Hạ Vũ Yến không biết phải nói gì hơn, chợt cô nghĩ đến việc gì đó, cười với Lục Nghệ Văn: "Nghệ Văn, hay là chúng ta có thêm 1 đứa con đi, cho Gấu Trúc 1 đứa em."
Nụ cười của Lục Nghệ Văn cứng đờ lại.
Có thêm 1 đứa con? Làm sao mà hắn không muốn? Nhưng nếu đánh đổi Hạ Vũ Yến để hắn có thêm 1 đứa con thì hắn không cần. Hắn chỉ cần Hạ Vũ Yến và con trai là đủ rồi.
Thấy sắc mặt Lục Nghệ Văn khác đi, Hạ Vũ Yến cảm thấy kỳ lạ: "Nghệ Văn, anh sao vậy, anh không muốn sao?"
Lục Nghệ Văn bình tĩnh lại, nói: "1 đứa không phải cũng tốt sao?"
"Một mình Gấu Trúc em thấy tội thằng bé, em..."
"Anh nói không là không." Lục Nghệ Văn cắt ngang lời nói của Hạ Vũ Yến, quả quyết: "Từ nay em không được nghĩ đến chuyện này nữa, được không?"
Hạ Vũ Yến bất ngờ trước phản ứng của Lục Nghệ Văn, không biết nói tiếp thế nào, chỉ ậm ừ cho qua.
.....
Tống Tiến Hải ngồi trong phòng làm việc xử lý văn kiện, điện thoại anh reo lên, là 1 tin nhắn, anh cầm điện thoại, xem tin nhắn, chân mày anh lập tức nhíu lại.
Tống Tiến Hải lại bắt đầu vùi vào công việc, càng bận hơn lúc anh mới trở lại, mỗi ngày đều bận từ 6 giờ sáng đến 2 giờ khuya, khiến thần sắc của anh ngày càng kém, ban ngày đến công ty, chỉ tranh thủ dành thời gian cho những cuộc họp quan trọng, tối về nhà lại ngồi suốt trong thư phòng, ăn uống cũng không đúng bữa, anh lại gầy đi.
....
Du Bán Hạ cứ đếm từng ngày một, cứ theo dõi tin tức của Tống Tiến Hải trên điện thoại, một dòng tin tức ập vào mắt cô.
\'Thiếu gia Tống Tiến Hải bí mật tổ chức hôn lễ, tự mình trang trí lễ đường, mọi người đều tò mò về cô dâu bí mật\'
Tống Tiến Hải sắp kết hôn? Lại còn tự mình trang trí cho lễ đường? Cô dâu là ai? Không phải Du Bán Hạ sao?
Giọt nước mắt của Du Bán Hạ rơi xuống, cô cũng không biết mình đã khóc, quả nhiên anh rời bỏ cô, anh lại sắp kết hôn.
Nước mắt cô rơi xuống điện thoại, cô đưa tay gạt đi.
Tại sao cô phải khóc? Tống Tiến Hải có được hạnh phúc, không phải cố nên vui mừng sao? Cô có tư cách gì làm cô dâu của anh?
Du Bán Hạ tắt điện thoại, cũng không nói với ba mẹ về chuyện của Tống Tiến Hải.
Vài ngày sau, Du Bán Hạ ngồi trước nhà nhìn ra bờ biển, tay đặt lên cái bụng phẳng của mình, cô chợt phát hiện có một vật gì đó rất to lớn đang tiến vào bờ biển, cô đứng dậy.
Vật to lớn đó từ từ hiện rõ lên, là một chiếc du thuyền rất lớn, Du Bán Hạ nhớ rõ đó là chiếc du thuyền của nhà Tống Tiến Hải.
Nhưng tại sao nó lại ở đây, Tống Tiến Hải quay lại rồi sao?
Du Bán Hạ trong lòng thầm vui mừng, nhưng trên thuyền bước xuống không có bóng dáng của Tống Tiến Hải, chỉ có đoàn vệ sĩ, trong đó có 2 người mà đã cùng Tống Tiến Hải sinh sống ở đây.
1 vệ sĩ bước lên, tiến gần đến Du Bán Hạ: "Tiểu thư, thiếu gia nhà tôi muốn mời gia đình tiểu thư vào đất liền, tham dự hôn lễ của ngày ấy."
Tham dự hôn lễ?
"Tại sao?" Du Bán Hạ mờ mịt.
"Đây là yêu cầu của thiếu gia, mời cô thu xếp, gia đình cô không thể vắng mặt." Vệ sĩ nói.
Không thể vắng mặt? Đây là ý gì?
"Cậu nói cái gì?" Giọng của ông Du từ phía sau vang lên: "Cậu ta sắp kết hôn? Còn bắt buộc gia đình tôi phải tham dự?"
"Ba, ba bình tĩnh một chút." Du Bán Hạ sợ ba mình tức giận nên khuyên bảo.
Ông nhìn sang Du Bán Hạ, nói: "Con đã quên rồi sao, nó đã làm gì con?"
"Ba, đừng mà." Du Bán Hạ cố trấn an ba mình, quay sang nói với người vệ sĩ: "Chúng tôi sẽ đi, phiền anh giúp gia đình tôi thu dọn mọt chút."
"Được." Vệ sĩ gật đầu.
"Bán Hạ." Ông trơ mắt nhìn con gái mình.
"Ba, con không sao." Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Khi gần về đến đất liền, vài nữ hầu mang mấy bộ đồng phục cho vợ chồng ông Du, lễ phép nói: "Đây là những thứ mà thiếu gia sai tôi chuẩn bị, 2 người hãy thay cái này tham dự hôn lễ của thiếu gia."
2 ông bà lại một đầu mù mịt.
Chuyện gì đây, muốn họ tham dự lễ cưới, còn chuẩn bị đồ cho họ, cậu ta có biết Bán Hạ đang đứa con của cậu ta không?
Ông cầm lấy bộ đồ với vẻ mặt không vui.
Phía bên Du Bán Hạ, cũng có vài nữ hầu mang cho cô một cái đầm màu hồng, rất đẹp, trên thân áo còn đính vài hạt ngọc trai, Trông vô cùng quý giá và sang trọng.
"Sao tôi phải mặc cái này." Du Bán Hạ hỏi.
Người hầu điềm tĩnh nói: "Là yêu cầu của thiếu gia, để tôi giúp tiểu thư sửa soạn một chút."
Du Bán Hạ mặc chiếc đầm vào, rất vừa vặn với cô, phần eo rất thoải mái.
Nữ hầu giúp cô trang điểm nhẹ, làm tóc đơn giản mà đẹp mắt, cuối cùng còn cắm lên tóc cô một cây trâm đính viên ngọc trai trắng.
Du Bán Hạ nhìn mình trong gương, không nhận ra chính mình, cô thầm nghĩ: chẳng lẽ khi tham dự lễ cưới của người giàu có đều như vậy sao? Cô chỉ là khách mời thôi, một khách mời mà lại như vậy, là cô dâu chính thì sẽ thế nào?
Cô dâu của Tống Tiến Hải chắc sẽ rất xinh đẹp, môn đăng hộ đối với anh, còn cô không xứng với anh.
3 người họ được đưa đến lễ đường, nhưng cửa vẫn chưa mở, vệ sĩ nói: "Tiểu thư chịu khó chờ một chút."
Du Bán Hạ cứ suy nghĩ, đây là hôn lễ của Tống Tiến Hải, cô muốn xem anh mặc lễ phục thế nào, cô dâu của anh thế nào. Khi anh mặc lễ phục chắc sẽ rất tuấn tú.
Cánh cửa của lễ đường từ từ mở ra, vệ sĩ đưa tay về phía trước mời gia đình Du Bán Hạ đi vào.
Du Bán Hạ nắm chặt tay mình, hít thật sâu, tim cô đập loạn nhịp, hốc mắt đã đỏ lên rồi, cô cố gắng không để mình khóc, cố kiềm chế bản thân, nhưng cô phải đối mặt với hôn lễ của người đàn ông mà cô yêu, hơn nữa cô còn đang đứa con của người đó, cô có kiềm chế nỗi không.
Du Bán Hạ khó khăn bước từng bước về phía trước, hai tay vẫn nắm chặt bên người.