Như Dương Lưu Thư đã dự đoán, Hướng Đông Dương quả nhiên ngây người ra.
Sau ngạc nhiên ngắn ngủi, trong mắt anh dần dần có vui mừng cùng không dám tin, cuối cùng lại khôi phục sự bình tĩnh thường thấy nhất của anh.
“Sao lại mặc thế này?”
Trong giọng nói mang theo ý cười, ánh mắt đảo qua váy ngủ của cô, ngừng vài giây, mỉm cười, rồi chuyển lên trên khuôn mặt của cô, “Làm sao tìm được cái này?”
Quần áo của cô quá nhiều, nhất là sau khi rời trường học, vì yêu cầu nghề nghiệp, quần áo thay mới rất nhanh, vì vậy năm nào cũng cần đóng gói quyên ra ngoài hoặc thanh lý một số lớn.
Cô thỉnh thoảng nghĩ tới hình như chưa từng trông thấy chiếc váy ngủ này -- có thể xác nhận chưa không bỏ đi, nhưng mà không thể tìm thấy nữa.
Có một lần giả vờ vô tình hỏi anh, Hướng Đông Dương đáp rất qua loa, chỉ nói là anh cất đi rồi.
Cô không hỏi anh vì sao lại muốn cất đi, cũng không hỏi anh đã cất ở đâu, chỉ lén ở nhà tìm, cuối cùng tìm được ở phòng chứa đồ.
Nơi đó để rất nhiều đồ cũ của hai người, phải nói là của anh tặng cho cô, rồi bị cô ném đi.
Cô không biết anh đã làm thế nào, nhưng hai năm trước, trong thời kỳ chiến tranh lạnh, cô như bệnh nhân tâm thần phát bệnh, trong lòng mà không thoải mái là phải tìm thứ gì đó để phát tiết, đôi khi là đập phá đồ, hoặc là sẽ ném đồ anh tặng.
Đập hỏng rồi, đương nhiên là ném vào thùng rác, mà những thứ bị ném đi đó, cuối cùng đều được chuyển vào phòng chứa đồ kia.
Sau khi phát hiện bí mật này, Dương Lưu Thư không nói ra, có điều lúc phát tiết ném đồ, càng thêm không kiêng nể gì.
Được yêu nên chẳng sợ hãi, có lẽ chính là như vậy.
Dương Lưu Thư cười, còn cố ý kéo thấp áo ngủ xuống: “Đẹp không?”
Hướng Đông Dương cũng cười, gật đầu: “Ừ.”
Dương Lưu Thư ngẩng đầu, bĩu môi: “Đẹp mà anh không ôm cái hả?”
Hướng Đông Dương tiến lên một bước, mặt đối mặt bế cô lên.
Dương Lưu Thư lập tức ôm cổ anh, môi dán bên tai anh: “Em biết bí mật của anh.”
Anh nhẹ nhàng cười: “Bí mật gì?”
“Mấy thứ kia, anh nhặt về hết à? Lúc nhặt, anh có buồn và giận em không?”
“May mắn mới đúng.” Anh nói, tay anh vẫn vững vàng ôm cô, “May mà em không vứt bỏ anh.”
Anh nói quá nghiêm túc, cô lại không nhịn được cười.
“Anh lớn quá, không ném nổi. Nhưng mà, em nói cho anh một bí mật khác. Em cố ý đấy. Từ lâu em đã phát hiện anh sẽ lén lút nhặt lại.”
Hướng Đông Dương thoáng dừng bước chân, nghiêm túc nhìn cô.
“Hả?”
Cô mím môi, có chút đắc ý cười: “Em cố ý chọc tức anh, anh không biết sao?”
Ngược lại thực sự hơi bất ngờ.
Hồi đó nhặt về mấy thứ này, là sợ nhỡ một ngày nào đó, họ làm hòa lại, cô sẽ vì vậy mà hối hận.
Cũng nghĩ rằng là mình ép giữ cô ở bên cạnh, cô không có cách nào “Ném” Hướng Đông Dương này đi nên ném mấy thứ anh tặng để phát tiết, chút tự do này vẫn nên cho cô.
Lúc này nghe Dương Lưu Thư nói như thế, tức khắc cảm thấy cô giống như một cô bé cậy người lớn chiều chuộng mà trở nên nhỏ nhen.
Tưởng tượng đến dáng vẻ của cô sau khi ném xong, bíu cửa lén xem anh có nhặt về không thì cảm thấy đáng yêu không thôi.
Vài bước đi đến mép giường, đặt Dương Lưu Thư ngồi lên giường xong, Hướng Đông Dương thuận thế hôn lên khuôn mặt cô, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
“Không phải có chuyện phải nói với anh sao?”
Buổi trưa thì cô chủ động hôn, lúc này lại đặc biệt mặc bộ quần áo có ý nghĩa đặc biệt này, đủ loại ám chỉ, Hướng Đông Dương tuyệt đối có lý do để tin tưởng rằng, những lời cô sắp nói, chắc hẳn không phải là chuyện gì xấu.
“Đi tắm trước đã.” Cô nhẹ nhàng đẩy anh.
Cái đẩy không có chút sức lực nào, chẳng có vẻ gì là chống cự, ngược lại giống làm nũng hơn: “Tắm xong rồi nói.”
Hướng Đông Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của cô, buồn cười, muốn hôn, cuối cùng đương nhiên vẫn lựa chọn nghe lời cô.
“Thôi được, anh đi tắm trước.” Anh ngồi dậy, nhanh chóng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Dương Lưu Thư khẽ chạy đến cạnh cửa, thầm nghĩ nên chờ ở bên ngoài, hay là trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Khả năng Hướng Đông Dương sẽ hy vọng cô đẩy cửa đi vào hơn, có điều, cảm thấy ở cạnh cửa chờ anh thế này, cũng đặc biệt có một loại tình thú.
Hai tay cô để sau lưng, hai chân luân phiên chịu sức nặng của cơ thể, cong khóe miệng lén lút đứng ở ngoài cửa chờ, cảm giác rất lâu sau, Hướng Đông Dưỡng cũng cũng không có ý định đi ra.
Vốn là muốn làm anh giật mình, nhưng lúc này cô lại sốt ruột khó nhịn, cảm thấy thời gian trôi đặc biệt chậm.
Rốt cuộc, tiếng nước ngừng, cửa được mở ra.
Lần này, đổi thành anh ở trong cửa, cô đứng ở ngoài cửa.
Người ngạc nhiên, vẫn là anh.
“Sao lại đứng ở đây?”
Dương Lưu Thư lúc này, lại hơi thẹn thùng hệt như lần đầu tiên mặc chiếc váy ngủ này ở trước mặt anh vậy: “Chờ anh đó.”
Để anh đợi lâu như thế, cũng nên đến lượt em chờ anh rồi.
Ánh mắt anh sắc bén, liếc mắt một cái nhìn thấy cô đang đi chân trần.
“Sao cứ thích không đi dép vậy?” Nói xong định ôm cô, bị Dương Lưu Thư duỗi tay chặn lại.
“Mùa hè, không sợ.” Cô nói.
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh không ngừng, ánh mắt rất dịu dàng, như thể đã dính hơi nước trên người anh.
Tay cô, kéo lấy dây lưng áo choàng tắm, nhẹ nhàng kéo ra.
Hướng Đông Dương lập tức cứng đờ tại chỗ, yết hầu lăn trong vô thức.
Ngón tay mảnh khảnh của cô mềm mại đặt lên chỗ cổ áo choàng tắm, vừa mới tiến vào trong một chút, lại dừng lại.
Khuôn mặt đã ửng đỏ một mảng từ lâu.
Cơ thể cô dán lên, khuôn mặt nóng rực dán trước иgự¢ anh, khe khẽ hỏi: “Anh có còn nhớ không, lần đầu tiên em mặc bộ đồ ngủ này trước mặt anh?”
Anh nâng khuôn mặt cô lên, hôn cô, vừa hôn vừa đưa cô đến mép giường, cuối cùng cùng nhau ngã vào trong đệm chăn.
Tất nhiên là nhớ.
Cả đời cũng sẽ không quên.
Bỏ qua lần cô say đến bất tỉnh nhân sự, lần đó có lẽ là lần chung chăn gối thực sự đầu tiên của hai người.
Cô xấu hổ đến không dám mở mắt, cứ chui trong lòng anh mãi.
Đối với anh lúc đó mà nói, thực sự không phải hưởng thụ.
Vẫn chưa quan hệ thể xác thực sự, lại không định lập tức xảy ra chút gì đó, bộ đồ ngủ này lại là loại vô cùng tiết kiệm vải, Hướng Đông Dương lúc ấy chỉ cảm thấy ôm bất cứ chỗ nào của cô cũng giống như đang ôm cô trực tiếp, không chút ngăn trở.
Muốn cô, cơ thể khát đến khó chịu, chỉ có thể dựa vào hôn để dịu cơn khát.
Ở tuổi mười chín, đối với nguy hiểm cô hoàn toàn không biết gì cả, không phải, cô biết, nhưng cô đã chuẩn bị đầy đủ để giao bản thân ra.
Cho nên cô mới có thể nói: “Anh có thể…… Em không sợ. Cũng không hối hận.”
Mấy năm sau này, không biết cô có từng hối hận không.
Nhưng không dám hỏi, sợ nghe được đáp án không hay.
Tất cả những nơi có thể chạm phải, anh đều sẽ không chạm vào.
Anh cố hết sức, mới duy trì được một vẻ bình tĩnh ảo.
Anh vừa hôn cô, vừa duỗi tay sờ vào ngăn kéo tủ đầu giường theo thói quen.
Không có.
Tiếp tục sờ soạng vài cái.
Thực sự không có.
Chẳng lẽ là lần trước dùng hết rồi?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, người anh cũng dừng lại.
Cô thở hổn hển nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Anh hít thật sâu một hơi, hôn xuống môi cô, khẽ cười giải thích: “Tối nay có lẽ không được, anh quên mất là dùng hết rồi.”
Với phong cách làm việc của anh, đây là một sai lầm không nên phạm phải.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Dương Lưu Thư lại cười, tay phải duỗi xuống dưới gối sờ soạng vài cái, móc một cái hộp ra.
“Cái này sao?”
Vẻ mặt kia, như một cô bé thành công trong trò đùa dai.
Hướng Đông Dương buồn cười, lại cúi đầu hôn cô, khẽ cắn môi cô, cố ý đùa cô.
“Giấu cái này làm gì? Muốn đeo giúp anh hả?”
Cô đột nhiên cắn mạnh môi anh một miếng: “Không phải. Em……” Chưa nói xong lại bĩu môi, như chịu nỗi tủi thân gì đó lớn lắm mà nhìn anh, “Tối nay anh uống rượu à?”
“Ừm.” Mặc dù đã tắm rồi, nhưng vẫn lưu lại chút mùi rượu.
Tủi thân trên mặt cô càng sâu hơn, thực sự như sắp khóc, nếu mà nhỏ hơn một chút, có lẽ sẽ nói một câu “Em không chơi với anh nữa”.
“Sao thế?”
Cô cắn môi, vươn hai tay, ôm cô anh, kéo anh về phía mình, ghé đến bên tai anh, khe khẽ nói một câu.
“Anh uống rượu rồi thì sinh em bé thế nào đây?”
Giọng nói rất nhẹ, còn mang theo sầu lo.
Hướng Đông Dương lại như bị sốc, ngây người.
Như khi trong cơn say cô nói “Em hôn anh một cái được không”, như khi lần đầu tiên cùng chung chăn gối cô nói “Anh có thể……”, Như vào lần đầu tiên thực sự cô bị ép, nức nở nhỏ giọng gọi anh “Chú ơi”, và như buổi sáng đầu hạ đó, cô ngượng ngùng cười gật đầu, nói “Em đồng ý”.
Có lẽ mức độ sẽ còn sâu hơn một chút.
Sau khi đã trải qua nhiều như vậy, sau khi anh đã sắp từ bỏ giấc mộng trong lòng kia, vậy mà cô lại nói với anh một câu như thế.
Anh dùng tay chạm vào khuôn mặt cô, rồi dùng ngón tay cái lặp đi lặp lại vuốt ve môi cô, khàn giọng hỏi cô.
“Em đồng ý, sinh con ư?”
Trong mắt Dương Lưu Thư có ý cười, cũng có lo lắng: “Nhưng, anh đã uống rượu.”
“Chỉ uống một chút thôi, không có gì đáng ngại.”
Anh luôn kiên trì rèn luyện cơ thể, cứ khi ở cạnh cô thì gần như đều uống rượu rất có chừng mực, chỉ ngóng trông có một ngày, cô bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ rằng, lại chờ đến được ngày này.
Trong mắt cô chỉ còn lại ý cười.
Anh lấy cái hộp kia khỏi tay cô, ném ra ngoài giường, bản thân thì chống trên cô, xác nhận một lần cuối cùng.
“Em xác định, sẽ giao phần đời còn lại cho anh ư, Lưu Thư?”
Trong mắt vốn đang chứa ý cười của cô nhanh chóng tụ lại một tầng hơi nước.
Cắn môi mang theo giọng mũi nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, rồi trong sự va chạm chồng chất kêu lên một tiếng.
Ngón tay cô bấm chặt vào lưng anh.
--
Khoảng thời gian hạnh phúc trước đây quá ngắn ngủi, rồi sau một thời gian rất dài, khăng khít thân mật giống như vậy, cả hai người đều hơi hoảng hốt.
Hướng Đông Dương không hỏi Dương Lưu Thư lý do đột nhiên thay đổi.
Anh luôn như thế, thỉnh thoảng cô vui vẻ, đối tốt với anh một chút, thì anh vui vẻ nhận, đối với anh không tốt thì anh lặng lẽ chịu.
Trước đó anh đã nói, ngoại trừ chia tay, những thứ khác đều theo cô, Hướng Đông Dương thực sự đã làm được.
“Nói với em một chuyện. Hôm nay anh đã gặp Ôn Noãn, nói về chuyện hợp đồng quảng cáo trang sức kia.”
“Cô ấy đã tìm đến tận anh rồi?” Cô dựa trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh. Sau cuộc vận động kịch liệt vừa rồi, nơi cơ thể hai người dán vào nhau đã nhớp một tầng mồ hôi.
Hướng Đông Dương mỉm cười: “Thự sự rất lớn gan, nhưng ý tưởng cũng rất được. Mục đích cuối cùng của cô ấy đương nhiên là vì cứu vớt cái dự án này cho công ty, nhưng anh đã xem bản kế hoạch, cảm thấy có lẽ khả năng được lời nhiều hơn. Anh thiên về thành toàn cho cô ấy, nhưng mà chuyện này quyền quyết định ở em. Đúng rồi, cô ấy muốn mời anh làm trợ diễn cho em.”
Dương Lưu Thư hơi sửng sốt, chần chờ hỏi: “Không phải anh…… Không thích cô ấy ư?”
Hướng Đông Dương gật đầu: “Trước đây quả thực là vậy, tuy nhiên, anh cảm thấy có thể anh đã hiểu lầm cô ấy rồi.”
Chuyện Ôn Noãn lại có bạn trai mới sau Hướng Đồ Nam, quả thực khiến Hướng Đông Dương để ý, dù sao thì anh đã tận mắt chứng kiến đứa em trai mình yêu quý nhất si tình nhường nào.
Nếu so sánh thì Ôn Noãn vừa chia tay không lâu đã có niềm vui mới, đương nhiên hơi là người ta không thích.
Nhưng nếu có thể gạt bỏ những thành kiến và nhìn nhận lại chuyện này, thì sẽ nhận ra rằng mối quan hệ mới đó của Ôn Noãn thật ra rất ngắn, mấy năm nay cô ấy cũng luôn độc thân không khác gì.
Để kiếm sống, Ôn Noãn này khá giỏi về việc làm thuận lợi mọi bề, không kiêu ngạo như Lưu Thư, nhưng đúng lúc bởi vì anh luôn được Hướng Đồ Nam gửi gắm mà đang âm thầm để ý tới Ôn Noãn, cho nên hơn ai hết anh biết đời sống cá nhân của cô ấy không hề hỗn loạn.
“Hơn nữa, tối nay Nam Nam nói với anh rằng, Ôn Noãn đã từng……” Anh do dự trong thoáng chốc, bởi vì đây là chuyện riêng tư của Ôn Noãn, không thích hợp để thảo luận lung tung, nhưng địa vị của Dương Lưu Thư trong lòng anh quá cao, đáng tin cậy hơn cả bản thân anh, “Từng có con của Nam Nam. Với giọng điệu và tính cách của Nam Nam, chắc chắn lần này về nước mới biết. Vậy nói cách khác, đứa bé kia là có trước khi hai người chia tay.”
Vừa mới thân mật như vậy với cô xong, tất nhiên không thích hợp nói về những người khác.
Nhưng tin tức Ôn Noãn từng có con của Nam Nam, lực tác động thực sự quá lớn, hơn nữa bọn họ vừa rồi như vậy, nói không chừng rất nhanh cũng sẽ có.
Hướng Đông Dương tại giây phút này, bỗng nhiên rất muốn nhắc đến đứa trẻ không có duyên đến với thế giới ấy.
“Thật sự không ngờ, Nam Nam suýt nữa đã làm bố. Anh cũng suýt nữa đã làm bác. Đáng tiếc, không thể giữ được.”
Con?
Bụng dưới Dương Lưu Thư mạnh mẽ co rút một cái đau đớn, cô bất giác dùng tay chặt chẽ che nơi đó.
Cô bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn nói cho Hướng Đông Dương mọi chuyện.
Nói với anh rằng, cô đã từng phải chịu ấm ức, quan trọng nhất là nói cho anh biết, bọn họ đã từng có một đứa con.
Nói với Hướng Đông Dương rằng, anh cũng suýt chút đã làm bố đấy.