Cô chưa ăn một miếng nào đã thấy no đến nghẹn họng.
Dù biết cô và anh chẳng liên quan gì nhau, Hạc Đệ đã giúp cô lúc nguy khốn nhất, bây giờ chẳng có lý do gì để anh phải giữ cô ở lại.
Nhưng hiện tại gã chồng hờ vẫn đang cho người lùng sục để bắt cô về.
Hơn nữa, cô bỏ đi trong tình huống cấp bách, trong người không có lấy một đồng, ló dạng ra ngoài thì khác nào tự tìm đường ૮ɦếƭ.
- Tôi không có tiền...tôi không biết đi đâu cả.
Hạc Đệ vẫn không thèm nhìn lấy mặt cô dù một cái, thái độ cục súc, vô tâm đến đỉnh điểm.
- Đang làm tiền à?
Anh hỏi một câu vô tình lại có ý mỉa mai, khổ thân cô gái nhỏ, dẫu bị tổn thương vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Qua sông phải lụy đò, nực cười thay cô lại bám víu vào người đàn ông xa lạ chỉ vừa gặp gỡ, nhưng ngoài anh ra, bây giờ cô còn có thể đưa tay lấy níu lấy ai được nữa.
Ba ruột ruồng bỏ, dòng họ cũng chẳng hòa thuận nhau, hơn nữa họ cũng ở xa, chẳng ai sẵn sàng dang tay che chở cô gái bé nhỏ.
- Tôi không có ý đó.
Anh cho tôi...ở lại có được không? Tôi sẽ...sẽ làm việc nhà, sẽ hầu hạ anh, việc gì tôi cũng làm được cả.
Tôi không cần trả lương.
Nghe đến đây, anh buông thìa đang cầm trên tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không chút xót xa.
- Nhưng tôi không cần thêm người hầu.
Ăn xong thì đi đi.
Chẳng màn đến sự hy vọng mong manh và hiểm nguy đang bao trùm lấy cô, Hạc Đệ đứng dậy rời đi.
Cô chưa kịp ăn gì, nhưng bây giờ cũng muốt không trôi nữa.
Tia hy vọng đang dần tắt, Y Thoa vội đứng dậy mà chạy về phía anh, nhíu lấy cánh tay của người đàn ông lạnh lùng.
- Tôi xin anh, xin anh cho tôi được ở lại...
Nói đến vô tình, thờ ơ thì mấy ai qua được anh, Hạc Đệ mạnh tay hất cô ra.
Y Thoa bị mất thăng bằng, vô thức đi lùi ra phía sau rồi ngã nhào xuống đất.
- Biến đi.
Vừa lúc Triệu Tường bước vào nhà, cậu ấy thường xuyên đến dinh thự tìm anh, nhiều lúc còn ngủ lại nên mỗi lúc đến đây chẳng mấy khi mà cậu ấy báo trước.
Thấy sự xuất hiện của một cô gái lạ trong nhà anh khiến Triều Tường rất bất ngờ.
Từ trước đến nay anh đều tỏ thái độ muốn tránh xa phụ nữ, không ngờ cũng có lúc đưa người khác giới về nhà.
Nhìn người con gái bị té ngã ngồi trên sàn, trong khi biểu hiện của Hạc Đệ lại rất vô tâm, Triệu Tường chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy vội bước đến đỡ lấy Y Thoa.
- Cô có sao không?
Giây phút cô ngước mặt nhìn lên, Triệu Tường lập tức nhận ra cô chính là nữ nhân viên xinh đẹp đã ôm ấp anh trai của cậu ấy ở quán bar.
- Là cô sao?
Vừa đỡ cô đứng dậy, Triệu Tường lập tức nhìn anh trai, ánh mắt đầy sự tra hỏi.
- Anh hai, chuyện này là thế nào?
Lúc này Hạc Đệ có chút bối rối, chuyện anh để cô ôm ấp ở quán bar đã khiến Triệu Tường hiểu lầm, bây giờ cậu ấy còn nhìn thấy cô đang ở dinh thự của anh, tình huống khiến anh bị ép vào đường cùng mà không có cách nào bao biện được.
Nhân lúc Hạc Đệ chưa kịp đáp lời, Triều Tường đã nói thêm:
- À, đừng nói là...anh đưa cô ấy về đây...vậy mà còn bày đặt tỏ ra lạnh lùng.
Anh cũng làm giá thật đó.
Đứa em trai nhiều chuyện nhanh chóng bước đến cạnh anh, vẻ mặt săm soi đầy hứng thú mà hỏi nhỏ:
- Sao hả, đêm qua thế nào? Tuyệt lắm không?
Câu hỏi này của đứa em trai khác nào đang hạ thấp anh, nghĩ anh là loại đàn ông dễ dãi và mất nết như vậy sao?
Hạc Đệ cau mày, ánh mắt nhíu lại căng thẳng, anh hằn giọng:
- Đầu óc đen tối, không phải ai cũng như em đâu.
Dù cậu ấy biết rõ Hạc Đệ đang khó chịu khi bị trêu chọc nhưng vẫn nhất quyết không buông tha cho anh trai.
Từ nhỏ đến lớn, Uông Triệu Tường luôn lấy việc châm chọc anh là thú vui.
Đơn giản vì tính cách của anh và cậu ấy hoàn toàn trái ngược nhau, một người cọc cằn, phũ phàng và lạnh lùng, người còn lại thì sôi nổi, hòa nhã, cởi mở, hai thái cực đối lập nhau.
- Em nói sai gì à? Mà sao cô ấy lại bị ngã? Đừng nói anh vui vẻ một đêm rồi sáng ra lại hất hủi người ta, tàn nhẫn thế!
Đứa em trai này càng nói càng xa, chỉ giỏi suy diễn lung tung.
- Cô ta là vợ của Uông Binh Thành.
Triệu Tường mở to mắt, có chút choáng váng bởi thông tin vừa tiếp nhận được, cậu ấy sợ bản thân nghe lầm nên vội hỏi lại:
- Vợ của chú ba? Anh không đùa chứ?
Ngồi xuống ghế sofa, Hạc Đệ kể lại mọi chuyện với em trai, nghe xong sự việc "ly kỳ", cậu ấy nhìn sang cô, trông Y Thoa thuần khiết lại ngây ngô, vừa nhìn đã biết ngay cô là thiếu nữ mới lớn:
- Thím nhỏ à, cô tên gì vậy?
Cô đang ngồi cạnh Hạc Đệ, nghe Triệu Tường hỏi liền cẩn trọng đáp:
- Tôi tên...Cẩm Y Thoa.
Kể ra tên Uông Hạc Đệ vô tâm quá mức cho phép, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hề hỏi tên cô, nếu không nhờ Triệu Tường, chắc đến bây giờ anh cũng chưa biết cô tên gì.
- Mà...anh đừng gọi tôi là thím...
Triệu Tường lập tức đáp lại:
- Không được đâu, cô là vợ của chú tôi, dù trông cô còn trẻ tuổi nhưng tôi vẫn nên gọi cô là "thím nhỏ" mới phải phép chứ.
Vừa dứt lời cậu ấy đã nhìn sang anh rồi lanh miệng:
- Anh cũng phải gọi cô ấy là thím đấy..