Mục Loan Loan ở trong mộng bị thần thức hôn một cái hoàn toàn không cảm giác được, thậm chí còn ngủ rất ngon lành.
Chờ ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, bên ngoài đã nắng rất to.
Mục Loan Loan chỉnh lại đầu tóc đang rối bời, miệng nàng hơi tanh, cảm thấy toàn bộ phần eo cùng chân đều không quá tốt. Từ lúc vừa mới xuyên qua tới giờ, thân thể nàng vẫn luôn ở trong trạng thái chưa từng được thả lỏng, tuy rằng lúc ấy cảm thấy đầu gối sưng lên rất đau, nhưng nàng cũng vẫn luôn cố chịu đựng.
Bao gồm tối hôm trước, lúc nàng bị Ngao Khâm dùng loại linh lực đáng sợ uy áp đến nỗi hộc máu. Trước khi rửa sạch miệng vết thương của Long tiên sinh, nàng đều phải cắn răng chịu đựng, ngược lại là bây giờ, ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả những cảm giác mỏi mệt đều mạnh mẽ mà tăng lên.
"Aiya." Cánh tay Mục Loan Loan run rẩy, xoa xoa phần eo nhức mỏi, cố gắng nửa người ngồi dậy.
Tầm mắt Mục Loan Loan chuyển qua trên người bạo quân đang nằm phía trong, hắn dường như là chẳng có chuyển biến gì, nhưng mà sắc mặt khó coi dường như đã hơi dịu xuống một chút, đôi môi tuy rằng vẫn tím tái như cũ, nhưng không rõ có phải bởi vì tối hôm qua nàng cho hắn uống nước cốt của Bách Trân Quả hay không, thoạt nhìn giống như một tầng màng dính nhớp bóng loáng, tựa như...
Tựa như là bị người khác hôn sưng lên.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý niệm như vậy, Mục Loan Loan vội vàng lắc lắc đầu, cố gắng rũ bỏ ý niệm ngu ngốc vừa rồi ra khỏi đầu.
Nhưng mà nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Long tiên sinh là một con rồng thực vật, có lẽ ở trước mặt hắn nàng cũng không cần phải băn khoăn nhiều như vậy. Nghĩ thế nàng trực tiếp xốc chăn lên, trên người chỉ mặc áo trong, chậm rãi bò qua hơn phân nửa cái giường ngọc, hơi dựa vào người Long tiên sinh, duỗi tay lần mò khối linh thạch hạ phẩm tối hôm qua nàng đặt dưới gối của hắn.
Sờ soạng nửa ngày, cũng không tìm thấy khối linh thạch, ngược lại sờ được một đống bột phấn.
Tâm hồn và thể xác Mục Loan Loan đều cảm thấy mệt mỏi, vốn đang có chút hơi buồn ngủ, sau khi tay sờ thấy dưới gối toàn là bột phấn thì mới hoàn toàn tỉnh táo, tâm tình phức tạp, vừa mừng vừa lo.
Không thấy linh thạch hạ phẩm, lại xuất hiện thêm một đống bột phấn, chứng tỏ là Long tiên sinh có thể ở trong trạng thái thực vật, hấp thu linh lực, việc này có nghĩa, nếu nàng mỗi ngày đều đặt bên gối Long tiên sinh một ít linh thạch, nói không chừng hắn có thể bớt phải chịu một chút đau đớn, tỉnh lại sớm một chút.
Nhưng mà giây tiếp theo, Mục Loan Loan cơ hồ liền có điểm khóc không ra nước mắt, hiện tại bọn họ nghèo muốn ૮ɦếƭ, ăn cơm cũng thành vấn đề, nàng đâu thể làm gì để mà kiếm được nhiều linh thạch như vậy để bồi dưỡng cho Long tiên sinh cơ chứ?
Nàng duỗi tay phủi một nắm bột phấn kia xuống dưới, nhẹ nhàng sờ sờ cái sừng gãy của Long tiên sinh, "Xem ra ta phải nỗ lực nghĩ cách, bằng không nuôi không nổi ngươi."
Mục Loan Loan vốn định bò dậy, kết quả mới hơi dùng sức, bụng liền đau quặn lại, đau đến nỗi chân nàng mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống chăn.
Trên trán dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, Mục Loan Loan thở hốc vì kinh ngạc, giơ tay vén lên áo trong của mình, lọt vào trong tầm mắt của nàng là một tảng lớn xanh tím, thoạt nhìn là thương tổn ở bên trong.
Là do ngày hôm qua Ngao Khâm áp tới mức bị thương sao? Nàng còn tưởng rằng sẽ không lưu lại dấu vết gì.
Mục Loan Loan đau trong chốc lát, cố gắng đứng dậy, đầu tiên là tự bôi cho mình một ít thuốc mỡ chữa ngoại thương của Long tiên sinh, thuốc mỡ màu xanh lục lạnh lẽo vừa tiếp xúc với làn da liền chậm rãi dịu xuống, chỉ lát sau từ chỗ vết thương màu xanh tím truyền đến từng lớp cảm giác mát lạnh, sự đau đớn rõ ràng giảm đi rất nhiều.
Mục Loan Loan vô cùng hài lòng với tác dụng ngay tức khắc của loại thuốc mỡ này, nàng dù đã nghĩ không dám lấy nhiều, rốt cuộc thì thuốc mỡ cũng chỉ còn lại một chút.
Xử lý đơn giản miệng vết thương của chính mình, Mục Loan Loan lại vội vàng rửa mặt thay quần áo, đem một ít cháo còn dư lại tối hôm qua đun nóng lên, đút cho Long tiên sinh ăn, rồi lại thu dọn giường đệm một chút, kiểm tra cái đuôi của Long tiên sinh xong, thu dọn phòng, rửa chén, giặt quần áo, thật là một ngày bận rộn.
May mắn gần đây thời tiết còn khá tốt, nắng ban ngày cũng không quá gay gắt. Mục Loan Loan tìm được hai cây cột vừa cao lại vừa chắc chắn, làm thành một cái giá phơi đồ, đem quần áo đã giặt sạch phơi lên.
Sau khi hoàn tất hết thảy mọi việc, Mục Loan Loan mới nhớ tới trên mặt bàn vẫn còn lại một nửa trái Bách Trân Quả.
Tuy rằng đã được nàng chuyển vận vào một ít linh lực hệ Mộc, nhưng để qua một đêm, vẻ ngoài Bách Trân Quả vẫn có chút khô héo, không còn đầy đặn được như lúc mới đầu.
Mục Loan Loan vốn dĩ tưởng rằng một quả có thể chia ra để ăn ba ngày, như vậy có thể hấp thụ lâu hơn, nhưng xem ra cái trái cây này không thể để quá lâu. Nàng liền cầm trái cây đi đến bên cạnh Long tiên sinh, cắt mở vỏ bên ngoài, vắt lấy nước cốt đút cho Long tiên sinh.
Ây ây, nàng liền cảm thấy mặt người trước mặt này hình như có hơi đỏ, giấu bên dưới một vài hoa văn đen đỏ, nên không quá rõ ràng.
Nhìn kỹ hơn, thậm chí lỗ tai hình như có hơi hồng...
"Do nóng quá sao?" Mục Loan Loan phát giác giống như chính mình vừa học được kĩ thuật nuôi rồng mới, "Rồng không thích nóng sao?"
Nàng thấp giọng nói, khiến cho con rồng vừa mới hấp thu được một ít năng lượng, thật vất vả mới khôi phục được chút thần chí, lâm vào trầm mặc.
Kỳ thật rồng cũng không phải là không thích nóng.
Long tiên sinh yên lặng nói ở trong lòng, liền cảm thấy chăn bị người nào đó xốc lên, một bàn tay vừa ấm vừa lạnh nhẹ nhàng chạm vào nhấc cánh tay của hắn lên, nơi đó giống như đột nhiên bị người khác in lên một dấu vết nhỏ, rõ ràng không có độ ấm, lại khiến con rồng cảm thấy thật nóng.
Mục Loan Loan sờ sờ cánh tay của Long tiên sinh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn vẫn ổn định, nên không xốc toàn bộ chăn lên, mà giúp hắn lau khô miệng, nhìn trong tay chỉ còn dư lại phần da khô quắt của trái cây, vẫn là không nỡ ném, yên lặng xoay người gặm trái cây sạch sẽ.
Nàng cho rằng sẽ không có người biết đến một màn mất mặt như vậy, nhưng ngón tay của Long tiên sinh đặt ở trong chăn lại run rẩy, co rút giống như đau đớn.
Mục Loan Loan gặm vỏ trái cây, không rõ có phải đúng vậy hay vì trong lòng nghĩ có tác dụng, nàng liền cảm giác bản thân hấp thu được không ít linh lực, duỗi cái eo lười biếng. Bên ngoài căn phòng sắc trời vừa lúc có nắng lên, nghĩ tới gì đó, nàng nhịn không được nở nụ cười, "Ta sẽ mang ngươi ra ngoài phơi nắng."
"Lâu lắm rồi chưa phơi nắng, vảy có thể bị thiếu Canxi không?"
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng thần thức Long tiên sinh chạm vào cái hột bị gặm đến sạch sẽ, vẫn còn luyến tiếc đặt trên bàn, trong lòng lại đau xót, cảm xúc phức tạp.