mà tôi không biết?"
Có đạo lý, rất có đạo lý. Nghe những lời anh ta nói, cô phát hiện vừa nãy mình thay Tùy Trần có hành động giấu giấu giếm giếm thật là ngu xuẩn.
Tùy Trần có bao nhiêu bạn bè thân thiết với người quen sơ, cô không biết; lại có bao nhiêu bạn bè không có gì che giấu nhau, cô cũng không biết; quá khứ của anh, cuộc sống của anh, những chuyện liên quan đến anh, tất cả cô đều không biết. . . . . . Ai, thật ra thì bọn họ căn bản là người xa lạ, cho dù đêm đó Tùy Trần nói nhiều với cô, bởi vì dễ dàng thổ lộ với người xa lạ mà thôi.
"Cho nên, về sau nếu như có chuyện bực bội thì đừng để trong lòng, có thể tới tìm tôi trút giận, lúc nào cũng hoan nghênh." Anh ta ngẩng đầu gõ bàn một cái, nói, gọi tinh thần cô về, đồng thời cũng thoáng nhìn thấy trong mắt cô chợt lóe lên chút mất mát. Loại mất mát này khiến Thích Huyền cảm thấy quen mắt, cũng cảm thấy kinh hãi.
"Thật sự có thể?" Thịnh Đản có chút không xác định, hỏi lại. Tìm Thích Huyền trút giận, có tính là không tuân thủ quy tắc trò chơi không?
"Tôi giống như người bán đứng bạn bè sao?"
Thịnh Đản không chút suy nghĩ, dùng sức lắc đầu.
"Tùy Trần cũng được, cô cũng được, đều là bạn của tôi, chuyện không nên nói cho dù có ૮ɦếƭ tôi cũng không nói ra."
"Vậy sau này làm phiền anh rồi!" Đôi tay cô nắm quyền, vẻ mặt ngưng trọng, nhưng cũng không kìm được mà hiện lên vui vẻ.
Thật tốt quá, rốt cuộc cô cũng tìm được người có thể tâm sự. Phải biết những chuyện rách nát kia giấu trong bụng quá lâu rồi, ngay cả Lục Y Ti cũng không thể nói. Thịnh Đản có dự cảm, nếu như tiếp tục kìm nén nữa thì cô sẽ phát điên, bây giờ có thể giải thoát rồi.
"Không phiền." Khóe miệng Thích Huyền ẩn chứa nụ cười, nhỏ giọng, do dự chốc lát mới dặn dò, "Lễ Giáng Sinh, nhớ phải quản tim mình thật tốt, đừng yêu Tùy Trần, cô sẽ bị tổn thương vô cùng nặng."
"Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể!" Gần như lúc Thích Huyền nói ra, thì Thịnh Đản liền kích động hô to ra tiếng.
Yêu Tùy Trần? Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Cô rất tin, đây là chuyện buồn cười nhất mà năm nay cô nghe được.
Nếu quả thật có một ngày như vậy, hoàn toàn có thể liệt vào kỳ tích thứ chín của thế giới rồi.
Kỳ tích thứ chín của Thế giới, khả năng xuất hiện cực kỳ nhỏ, nhưng không có gì là không thể xảy ra.
Ví như, đối với xì căng đan từ trước đến giờ, Tùy Trần vẫn muốn tránh, thế nhưng bây giờ lại còn nguyện ý nhắc tới ở trên chương trình. Mặc dù không rõ ràng thừa nhận có quan hệ, nhưng người ta nói — — nói liền mồm là: Thịnh Đản cá tính rất tốt, không có tâm cơ gì, ở chung một chỗ với cô rất thoải mái, chúng tôi trò chuyện như bạn bè bình thường, quan hệ không giống như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng tương lai thế nào thì rất khó bảo đảm, tôi không thích nói nhiều, chỉ hy vọng giới truyền thông cho chúng tôi không gian để kết bạn.
Lần đầu nguyện ý công khai nói chuyện xì căng đan, liền mạnh mẽ tuôn ra lời nói như vậy, quả thật không khác gì gián tiếp thừa nhận, có thể thấy, ngay cả người chủ trì cũng chán nản muốn ngừng phát chương trình cải tử hồi sinh này rồi.
Sau khi người chế tác nhận được thống kê tỉ lệ người xem ti vi kỳ này, cười không khép miệng. Rốt cuộc! Rốt cuộc có thể áp đảo chương trình của Thích Huyền!
Nhưng sự thật chứng minh, lão vui mừng quá sớm. . . . . .
Kỳ tích cũng giống nhau, trong chương trình của Thích Huyền xảy ra chút vấn đề, Thịnh Đản ứng cứu, để cho anh ta vẫn an tọa ngồi trên ngai vàng vô địch.
Không giống với trước đây, chỉ dùng những trợ lý xinh đẹp làm bình hoa, mà trong chương trình lần này cô gái bị Thích Huyền làm hại lại làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, người xem vui vẻ cười to, đều đang thưởng thức hình tượng cùng phong cách khác nhau của cô. Lại ngẫu nhiên ᴆụng chạm với chương trình của Tùy Trần, càng trực tiếp đưa chương trình kỳ này mà Thịnh Đản đóng không chỉ có tỉ lệ người xem ti vi cao, ngay cả số lần truy cập Internet mặc dù bị cách xa nhưng vượt lên dẫn đầu.
Một loạt hiệu ứng hồ điệp bên trong, người mệt mỏi ứng phó qua mức chính là người đại diện của Tùy Trần — — Thượng Tinh Tinh.
Kể từ khi chương trình kia phát sóng, giới truyền thông không ngừng điện thoại hỏi thăm và đột kích, làm hại cô chỉ có thể tạm thời tắt máy để thư thái.
Vô số mục đích xác minh, tiết mục thông báo nườm nượp tới, mới đầu cô còn có ý định chọn lọc một chút để phụ giúp sự nghiệp của Tùy Trần, nhưng đều vô ích với sự nghiệp của Tùy Trần, đến cuối cùng ngay cả tinh lực để xem kỹ cũng không còn, gạt hết toàn bộ xuống dưới.
Nhìn tên đầu sỏ trước mắt đã tạo ra cho cô bao nhiêu phiền nhiễu, Thượng Tinh Tinh giận đến toàn thân phát run, "Cậu dường như không có việc gì à! Hay không vừa ý tiền lương tôi lấy được quá dễ dàng, cho nên muốn tạo ra phiền toái để tôi sụp đổ một lần? Hay là chê vận khí của cậu quá tốt, muốn thăm dò ranh giới cuối cùng của các fan?"
Nghe vậy, Tùy Trần không chút để ý bước chân vào ký túc xá IN, bĩu môi với người bên cạnh, thoạt nhìn rất không kiên nhẫn.
Lửa giận của Thượng Tinh Tinh bộc phát dâng cao rồi, không kiên nhẫn? Cậu có tư cách gì mà không kiên nhẫn chứ! Không phải bản thân cậu gây ra họa sao? !
"Tùy Trần, làm phiền cậu lý trí một chút không chế chút được không? Lấy danh tiếng bây giờ của Thịnh Đản, dính líu quan hệ đến cô ta không có chút hỗ trợ gì cho cậu, còn có thể liên lụy cậu. . . . . ."
"Ban đầu không phải cô đề nghị tôi tìm người làm đạn mù sao?" Anh tự tay bấm đóng thang máy, lên tiếng cắt đứt Tinh Tinh sắp bật thốt lên mấy quy định cứng nhắc kia.
"Nhưng sau đó, tôi lại bảo cậu không nên tiếp tục diễn trò, Thịnh Đản cũng không mua tin tức cho tuần san nữa."
"Cũng không? Tôi muốn khẳng định không phải." Chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, anh đều phải tiêu diệt, phải giấu diếm quan hệ với Đỗ Ngôn Ngôn không chê vào đâu được mới an tâm. Cái ý nghĩ này, khiến Tùy Trần cảm thấy thoải mái hơn, cũng vì những tích tụ gần đây mà tìm được lý do tốt nhất.
"Được rồi, tôi khẳng định, cô ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy." Thượng Tinh Tinh nhanh chóng đi theo anh vào thang máy, mắt trợn trắng, đưa ra đảm bảo như anh mong muốn.
Lời thề son sắt nói ra, khiến Tùy Trần nghi ngờ nhíu mày, nghiêng mặt sang bên cạnh, nhạy cảm truy vấn: "Tại sao khẳng định như vậy?"
". . . . . . Bởi vì, bởi vì biểu hiện gần đây của cô ta không tệ, Nhậm Sâm bên kia hình như thay cô ta tranh thủ tuyên bố F•Y, tôi nghe Cẩm ca nói nếu như đợt này cô ta làm tốt, có thể suy nghĩ đến việc chính thức ký hợp đồng. Nói như vậy, cô ta chính là người mẫu ký hợp đồng của IN, hành động cử chỉ gì đó cũng nên khống chế tốt hơn."
Cái cách nói này nghe qua thì không chê vào đâu được, nhưng vẫn không làm tiêu tan nghi ngờ của Tùy Trần.
Anh hiểu rõ Thượng Tinh Tinh, chuyện gì có thể khiến người đại diện lão luyện và quyết đoán nói cà lăm?
Tùy Trần không mở miệng ép hỏi, chỉ là nhìn cô không chớp mắt.
Thượng Tinh Tinh nhìn xung quanh, vội vàng tránh né tầm mắt của anh.
Tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được, biểu hiện chột dạ, càng khẳng định suy đoán của Tùy Trần, anh dựa vào tay vịn bên trong thang máy, dù bận vẫn ung dung nói một tiếng, "Nói thật, cô biết tôi ghét nhất là bị lừa gạt."
"Vậy cậu phải bảo đảm sẽ không có hành động quá khích nào." Thượng Tinh Tinh bất đắc dĩ liếm liếm môi, cũng biết chuyện này thật ra thì không lừa được bao lâu, nếu bọn họ đều biết, một ngày nào đó cũng truyền đến tai Tùy Trần. Thấy anh hờ hững gật đầu một cái, cô mới nhắm mắt tiếp tục nói, "Vậy thì là “chị em yêu nhau” báo cáo không phải Thịnh Đản bán cho tuần san , phải . . . . . Đúng, đúng Đỗ Ngôn Ngôn chủ động yêu sách, thật ra thì cũng không có gì á..., một nhóm Ngôn Ngôn lăn lộn ở nơi này lâu như vậy, còn là rất có chừng mực, là cô ấy chủ động cũng được, ít nhất sẽ không để cho tuần san viết linh tinh. . . . . ."
Rất tốt, là cô chủ động yêu sách, còn làm như thật chạy tới trước mặt anh khóc lóc kể lể, đổ tội cho Thịnh Đản.
Tùy Trần sẽ không ngây thơ cho rằng cô ấy làm như vậy là muốn nóng lòng công khai quan hệ của bọn họ, cá tính của Đỗ Ngôn Ngôn anh hiểu rất rõ, cô làm vậy để kích thích số lượng lớn tạp chí được tiêu thụ.
Dĩ nhiên, cô cũng rất hiểu rõ anh, chuyện xảy ra đến tai tất nhiên không thể ngăn cản, bởi vì cô chắc chắn là anh nhất đinh sẽ khắc phục hậu quả tốt.
"Tùy Trần, cậu không sao chứ?" Thấy anh hồi lâu không nói nữa, cũng không có quá nhiều cảm xúc,Thượng Tinh Tinh có chút lo lắng mà yếu ớt hỏi ý kiến.
"Không có việc gì." Thanh âm nhàn nhạt giống như không bao hàm “thất tình lục dục” nào, căng thẳng chui ra từ môi anh.
"Hô, vậy thì tốt. . . . . ." Thượng Tinh Tinh không che giấu chút nào mà nhẹ nhàng thở ra, lúc thang máy sắp đạt tới tầng ký túc xá, nói vào chủ đề chính, "Cho nên cậu không cần lo lắng Thịnh Đản sẽ nói lung tung, đã lâu như vậy, tôi nghĩ nếu như cô ta muốn yêu sách thì đã sớm làm rồi. Nếu như vậy, cậu cũng không cần có dính dáng không rõ đến cô ta nữa, giữ chút khoảng cách thì tốt hơn, chớ hồ đồ mà bị người ta lợi dụng."
"Chậm." Anh nói nhỏ, lúc cửa thang máy mở ra.
Giống như đang độc thoại, một chữ cũng không lọt vào tai Thượng Tinh Tinh, cô nhíu nhíu mày, một cỗ dự cảm xấu, "Hả? Cái gì chậm?"
"Bây giờ cô mới muốn tôi kết thúc trò chơi này, chậm." Nếu trò chơi do cô bắt đầu, khi nào kết thúc tự nhiên do anh quyết định.
". . . . . ." Phiền toái cô lo lắng cảm nghĩ của nhân sĩ vô tội sao? Đây không phải là trò chơi, không phải trò chơi! Sự nghiệp của anh cũng liên quan đến sự nghiệp của cô á!
Hôm nay, cũng không biết ngọn gió nào thổi tới, những đại thần trong IN thường ngày loay hoay như thần long thấy đầu không thấy đuôi, một nhóm lớn nhóm nhỏ, giống như hẹn nhau cùng ùa vào công ty.
Người duy nhất trong số đó, trước sau đều như tượng gỗ - Thịnh Đản, vậy mà cũng ý thức được, thì ra mình cũng bị coi như vật thể vô hình, bị người ta ghét bỏ.
Nếu như chỉ là bị người khác đối xử bằng cách coi như không khí, có lẽ cô còn có thể vui vẻ chút.
Vậy mà. . . . . .
Cô lễ phép – hòa nhã chào hỏi các vị sư huynh sư tỷ, đổi lấy cũng là câu: "Ôi, đừng kêu như vậy, người làm sư huynh hay sư tỷ như chúng tôi làm sao có thể chịu đựng nổi" mọi người cứ giễu cợt như vậy.
Cô không dám lên tiếng mà ngồi một bên lắng nghe các tiền bối giảng thuật và trao đổi kinh nghiệm, kinh nghiệm giảng thuật khôi hài, đổi lấy cũng là câu: "Tiền bối Thịnh Đản, những thứ này chị không cần học, chỉ cần dựa vào Tùy Trần thì chị cũng đủ một bước lên mây rồi." Trêu chọc như vậy.
Thương nghiệp tài trợ trang phục, cô rất rõ ràng mình không xứng cầm lấy, chỉ là ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ nhìn xem một chút mà thôi, một lần nữa vì chính mình mà đưa tới những câu nói chua ngoa— — À? Sẽ không cần trang phục sao? Theo lời của cô, không phải cởi hết sẽ tốt hơn sao?
>﹏< Khinh người quá đáng! Cô không chơi! Không phải chỉ là khát vọng bạn bè chỉ bảo cô thái độ đối nhân xử thế thôi sao, như vậy cũng sai lầm rồi sao? Không phải chỉ hi vọng cùng mọi người chung sống hoà với mình, chia sẻ chút phiền não trong lòng vì công việc thôi, như vậy cũng có tội? Thịnh Đản tủi thân, bất đắc dĩ trốn vào trong phòng họp, một mình lặng lẽ nâng tách cà phê, cảm giác mình và không khí náo nhiệt hoàn thuận bên ngoài hoàn toàn không hợp nhau. "Đến đây, chờ lâu lắm rồi chứ?" Đúng lúc này, một thân thể cao lớn tựa vào cửa phòng họp, ngăn lại không khí hoàn thuận vui vẻ bên ngoài. Thịnh Đản nghe thấy tiếng nói, lập tức xây đắp nụ cười buồn thiu, nhìn Nhậm Sâm chậm rãi tiến vào phòng họp, khéo léo lắc đầu một cái, "Không lâu, không lâu, tôi cũng vừa mới đến, Sâm ca tìm em gấp như vậy là có việc sao?" "Cho cô." Nhậm Sâm đưa cái túi trong tay đặt lên bàn. Thấy thế, Thịnh Đản nghi hoặc mà nghiêng đầu qua, vừa chỉ chỉ túi trên bàn vừa chỉ chỉ mình, sau khi Nhậm Sâm gật đầu, cô mới xác định những thứ kia thật sự là cho cô . "Ah, tại sao không phải cho tôi trang phục và giầy?" Những thứ kia được gói trong cái túi rất đẹp đẽ, cô cẩn thận từng li từng tí mở cái túi ra, giống như sợ làm đau nó vậy. Sau khi thấy những thứ ở bên trong, Thịnh Đản không khỏi sửng sốt. "Thương nghiệp tài trợ đưa." Nhãn hiệu in trên túi, cô nhận ra. F•Y, mặc dù so với các trang phục mà sư huynh và sư tỷ vừa nhận được, nó không tính là quá nổi tiếng, nhưng đối với Thịnh Đản mà nói, vẫn cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”. ⊙o⊙ Lại có thương nghiệp tài trợ trang phục cho cô sao? ! "Là như vậy. Sau khi F•Y xem qua chương trình ghi hình của Thích Huyền, cảm thấy có hứng thú với cô, muốn mời cô làm người phát ngôn cho sản phẩm mới của họ. Tôi đã hỏi Cẩm ca, anh ấy cũng muốn cô thử xem. F•Y vẫn luôn do người mẫu của công ty chúng ta phát ngôn, chỉ là hợp đồng gần đây nhanh đến kỳ hạn, có tin đồn là bọn họ muốn làm cho có cảm giác mới mẻ nên định mời công ty khác làm phát ngôn. Ý của Cẩm ca là, nếu cô có thể hoàn thành xuất sắc vai trò này, thì công ty có thể suy tính đến chuyện chính thức ký hợp đồng với cô." Lại một sóng kinh ngạc vui mừng đập vào mặt, Thịnh Đản ngạc nhiên. Chính thức ký hợp đồng? Nhanh như vậy? Không phải cô đang nằm mơ chứ, loại may mắn này cũng quá làm cho người ta bất ngờ rồi. Đờ đẫn hồi lâu, cô mới nghiền ngẫm kỹ lời nói của Nhậm Sâm, "Nên, sẽ không phải là hi vọng tôi có thể tranh thủ quyền phát ngôn lại đây chứ?" "Nghĩ quá nhiều." Nhậm Sâm buồn cười “xuy” một tiếng, "Cô cho rằng IN không có ai sao? Nghèo túng đến mức cần cô đi tranh thủ phát ngôn?" ". . . . . . -_-|||" Sâm ca, đôi khi nói chuyện không cần trực tiếp như vậy. "Cô có thực lực thế nào, công ty rất rõ ràng, yên tâm đi, sẽ không yêu cầu cô đi hoàn thành nhiệm vụ mà không có khả năng hoàn thành. Chỉ là, biểu hiện cô tốt, có lẽ có thể vì công ty tranh thủ một chút điểm ấn tượng. Cho dù nhãn hiệu muốn tuyển dụng người mới, bọn họ vẫn có thể ưu tiên suy tính đến người của IN." Thịnh Đản ngu ngơ chớp mắt vài cái, sửng sốt, cùng cảm thấy khó tin. Sau khi hưng phấn cùng kích động đi qua, cô bắt đầu nghĩ lại mà thấy sợ sệt, "Nhưng. . . . . . Tôi không có chút kinh nghiệm nào, chương trình huấn luyện còn chưa kết thúc, tôi sợ. . . . . . Sợ sẽ gây họa. . . . . . Không bằng, hãy tìm những người khác đi." "Ban đầu là ai muốn tìm cơ hội luồn cúi để tranh thủ xuất đầu lộ diện chứ, Thịnh Đản đấy. Hiện tại, cơ hội ở ngay trước mặt, cô không cần sao?" "Bây giờ, xưa đâu bằng nay á. . . . . ." >﹏< chỉ có nghé con mới đẻ mới có thể không sợ cọp. Nhậm Sâm cau mày, phía dưới nhẹ lay động, mặc dù rất e ngại việc cô bám riết không tha, nhưng sự dẻo dai trong quá trình rèn luyện dần dần trôi qua lại cảm thấy tiếc hận. Khi tầm mắt anh lơ đãng xuyên thấu qua cửa, nhìn thấy hai bóng người đang đi về hướng bên này, ngồi lên bàn hội nghị, khom người xuống, lại gần cô, mở miệng dụ dỗ, "Có phải bây giờ cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị người ta dùng ống nhòm quan sát, cho nên không dám mất thể diện? Chẳng lẽ cô không muốn bằng thực lực của mình để khiến cho những người không coi trọng cô phải câm miệng sao?" "Ưmh. . . . . ." Động tác xảy ra bất ngờ, Thịnh Đản có chút không thích ứng, thậm chí không có biện pháp biểu đạt ý nguyện lưu loát. Cô theo bản năng xê dịch thân thể lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Nhậm Sâm, cánh môi khẽ nhúc nhích, do dự mở miệng, "Không sai, đương nhiên là rất muốn, nhưng tôi cảm thấy vẫn phải suy xét đến thực lực của bản thân mình, mẹ tôi nói, biết rõ không thắng được thì đừng so bì sẽ tốt hơn, chính là Nhất Cổ Tác Khí, hai thì suy, ba thì kiệt. . . . . ." Chưa đủ khuyến khích, khiến để lời nói của cô càng ngày càng không mạch lạc, ngay cả 《 Tả truyện 》 cũng khiêng lên rồi. Nắm chặt cơ hội cái gì, làm sao lại không nghĩ tới chứ. Chỉ là trải qua kinh nghiệm đã để cho cô hiểu, cơ hội không dễ đến, nếu không thể một kích trúng đích, như vậy thì không cần lãng phí. — — Ầm. Chợt, một tiếng vang thật lớn, cắt đứt suy nghĩ rối rắm của Thịnh Đản. Cô đột nhiên cả kinh, theo phản xạ mà rụt cổ lại, nhìn về hướng cánh cửa. "Quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi hả?" Cô còn chưa kịp thấy rõ người tới, lời nói của đối phương đã bay tới. Giọng điệu lạnh lẽo, thanh âm rét thấu xương, trừ Tùy Trần ra, còn có thể là ai? Quả nhiên, hôm nay đúng là ngày tụ hợp đại thần của IN. Thịnh Đản bị thanh âm cùng tầm mắt rét lạnh kia bắn tới, dọa sợ không nhẹ, cho ra cảm khái duy nhất. "Nghĩ quá nhiều." Nhậm Sâm lấy lại tinh thần đầu tiên, cười nhạo, nói nhỏ, đuổi đi áp suất thấp trong phòng họp. Mặc dù đắc tội Tùy Trần, trước tốt nhất nên lấy lòng người để đảm bảo chuyện bất ngờ, nhưng anh lại kích động còn cô ý giật long trên người sư tử, nguyên nhân rất đơn giản, anh cũng cần sẵng giọng đối tượng. Nghĩ tới đó, anh đẩy cái kính mắt trên mũi, con mắt bắn về phía người phụ nữ đứng sau Tùy Trần. "Dù sao cũng nê khóa cửa lại. A Sâm, cậu không muốn sự việc lần trước lại xảy ra lần nữa chứ?" Cũng sắp bị tầm mắt của anh bắn thủng, người phụ nữ cũng không chịu thua, giơ giơ cằm lên, mắt liếc Thịnh Đản, “hừ” lạnh. Lấy sự việc lần trước? Chuyện gì? Lời nói ý vị sâu xa khiến Thịnh Đản quay về hiện thực, cô căn bản không để ý tư thế đó của cô cùng với Nhậm Sâm có bao nhiêu mờ ám dẫn đến người khác mộng tưởng, cô càng không để ý tới sắc mặt của Tùy Trần gần như xanh mét, chỉ vội vàng nghiên cứu ánh mắt không quá thân thiện phía sau Tùy Trần. Ánh chiều, chủ nhân của ánh mắt đó cũng là người phụ nữ xấp xỉ tuối Đỗ Ngôn Ngôn, mặc dù không có phong cách cao cao tại thượng như Đỗ Ngôn Ngôn, nhưng từ trên xuống dưới để lộ ra là người phụ nữ lão luyện – quả quyết, làm người ta không dám thân cận. Cô ta có ngũ quan rất tinh xảo, không phải thanh tú như cô gái nhỏ, mà lại có hơi thở xinh đẹp, thậm chí rõ ràng có chút bức người, mái tóc dài đen mượt buộc thành đuôi ngựa thật cao ở sau đầu, một thân quần áo đen OL riêng biệt nhưng đơn giản, bao gồm hơi thở chuyên nghiệp. Người này Thịnh Đản có nghe nói qua. Thượng Tinh Tinh, người đại diện kim bài ở IN, có quyền thế rất mạnh trong giới người mẫu đẳng cấp, trong đó có cả Tùy Trần. Nghiêm chỉnh mà nói, đây coi như là lần đầu tiên Thịnh Đản nhìn thấy cô ấy, ngay cả cô có ngu đi nữa, cũng mơ hồ nhận thấy được, lần đầu tiên gặp mặt này hình như là có vẻ không vui gì. So với Thịnh Đản đang không được tự nhiên, Nhậm Sâm trái lại rất khoan thai tự đắc, không để lại dấu vết kéo ra khoảng cách với cô, thu hồi thong dong, "Muốn dùng phòng họp sao?" "A, cũng không có chuyện gì, hiếm khi Tùy Trần tới công ty, muốn cùng cậu ấy hàn huyên một chút, bên ngoài quá ồn." Thượng Tinh Tinh cũng lấy lại vẻ mặt tươi cười, tròng mắt rơi trên người Thịnh Đản, "Đúng rồi, nghe nói anh giúp đỡ Thịnh Đản lên sân khấu xuất sắc rồi hả ?" "Ừ." Anh gật đầu khách khí. Ngược lại, Thượng Tinh Tinh rất không khách khí, "A, tôi khuyên anh đừng uổng phí sức lực, cho rằng nhặt được một người mới hiểu được đùa bỡn một chút, là có thể đấu với tôi sao? Ánh mắt của anh thủy chung cũng chỉ rách nát như vậy! Coi như giúp cô tar a hoa, cũng chẳng qua cho cô ta cơ hội thất bại mà thôi." ". . . . . . > miệng <" Chị Tinh Tinh, coi như những lời chị nói là sự thật, nhưng trước mắt đương sự cũng nên tô son trát phấn một chút chứ.
"Tôi khuyên anh nên dốc sức lên người Thích Huyền thôi, đừng lãng phí hơi sức nữa. Nhà máy và cửa hàng tư nhân cũng không bởi vì cô ta là bạn gái xì căng đan của Tùy Trần, mà hạ thấp yêu cầu đâu, những lăng xê này không ra ngoài được đâu!"
". . . . . . -_-‖" Một thanh kiếm hung hăng đâm vào lòng Thịnh Đản, cô cắn môi dưới, ngước mắt nhìn về phía Tùy Trần.
Sự thật chứng minh, muốn Tùy Trần giúp cô nói chuyện, quả thật chính là cuồng dại xằng bậy. Anh không chỉ là tư thái bàng quan, thời khắc mấu chốt còn đổ thêm dầu vào lửa, "Nếu như cô có ý kiến đối với lời nói của Tinh Tinh, đại khái có thể dùng hành động phản bác."
Cái này có thể nhịn, lại còn gì không thể nhịn! Giống như bị những lời này khuấy động mở chốt, Thịnh Đản "Phịch" đứng lên, đôi tay thẳng tắp chống đỡ trên bàn hội nghị, không chịu yếu thế đón nhận tầm mắt của Thượng Tinh Tinh, "Trận kia, tôi nhất định sẽ làm tốt! Chờ đó, dám xem thường bà!"
". . . . . . Cô nói cái gì? !" Xem thường bà? Xưng hô này khiến Thượng Tinh Tinh không để ý đến hình tượng mà kêu gào.
"Tôi nói, cô chờ đó, tôi sẽ chứng minh mình không dựa vào một chút thủ đoạn cùng xì căng đan, là thực lực, thực lực!" Mi mày cô nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế thiêu đốt không cho hoài nghi.
Quẳng xuống lời nói ngoan độc, Thịnh Đản tự cho là xuất sắc, mở cánh cửa khép hờ của phòng họp, khí thế hung hăng, xoải bước rời đi.
Lúc gần đi, hình như còn nghe thấy Nhậm Sâm dịu dàng nói "Cố lên", mặc dù khích lệ yếu ớt, nhưng khiến cô nhất thời cảm thấy tràn đầy sức lực.
Cửa phòng họp bởi vì tiếng động khổng lồ mà trở nên kinh hoảng, tạo ra tiếng "Ken két" nhỏ nhẹ, thành tiếng vang duy nhất của phòng họp. Ánh mắt Tùy Trần thu lại, lạnh lẽo dò xét trên người Nhậm Sâm.
Người sau đang hả hê thưởng thức Thượng Tinh Tinh mất khống chế đến phát điên.
Cho đến khi Tùy Trần đứng thẳng người, cất bước rời đi, khi sát vai Nhậm Sâm, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe rõ, lạnh lùng buông xuống lời cảnh cáo "Muốn tìm cô gái như Tinh Tinh, là chuyện của anh, đừng ᴆụng người của tôi."
". . . . . ." Thình lình Nhậm Sâm bị kéo suy nghĩ trở về.
Tâm sự của mình bị một câu của người đàn ông nói toạc ra, cổ họng không lưu loát lướt qua cổ, nhiều lúng túng, nghĩ lại mà thấy sợ.
Tôi. . . . . . . . . . . . Cậu. . . . . .
Đạn mù này khi nào thì biến thành "Người của cậu", sao không thông báo trước. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc