Say Nắng Gia Sư Của Em Trai - Chương 29

Tác giả: Wuwu123

Mình về nhà và gặp mẹ đang trộn thứ hỗn hợp gì đó để thoa lên mặt, mình thấy cứ cách ngày là mẹ lại thoa gì đấy lên mặt.
- ‘mẹ kiếm được gia sư chưa?’, mình hỏi mẹ và tiện tay lấy li nước uống
- ‘có thì có mà ko ưng lắm’, mẹ mình nói, thứ hỗn hợp đó có màu xanh lá nhìn khá kì dị.
- ‘nhờ pé Xu đó’, mình nói gợi ý. Mẹ mình biết Xu khi mình dẫn nó về nhà chơi cùng đám bạn và nó học chung câp 3 với mình. Mẹ mình thích sự trầm lặng đúng mức của nó nên quý nó lắm
- ‘ừ, cũng đc mà mày hỏi coi nó rảnh ko?’, mẹ mình nói.
- ‘để con hỏi’, mình nói liền. chuyện của mẹ mình cấm đoán chắc mình mình lo ko xuể, chắc chắn phải nhờ sự trợ giúp của nhỏ em mới được.
- ‘lẹ lẹ nha, thằng Tuấn sắp thi chất lượng đầu năm đó’, mẹ mình nói rồi bỏ vào phòng cùng với chén hỗn hợp màu xanh lá dùng để đắp lên mặt. Mình cũng uống cạn li nước và trở về phòng.

Ngày mai là lễ, mình và em gia sư tính cùng nhau đi miền tây chơi nhưng rồi do em gia sư nói đi những ngày này đông với đắt hơn ngày thường nên mình và em gia sư chỉ hẹn nhau là lễ đi chơi lung tung. Quan trọng là chỉ cần có nhau, đi tới đâu cũng thấy vui. Mình mở điện thoại ra thì chỉ chẳng thấy tin nhắn của ai cả. Mình gọi cho em gia sư
- ‘a lo, Linh kute nghe’, giọng em trả lời vui vẻ, tối nay em nói ở nhà học bài.
- ‘em học bài àh?’, mình hỏi, trong phòng có tiếng nhạc nho nhỏ nghe ko rõ
- ‘uhm, mà em bùn ngủ quá, anh đi về rồi àh?’, em hỏi mình
- ‘uhm, chị Q nói anh phải đối xử tốt với em đó’, mình nói liền, chẳng muốn giấu em bất cứ thứ gì
- ‘uhm,hihi’, em trả lời, nghe chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Hay tình chị em của em gia sư và chị Q ko tệ như mình nghĩ.
- ‘mai mình đi đâu heo’, mình hỏi em, đổi đề tài.
- ‘thì mai đi chơi lung tung thôi, mà mình đi mấy giờ’, em trả lời, có vẻ vui vẻ trở lại.
- ‘mai đi từ sáng hen, sáng sớm áh’, mình nói với em. Tự dưng thích cảm giác chạy thật xa trên những con đường dài, chạy mãi chạy mãi cùng người mình yêu.
- ‘uhm, 6h sáng nha, em mới mà chưa thấy anh đi áh’, em nói giọng đanh đá ra chiều hăm dọa mình.
- ‘biết rồi , biết rồi. heo ơi heo’, mình nói với em. Bên ngoài ô cửa sổ, trời đang đổ mưa, mưa rơi nhanh xuống và kịp hắt vào mình. Mình đưa tay kéo cửa sổ lại, mưa giờ hắt vào tấm cửa kính rồi chạy nhanh xuống
- ‘nghe, mà mưa rồi anh’, em nói, chắc cũng đang đứng nhìn ra cửa ngắm mưa rơi
- ‘anh yêu em’, mình nói, ko cố ý chỉ là lời yêu mình muốn nói, mình cần phải nói. Mình cảm nhận em đang cười, có vẻ hạnh phúc lắm.
- ‘em học bài đây, muốn nói gì với mưa không?’, em hỏi mình có vẻ em hơi ngại ngùng.
- ‘muốn nói với mưa là mưa ko đơn độc khi có gió’, mình nói. Dạo này mình tự nhận thấy mình ăn nói sến ra nhưng mà mình gửi nhiều tình cảm vào đó lắm, những lời nói tự mình thấy sến nhưng đó là tình cảm hoàn toàn chân thành của mình.
- ‘ohm, hihi’, em nói vui vẻ rồi cúp máy. Mình và em chuyển sang nhắn tin qua lại. Mình học bài và ngắm mưa rơi. Lâu dần thấy yêu cả mưa, cái trời mà ẩm ướt mình từng ghét nhiều giờ chuyển sang yêu vì người mình yêu cũng yêu mưa.
Ngày mưa, anh biết anh yêu em rất nhiều
Update ngày 2/9/2012: Chủ nhật ngày thứ 35 yêu nhau
Mẹ mình là hôm nay qua nhà ông bà nội ngoại cùng với thằng em sau đó đi ăn tiệc chung với những người bạn. Mình nói với mẹ là mình đi chơi với em gia sư và mẹ mình làm thinh. Mình biết dù nói dối thì mẹ mình cũng biết nên vì thế mình nói thật để cho mẹ dần chấp nhận việc mình quen em gia sư. Mình sáng nay lòng đầy tự tin là mọi thứ sẽ tốt đẹp nếu mình cố gắng bước về phía trước. Con người ai cũng cần có mục tiêu, 1 động lực để phấn đấu và mình có mục tiêu là em gia sư để phấn đấu, có động lực để thấy yêu thương và không sợ khó khăn kể cả bất kì thứ gì.

Mình thức dậy thật sớm, tối hôm qua mưa rả rích cả đêm nên ngủ rất ngon lành, ở chung cư tầng cao có cái lợi là ít có muỗi và không khí thì thường mát. Tối thường có gió thổi thốc vào nhà. Sáng nay mình thức dậy và nghe rõ cái ẩm ướt trong không khí sau mưa. Dậy sớm khi vừa 5h hơn , tin nhắn của em gia sư đc nhận lúc 4h30 như mọi ngày. Cái việc em gia sư dậy sớm vẫn là bí ẩn nếu nó không phải đơn giản là thức dậy vì thói quem. Mình nhớ cái lần mình vào nhà em vào sáng sớm, khi đó có mùi nhang trong nhà, mùi nhang thơm và ấm. Mẹ em thì tụng kinh phật còn em thì học bài. Đơn giản và bình yên. Làm vệ sinh cá nhân thay bộ đồ và mang vài thứ như áo khoác hay vài thứ lặt vặt. Mình quăng vào hết trong 1 cái ba lo và ngồi nhìn ra cửa sổ đợi giờ xuống dưới, mọi thứ hoàn toàn thoải mái, mình mong mỏi 1 ngày lễ vui vẻ. Đây là 2/9 đầu tiên mình đi chơi cùng người yêu 1 cách riêng tư như thế.
Mình xuống dưới nhà đứng đợi 1 lát thì em gia sư chạy tới. Em mặc quần jeans xanh xắn gấu và áo thun đen ôm sát, tóc em thả nhẹ ngang vai. Nhìn đơn giản nhưng dễ thương lắm. Tất nhiên là môi có son, son màu đỏ lựng tô phía trong.
- ‘đẹp quá ta’, mình nói với em gia sư
- ‘em ko đẹp thì ai đẹp, nói vậy cũng nói’em nheo mắt nói, ko quên cười tươi như hoa
- ‘bom nổ’, mình nói nhìn em đội nón cho mình cẩn thận rồi em cho xe chạy. Nắng bắt đầu nhè nhẹ lên, ấm áp xua tan cái không khí lạnh đêm hôm qua.
- ‘để em kể chuyện nha’, em nói, sáng nay ko biết sao có vẻ tư lự, chẳng biết có phải do chuyện chị Q.
- ‘uhm, có chuyện nghe, vui quá’, mình nói đùa vui vẻ, gió thổi liên tục. Vì trời mới sáng nên đường vắng, có cảm giác như sài gòn lúc đến tết. Cũng vắng tanh khi nhiều người đã về quê.
- ‘em có nhiều thứ lăn tăn lắm anh’, em nói nhỏ bắt đầu câu chuyện. Mình bắt đầu thấy trầm mặc, mình im lặng nghe em nói chuyện.
- ‘nào là gia đình, học hành, tình yêu, quá khứ và hiện tại, sao anh thấy em thik mưa ko?’, em nói. Không rõ sao sáng nay em nói với mình những chuyện ấy, cảm giác nghe mà sợ sợ vui vui. Chuyện ngẫu nhiên được gợi và mở ra.
- ‘rồi, gia đình, nói đi’, mình nói với em, vừ vui vui vừa để cho em cơ hội nói rõ mọi thứ. Từng thứ 1
- ‘gia đình thì có nhiều rắc rối, đôi khi em nghĩ tới việc đi 1 nơi nào đó làm lại mọi thứ. Nhưng em cần chỗ bấu víu, cần cảm giác tình thân gia đình, dù nó ko tốt như em ao ước’, em trả lời. Nghe đáng thương, đó có phải lí do em ở lại nhà dù nơi đó có vẻ không giống nhà lắm
- ‘học hành, tiếp’, mình nói với em gia sư.
- ‘em muốn đăng kí nhiều chỉ để mau ra trường đi làm nhưng mà hơi khó khăn. Em cũng ko biết sau này có dễ xin việc ko?’, em nói, nghe sơ qua như mình đang hỏi cung em gia sư nhưng em chưa từng nói cho mình về việc học hay những lo lắng dự định tương lai. Em thường lảng qua chuyện khác hay ít đề cập tới. Đây có phải là dấu hiệu tốt cho mình và em gia sư?
- ‘tình yêu?’, mình hỏi, mình định để em nói hết 1 lèo xong mình mới bắt đầu nói.
- ‘tình yêu thì khó có thể trọn vẹn vì em thực ra ko hề xứng đáng’, em nói, giọng càng lúc càng nhỏ. Em lộ diện trong hôm nay là cố gái yêu đuối và mỏng manh.
- ‘quá khứ? Hiện tại?, tiếp’, mình hỏi tiếp. Muốn nghe hết mọi thứ, mình đang thấy mình rất mạnh mẽ và cần mạnh mẽ hơn nữa để che chở cho em.
- ‘để em dẫn anh vào câu chuyện, từ từ và từ từ, anh sẽ hiểu rõ mọi thứ’, em nói, mình ngạc nhiên lắm. Em nói em sẽ là người cho mình biết mọi thứ
Mình và em chạy dọc trên những con đường, mơ hồ chẳng biết nên đi đâu vì những con đường cứ nối những con đường, em và mình đi cùng nhau và vui vẻ trò chuyện. Những câu chuyện cười, những lời nói vui vẻ về những thứ vu vơ trên đường, cảm giác bình yên đến lạ kì. Mình và em sau khi ăn sáng thì ghé vào quán cà phê nhỏ trên đường, ngồi ngắm đường phố qua lại, mình nhìn em nhìn chăm chú mọi thứ trên đường, có chút trầm lặng đọng trong đôi mắt, 1 chút nhỏ nhưng đủ làm mắt em buồn. Con người có đôi mắt, để nhìn mọi thứ , để chứa những tổn thương , những đau đớn. Miệng có thể cười nhưng mắt thì ko hoạt náo như thế, mắt là thứ phản ánh phần nào ko dối trá về những thứ chủ nhân nó đang nghĩ. Cứ yêu cứ đau rồi lại yêu và rồi lại đau.
‘Em nói cho tôi cái gọi là tình yêu, tôi mơ hồ bước về phía em
Chông chênh, gập ghềnh
Tôi chẳng thể biết mình là ai, cũng ko cần biết mình là ai, chỉ cần phía trước tôi biết đó là em...
Thế là đủ cho tất cả’

Cả ngày hôm đó mình và em đi chơi mọi nơi, ăn đủ thứ món ăn và nói đủ thứ chuyện. Mọi chuyện diễn ra êm ả, khi về nhà em đưa mình bức thư. Mình hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lên nhà xem thư. Cái đoạn em gia sư đưa thư cho mình nó cũng có vài hành động khó hiểu
Em chở mình về tới nhà, cho xe chạy thẳng vào bậc đá, mình bước xuống đứng ngay đó còn em thì ngồi trên xe. Em nhanh chóng cởi nón bảo hiểm cho mình và em rồi em nhìn mình. Ánh mắt em nhìn mình khi đó mình chưa từng thấy trước đây, cái ánh mắt thoáng đẫm buồn, miệng thì ko cười. Sự trầm mặc đáng ngạc nhiên, bộ dạng đó của em mình chưa từng thấy, cả ánh mắt lẫn sắc thái trên gương mặt. Tới lúc này thì mình tin chắc là em yêu mình và em có chuyện xảy ra. Vì 1 cô gái như em, có những quá khứ, có những tổn thương, có những vết cắt đau lòng. Em cười mãi, vui mãi nhưng tim thì đau đến rã rời. Chắc lá thư này là nơi em trút lòng, cho những mệt nhọc của em
-‘nè’, em nói rồi chìa lá thư ra đưa mình. Miệng em hơi nhoẻn cười cớ sao mình nhìn như em muốn khóc, mình chẳng biết cả ngày hôm nay mình làm gì nên tội ko. Chắc ko.
-‘gì thế?’, mình hỏi em, mình cũng cười. Chỉ cần nhìn em thì mình sẽ thấy bình yên
-‘thư, nhìn ko biết àh’, em nói liền, cái kiểu nói chuyện vặn vẹo em ko thể bỏ mà
-‘sao viết thư?’, mình hỏi em
-‘Vì có những thứ ko nói đc bằng miệng, vì miệng bị đóng băng nên nhờ thư’, em nói, hoàn toàn nghiêm túc, cách nói chuyện của em biến chuyển liên tục
-‘uhm, lần đầu có người viết thư cho anh’, mình nói. Kể cũng đúng, suốt 21 năm sống trên đời cho tới lúc nhận được bức thư của em gia sư thì mình chưa từng nhận được bức thư nào, hồi nhỏ thì có mấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật hay giáng sinh, tới lớn thì dù nhìn mình không đến nỗi như chẳng có bạn nữ nào viết thư hay nói lời yêu mình.
-‘mừng hen, vậy bữa nào dẫn em đi nhậu ăn mừng’, em đáp liền rất tinh nghịch, tranh thủ chớp cơ hội. Nhắc tới nhậu em làm mình nhớ tới buổi nhậu đầu tiên, khi em khui liền 1 lúc 5 chai bia và uống. Cái kiểu đó của em mình chưa từng gặp ở cô gái nào và những hình ảnh đó về em mãi luôn trong tâm trí mình. Một chút bất cần, 1 chút đau lòng và 1 chút khao khát yêu thương của cô gái 20 tuổi
-‘uhm, ham ăn ko bỏ, haha’, mình cười đáp lại, thấy em nhăn mặt rồi cười vui vẻ
-‘em về đây, nghe anh nói nhức đầu quá, há há’, em đáp, ko chịu thua bao giờ
-‘về cẩn thận, về nhớ nhắn tin cho anh’, mình dặn em, em gật đầu lia lịa rồi cho xe chạy thẳng. Mình nhìn dáng em đi khuất mà lòng đầy bâng khuâng. Cảm giác mọi thứ ko ổn lắm
Mình trở lên nhà liền tay thì cầm lá thư và ráng đi thật nhanh để về phòng đọc thư. Bước vào nhà thì mình thấy mẹ mình với thằng em đang ăn gì đó trong bếp, thằng em mình và mẹ đang nói gì đó, thằng em hỏi mẹ mình về mấy nhân vật hoạt hình. Mẹ mình vui vẻ trả lời, mình chào mẹ rồi đi nhanh về phòng. Cầm lá thư thôi mà cũng hồi hộp, cảm giác này lạ lẫm lắm khi muốn biết thứ trong đó là gì.
Lá thư được được trong cái phong thư màu hồng có nhiều hình trái tim nhỏ màu đen nổi lên, những trái tim từ chính tay em vẽ và trang trí. Nhìn phong thư rất bắt mắt và đẹp
Mình mở chậm chậm ra cẩn thận hết mức nếu ko chắc xé toạc ra. Những dòng chử xếp ngay ngắn trên 1 tớ giấy a4, nhìn sơ qua thì em gia sư viết cả 2 mặt, toàn chữ là chữ. Lá thư với những chữ của em gia sư có nội dung như thế này:
Love is LOVE
Anh! (T ế vợ ^^!)
Hình như đây là lần đầu em viết thư cho anh hay cho 1 ai khác. Mà thời này viết thư sến thấy cha, với chẳng ai đủ thời gian rảnh để viết thư nữa, cuộc sống vội vã và lời yêu cũng dễ nói vì nó sẵn trên môi. Bên ngoài trời đang mưa anh à, em chẳng biết sao đang học bài lại nảy sinh cái ý định đi viết thư, chắc muốn viết gì đó để anh đọc và hồi hộp (hehe).
Em hỏi anh nha, có phiền lắm ko? Phiền vì những thứ quanh em, phiền vì chính em? Em sợ mình trở nên phiền phức đối với anh, sợ em bị thương hại.
Anh đọc tới đây có lẽ thấy em tự ti, ko giống em hằng ngày ha. Mà hằng ngày em như thế nào em cũng ko rõ, chỉ biết là nên cười và nên vui. Em chưa từng nói cho anh về những thứ quanh em 1 cách rõ ràng. Em biết anh tò mò lắm, anh lăn tăn lắm, em cũng biết là có những thứ xảy ra mà em không thể kiểm soát. Rất nhiều lần em muốn nói với anh nhưng mở miệng ra khó lắm và vì nó là trò chơi 49 ngày nên đâu cần nói làm gì đâu anh.
Nói thế mà lòng em lăn tăn lo sợ…Mâu thuẫn nhỉ
Bắt đầu là trò chơi thì chắc khó có kết thúc tốt đẹp. Tại em đem ra làm trò đùa nên chắc ko xứng đáng nhận được tình yêu…Anh sẽ coi thường, sẽ hận thù hay khinh bỉ khi biết tất cả mọi thứ…Chắc anh đang nghĩ anh sẽ ko đâu vì anh yêu em. Haha, em giỏi đoán quá ha. Nhớ lại ngày đầu anh gặp em, nhìn anh là em biết anh thích em, có vẻ rất tự tin nhưng em cảm nhận thế. Anh lóng nga lóng ngóng, nói những câu nói vụng về đến đáng yêu, có lẽ ông trời nghĩ em đủ từng trải nên cho em 1 chàng ngây thơ đến ngu ngốc. Bị gạt mà cũng chấp nhận gạt, miễn là yêu. Chuyện chúng mình bắt đầu vì sự hứng khởi của em và tình yêu mù quáng của anh. Đằng sau em có những gì anh chưa kịp nhìn rõ nhưng dễ dàng bỏ qua.
Em dặn em là anh cũng như những ng khác, chẳng thể yêu nổi đứa như em khi biết nhiều thứ về em . Em ko nên yêu anh. Em chán ghét cảm giác đau khổ vì yêu, nói lằng nhằng thì nó giống như thế này: Em yêu 1 người, rồi đau khổ tột cùng, em lại yêu thêm 1 người khi vết thương lành, rồi lại đau khổ tột cùng. Sau đó thì là trò chơi 49 ngày
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc