Phạm Tiểu Vân đẩy chiếc xe lăn từ từ đi tới tòa nhà công ty của Lục Nghệ Văn .
Cô có cố gắng giả bộ không để ý đến ánh mắt của những người khác , nhưng những ánh mắt trên đường đi đều là những ánh mắt kinh ngạc hoặc thương cảm .
Vô số lần có người đi tới trước để hỏi cô có cần sự giúp đỡ gì không . Nhưng cái cô cảm nhận được chỉ có sự nhục nhã . Và những nhục nhã này đều là Hạ Vũ Yến đem tới cho cô .
Thế nhưng dù cho bây giờ Hạ Vũ Yến đã ૮ɦếƭ rồi , thì những thương tôn này cũng đã gây ra rồi . Cô ấy vẫn luôn miệng trù ẻo cô ta , khiến cô ta có xuống tới Địa Ngục cũng không được yên thân .
Phạm Tiểu Vân đẩy xe lăn tới quầy tiếp tận , tiếp tân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy , nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp : “ Chào cô , xin hỏi cô cần hỗ trợ gì ạ ? " .
“ Tôi cần tìm Lục Nghệ Văn ” Phạm Tiểu Vân trực tiếp trả lời . Cô vốn dĩ tưởng rằng đã quen với những ánh mắt này rồi , nhưng mỗi lần nhìn thấy sự kinh ngạc hoặc thương cảm trong mắt họ , cô vẫn cảm thấy đau lòng và xót xa .
Cô tiếp tân thấy cô ấy gọi trực tiếp tên của Lục Nghệ Văn , đột nhiên có chút khinh thường : “ Họ tên của Lục Tổng không phải những người tùy tiện như cô có thể gọi được đâu !"
"Người thế nào như tôi ? " Phạm Tiểu Vân lạnh lùng cười , “ Tôi chính là bạn gái của Lục Tổng "
“ Theo tôi biết thì Lục Tổng đã kết hôn rồi . "
Tiếp tân mỉm cười , “ Có phải cô đã nhận lầm người rồi không ? Hoặc người mà cô tìm , không phải Lục Tổng của chúng tôi ? " Phạm Tiểu Vân càng buồn bực trong lòng hơn .
Vốn dĩ muốn đem lại một bất ngờ cho Lục Nghệ Văn , nhưng bây giờ toàn bộ đều đỗ vỡ hết rồi . Cô rút điện thoại ra , gọi cho Lục Nghệ Văn . Rất lâu sau Lục Nghệ Văn mới bắt máy : “ Vân Vân ? "
Giọng nói của hắn có chút mệt mỏi . “ Nghệ Văn , em bây giờ đang ở đại sảnh của công ty anh . " Phạm Tiêu Vân nói một cách đáng thương .
“ Nhưng tiếp tân không cho em vào " " Em đưa điện thoại cho cô ta , để anh nói với cổ . " Lục Nghệ Văn nói . Phạm Tiểu Vân đắc ý đưa điện thoại qua đó .
Tiếp tân nghe máy , phát ra hai tiếng vang nghiêm túc , sau đó lại xin lỗi , rồi mới trả điện thoại về , nghiêm túc nói : “ Thật xin lỗi cô , lúc nãy là lỗi của tôi , mời cô đi theo tôi . "
“ Không cần , tôi tự đi qua đó là được rồi . " Phạm Tiểu Vân cười lạnh lùng , “ Nghệ Văn chắc chắn đã đuổi việc cô rồi chứ gì ? Cô có thể thu xếp đồ đạc cuốn gói khỏi đây rồi . "
Sau khi nói xong cô liền kiêu ngạo đẩy chiếc xe lăn về phía thang máy . Cô gái tiếp tân nhìn theo bóng dáng của cô , có chút thương hại lắc đầu . .
Chắc cô gái này tưởng mình có địa vị rất quan trọng trong lòng của Lục Tổng rồi ư ? Nhưng nghe giọng điệu lúc nãy của Lục Tổng thì dường như chỉ là bạn bè bình thường thôi , hắn chỉ cảnh cáo cô một câu , bắt cô xin lỗi một cách đàng hoàng sau đó dẫn người đó lên , hình như không mấy quan tâm đến người này . . .
Thật không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy . Tiếp tân bất lực lắc đầu , lại nhớ về lần trước Phu Nhân đến công ty .
Phu Nhân cũng có dáng người nhỏ nhắn , ôn hòa dịu dàng , mang theo một chung canh gà lên đây , cô cũng nhờ cô ấy thông báo giúp , nhưng giọng điệu dịu dàng , lại dùng rất nhiều kinh ngữ , cô ấy liền có cảm tình với người như vậy ngay lập tức .
Bởi vì không có hẹn trước nên không được vào , cho nên Phu Nhân dùng điện thoại nội bộ ngoài tiếp tân gọi cho Lục Tổng , Lục Tổng chưa nghe được hai câu liền xuống đây đón cô . Tuy rằng phút cuối Phu Nhân một mình . rời khỏi , khóe mắt cô còn ửng đỏ , xem ra hai vợ chồng đã cãi nhau rồi , nên Phu Nhân mới khóc .
Nhưng cô vẫn cảm thấy tình cảm của hai Vợ chồng vẫn rất tốt , chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đáng với Lục Tổng . Vả lại , hình như đã rất lâu rồi không nhìn thấy Phu Nhân nữa . . . . .
Phạm Tiểu Vân đẩy cánh cửa phòng làm việc ra , Lục Nghệ Văn đang làm việc một cách nghiêm túc .
Phạm Tiểu Vân cười dịu dàng , những bất ức mà cô đã chịu trước đó , không vui và thấp thỏm đều tiêu tan hết trong tích tắc .
Cô nhẹ nhàng nói : “ Nghệ Văn . ” “ Ừ , em đến rồi à . ” Lục Nghệ Văn đứng dậy đẩy cô vào , giọng nói lạnh nhạt .
Phạm Tiểu Vân liền cảm thấy tâm trạng bất ổn của Lục Nghệ Văn ngay tức khắc : “ Nghệ Văn , anh không vui sao ? " “ Không có , anh không sao " Lục Nghệ Văn lắc đầu , nhưng lại nghĩ đến tin nhắn của số điện thoại lạ trong điện thoại lúc nãy .
Trên đó viết rằng : “ Ngươi không muốn biết tại sao Hạ Vũ Yến lại ở nơi đó sao ? Ngươi không muốn biết là ai chủ mưu ư ? "
Hắn không trả lời , nhưng trong lòng đã rối loạn như tơ . Thật ra trong lòng hắn ngắm ngầm đã có câu trả lời , nhưng hắn không muốn chọc thủng tấm màn ấy . Hắn ngước đầu nhìn vào Phạm Tiểu Vân , sắc mặt phức tạp .
Vân Vân ngây thơ trước kia , đã thay đổi rồi . Dường như những người bên cạnh hắn đều đang thay đổi , khiến hắn càng ngày càng cảm thấy xa lạ .
Cho dù Hạ Vũ Yến hoặc là Phạm Tiểu Vân đi nữa . Hắn thuyết phục mình nên thấu hiểu cho Phạm Tiểu Vân , nhưng trong lòng hắn lại càng ngày càng nóng ruột . Cứ oan oan tương báo như vậy thì chừng nào mới kết thúc ?
Chi bằng hắn giấu giếm hết tất cả mọi việc , giả bộ như không biết gì hết . Nhưng sự thật này đã không thể xóa đi trong tim hắn được nữa rồi . Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Phạm Tiểu Vân , trong lòng hắn cực kỳ lúng túng .
Nếu là trước kia khi Phạm Tiểu Vân bị tiếp tân đối xử như vậy , hắn nhất định sẽ đuổi cổ tiếp tân ngay . Thế nhưng bây giờ hắn cũng chỉ cảnh cáo bằng miệng , chứ không thực thi biện . pháp nào cả . Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi , nhưng lại không biết mệt mỏi từ đâu mà đến .
“ Nghệ Văn , anh đang nghĩ gì vậy ? " Phạm Tiểu Vân thò tay ra huơ trước mặt hắn , có chút bất mãn đối với việc xuất thần của hắn , nhưng cũng không nói gì thêm .
Lục Nghệ Văn lấy lại tinh thần liền cười và lắc đầu với cô : “ Không có gì , sao em lại đến đây ? "