Phạm Tiểu Vân bị người đàn ông đưa về nhà .
Cô luôn luôn hỏi Lục Nghệ Văn đi đâu rồi , nhưng người đàn ông vẫn không hề hé miệng ra trả lời . Tuy vậy , nhưng trong lòng Phạm Tiểu Vân . vẫn vô cùng vui mừng .
Cô biết mà , dù cho Nghệ Văn có tức giận như thế nào đi nữa , thì cũng sẽ không bao giờ không quan tâm cô . Chỉ cần anh ấy trở về , thì cô sẽ nũng nịu với anh , chịu xuống nước , thì việc này sẽ dễ dàng bỏ qua thôi . Nhưng mà , Giang Mỹ Linh . . .
Phạm Tiểu Vân híp mắt lại . Tống Tiến Hải đã sống cuộc sống thay ma xác thịt đã rất lâu rồi . Mỗi ngày anh đều sống như vậy cả , cứ tìm kiếm tin tức của Hạ Vũ Yến , còn những việc khác anh không hề quan tâm đến , anh ốm đi trông thấy ngay tức khắc .
Anh sắp chìm vào nỗi tuyệt vọng rồi . Vũ Yến còn đang mang thai , sức khỏe của cô đang cần được điều dưỡng cho tốt , sao lại có thể một mình rời khỏi được chứ ?
Một mình cô ấy thì có thể đi đâu được chứ ? Nhưng không biết tại sao , những người mà anh phải ra ngoài cũng vẫn không thể tìm được tin tức của Hạ Vũ Yến . Nhưng anh không hề có bất cứ ý muốn bỏ cuộc nào cả .
Tính cách của anh luôn thản nhiên với tất cả mọi thứ , anh chưa hề có qua nhu cầu và ước mơ nào , duy nhất chỉ có một thứ , đó chính là Hạ Vũ Yến . Hắn cũng không hiểu bản thân tại sao lại kiên trì với Hạ Vũ Yến đến mức độ này , tựa như dấn thân vào bùn lầy vậy , một khi đã dấn thân vào , thì vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi được nữa . Đến một ngày nào đó anh nhận được điện thoại của nhà họ Tông .
Từ khi ra khỏi nhà tự lập cánh sinh thì người trong nhà rất ít khi liên lạc với anh nữa rồi . Nhà họ Tống tuy nhỏ bé , nhưng phát triển rất nhanh chóng , và người trong nhà cứ muốn anh có thể nối dõi gia nghiệp . Nhưng trong lòng của anh chỉ muốn đi theo Hạ Vũ Yến , cô ấy ở đâu thì anh sẽ ở đó .
Vì vậy , nên quan hệ của anh với những người trong nhà cứ luôn luôn không tốt .
" Ồ , mẹ à " Tống Tiến Hải thản nhiên nói .
“ Tiến Hải , đã bao nhiêu năm rồi , con . . . còn chưa dự định về nhà sao ? " giọng nói của Tống phu nhân tràn đầy sự mệt mỏi và nỗi nhớ , “ Ba và mẹ . . . thật sự rất nhớ con . ”
“ Mẹ , con xin lỗi . ” Mũi của Tống Tiến Hải có chút chua sót , nhưng vẫn kiên trì như trước , “ Mẹ cũng biết mà , con . . . trước giờ không hề có chút mong muốn gì , đây là yêu cầu duy nhất của con , mẹ à .
Tống phu nhân thở dài một tiếng , không nói thêm gì nữa bèn gác máy . Tống Tiến Hải nghe tiếng gác máy , nghẹn ngào trong cổ họng . Hạ Vũ Yến có chút không nói nên lời khi thấy Lục Nghệ Văn lại đến phòng bệnh của cô .
" Anh lại đến để làm gì ? " Hạ Vũ Yến ngước đầu nhìn Lục Nghệ Văn , đột cảm thấy có chút kỳ lạ . Lục Nghệ Văn của hôm nay rất lạ . Xuất hiện rất nhiều cảm giác xa lạ .
Lục Nghệ Văn mỉm cười nâng cái túi trong tay lên : “ Anh đến để đưa bữa sáng cho em . "
" Ừ , ăn no để làm thịt cho dễ chứ gì ? " Hạ Vũ Yến gật đầu , “ Được , dù sao đi nữa thì cũng phải làm con ma no mới được . "
“ Không được nói chữ đó ! " Lục Nghệ Văn vừa bày bữa sáng ra vừa nói , “ Em nhất định sẽ khỏe mạnh dồi dào , sống lâu trăm tuổi . "
Hạ Vũ Yến đột nhiên bị mắc nghẹn , có chút không nói nên lời nhìn hắn : “ Không phải anh vô cùng mong muốn tôi ૮ɦếƭ sớm sao ? " Lục Nghệ Văn lắc đầu : “ Không , tuyệt đối không có" Hạ Vũ Yến nhíu mày lại .
Lục Nghệ Văn của hôm nay thật bất bình thường , đặc biệt quái lạ . Bình thường nếu cô cãi lời với hắn , làm trái ý hắn , thì chắc cô đã sớm bị hắn . ђàภђ ђạ vô cùng đau khổ rồi . Nhưng hôm nay hắn lại quan tâm đến cô , vả lại còn đem bữa sáng cho cô nữa ư ?
Mặt trời mọc từ phía tây rồi ư ? Hay là hắn lại nghĩ ra chiêu trò mới gì đó để ђàภђ ђạ người khác ?
Hạ Vũ Yến nhìn hắn một cách cảnh giác : “ Anh đem đi chỗ khác đi , tôi không ăn bữa sáng của anh đâu . ” “ Không có độc đâu , em yên tâm đi . ” Lục Nghệ Văn nhanh chóng giải thích .
“ Dù vậy cũng không ăn , ai biết được sau đó anh bắt tôi phải trả giá gì . " Hạ Vũ Yến lạnh lùng cười nói ,“ Lấy ra ”
Lục Nghệ Văn nhìn thấy sự mỉa mai và cảnh giác trong mắt cô , tim hắn càng đau thắt lại hơn nữa . Thì ra mùi vị bị người khác hiểu lầm lại khó chịu như vậy . Lúc ấy , việc từ chối cô ấy bình thường như việc ăn ngủ mỗi ngày của hắn , vả lại hắn còn dùng những lời lẽ và hành động ác độc công kích cô , thì trái tim của cô ấy phải đau khổ biết bao .
Dù cho có từ chối cô , thì cô cũng là một bộ dạng rất dịu dàng , ngay đến một câu nói quá đáng cũng chưa hề thốt ra .
Lục Nghệ Văn cố gắng khuyên bảo : “ Ít nhiều gì cũng nên ăn chút đi mà , đây chỉ là bữa sáng thôi , không có độc , cũng không có bất cứ điều kiện kèm theo nào cả . "
Hạ Vũ Yến cười lạnh lùng : “ Anh cảm thấy tôi có còn tin tưởng anh nữa không ? " Lục Nghệ Văn đột im lặng hẳn , một lúc sau mới nói : “ Em sẽ tin mà . ” “ Chúc mừng anh , giấc mơ ban ngày này mơ quá thành công . "
Hạ Vũ Yên nói , " Đi đi , đi đi , đi đi , đừng có ở đây cản trở tôi xem tivi nữa. " Nếu là lúc trước , thì Hạ Vũ Yến nhất định sẽ yếu ớt không thốt nên lời , để mặc hắn nói gì thì cô sẽ làm theo . Bây giờ cô hoàn toàn là một bộ dạng không sợ trời không sợ đất , có gì không thoải mái cô liền trực tiếp nói ra .
Lục Nghệ Văn khi nhìn thấy khuôn mặt sinh động của cô , hắn cười rất vui vẻ . Cuối cùng cũng không phải là bộ dạng đờ đẫn trầm trọng kia nữa rồi .
Hạ Vũ Yến có chút nói không nên lời khi nhìn người đàn ông cười toe toét trước mặt kia : “ Rốt cuộc anh muốn làm gì ? Tôi không muốn chơi trò trẻ con này với anh nữa đâu , tôi đã chịu không nổi tính cách nắng mưa thất thường của anh rồi . "
Lục Nghệ Văn lại cười tiếp : “ Ừ , anh sẽ sửa . "