Làm bộ làm tịch ư ?
Lục Nghệ Văn nhìn qua với một ánh mắt sắc bén như chim ưng . “ Nhìn tôi làm gì ? Chẳng lẽ anh sẽ vì một câu nói của tôi mà từ bỏ hết những việc anh sẽ làm ư ? "
Hạ Vũ Yến không hề do dự gì nói , “ Đây không phải là Lục Nghệ Văn mà tôi quen biết . "
Lục Nghệ Văn mím môi . “ Thế nhưng Lục Nghệ Văn ” Khóe miệng của Hạ Vũ Yến ngày càng mỉa mai hơn nữa , “ Không biết anh có còn nhớ không , ba đứa con mà tôi bị sảy thai vì anh , nhưng chúng đều là đứa con của anh . Lúc đó anh cũng không hề có chút lòng từ bị gì với những đứa con của mình cả , vậy thì bây giờ còn do dự gì nữa ? " .
“ Nào , anh muốn phá như thế nào ? Tiêm cho tôi một mũi thúc đẩy sinh non ? Hay là tiến hành ngược đãi đối với tôi ? Hay là đâm trực tiếp một nhát dao vào bụng của tôi ? Hay là sẽ nói muốn tôi nhảy lầu thêm một lần nữa ? " Hạ Vũ Yến thản nhiên nói , dường như chỉ đang thảo luận với hắn việc tối nay nên ăn gì vậy .
Lục Nghệ Văn có chút hoảng loạn . Đây là lần thứ ba hắn cảm thấy hoảng loạn.
Lần đầu tiên là khi nghe được tin cô ấy nhảy lầu , lần thứ hai là khi biết được tin cô bị bắt cóc . Trong ánh mắt nhìn Lục Nghệ Văn của Hạ Vũ Yến chỉ có sự tĩnh lặng như nước , nhưng Lục Nghệ Văn thì lại chỉ muốn trốn chạy .
Hắn cứ cảm thấy , sẽ bị đôi mắt ấy nhìn thấu một thứ gì đó . Lục Nghệ Văn đến phút cuối cùng đã bỏ chạy . Không dám đối diện với cô ấy , không dám nói chuyện với cô ấy , chỉ để lại một câu cô nghỉ ngơi cho khỏe xong lại chạy trốn mất .
Hắn bắt đầu cảm thấy cô lạ lẫm khiến hắn e sợ . Hạ Vũ Yến nhìn chiếc cửa phòng bệnh từ từ đóng lại , sắc mặt vẫn vô cùng thản nhiên , không hề có chút vui mừng hay phẫn nộ gì . Dù sao thì bây giờ cô cũng đã nghĩ thoáng hết tất cả rồi .
Có thể sống thì sống , dù có ૮ɦếƭ cũng không vấn đề gì . Đây chính là suy nghĩ của cô . Hạ Vũ Yến năm trên giường , bàn tay phải cứ sờ lên cái bụng bự của cô hết lần này đến lần khác .
Phạm Tiểu Vân đang tức giận đẩy chiếc xe lăn từ tòa nhà công ty đi ra , đẩy một cách chậm rãi một mình . Đi được rất lâu sau , đột nhiên cảm thấy sức cản trên xe lăn , cô hoảng hốt xoay đầu lại nhìn , liền nhìn thấy một người đàn bà mặc nguyên bộ đồ màu đen , còn đeo một cái khẩu trang đang nắm lấy tay nắm xe lăn của cô .
Phạm Tiểu Vân muốn kêu lên theo phản ứng , nhưng lại bị người đàn bà đó bịt miệng lại : “ Là tôi , Giang Mỹ Linh ” .
Phạm Tiểu Vân mới thở phào nhẹ nhõm , thò tay kéo tay cô ta ra : “ Làm gì vậy , làm người ta hết hồn . Sao cô lại ăn mặc như vậy ? "
“ Bởi vì . . . tôi đến để lấy mạng của cô. " Giang Mỹ Linh nhoẻn miệng lên , đột nhiên đẩy cô đi tiếp . Phạm Tiểu Vân hoảng loạn nhìn cô ta đẩy cô xuống một cái dốc cao .
" Rốt cuộc cô muốn làm gì ? " Phạm Tiểu Vân nói , “ Tôi không hề làm gì ᴆụng chạm . đến cô mà ! ”
“ Nhưng cô lại làm tôi cảm thấy chán ghét cô , nên làm sao đây ? " Giang Mỹ Linh nói ,“ Quan hệ của cô và Lục Nghệ Văn , sắp tan vỡ rồi đúng không ? "
Phạm Tiểu Vân ngay lập tức cáu tức nhìn cô ta nói : “ Là cô ư ? "
“ Phải , là tôi . ” Giang Mỹ Linh nói , “ Cảm giác bị người thân yêu nhất của mình . phản bội nó như thế nào ? " .
“ Tại sao cô lại làm như vậy ? Tôi đối xử với cô không tồi đó ! " Phạm Tiểu Vân nhìn Con dốc nghiêng trước mặt , sợ hãi năm chặt lấy tay cầm , “ Tôi không phải đã giúp cô giải quyết Hạ Vũ Yến sao ? Cô có thể sống một cách vui vẻ bên cạnh Tống Tiến Hải rồi ! Tại sao cô lại còn làm hại tôi ? "
" Không tại sao cả ! " Giang Mỹ Linh nói , “ Còn một chuyện nữa , nhưng tôi cảm thấy suốt đời cô cũng sẽ không biết chuyện này là gì đâu ? "
Giang Mỹ Linh cười khẽ : “ Phạm Tiểu Vân , cô thật sự quá ngu ngốc . " Pham Tiểu Vân khưng lại : “ Cô nói gì ? "
Giang Mỹ Linh nhún vai nói : “ Tôi phải đảm bảo con đường ở bên cạnh Tiến Hải ca ca và tôi vô cùng thông suốt , những người sẽ ngáng đường , đương nhiên phải giải quyết càng nhanh càng tốt rồi . "
“ Tôi không hề cản trở cô và Tống Tiến Hải ở bên nhau , chỉ cần cô không có hứng thú với Lục Nghệ Văn là được . "
Phạm Tiểu Vân nói , " Cô có thể đi làm tất cả mọi việc , đi bất cứ nơi đâu mà cô và Tống Tiến Hải muốn , tôi sẽ không hề can thiệp gì cả . "
“ Nhưng cô đã biết những việc xấu mà tôi đã làm . thì sao tôi lại có thể buông tha cho cô được chứ ? " Giang Mỹ Linh nói , " Thật ra tôi cảm thấy cô chướng mắt từ rất lâu rất lâu rồi . "
“ Những màn kịch xanh vỏ đỏ lòng đó , tôi đã xem chán ngấy rồi . Hay là cô cứ nghĩ như vậy đi , cứ xem như là tôi đang trừ hại cho Lục Nghệ Văn đi " Giang Mỹ Linh gật đầu .
“ Dựa vào đâu chứ ? " Giang Mỹ Linh nói , “ Việc này liên quan gì đến Lục Nghệ Văn ? " “ Nếu anh ta biết những việc cô làm đối với Hạ Vũ Yến , thì cô cảm thấy cô có còn là vầng trăng sáng trong lòng của hắn nữa không ? " Phạm Tiểu Vân khựng lại .
Nhưng trong lòng cô đang dần dần hoảng loạn lên . Bắt đầu từ những phản ứng trong khoảng thời gian này của Lục Nghệ Văn mà nói , cô thật sự cảm nhận được , sự xa lánh của Lục Nghệ Văn với cô .
Tất cả đều là do Hạ Vũ Yến .
Tuy không muốn thừa nhận , nhưng bây giờ dường như Lục Nghệ Văn đang xem trọng Hạ Vũ Yến hơn . “ Chẳng lẽ chính vì như vậy mà cô muốn " Phạm Tiểu Vân nhíu chặt đôi chân mày lại , “ Cô mới đúng là kẻ điên rồ , làm như vậy đối với cô không có bất kỳ lợi ích nào cả , Nghệ Văn nhất định sẽ điều tra cho rõ , nếu cô cứ như vậy thì cô sẽ phải vào tù . "
“ Tôi không cần lợi ích ” Giang Mỹ Linh nói , “ Chỉ cần có biến mất khỏi thế giới này là được rồi . Còn nữa . " Giang Mỹ Linh cười : “ Tôi đã chuẩn bị di cư ra nước ngoài rồi , tôi nghĩ , thế lực của Lục Nghệ Văn , vẫn chưa tiến ra nước ngoài được đâu ? "
Một giây sau , Giang Mỹ Linh buông tay ra không một báo trước gì cả chiếc xe lăn cứ lao tới vách đá trong nháy mắt . Phạm Tiểu Vân sợ hãi nhắm tịt mắt lại .
Nhưng nỗi đau đớn mà cô dự tính lại không hề ập đến . Phạm Tiểu Vân mở mắt ra .