Nghe đến tên Phú Nhuận, Khương Phong Dũng hơi nhíu mày. Nhìn Hoàng Minh chăm chú rồi nói:
_ Theo dõi Phú Nhuận, hắn ta và Lộ Dao chắc chắn sẽ hợp tác với nhau trong tương lai.
_ Sao cậu lại chắc chắn như vậy?
Khương Phong Dũng không trả lời, Hoàng Minh biết điều mà ra ngoài.
Ngọc Uyển Quân thức giấc thì cũng đã hai giờ chiều, ăn uống xong lại muốn đến Thiên Long nhưng lại cảm thấy bất an trong lòng nên ở nhà.
Dạo quanh hoa viên một lúc, điện thoại cô bất ngờ reo lên, người gọi đến là Bạch Anh. Giọng nói của cô ấy chẳng có chút cảm xúc nào!
_ Quân Nhi, cậu biết Chu Linh Nhi không? Cô ta đến tìm mình, hẹn mình năm giờ ở quán cà phê gần Khương thị.
_ Chu Linh Nhi? Trước kia là thanh mai trúc mã của anh Hoàng Minh. Nhưng đến khi cô ta hai mươi tuổi đã chuyển ra nước ngoài sống và định cư.
Ngọc Uyển Quân không nghe ai trả lời ở đầu dây bên kia, lòng cô cảm thấy bất an dâng cao. Cô nhẹ nhàng hỏi:
_ Tiểu Bạch, cậu thích anh trai mình phải không?
Cũng chẳng có ai trả lời, cô vội lên lầu thay đồ rồi đi đến Bạch gia. Quản gia bảo cô đi thẳng lên lầu là được. Đẩy cửa vào trong, Bạch Anh ngồi thẩn thờ ngoài ban công.
Cô nhẹ nhàng đi ra ngồi cạnh Bạch Anh, đưa tay kéo cô dựa vào vai mình, giọng nói nhẹ nhàng như giọt nước:
_ Tiểu Bạch, mình biết cậu thích Hoàng Minh từ lâu rồi! Cuối năm tư, anh ấy có đến dự lễ tốt nghiệp của mình, mình biết cậu đã rung động từ lần gặp đó phải không?
_ Cậu thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được. Nhưng Chu Linh Thư lần này quay về là có mục đích, một là hỏi thăm tình hình từ cậu rồi sẽ tấn công anh Hoàng Minh.
_ Chu Linh Thư, Hoàng Minh và Phong đều bằng tuổi. Mình cũng nhiều lần tiếp xúc với cô ta, bên ngoài nhẹ nhàng bên trong thâm hiểm.
_ Nếu như muốn ở cạnh Hoàng Minh từ bây giờ thì nên chủ động trước. Anh ấy cũng thích cậu, hôm đó từ Hoàng gia trở về đã gọi điện cho mình.
_ Cậu đừng im lặng như vậy, cứ đi gặp cô ta, mình đi tìm Hoàng Minh đến giúp đỡ cậu. Còn nữa, nhớ là phải ngồi theo hướng nhìn ra cửa, mình sẽ tìm cách để cô ta chưa xuất trận đã bị bại.
Bạch Anh nghe hết những lời cô nói không xót chữ nào! Thoát khỏi vòng tay của cô, cô ấy nhìn cô rồi nói:
_ Quân Nhi, phải để cậu phiền lòng vì chuyện của mình rồi!
_ Sao lại là phiền lòng? Phấn chấn lên nào, đừng xụ mặt như vậy, Tiểu Bạch nhà mình không hề yếu đuối, cố lên!
_ Đúng, mình không yếu đuối, mình còn có cậu bên cạnh, không được thua một người vừa trở về!
Ngọc Uyển Quân gật đầu chắc nịch, tiếp sức cho cô bạn của mình xong thì đi thẳng đến Khương thị.
Ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc của Khương Phong Dũng. Anh cũng chẳng hiểu vì sao cô vợ nhỏ này lại đến đây!
Hoàng Minh rất nhanh đã xuất hiện, nhìn cô em gái nhỏ nhắn ngồi ở góc sofa, anh ta đi đến ngồi đối diện với cô, cười hỏi:
_ Gọi anh đến làm gì?
_ Chu Linh Nhi, cô ta quay về rồi!
Động tác uống nước của Hoàng Minh ngưng lại, Khương Phong Dũng cũng nghe thấy nhưng lại hiểu chuyện này không liên quan đến mình nên đã im lặng.
Hoàng Minh ngây người một chút, rồi lại vui vẻ nói:
_ Cô ấy về thì sao chứ? Cũng không liên quan gì đến anh.
Ngọc Uyển Quân không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh ta. Rất nhanh đã lên tiếng, dụng ý trong câu nói của cô rất nhiều:
_ Chị ta hẹn Tiểu Bạch, cậu ấy thích anh, anh cũng thích cậu ấy! Chu Linh Nhi quay lại cũng không phải là không có mục đích. Lần này quay về, Tiểu Bạch nhà em mà chịu bất cứ tổn thương nào thì em sẽ là người đầu tiên đưa cậu ấy đi! Vạch rõ ranh giới, người đàn ông yêu người phụ nữ của mình thì nên làm như vậy!
Hoàng Minh không trả lời, anh ta chỉ quan tâm đến duy nhất một câu mà cô đã nói! "Cậu ấy thích anh, anh cũng thích cậu ấy!"
Hoàng Minh im lặng rất lâu cũng không lên tiếng, cô không kiên nhẫn đợi anh ta nữa! Đứng lên, để lại một câu rồi định rời đi!
_ Em đến tìm Tiểu Bạch đây, cậu ấy ngay đối diện, nếu anh muốn đến thì em không cản!
Vẫn không một chút động tĩnh, Ngọc Uyển Quân tức giận quát lớn một câu rồi bỏ đi:
_ Hoàng Minh, anh là người đàn ông vô dụng nhất em từng gặp. Đến người con gái mình yêu mà cũng không giành lấy được thì anh luôn là kẻ thất bại. Em nói rồi, Chu Linh Nhi mà làm gì Tiểu Bạch, không đợi đến Bạch gia ra tay, em một tay Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ta.
Gót giày càng lúc càng xa, Hoàng Minh vẫn im lặng ngồi đó! Chẳng hiểu anh ta suy nghĩ chuyện gì mà mặc kệ lời nói của cô.
Khương Phong Dũng cũng chẳng thể ngồi im, anh đi đến ngồi đối diện với Hoàng Minh. Nhẹ nhàng thông não cho anh ta.
_ Hoàng Minh, Chu Linh Nhi và cậu cũng được xem là thanh mai trúc mã. Tính cách cô ta như thế nào cậu cũng không phải là không hiểu!
_ Lần này đột nhiên quay về, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì tốt lành. Nếu như quay về để định cư thì đã đi thẳng đến tìm cậu.
_ Còn đằng này lại tìm Bạch Anh trước tiên thì trước khi về cô ta đã điều tra được gì đó rồi! Nếu như đã xác nhận lòng mình thì đi đi, tình yêu của chính bản thân mình là do mình giữ lấy!
Hoàng Minh hiểu được lời anh nói, nhưng anh ta muốn tự tay đẩy Chu Linh Nhi ra xa. Sau đó mới từ từ bày tỏ với Bạch Anh.
Nhưng có lẽ mọi chuyện đã không thể nào đợi được nữa! Không ai nghĩ sẽ có một ngày Chu Linh Nhi quay trở lại. Hoàng Minh bất ngờ đứng lên đi ra ngoài, anh biết anh ta đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Anh gọi điện thông báo cho cô vợ của mình, cũng không muốn đến đấy hóng chuyện, anh lại muốn cô về sẽ kể cho mình nghe, như vậy càng vui hơn!