Vệ sinh sạch sẽ xong, Mục Loan Loan ngẫm nghĩ, lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm đặt bên gối Long tiên sinh. Dựa theo trí nhớ của nàng, những người có năng lực càng lớn, thì cả khi ngủ mơ cũng có thể hấp thu linh khí từ linh thạch trong lúc vô thức. Tuy nàng không biết hiện giờ Long tiên sinh có thể làm được như vậy hay không, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Mục Loan Loan lại lấy từ trong rương ra một viên Bách Trân Quả, dùng con dao nhỏ rạch một đường trên vỏ quả, nặn lấy nước cốt nhỏ vào đôi môi đang xanh tím của Long tiên sinh.
Nặn gần nửa quả, Mục Loan Loan dừng lại, nàng lục tìm ký ức của nguyên thân, từ trong đan điền rút ra một ít linh lực mỏng manh hệ mộc, rót vào nửa viên bách quả đã hơi khô héo kia, nhìn thấy vết cắt lúc nãy liền trở lại nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại bọn họ rất nghèo, nếu trước đây chỉ cần năm cái linh thạch hạ phẩm là có thể mua một viên Bách Trân Quả, bạo quân vốn khinh thường chẳng thèm nhìn tới, thì hiện tại đối với họ lại là không thể với tới.
Bách quả dù có hơi héo nhưng tản ra mùi hương vẫn còn nồng, Mục Loan Loan nuốt nước miếng, nhưng vẫn quyết định không ăn, Long tiên sinh bây giờ cần nó hơn nàng.
Trước khi lấy chồng, nguyên thân ở nhà tuy không tôn quý như Bạch Thủy Dao, nhưng Mục phủ cũng không đối xử tệ với nàng. Mục phụ tuy chỉ là cấp bốn, nhưng sức chiến đấu lại hơn hẳn chiến sĩ cấp năm, mỗi tháng cũng sẽ cho nàng hơn mười đồng vàng để tiêu xài, khổ nỗi lần nào cũng bị Bạch Thủy Dao tìm cách ςướק mất.
Mục Loan Loan xoa xoa cái đầu đau đớn của mình, lần này nguyên thân bị ép gả vào đây khi Mục gia gặp nạn, chính xác là một quân cờ vứt đi, ngoại trừ một ít quần áo chăn nệm, thì chẳng có gì cả, vậy nên, nàng hiện tại coi như giống trong truyền thuyết chăn đảng(*).
(*) Chăn đảng: chỉ những người con gái đã xuất giá, chăn là từ bên nhà gái đưa cho nữ nhi của mình.
Mục Loan Loan cười khổ một tiếng, vẫn là đi tới ngăn tủ ở trong một góc phòng, cầm ra hai bộ chăn nệm, đó là bộ giường cưới đỏ thẫm được thêu uyên ương.
Nguyên thân căn bản không có tâm tư và cũng không dám ngủ chung một chỗ với bạo quân, cho nên cũng chẳng nghĩ tới đi dọn dẹp lại giường.
Kỳ thật nếu có thể, Mục Loan Loan cũng chẳng muốn nghĩ nhiều về việc cùng ngủ một giường với Long tiên sinh. Trước kia tính khí của Long tiên sinh khá nóng nảy, nếu có người hầu cả gan vào tẩm cung của hắn lục lọi, kết cục cũng chỉ có một chữ: ૮ɦếƭ.
Cho nên thiên điện và đại điện chỉ có duy nhất một cái giường, ngay cả chăn nệm dùng cho mùa đông cũng không có thêm bộ nào khác.
Chỉ có phòng bếp nhỏ này may mắn tích trữ được một chút đồ ăn.
Bất quá cái giường ngọc lớn thế kia, ít cũng phải hơn ba mét, hai người ngủ chung chỉ cần chú ý khoảng cách một chút, hẳn là sẽ không thể có chuyện gì được?
Mục Loan Loan có chút may mắn, nệm có hai cái, chăn cũng là một cặp, như vậy không cần phải cùng chung chăn gối với bạo quân rồi.
Tuy nói hiện tại nàng là thê tử trên danh nghĩa của Long tiên sinh, Long tiên sinh lớn lên cũng không tính là xấu xí, nhìn lâu thậm chí còn cảm thấy hắn có một loại anh tuấn dụ hoặc chứa nét hoang dã, nhưng...
Thứ nhất, Long tiên sinh không phải con người, nghe nói rồng có hai cái gì gì đó, không chắc đó là sự thật đâu nha...
Khụ, vấn đề này tạm thời có điểm vượt mức quy định, tạm thời không đề cập tới.
Quan trọng nhất là ở trong tiểu thuyết, tuy rằng khi Long tiên sinh hôn mê bị Bạch Thủy Dao và Ngao Khâm liên tục cho đội nón xanh ngay trước mặt, nhưng hắn lại không hay biết gì cả, tỉnh lại thì chắc mắt bị mù nên khi vừa nhìn thấy Bạch Thủy Dao xuất hiện ở tẩm cung của mình liền nhất kiến chung tình mà yêu cô ta, rồi nói ra cái lời kịch kinh điển kia:
"Nàng là nữ nhân của mình ta!"
Mục Loan Loan nghĩ đến đây, nhịn không được len lén nhìn về khuôn mặt tái nhợt dị thường và hàng mi vừa dài vừa cong của con rồng nào đó, trái tim khẽ dao động mà đập mạnh lên, rồi ngay tức khắc bị nàng cưỡng chế áp xuống.
Liền nghĩ biểu hiện bây giờ của Long tiên sinh dù có khiến nàng mê muội như thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi sự thật sau khi tỉnh lại hắn sẽ nhanh chóng thay lòng đổi dạ. Nàng vẫn là không nên suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao Long tiên sinh hiện tại chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì, nàng thấy giờ nàng và hắn dù có ngủ chung một giường, sau này tỉnh lại hắn cũng sẽ không biết.
Mục Loan Loan một bên lo trải chăn mền một bên lại mãi suy nghĩ, nhưng chờ đến khi nàng trải chăn trên giường xong xuôi, nhìn tới hai chiếc chăn cưới đỏ thẫm đặt sát cạnh nhau kia, còn có con rồng nào đó bị nàng lăn qua lộn lại nãy giờ, hiện tại chỉ lộ ra một khuôn mặt tuấn tú ở ngoài chăn, nàng không kiềm chế được mà lập tức đỏ mặt tía tai.
Khi còn ở hiện đại, nàng là một cô nhi, từ nhỏ tới lớn, ăn mặc đều phải tự lo. Vất vả lắm mới dựa vào vài chính sách phúc lợi để bước chân tới đại học, vừa học vừa làm, chịu đựng đủ khó khăn để học hành. Sau khi tốt nghiệp lại nỗ lực kiếm tiền trả nợ, thú vui thường ngày chính là đọc tiểu thuyết, lớn lên tuy rằng không phải không có ai theo đuổi, nhưng nàng lại chưa từng quen ai.
Thật không nghĩ tới, cuộc đời lần đầu tiên ngủ trên giường cưới, lại là cùng với một con rồng, đã vậy còn là rồng thực vật...
Tâm tình Mục Loan Loan phức tạp lên đôi chút, nhưng nếu so sánh với sự mệt mỏi cực độ của cơ thể những ngày qua, một chút rối rắm này có tính là gì. Nếu theo như nguyên bản cốt truyện, nàng hẳn là đã ૮ɦếƭ, hiện tại còn có thể ở đây nghĩ ngợi lung tung, lại có giường để ngủ, xem như không tệ rồi.