Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật - Chương 17

Tác giả: Mộc Mộc Lương Thần

Chương 17: Đây là cảm giác hôn môi sao

Mục Loan Loan không tiếp tục do dự nữa, cẩn thận giẫm lên trên tấm nệm mềm mại, nhẹ xốc tấm chăn đặt ở ngoài mép giường, chầm chậm ngồi vào trong chăn.
Đèn bị nàng thổi tắt chỉ còn sót lại một ngọn duy nhất, ước chừng bên ngoài là rạng sáng khoảng hai, ba giờ, nhìn ra chỉ thấy một mảng tối đen như mực, toàn bộ căn phòng giờ chỉ còn lại có một tia sáng ௱ôЛƓ lung từ ánh đèn le lói.
Mục Loan Loan nằm xuống, khẽ duỗi eo và đôi chân mệt mỏi đã lâu, chạm vào chăn nệm mềm mại, làm nàng nhịn không được phát ra một tiếng than thở. Ban đầu chăn có hơi lạnh, dần nhiễm nhiệt độ thân thể, từng chút từng chút một ấm lên, giống như gò má nàng lúc này, cũng từng chút một đỏ lên.
Nàng tự nhủ với chính mình, không động chạm đến con rồng đang ngủ bên cạnh nàng, nhưng trong không gian an tĩnh, hơi thở mười phần yếu ớt của Long tiên sinh lại vô cùng rõ ràng, Mục Loan Loan nhịn không được quay đầu lại, mắt lặng lẽ liếc nhìn hắn.
Long tiên sinh vẫn không nhúc nhích nằm ở trong tấm chăn đỏ thẫm, vô cùng ngoan ngoãn, từ góc độ của nàng chỉ có thể thấy nửa bên gò má lạnh lẽo, cùng hàng mi trưởng thành có chút làm ngươi ta đố kỵ, vừa cong, vừa dày.
Mục Loan Loan yên lặng đưa ngón tay sờ sờ lông mi của mình, sau đó yên lặng quay đầu đi.
Đời này của nàng có lẽ chẳng bao giờ có được hàng mi dài và đẹp như vậy...
Mục Loan Loan vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, rốt cuộc, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng ngủ chung giường cùng một người khác phái, nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã khép đôi mắt chìm vào mộng đẹp, những suy nghĩ miên man trong lòng liền hết chỗ phát huy, bị sự mỏi mệt ấn bẹp trên giường.
Nàng ngủ rất say, mệt đến nỗi một ngón tay cũng không nâng lên được, an an ổn ổn, nằm ở trên giường.
Căn phòng nhất thời trở nên an tĩnh, trong không gian tĩnh lặng, bỗng có một tia sáng nhàn nhạt như sương mù, từ bên trong linh thạch hạ phẩm mà Mục Loan Loan đặt ở dưới gối Long tiên sinh tràn ra, sau đó giống như hơi nước, biến mất trong thân thể của bạo quân.
Nhưng rõ ràng linh lực trong linh thạch hạ phẩm kia quá ít, quá trình này ngắn ngủi đến đáng sợ, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, khối linh thạch hạ phẩm ban đầu hơi hơi trong suốt, liền vỡ vụn thành bột phấn.
Căn phòng lại lần nữa lâm vào màn yên tĩnh đáng sợ, kéo dài thật lâu.
Có lẽ là vào lúc trời sắp sáng, ngón tay của Long tiên sinh hơi hơi giật giật.
Cảm nhận được chăn nệm mền mại dưới thân, cái đuôi ban đầu đau đớn cùng ngứa ngáy cũng đã có người xử lý qua. Bạo quân có thể cảm giác trên miệng vết thương được đắp một tầng thuốc mỡ phẩm chất không quá cao, cảm giác dính nhớp trên mặt cũng đã biến mất, đại khái có lẽ là có người lau mặt cho hắn.
Đáy lòng có chút mềm mại, bởi vì trong cơ thể khô cạn lại bỗng nhiên có một tia linh lực như vậy, thật sự rất dễ chịu, vì vậy hắn mới có cơ hội dùng hết toàn lực, liên kết lại một mảnh nhỏ của Nguyên Hạch đã bị vỡ nát, xua tan một tia nguyền rủa, giảm bớt một ít đau đớn.
Thì ra...
Nàng thật sự không chê hắn sao?
Long tiên sinh không nói rõ được những gì hắn cảm thấy trong lòng, cái đuôi của hắn dơ bẩn như vậy, hắn cũng tự thấy xấu hổ, thế mà nàng lại không chê.
Trong tâm hắn động, một sợi thần thức chậm rãi tràn ra, chậm rãi rà quét hết thảy mọi thứ xung quanh.
Lần trước, là hắn quá hẹp hòi.
Thần thức của hắn đầu tiên chạm phải chăn nệm hỉ thêu uyên ương đỏ thẫm, Long tiên sinh giống như bị thứ gì đột nhiên làm phỏng, vội vàng thu hồi thần thức về, trái tim đã lâu chưa từng một lần dao động, bây giờ lại đang kịch liệt nhảy loạn lên.
Sao nàng, sao nàng có thể...
Thì ra, thứ mềm mại lót bên dưới thân thể hắn không chỉ đơn giản là một cái chăn, mà là nệm hỉ sao?
Nàng tiếp nhận hắn rồi sao, nghĩ muốn cùng hắn, hai người cùng nhau... sao?
Lỗ tai hắn nóng lên, lần đầu tiên thấy sự đau đớn của kinh mạch, so ra kém với trái tim đang đập thình thịch không ngừng nhảy lên. Long tiên sinh hơi ngập ngừng, chậm rãi, lại lần nữa rút ra một sợi thần thức, từ từ thấy cái nệm hỉ màu đỏ khiến hắn vô cùng xấu hổ, buồn bực, trong lòng lại vui mừng nhìn ra.
Đây vẫn là căn phòng quen thuộc của hắn, giường ngọc cũng là chiếc giường mà hắn vẫn thường xuyên ngủ, chỉ là, trên giường trải thêm hai cái nệm hỉ, cách hắn không xa, người nào đó đang nằm trong chăn, tư thế không có một chút phòng bị, co người ngủ ngon lành.
Máu của hắn chậm chạp lưu động, nếu như Mục Loan Loan tỉnh dậy, nếu như ấn ký nguyền rủa đen đỏ lẫn lộn không quá rõ ràng như vậy, nàng nhất định sẽ phát hiện, trên mặt và cổ của Long tiên sinh, còn cả hai lỗ tai, đều đã biến thành màu hồng phấn, thậm chí sắp chuyển sang màu đỏ thẫm.
Ở bên cạnh một con rồng tạp chủng bị mọi người cho là vừa tàn tật lại vừa đáng ghê tởm, ở bên cạnh một tên bạo quân bị mọi người cho rằng lãnh khốc tàn nhẫn lại Gi*t người vô số, nàng ngủ đến thật sự an tĩnh.
Long tiên sinh chậm rãi cố gắng di chuyển thần thức của mình, một sợi thần thức so với không khí còn muốn nhỏ hơn, chậm rãi từ cổ Mục Loan Loan, một đường lướt qua gò má của nàng, chóp mũi, lông mi, cái trán...
Nàng lớn lên không tính là đặc biệt xinh đẹp.
Lúc hắn còn ở thời kỳ đỉnh cao, gặp qua vô số mỹ nhân xinh đẹp, rồng bạo quân đều như cũ, tự mình khước từ những thị phi, hai lỗ tai hồng rõ ràng, thầm nghĩ.
Nàng hẳn không xem như là rất đẹp...
Nhưng sợi thần thức mỏng manh duy nhất Long tiên sinh có thể vận dụng kia, không biết có phải là do mất kiểm soát mà nó lại không chịu khống chế, chậm rãi lướt qua gò má Mục Loan Loan đang ngủ đến an ổn, cuối cùng dừng lại ở trên đôi môi có chút khô khốc của nàng, hơi run rẩy, giống như bị thổi quét, chiếc lông vũ từ từ rơi xuống, tiếp theo...
Liền giống như chưa từng xuất hiện, đột nhiên biến mất như không hề tồn tại.
Gương mặt nóng lên khiến Long tiên sinh có điểm hơi choáng váng, hắn một bên áp chế đau đớn trong cơ thể đang dần dần dâng lên, một bên tai hồng nhuận mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi.
Đây là cảm giác lúc hôn môi với phu nhân sao?
Quả nhiên không giống với lúc hôn người bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc