Mục Loan Loan âu sầu, mang theo tâm lý hơi chờ mong mà mở cái rương đựng linh dược. Bên trong rương chỉ có một gốc cây Lão Tham chưa đủ năm với mười viên linh quả màu vàng bên ngoài có vẻ ủ rũ, héo úa. Dựa theo sự hiểu biết nông cạn trong ký ức của nguyên chủ về thực vật, loại trái cây này có tên là Bách Trân Quả, xét theo bề ngoài thì là nhị giai, dùng để bồi bổ thân thể, một quả có giá trị vào khoảng năm viên linh thạch hạ phẩm.
Bên cạnh đó còn có mấy cái bình sứ nhỏ, Mục Loan Loan mở ra ngửi thử, đây chính là thuốc chữa ngoài da, phẩm chất rất bình thường.
Ở trong rương còn lại một túi linh gạo, một bao hạt giống không biết tên, thế là hết.
Mục Loan Loan ảo não mà thở dài, nhìn sắc trời dần dần tối, nàng cũng chẳng chờ đợi gì vào cái người một lòng muốn chạy trốn là Bạch Thủy Dao sẽ trở về giúp nàng làm việc mà đem hai cái rương ở ngoài sân để vào trong phòng.
Long tiên sinh vẫn nằm nguyên trên giường y như lúc sáng nàng rời đi, tư thế không hề thay đổi, chỉ là gần một ngày không mở cửa, mùi trong phòng càng trở nên khó ngửi. Nhưng vừa nhìn thấy hắn ở đó, trong chớp mắt, Mục Loan Loan lại cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Dựa theo cốt truyện gốc, đêm nay nàng sẽ bị Ngao Khâm đâm ૮ɦếƭ. Nhưng hiện tại, tuy là nàng bị linh lực của Ngao Khâm đè ép một chút nhưng cũng chỉ gây nên một vài vết thương nhẹ, mấy vết thương này tính toán cẩn thận thì chỉ cần dùng tiền tiêu tháng và linh dược là chữa được rồi. Tính thế nào cũng thấy còn chút may mắn. (Vẫn tốt hơn việc bị Gi*t ૮ɦếƭ)
Ở trước gương mặt bị trải đầy hoa văn tà dị đen đỏ của Long tiên sinh, Mục Loan Loan từ từ giãn hai đầu lông mày ra, bắt đầu suy nghĩ. Trong trí nhớ của nguyên chủ, tẩm cung của bạo quân cũng không phải là nhỏ, ngoại trừ chính điện dùng để nghỉ ngơi, còn có thiên điện cùng với một cái sân nữa, phòng bếp và phòng tắm đều đầy đủ nhưng Long tiên sinh dường như chưa từng sử dụng.
Dựa theo ký ức, Mục Loan Loan tìm được phòng bếp nhỏ được xây dựng ở thiên điện. Có chút vui mừng vì phát hiện ra một túi gạo được phát cho hạ nhân ăn ở đó, nàng liền lấy một chút linh gạo đem ra nấu nửa nồi cháo.
Chờ đến khi nàng làm xong tất cả thì toàn thân mệt mỏi đến đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, trời đã phủ một màn tối đen nhưng Bạch Thủy Dao vẫn chưa có mặt ở tẩm cung. Không biết cô ta vẫn giữ nguyên kế hoạch hay đã từ bỏ việc chạy trốn. Tóm lại, dù Bạch Thủy Dao có ra sao thì nàng cũng không quan tâm vì cô ta nói thế nào cũng có quang hoàn của nữ chính(*) nên không thể ૮ɦếƭ được.
(*)Quang hoàn của nữ chính: nó kiểu như được buff khi chơi game ấy.
Cố gắng múc cháo ra bát, Mục Loan Loan tự mình uống trước một chén. Tuy rằng bên trong chỉ là linh gạo bị pha tạp nhưng khi uống vào nàng vẫn cảm thấy được dạ dày thoải mái hơn một chút, ấm áp dào dạt, sức lực cũng khôi phục lại được chút ít.
Nàng nghỉ ngơi một lát xong đi đốt đèn rồi dọn băng ghế ra, bưng một chén cháo ngồi xuống trước giường của bạo quân.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt hơi dọa người của Long tiên sinh dường như cũng mềm mại ôn nhu mấy phần.
Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, môi cứ thế mím chặt. Không biết có phải là nhờ chút cháo hồi sáng mà khuôn mặt hắn đã mất đi phần nào nét xanh tím trước đó. Mục Loan Loan nhẹ nhàng Ϧóþ cằm của hắn, từng muỗng từng muỗng bón hắn ăn chút cháo.
Chẳng rõ có phải ảo giác hay không mà nàng cảm thấy hình như tối nay Long tiên sinh nuốt nhanh hơn buổi sáng rất nhiều.
Dù là như vậy, vẫn có không ít cháo từ miệng của hắn chảy xuống theo cằm tạo thành những vết nước ái muội.
Theo bản năng, Mục Loan Loan vươn ngón tay ra, vuốt qua cằm của hắn, lau sạch đi vệt nước canh, lẩm bẩm: "May là ngươi đang ngủ, cái này coi như là quá khứ xấu hổ của ngươi đi."
Không chú ý đến hàng lông mi hơi nhẹ nhàng rung động của con rồng nào đó, Mục Loan Loan nói xong liền cảm thấy có chút hài hước lại có chút chua xót, hạ giọng xuống: "Nói mới nhớ, ta còn chưa biết tên của ngươi nữa... Hay là từ nay trở đi, ta gọi ngươi là Long tiên sinh nhé, chúng ta coi như là nương tựa lẫn nhau mà sống."
Hốc mắt nàng bắt đầu đo đỏ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Sau này nếu ngươi có tỉnh lại, mong hãy nhớ lại quãng thời gian ta đã từng đối xử tốt với ngươi mà..."
Mục Loan Loan nhận ra bản thân không biết nói gì nữa, cảm thấy mất mặt mà lau đi dòng nước mắt: "Thật là... Ta đang nói gì với một con rồng thực vật đây."
Cất giữ lại cảm xúc có chút bi quan của mình, là do trong phòng quá quạnh quẽ hay bởi vì quá cô đơn, nàng lại tiếp tục lên tiếng: "Long tiên sinh, đợi lát nữa, ta sẽ xử lý miệng vết thương của ngươi một chút, rồi bôi ít thuốc, tóm lại là sẽ rất đau đấy."
"Long tiên sinh, tiền của chúng ta rất ít, sau này chắc sẽ phải đói bụng..."
Giọng của nàng rất nhẹ nhắc đến tương lai của hai người, từng việc, từng việc như dung nham nóng cháy đang cuồn cuộn chảy xuôi theo màng tai, đánh trống reo hò mà tiến đến gần bụi gai lạnh trải dài bên trong nội tâm của hắn.