"Tỷ tỷ, tỷ rất hận muội sao?" Một tiểu cô nương bị vẽ lên mặt toàn là rùa nhỏ đang ngửa mặt lên trời thở dài lần thứ 108.
"Không phải ta rất hận ngươi." Một nữ hài phấn điêu ngọc trác được gọi là tỷ tỷ giống như thiên sứ kia đang cười ngọt ngào, "Mà là cực kỳ, cực kỳ hận ngươi."
(Phấn điêu ngọc trác: Kiểu như được mài dũa láng mịn như ngọc ấy, ở đây là nói đến da dẻ nhé, các bạn cứ liên tưởng đến da em bé là hiểu à ^O^)
"Nhưng tỷ tỷ à, muội mới năm tuổi, muội đâu có làm sai gì đâu?" Tiểu cô nương bị vẽ rùa lên mặt chớp chớp đôi mắt to đen láy, định gợi lên chút lòng thương cảm ít ỏi của vị tỷ tỷ này.
"Nương ngươi làm nương ta đau lòng!" Tiểu tỷ tỷ trả lời một cách hợp tình hợp lý.
"Muội đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi, tỷ tỷ, đó là vì hai người bọn họ có chung một phu quân." Tiểu cô nương kia vô lực giải thích.
"Nhưng nương ta vừa khóc!"
". . . . . ." Tiểu cô nương khóc không ra nước mắt, ai có thể tới cứu ta đây, ta không muốn cứ như vậy mà xuyên qua đâu.
Ách, mọi người không nhìn lầm đâu, tiểu cô nương bị vẽ rùa lên mặt kia chính là ta, Kiều An An, một người xuyên không thật sự. Chuyện xuyên qua như vậy, ở Tấn Giang, ngày nào cũng có. Đến lúc sắp ૮ɦếƭ thì lại phát hiện ra có một hình thức trọng sinh khác, sống lại ở một không gian song song, ta có chút dở khóc dở cười, xuyên qua thành tiểu cô nương, là bắt đầu tiếp tục một sinh mệnh mới ư? Vậy tại sao còn muốn ta nhớ những chuyện lúc trước đây? Nếu như những chuyện lúc trước đều là phản bội cùng khổ sở, thì giờ ta chỉ muốn mình có thể vui vẻ lên một chút, nhưng vì cái gì cứ hễ nhắm mắt lại một cái, là ta lại quyến luyến sự ấm áp của một người đàn ông chứ?
Hàm, em phải bắt đầu lại một lần nữa rồi, đừng vì em rời khỏi mà khổ sở quá lâu, được chứ? Anh xuất sắc như vậy. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . . Hạnh phúc.
"An An…, lại đây, phụ thân ôm nào" Một nam tử áo trắng đẹp như tuyết, làm nổi bật khuôn mặt phong thần tuấn lãng, đây chính là phụ thân của ta, đẹp trai vô cùng, theo ta quan sát thì ông là người có quyền uy vô hạn, chỉ là người này lại có một khuyết điểm duy nhất, đó là cưới hai lão bà.
Phụ thân từ ái ôm lấy ta, "Cái mặt nhỏ này của con làm sao lại biến thành thế này?"
Ở không gian này, ta cũng gọi là An An, kỳ lạ đúng không? Chẳng qua chuyện quỷ dị như xuyên qua cũng xảy ra, cho nên ta chẳng cảm thấy còn chuyện gì kỳ quái nữa cả.
"Tự con soi gương đồng vẽ đấy, phụ thân không để ý An An, người ta nhàm chán chứ sao." Ta phồng má, nũng nịu ở trên mặt phụ thân hôn một nụ hôn đầy nước miếng, chọc cho ông cười to một trận. Không biết tại sao ta lại không tự chủ được muốn bảo vệ tỷ tỷ An Đình Đình, không liên quan đến mấy cái lý do linh tinh như thiện lương mềm yếu ... Chỉ là trong tư tưởng luôn cảm giác mình đã là một người hơn 20 tuổi, so đo với một đứa con nít làm gì. . . . . .
"Được rồi được rồi, nương hai đứa gọi đấy, có khách tới, chúng ta mau đi thôi." Phụ thân cười một tay ôm chặt ta, cái tay còn lại thì lôi kéo tỷ tỷ, đột nhiên trầm giọng nói với tỷ tỷ, "Đừng bắt nạt An An nữa."
Nằm ở trên người phụ thân, nhìn tỷ tỷ vẫn còn làm mặt quỷ với ta, ta bỗng nhiên cười, cười đến nỗi khóe miệng đáy mắt đều là dung túng cùng yêu thương, cười đến nỗi tỷ tỷ ngẩn người một lúc lâu.
Đại sảnh Bích Du Sơn Trang.
"Tỷ tỷ đường xa mà đến, tiểu muội nên tận tình địa chủ* mới đúng." Nữ tử ngồi ở chủ vị kia, xinh đẹp động lòng người, một đôi mắt linh động đang cố gắng sắm vai một nhân vật hiền thê lương mẫu*.
(*Tận tình địa chủ: Làm tốt cương vị của một người chủ nhà.)
(*Hiền thê lương mẫu: Mẹ tốt vợ hiền)
Ủa? Từ lúc nào mà bà mẹ bướng bỉnh của ta lại trở hiền lương thục đức nên như vậy rồi? Nương ơi, đừng giả bộ được không? Từ ngày người hạ xuân dược trong rượu của phụ thân, con liền định sẵn tính cách của người rồi, án này đã định không thể lật được nữa đâu. Lại nói, ta rất bội phục nữ nhân này, dũng cảm như vậy theo đuổi hạnh phúc của chính mình, nhưng là, nương ơi, dưới vẻ bề ngoài vui vẻ của người kia, thật sự chưa từng có sự khổ sở khi phải chung chồng với người khác sao?
"Muội muội khách khí quá, tỷ mang Hằng nhi du ngoạn đến đây, đột nhiên nhớ tới cố nhân, cho nên đặc biệt tới thăm." Nữ tử vừa mới nói chuyện có mắt ngọc mày ngài, kiều mỵ vô cùng, lời nói thì dường như đang trả lời nương, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía phụ thân đang ôm ta. Ơ này? Có điểm kỳ quặc kìa.
"Muội muội, rời nhà đi ngao du lâu như vậy, chắc hẳn phu quân trong nhà rất nhớ nhung đúng không? Tỷ không có mệnh tốt như muội, nếu tỷ mà rời nhà một ngày, sợ rằng tướng công cũng không thèm để ý đến đâu." Bà mẹ bướng bỉnh của ta thẹn thùng e lệ, rồi còn ngượng ngùng nhìn về phía phụ thân, nhưng bất chợt ta lại có cảm giác rõ ràng, hình như có một đôi mắt như đao bay tới. . . . . . Thật lạnh lẽo. . . . . .
"Hiền muội đường xa mà đến, đừng ngại ở thêm mấy ngày, nhân tiện mang Hằng nhi đi xem phong thổ thành Hứa Châu một chút." Phụ thân tao nhã lịch sự trả lời, ta đúng thật là đã say mê theo giọng của ông, lại còn không quên chảy một bãi nước miếng.
Phụ mẫu thoáng chốc trở nên rất yên lặng. . . . . .
Hai nữ nhân không so đo nói năng gì, ta cảm giác có dòng điện cao áp ngàn vôn chạy tới chạy lui, hơi sợ thật, phụ thân vẫn không biết nên còn đang uống trà, aizzzz, đây là cái tình tiết máu chó gì thế, phụ thân, thấy người bình thường yêu thương con nhiều như vậy, vậy thì cứu người một lần vậy.
"Ca ca, ca ca ôm ôm. . . . . . !" Ta kéo âm cuối thật dài, dùng nụ cười ngọt lịm của một tiểu cô nương năm tuổi hướng về phía phụ mẫu của tiểu nam hài kia, phá vỡ sự lúng túng trong đại sảnh.
"An An, ngươi có biết phụ thân ta là ai không?" Ở bên bờ hồ, Trạm Hằng giống như con khổng tước xòe đuôi bắt đầu khoe khoang.
"Không biết, Hằng ca ca lợi hại như vậy, bá phụ nhất định lợi hại hơn đúng không?" Ta không biết phụ thân ngươi là ai, nhưng ta biết rõ nương ngươi đang quyến rũ phụ thân ta, ta không biết làm sao nhìn tiểu nam hài chín tuổi trước mắt, dùng phản ứng mà ta cho là bình thường nhất là chớp chớp hai mắt hỏi hắn.
"Hắc hắc, phụ thân ta chính là đương kim Võ Lâm Minh Chủ Tề Tử Tân, Nam An Hồn, Bắc Tử Tân ngươi đã nghe bao giờ chưa?" Nước miếng tiểu nam hài kia bay tung tóe.
"Oa, thật là lợi hại!" Nam An Hồn không phải phụ thân ta sao. . . . . . Ta đen mặt, đồng tình vô hạn nhìn Trạm Hằng. Tiên tiểu tử này có phải đồ ngốc không vậy?
"An An, sau khi ngươi trưởng thành muốn làm cái gì?"
"Ta muốn. . . . . . Ta chưa nghĩ ra"
"Ta muốn làm đại hiệp như phụ thân, hành hiệp trượng nghĩa, được người đời kính ngưỡng, hiện tại mỗi ngày ta đều liều mạng luyện võ, phụ thân nói ta rất thông minh, luôn khen ta có tiến bộ đấy. . . . . ."
". . . . . ."
"An An, người ngươi sùng bái nhất là ai?"
"Ta không biết. . . . . ."
"Ta sùng bái nhất chính là phụ thân của ta, nương ta từng nói, có một lần ở đỉnh núi Tuyết Sơn. . . . . . Phụ thân ta cùng tứ đại cao thủ. . . . . ."
". . . . . ."
"An An, An An?"
Ta không nghe hết chuyện xưa, bởi vì ta đã chán đến mức ngủ thi*p đi.
Bên bờ hồ, một tiểu nam hài xinh đẹp kiêu ngạo nhìn một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác đang ngủ ở trên đầu gối mình, cậu ta khẽ cười, lần này, là một giấc mộng đẹp.
Tổ hợp gia đình ba ngườiVị mẫu thân xinh đẹp của Hằng đã ở trong sơn trang được hơn một tháng, đại nương - cũng chính là tỷ tỷ của nương, rất ít khi lộ diện, một mặt là bởi vì thân thể không khỏe, mặt khác có thể là bởi vì quan hệ của nương cùng phụ thân là do được chỉ phúc vi hôn, nên mang cho bà chỉ có thể là sự gượng gạo mà thôi. Aizzzz, một trưởng bối hứa hẹn, ràng buộc ba người khi còn sống, nhưng không ai có thể thối lui, chỉ có thể hoặc khổ sở hoặc ngọt ngào mà sống như vậy. Đại nương và nương của ta, một người xinh đẹp nhược bất thắng y*, vừa thấy đã thương, một người xinh đẹp quyến rũ, linh động hoạt bát, tuy nhiên kỳ lạ bà là một nữ tử vô cùng thiện lương. Mặc dù trong lòng phụ thân thiên vị nương ta hơn, nhưng đối với đại nương vẫn tương kính như tân, quan tâm đầy đủ, ta thật sự rất mơ hồ. . . . .
(*Nhược bất thắng y: Yếu đến mức sức nặng của quần áo cũng không chịu nổi => Trong câu này dùng để miêu tả người con gái yếu ớt, gầy ốm…
Nhìn như đây là một hình thức sống chung hài hòa, nhưng có ai thật sự hạnh phúc đây? Yêu, thật sự có thể phân chia sao?
Mặc dù biết rõ Thanh Long quốc lúc nào cũng là nam tôn nữ ti, chế độ một phu nhiều thê thi*p, nhưng chịu ảnh dưởng bởi nền giáo dục thế kỷ 21, ta vẫn không cách nào tiếp nhận, ta chỉ . . . . . Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly*.
(*Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly: Mong người lòng chỉ một, bạc đầu cũng không rời.)
Mỗi ngày ta đều cùng Trạm Hằng, còn có tỷ tỷ kỳ cục của ta chơi đùa cùng nhau, ngày qua ngày ta và tỷ tỷ cứ trêu cợt rồi lại bị trêu cợt mà trôi qua, Trạm Hằng đã chơi cùng cùng chúng ta đến mức ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chỉ là mỗi lần tỷ tỷ trêu cợt ta thì hắn lại giúp đỡ ta, vì thế lại càng khiến Đình tỷ tỷ trả thù điên cuồng hơn. . . . . . Ha ha, ta vẫn là một tiểu cô nương năm tuổi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. . . . . . Cứ như vậy ngây dại mà cười xòa cho qua là xong, chuyện lúc trước, có thể quên bao nhiêu, thì cứ quên bấy nhiêu thôi.
"Các con đang làm cái gì thế?" Phụ thân cúi người xuống, hứng thú dồi dào nhìn ba đứa chúng ta đang tụ túm lại, nương của Hằng cùng bà mẹ bướng bỉnh của ta cũng ở bên cạnh ông.
"An An dạy chúng con nặn tượng đất!" Hằng ca ca hưng phấn giơ tượng đất trong tay lên, "Nương, giống phụ thân con hay không?"
Nương của Hằng mỉm cười không nói, chỉ là xoa đầu Trạm Hằng một lần lại một lần.
"Ba đứa chúng nó chơi hợp nhau thật đấy."
"Không bằng gả hai nữ nhi của huynh cho nhi tử nhà muội đi." Nương của Hằng lớn mật đề nghị.
"Không được!" Ta và bà mẹ bướng bỉnh chợt trăm miệng một lời. Phụ thân vẫn không nói gì. Đình tỷ tỷ chợt ngượng ngùng cúi đầu, thấy thế, hai mắt của ta suýt chút nữa rớt xuống.
Nương của Hằng liếc bà mẹ bướng bỉnh của ta một cái, cúi đầu hỏi ta, "Tại sao không thể? An An không thích Hằng ca ca sao?"
Trạm Hằng cũng ngẩng đầu lên khù khờ nhìn ta, hắn vẫn không hiểu về việc kết phu thê, nhưng có lẽ hắn vẫn hi vọng ta thích hắn thì phải.
Ta vẫn như cũ tự nhiên nặn tượng đất trong tay, ngây thơ nói, "Đình tỷ tỷ thích giành chăn, nếu con ngủ cùng tỷ ấy, sẽ không có chăn đắp!"
Mọi người cười to, cảm thấy ta còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, đàm hôn luận gả quả thật quá sớm.
"Đình Đình, nương con gọi đấy, về phòng khách với chúng ta thôi." Phụ thân ôm lấy Đình tỷ tỷ, mọi người cười cười rồi rời đi, chỉ còn lại ta và Trạm Hằng.
Ta yên lặng nặn tượng đất, muốn quên đề tài mới vừa rồi.
Nhưng Trạm Hằng lại đột nhiên lên tiếng, "An An hy vọng Trạm Hằng chỉ thích một mình muội đúng không?"
Ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt trong veo.
Haizz, khai phá nhi đồng cổ đại, là một công việc gánh nặng đường xa.
Mà ta vẫn lựa chọn im lặng và cười khúc khích, tình cảm của Trạm Hằng, không liên quan tới ta.
"Người đời đều hâm mộ An thúc thúc đã cưới được hai vị tuyệt sắc nhân gian làm thê tử, ba người tương kính như tân, là câu chuyện giang hồ mà mọi người đều ca tụng, chẳng lẽ An An vẫn không đồng ý sao?"
"Hằng ca ca, An An kể cho huynh chuyện xưa nhé, truyền thuyết Nga Hoàng cùng Nữ Anh thông minh xinh đẹp, là hai nữ nhi của tù trưởng Nghiêu Đế thuộc bộ lạc thời Thượng Cổ. Nghiêu Đế tuổi già, muốn tìm một người thừa kế vừa lòng. Ông ta thấy thấy Thuấn là một đại hiền nhân có tài đức siêu quần, vì vậy, liền truyền đế vị lại cho Thuấn, cũng để cho Nga Hoàng cùng Nữ Anh làm thê tử của Thuấn. Nga Hoàng được phong làm hậu, Nữ Anh được phong làm phi. Thuấn không phụ sự tin tưởng của Nghiêu Đế, khiến Vũ trị hồng thủy, làm cho người dân có một cuộc sống yên bình, Nga Hoàng, Nữ Anh cũng hiệp trợ Thuấn hết sức, vì dân chúng làm chuyện tốt. Khi Thuấn tuổi già, núi Cửu Nghi xảy ra chiến loạn, Thuấn muốn đến đó thị sát tình hình thực tế một chút. Thuấn nói suy nghĩ này cho Nga Hoàng, Nữ Anh. Hai vị phu nhân nghĩ đến Thuấn tuổi già sức yếu, tranh nhau muốn đi cùng Thuấn. Thuấn suy xét đến đến rừng rậm núi cao, đường đi quanh co, vì vậy, chỉ dẫn theo mấy tên tùy tùng, lặng lẽ rời đi. Nga Hoàng, Nữ Anh biết tin Thuấn đã đi, lập tức lên đường. Đuổi tới biên giới sông Dương Tử thì gặp bão lớn, một người đánh cá đã đưa các nàng lên núi Động Đình, sau này, hai nàng biết được tin Thuấn Đế đã ૮ɦếƭ, chôn ở núi Cửu Nghi, ngày ngày dựa nhau khóc nhìn về phía núi Cửu Nghi, biến rừng trúc nơi này loang lổ nước mắt. Sau đó, hai nàng nhảy vào sông Tương mà ૮ɦếƭ, thành thần thoại sông Tương."
(*Vũ: là vị vua đầu tiên thành công trị lũ lụt)
Chuyện xưa kể xong rồi, Trạm Hằng vẫn còn đang mất hồn.
"Hằng ca ca cảm thấy ba người bọn họ hạnh phúc không? Thuấn Đế, Nga Hoàng, Nữ Anh?"
"Nga Hoàng, Nữ Anh có thể nói là kiểu nữ tử mẫu mực cho đời sau, Thuấn Đế có thể cưới được hai người yêu mình như thế, tất nhiên là hạnh phúc."
"Nhưng An An không cho là như vậy đấy. Tình yêu nhìn như hoàn mỹ đó, làm sao biết được không có âm mưu cùng quyền lợi tham dự vào, dღđ。l。qღđ tình yêu của ba người, há có thể sạch sẽ sao?"
"Suy nghĩ của An An thật sự kinh thế hãi tục." Hằng ca ca nghiêng đầu nhìn ta.
"An An biết không thay đổi được suy nghĩ của Hằng ca ca, cái An An có thể khống chế, chỉ có tim của mình mà thôi."
Lảo đảo nghiêng ngả chạy đi, lưu lại Trạm Hằng vẫn còn đang suy tư, ta tự giễu cười, nói nhiều với hắn thì sao chứ, chỉ là đứa bé mà thôi.
Sau đó, Trạm Hằng phải đi, miệng hắn hùng hồn bảo là phụ thân tới đón mẹ con hắn đi, thật ra thì ta rất luyến tiếc hắn, Trạm Hằng cũng đỏ hốc mắt, kéo vạt áo phụ thân không chịu đi. Cái tên ngốc này, cuộc sống chia ly nhiều lắm, mà chia ly vui vẻ giống như chúng ta thật ra lại rất may mắn, có biết không?
"Chờ Hằng ca ca trưởng thành, sẽ có thể đến thăm An An nữa rồi." Ta cắn ngón tay, an ủi Trạm Hằng cao hơn ta rất nhiều, ta chỉ là một ký ức trong tuổi thơ của hắn mà thôi, một ngày nào đó, hắn sẽ quên đi.
"Nương, lấy cây trâm trên đầu người cho Hằng." Ở cửa lớn, dưới ánh mắt kinh của mọi người, Trạm Hằng cầm lấy một cây trâm làm bằng gỗ, vụng về cắm vào tóc ta, dùng giọng điệu nghiêm túc mà ta chưa bao giờ thấy, nói với ta, "An An, Trạm Hằng chỉ là của một mình muội."
"Được. . . . . . Hằng ca ca đi đường cẩn thận." Ta bị hành động của hắn dọa hết hồn, nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi, có lẽ ngay cả hắn cũng không rõ ràng, hành động vừa rồi , đại biểu cho ý nghĩa gì đâu, chờ một ngày hắn trưởng thành, có thể nhớ tới chuyện này mà cảm thấy buồn cười không nhỉ? Nhưng. . . . . . Làm bằng gỗ, huynh là cái đồ hẹp hòi. . . . . .
Xe ngựa đi mất, cái nhìn cuối cùng kia, ta nhìn thấy phụ thân của Hằng ca ca, cái nhìn đó rất giống với phụ thân, được gọi là nam tử võ lâm thần hóa, mày kiếm mắt sáng, tay áo bồng bềnh, không biết sau khi Hằng ca ca lớn lên, liệu có được phong thái như thế hay không