Đến tối Khương Phong Dũng trở về nhà, vào nhà đã thấy bác quản gia đang xem tivi nhưng không thấy Ngọc Uyển Quân đâu! Bác quản gia đã làm ở Khương gia hơn hai mươi năm nên đối với Khương gia ông như người một nhà.
Khương Phong Dũng đi đến hỏi ông:
_ Quân Nhi đã ăn tối chưa bác?
_ À, thiếu phu nhân ăn rồi nhưng khi ăn xong thì chỉ ở trong phòng không ra ngoài.
Khương Phong Dũng gật đầu rồi đi lên lầu, mở cửa ra đã thấy cô đang xem gì đó trong máy tính có vẻ rất chăm chú. Anh đi đến xem thử thì thấy cô đang thiết kế một cửa tiệm trang sức, anh hỏi nhỏ:
_ Muốn mở tiệm trang sức đá quý sao?
_ Anh về khi nào vậy?
_ Vừa về, trả lời tôi.
_ Ừm, tôi có số tiền tiết kiệm, bây giờ kinh doanh một chút để sau này còn lo cho tương lai.
Tay đang ϲởí áօ của anh bỗng khựng lại, cô vậy mà lại lo cho tương lai? Trước kia còn nói sau này lấy anh thì sẽ để anh lo hết, bây giờ lại muốn kinh doanh lo cho tương lai.
Ánh mắt anh nhìn về phía Ngọc Uyển Quân vẫn đang chăm chú kia, chẳng hiểu sao anh lại thấy trống vắng, cảm giác được cô ngày ngày đeo bám, nghe giọng nói và nụ cười của cô bây giờ đã không còn, anh lại thấy không quen.
Anh đi đến ngồi cạnh cô, giọng nói vang lên đầy tâm sự:
_ Quân Nhi, em thật sự là em sao? Tôi thấy em với trước đây không giống nhau.
Câu hỏi này khiến cô phải dừng lại động tác, anh đã phát hiện ra điều gì chứ, chẳng lẽ tính cách không giống nhau nhưng đó là sự thật vì hai người của hai thế giới mà. Cô mỉm cười nói suôn:
_ Anh nói vậy là sao? Tôi sao có thể không phải là tôi? Anh đang gặp chuyện gì khó giải quyết sao?
_ Cách xưng hô cũng khác! Hay là em không yêu tôi nữa?
_ "Đúng là Khương tổng lừng danh có khác, tính đa nghi của một thủ lĩnh luôn xuất hiện mọi lúc mọi nơi. Phải làm sao để khiến anh ta bỏ đi suy nghĩ này đây? Học theo tính cách của nữ phụ thì thật sự không thể được."
Cô suy nghĩ rất lâu, Khương Phong Dũng thấy cô không trả lời liền đứng lên định vào phòng tắm, Ngọc Uyển Quân liền nắm tay anh lại hỏi:
_ Anh cũng đâu có tình cảm với tôi, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?
_ Tôi chỉ là không quen với tính cách hiện tại của em.
_ Không quen? Trước kia anh luôn bảo tôi phiền phức, bây giờ lại không quen, anh nói xem câu nào của anh mới là thật?
Khương Phong Dũng im lặng không nói, Ngọc Uyển Quân cũng buông tay anh ra, cảm giác ở tay vẫn còn hơi ấm của cô, anh thật sự không hiểu cảm xúc hiện tại của mình là gì!
Ngọc Uyển Quân tiếp tục thiết kế, anh cũng vào phòng tắm. Cô xem đi xem lại như thế nào cũng thấy rất chi là ưng ý, bấm lưu rồi gập máy lại chuẩn bị đi ngủ.
Đúng lúc này anh từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn che phần dưới, bên trên để trần. Nước từ tóc chảy dài theo cổ xuống dưới rồi mất sau chiếc khăn.
Cô nhìn thế nào cũng vô cùng đẹp, tên chồng cũ kia của cô một góc cũng không bằng Khương Phong Dũng. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, bốn mắt chạm nhau, bây giờ cô mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, vội quay đi chỗ khác không nhìn nữa!
Ngọc Uyển Quân đi lại giường nằm xuống giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra! Anh thấy hành động của cô thì bật cười, đi đến nằm xuống cạnh cô, giọng nói vô cùng mờ ám:
_ Đâu phải lần đầu thấy thân hình của tôi, em ngại gì chứ?
Ngọc Uyển Quân vẫn im lặng, cô càng như vậy anh càng muốn vạch trần cô, giọng nói trầm ấm vẫn tiếp tục vang lên giữa màn đêm:
_ Trước kia em luôn muốn nhìn cơ bụng của tôi, bây giờ lại như vừa mới nhìn thấy không bằng!
_ Em còn bảo, cơ bụng của tôi đẹp không ai có thể sánh bằng.
Ngọc Uyển Quân càng lúc càng đỏ mặt hơn, không muốn để anh nói thêm nên đã quay người lại nói với giọng không được tự nhiên:
_ Anh... anh có thể đừng nói nữa được không? Trước kia khác bây giờ khác, tôi cũng chỉ một cô gái mới lớn, cũng đâu thể không cho tôi ngại!
_ Em đã lớn rồi sao? Tôi cứ tưởng em cứ trẻ con như vậy mãi chứ!
_ Không nói nữa, ngủ sớm đi.
Ngọc Uyển Quân quay người đưa lưng về phía anh, anh thuận thế đưa tay choàng qua ôm lấy cô. Bất ngờ trước hành động của anh, cô quay lại tức giận nói:
_ Khương Phong Dũng, anh đang làm gì vậy hả, mau buông tôi ra!
_ Dù sao cũng là vợ chồng sắp cưới, tôi cũng chỉ ôm em chứ có làm gì đâu mà em lo?
_ Nhưng tôi không quen như vậy!
_ Từ từ sẽ quen, mau ngủ sớm đi.
Ngọc Uyển Quân thật sự không thể hiểu nổi anh, trong truyện anh là người lạnh lùng quyết đoán, còn bị nữ chính đánh bại, bây giờ thì sao chẳng phải cũng chỉ là một người đàn ông bình thường cần được sự ấm áp hay sao?
Ban ngày thì đeo lên lớp mặt nạ lạnh lùng khiến người khác cảm thấy khó gần, ban đêm lại gỡ bỏ nó trở lại làm người đàn ông mà người khác không thể nào nhìn thấy.
Nằm rất lâu cũng không thể vào giấc được, cô cứ lăn qua lăn lại làm anh phải thức giấc. Anh đưa tay dụi mắt hỏi cô:
_ Không ngủ được sao?
_ Lạ giường không ngủ được.
_ Vậy nói chuyện đi! Em định khi nào mở tiệm, tôi có thể giúp em.
_ Tôi định hai tuần nữa, vì chưa tìm được chỗ nào ưng ý.
_ Tôi có một tiệm để trống không ai coi, em qua đó làm quản lý đi, xem như là cho em mượn nơi để kinh doanh.
Ngọc Uyển Quân suy nghĩ hồi lâu cũng không thấy trả lời, anh lại nói tiếp:
_ Tôi với em cùng hợp tác, tôi mở tiệm, em trông coi, đến tháng thì lợi nhuận chia đôi!
_ Tôi muốn mua lại.
_ Không bán, hợp tác hay không thì em tự quyết định, ngày mai tôi đưa em qua đó luôn. Gần công ty khoảng một cây số.
_ Vậy được, tiền nhập hàng thì tôi với anh mỗi người một nửa.
Khương Phong Dũng gật đầu cho qua chứ nào muốn để cô hùng vốn nhập hàng, mớ tiền đó xem như là cho cô vì lần đầu làm ăn vậy! Ngọc Uyển Quân vui vẻ được một lúc cũng bắt đầu ngủ thi*p đi!