Bởi vì Hà Nguyệt Tâm bật đèn lên, Hà Thúy Chi lại ngủ rất nông, anh gần như là tỉnh lại ngay lập tức, sau khi mắt thích nghi được ánh sáng rồi thì anh liền nhìn thấy được Hà Nguyệt Tâm đang đứng ngây người ở đó.
Giọng anh mang chút khàn do mới ngủ dậy: "Tâm Tâm, chào buổi sáng."
Hà Nguyệt Tâm: ... ...
Sáng gì mà sáng, bây giờ mới chỉ có 2 giờ sáng thôi.
Cô vừa giận lại vừa mắc cười, giận mấy anh trai cùng nhau gạt cô, mắc cười đó là mấy người họ thế nhưng không về đã thôi mà còn trải grap ngủ thẳng trong phòng khách luôn.
Mấy anh trai đều là người được nuôi dưỡng rất tốt, có ngủ lăn lốc như vậy bao giờ đâu chứ. Mấy anh trai người nào người nấy đều cao trên 1m8 cả, ngủ trên cái ghế sofa chút xíu đó thì sao mà ngủ ngon được chứ.
Cơn giận của Hà Nguyệt Tâm đã tiêu tan được hơn nửa rồi: "Sao mấy anh lại không về nhà?"
Hà Thúy Chi quăng Hà Tinh Hoài đang treo trên người anh qua một bên: "Tâm Tâm không phải cũng chưa về nhà đó sao?"
"Em đã không ở nhà rồi thì bọn anh còn về làm gì nữa chứ?" Hà Lộ Từ bị tiếng nói chuyện làm tỉnh giấc, anh xoa xoa mắt nói.
Bọn họ là bởi vì Hà Nguyệt Tâm sống ở nhà nên mới về nhà ở, nếu như Hà Nguyệt Tâm không ở nhà thì bọn họ về nhà làm gì nữa chứ.
Đối với bọn họ mà nói, nơi có em gái mới gọi là nhà.
Hà Tinh Hoài bị động tác thô lỗ của Hà Thúy Chi làm tỉnh giấc, anh vừa nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm thì lập tức xông qua ngay: "Hu hu hu, mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà, em giận thì em đánh anh là được, đừng không về nhà mà, em dọa ૮ɦếƭ anh rồi."
Trước đây nếu Hà Nguyệt Tâm tức giận thì cùng lắm cũng chỉ nhốt mình trong phòng thôi, nhưng bây giờ thế nhưng lại còn chơi trò bỏ nhà ra đi nữa chứ.
Lúc biết Hà Nguyệt Tâm không về nhà thì anh xém chút bị dọa ૮ɦếƭ rồi, nên mới lập tức chạy qua đây ngay.
Hà Lộ Từ ngáp một cái rồi ngồi dậy, âm thanh vẫn còn mang chút giọng mũi: "Em nói em tại sao tính khí càng ngày càng lớn rồi vậy? Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên không về nhà chứ, cho dù không muốn về nhà thì cũng nên gọi điện thoại nói với bọn anh một tiếng chứ."
Hà Nguyệt Tâm yên lặng nghe anh trai mỗi người một câu, có chút ngũ vị tạp trần.
Như vậy thì làm thế nào mà cô giận nổi nữa chứ.
Nhưng cô vẫn không bỏ sỉ diện xuống được, cô khẽ bĩu môi, dậm chân lên grap giường của mấy trai rồi ngồi vào giữa.
Mấy anh trai đều theo bản năng và ngồi quanh cô ngay, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Tâm vẫn còn có chút ngọng ngịu thì biểu cảm trên mặt họ đều nhu hòa hơn rất nhiều.
Hà Nguyệt Tâm cúi đầu suy nghĩ một hồi: "Em cũng có lỗi, em quá dẹo rồi."
Hà Diễn Lạc nhướng mày: "Sao vậy?"
"Từ nhỏ em đã sống chung với Mẹ Hứa, đã sống cuộc sống tiết kiệm quen rồi, đã hình thành cách sống cố định rồi, cho dù có trở về nhà họ Hà thì cũng rất khó thay đổi. Em như vậy thật sự là không đúng, em có thể sống tiết kiệm, nhưng không thể dùng tiết kiệm để yêu cầu người khác cũng phải làm như vậy. Mấy anh tặng quà cho em là tâm ý, chọn quà có giá trị như thế nào là tự do của các anh, em không thể dùng tiêu chuẩn của mình mà ép buộc các anh."
Hà Nguyệt Tâm cúi đầu lầu bầu phản tĩnh lại chính mình.
Bốn anh trai quay mặt nhìn nhau, trong mắt của họ đều tràn đầy sự đau lòng.
Hà Thúy Chi thở dài: "Đừng nghĩ như vậy, em là em gái của anh, em đương nhiên có thể dùng bất kỳ tiêu chuẩn nào để yêu cầu bọn anh. Nếu như như vậy đều là lỗi của em thì người làm anh như anh đây cũng quá không xứng chất rồi."
Hà Tinh Hoài vội bổ sung thêm: "Ở trong mắt anh, lỗi mà Tâm Tâm phạm đều không gọi là lỗi lầm, gọi là đáng yêu."
Hà Nguyệt Tâm: "... ..."
"Dù sao thì cũng là lỗi của anh cả, Tâm Tâm muốn giận như thế nào cũng được, chỉ là đừng có mặc kệ anh mà." Hà Lộ Từ cứ nhấn mạnh rằng đừng có mặc kệ anh, bộ dạng em gái tức giận mặc kệ anh khiến anh cảm thấy rất hoang mang, anh thà rằng em gái cứ nổi giận mà đánh anh cũng được, anh chịu đựng được.
Hà Diễn Lạc nhíu mày: "Em không cần phản tĩnh đâu, lần này vốn là lỗi của bọn anh, phải là bọn anh phản tĩnh mới đúng."
Không có ai thương chỉ có thể không ngừng phản tĩnh bản thân để thích ứng với quy tắc của thế giới. Nhưng Hà Nguyệt Tâm không cần, anh cho rằng cô không cần phản tĩnh, bọn anh đều có vốn liếng để cưng chiều cô, để cô mãi mãi đúng, cho dù có giọng nói phản đối thì bọn họ cũng sẽ ép xuống giùm cô.
Bọn họ chính là muốn cưng chiều cô thành một đại tiểu thư yêu kiều, không ai dám ăn Hi*p cô nữa, chỉ có cô ăn Hi*p người khác thôi.
Hà Nguyệt Tâm nghe mấy anh trai mỗi người một câu an ủi cô thì cười ra tiếng ngay. Tại sao đến chỗ của cô thì mấy anh trai đều bắt đầu tiêu chuẩn kép rồi vậy?
Biểu cảm nghiêm túc của cô không duy trì nổi nữa rồi, cảm xúc đè nén hồi nãy của cô đều tan thành mây khói rồi.
Cô hạ quyết tâm nói: "Sau này em phải sửa đổi cái tật xấu đó mới được!"
Hà Lộ Từ: "Hả?"
Hà Nguyệt Tâm đứng lên, bốn anh trai đều vô thức ngước đầu lên nhìn cô, Hà Nguyệt Tâm lớn giọng nói: "Dù sao thì nhà chúng tôi cũng có tiền mà! Muốn xài thì xài thôi! Mấy anh muốn tặng gì thì tặng, mấy anh dám tặng thì em dám nhận!"
Hà Diễn Lạc cười ra tiếng, em gái anh có cần đáng yêu đến vậy không?
Mắt Hà Tinh Hoài sáng lên, vậy sau này anh tặng quà sẽ không cần phải nói dối nữa rồi, thật là tốt mà! Danh sách quà mà anh liệt kê ra để tặng cho Hà Nguyệt Tâm đều sắp dài chạm đất rồi, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội tặng cho em gái rồi.
Anh đứng bật dậy, ôm lấy Hà Nguyệt Tâm cọ tới cọ lui cứ như một con chó lớn vậy, cọ cọ mặt em gái: "Thật là quá tốt mà!"
Hà Nguyệt Tâm ngứa đến không được, đưa tay ra đẩy mặt anh ra, nhưng chưa đẩy ra được thì Hà Lộ Từ cũng vào chung vui, anh ôm ngang Hà Nguyệt Tâm lên, hưng phấn xoay mấy vòng, làm cho Hà Nguyệt Tâm hét không ngừng.
Mắt Hà Thúy Chi tràn đầy ý cười.
Hà Diễn Lạc nhớ ra chuyện gì đó, quay qua nói với Hà Lộ Từ: "Nói gì thì nói, tướng ngủ của mày cũng xấu thiệt chứ, tao bị mày làm tĩnh mấy lần rồi đó, xém chút nữa là bị mày siết ૮ɦếƭ rồi."
"Từ nhỏ tướng ngủ của em đã xấu rồi, anh không biết sao?"
"Tao tưởng rằng mấy năm nay mày đã sửa rồi, ai nghĩ tới nó lại càng nặng hơn nữa chứ?"
"Nói chứ tướng ngủ của em có thể xấu hơn anh ấy sao?" Hà Lộ Từ chỉ Hà Tinh Hoài nói.
Mặt Hà Tinh Hoài đỏ bừng lên, anh là idol đó.
Anh không phục nói: "Cái này đã là gì chứ, Hà Thúy Chi còn ngáy nữa kìa."
Cả đám người bao gồm cả Hà Nguyệt Tâm đều không dám tin quay lại nhìn Hà Thúy Chi. Không phải chứ, Hà Thúy Chi ngáy khi ngủ à? Đây hoàn toàn không hề giống hình tượng nghiêm túc đứng đắn của anh cả chút nào cả.
Hà Thúy Chi hít sâu một hơi, gân xanh nổi đầy trên trán: "... ...Nói bậy nói bạ."
Nói anh ngáy thì là anh ngáy sao, bản thân có nghe thấy đâu. Nói ra trước mặt mấy em trai em gái như vậy, anh không cần mặt mũi nữa à?
Nhưng Hà Tinh Hoài không hề quan tâm đến uy nghiêm của người làm anh cả của anh đây tí nào, càng nói càng hăng.
Mặt Hà Thúy Chi càng ngày càng đen, cầm liền cái gối bên cạnh quăng qua đó ngay.
Trong phòng nhất thời náo nhiệt đến không được.
Bốn anh trai ai cũng cao ráo cả, sức chiến đấu mạnh vô cùng, Hà Nguyệt Tâm lặng lẽ lùi qua một bên, cười hì hì nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng ấm áp không thôi.
Thật tốt, cả nhà bọn họ đoàn viên rồi.
Cô lôi điện thoại từ trong túi ra, lúc này cô mới phát hiện lúc cô ngủ có không ít người đã nhắn tin cho cô.
Triệu Nghệ: Nghe nói mấy thằng nhóc đó lại chọc mày giận rồi à?
Triệu Nghệ: Đừng giận, đâu cần thiết đâu, đập mỗi người một trận là xong chuyện thôi, đảm bảo bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay, sau này sẽ không dám nữa.
Phương Viên: Tâm Tâm, đừng giận nữa mà, giận nhiều sẽ xấu đi đấy. Mặc kệ bọn họ mấy ngày thì bọn họ tự nhiên sẽ biết lỗi của mình thôi. Đừng giận mà, phải vui vẻ mỗi ngày đấy. [Hôn gió] [Hôn gió]
Tôn Càn: Em gái, giận rồi à?
Tôn Càn: Đợi thứ hai anh đem đồ ăn ngon cho em ăn, vẫn là người anh trai là anh đây tốt nhất đúng không?
Hà Nguyệt Tâm chậm rãi lướt xuống xem, toàn là những lời an ủi, quan tâm cô cả, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Cô chỉ là nổi giận một chút mà thôi, sao lại làm ầm lên như vậy rồi, cứ như tất cả mọi người đều quay quanh cô vậy.
Trong lòng cô vô cùng cảm động, cô cẩn thận trả lời tin nhắn cho từng người một.
Cuối cùng là xem tin nhắn Mục Xuyên gửi qua cho cô.
Mục Xuyên: Tâm tình không tốt thì có thể tìm anh nói chuyện. Đừng buồn bực một mình, coi chừng buồn bực ra bệnh đấy.
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi rồi gõ một hàng chữ qua.
Hà Nguyệt Tâm: Cảm ơn anh~ em đã hết giận rồi, mọi chuyện đã được giải quyết rồi!
Bên Mục Xuyên gần như là trả lời lại ngay lập tức.
Mục Xuyên: Vậy thì tốt.
Mục Xuyên: Em làm sao quen biết người này vậy? [Hình ảnh]
Trong lòng Hà Nguyệt Tâm tràn đầy nghi hoặc, bây giờ đã là 2 giờ rưỡi sáng rồi, Mục Xuyên vẫn còn chưa ngủ ư?
Cô phóng to hình ảnh lên xem, là hình của Tề Nhã Thu.
Hà Nguyệt Tâm: Gặp qua mấy lần.
Mục Xuyên: Là bạn ư?
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi, cô và Tề Nhã Thu không tính là bạn, đúng không nhỉ.
Hà Nguyệt Tâm: Không phải, chỉ là nói chuyện mấy câu thôi.
Mục Xuyên: Được.
Mục Xuyên đặt điện thoại xuống, nếu như Tề Nhã Thu không có gì quan trọng với Hà Nguyệt Tâm vậy thì anh yên tâm rồi.
Anh đưa nhẹ tay lên, Bồi Nghị đứng bên cạnh lập tức bước lên trước: "Như vậy xem ra, lời của nhân viên phục vụ đó nói chắc là thật rồi, cô ta nghe thấy Nguyệt Tâm tiểu thư và Tề tiểu thư nói chuyện với nhau, xem ra nguyên nhân tức giận của Nguyệt Tâm tiểu thư là do Tề tiểu thư gây ra rồi."
Mục Xuyên lạnh nhạt nói: "Nhà họ Tề chắc là ở trong giới này lâu quá rồi, nên bắt đầu thấy chán rồi."
Bồi Nghị cung kính gật đầu, cậu nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Mục Xuyên mà cảm thấy lạnh run cả người. Ý của Mục Xuyên là muốn nhà họ Tề biến mất khỏi giới hào môn. Với thủ đoạn của Mục Xuyên mà nói thì đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hôm qua khi nghe nói sắc mặt cua4 Hà Nguyệt Tâm khi nói chuyện với mấy anh trai trước cổng có chút không được tốt nên Mục Xuyên mới phải Bồi Nghị đi điều tra thu xem, nên mới phát hiện ra lý do mà Hà Nguyệt Tâm tức giận.
Bởi vì Tề Nhã Thu nói này nói nọ trước mặt Hà Nguyệt Tâm nên mới khiến Hà Nguyệt Tâm không vui.
Cậu thầm thổ tào trong lòng, khiến Hà Nguyệt Tâm không vui chính là động nghĩa với việc khiến Mục Xuyên không vui rồi còn gì nữa, như thế này thì Tề Nhã Thu còn có thể sống tốt được nữa hay sao?
Sau khi làm lành với mấy anh trai xong, ngày thứ hai Hà Nguyệt Tâm liền trở về nhà, quay lại cuộc sống như thường.
Trong sân trượt ván, Triệu Nghệ, Phương Viên vả cả Hà Nguyệt Tâm đều đang chơi vui đến nơi quên hết trời trăng mây đất.
Hà Nguyệt Tâm dừng ván trượt dưới chân lại, lau đi mồ hôi trên trán.
Triệu Nghệ và Phương Viên thì đang ngồi trò chuyện bên cạnh sân trượt ván.
Hà Nguyệt Tâm thấy vậy thì lướt qua chỗ hai người họ: "Hai bà đang nói gì vậy?"
Triệu Nghệ và Phương Viên nhìn nhau một cái, hai người đều có chút chần chừ, cuối cùng vẫn là Triệu Nghệ mở miệng trước: "Tâm Tâm, mày có cảm thấy, Mục Xuyên đối với mày... ...có chút quá tốt không?"
Hà Nguyệt Tâm có chút không hiểu: "Có sao?"
Phương Viên: "Lúc trước tôi cũng cảm thấy không có, nhưng tôi lại nghe Bồi Nghị nói sân trượt ván này là của Mục Xuyên, tôi có một người bạn cấp 2 sống ở gần đây, nó nói là sân trượt này khoảng thời gian gần đây mới bắt đầu thi công thôi, vừa mới xây xong đã mượn cho tụi mình chơi rồi, cái này cũng quá trùng hợp rồi đi."
Biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Tâm có chút ngưng trọng: "Mới xây xong gần đây thôi?"
"Đúng vậy! Thật 100%, tôi nói, " Phương Viên do dự, "Có khi nào Mục Xuyên xây chỗ này lên chỉ vì muốn cho bà chơi không?"
Triệu Nghệ cũng nhìn không được nói: "Mục Xuyên có phải là... ...thích mày không?"
Trước đây bọn cô cũng đã loáng thoáng có cảm giác này rồi, nhưng cũng không chắc chắn lắm, sau này biết chuyện sân trượt ván xong thì mới chắc mẩm chuyện này.
Mục Xuyên 100% là thích Hà Nguyệt Tâm rồi, nhưng nhìn bộ dạng của Hà Nguyệt Tâm thì chắc là vẫn chưa biết gì rồi.
Hà Nguyệt Tâm có chút ngây ngẩn cả người, thì ra sân trượt này mới chỉ xây xong không lâu thôi sao? Còn là Mục Xuyên xây riêng cho cô nữa ư?
Điều này... ...làm sao có thể chứ?
Vừa muốn phủ định thì trong đầu cô chợt hiện lên ánh mắt Mục Xuyên nhìn cô trong buổi lễ thời trang, ánh mắt tràn đầy cảm xúc nói không rõ thành lời... ...
Mục Xuyên đột nhiên tặng cô viên kim cương hồng tím, nói là muốn kết bạn với cô, bị anh tư đánh vô cớ cũng không tức giận, trăm phương ngàn kế muốn có nhận lấy viên kim cương hồng tím, vậy giờ còn thêm sân trượt ván này nữa.
Có cảm thấy rất hoảng loạn, nhất thời tâm tư có chút rối loạn.
Đến nỗi lướt ván mà tâm tư cô vẫn còn có chút lơ đễnh, câu hỏi Mục Xuyên rốt cuộc có thích cô không cứ bay vòng vòng trong đầu cô.
Càng suy nghĩ kỹ thù càng lòi ra thêm nhiều chi tiết nhỏ nhặt, và cũng càng khiến cô xác định, Mục Xuyên đối xử với cô đích thực rất khác với những người khác.
Cô lật lại lịch sử cuộc trò chuyện giữa cô và Mục Xuyên ra xem, anh mỗi ngày sét đánh không ngưng gửi cho cô link chia sẻ những tips về chăm sóc sức khoẻ, nhìn như môt loại kiên trì nào đó vậy.
Cô ngừng chân lại, quay đầu nói với Triệu Nghệ và Phương Viên: "Sau này chúng ta đừng đến đây nữa, vẫn là về quảng trường nhỏ thì tốt hơn."
Cô mở WeChat của Mục Xuyên ra, tắt thông báo tin nhắn của anh đi.
Tuy rằng chưa thể chắc chắn 100%, nhưng vẫn là nên giữ khoảng cách với Mục Xuyên thì tốt hơn.
Triệu Nghệ và Phương Viên quay mặt nhìn nhau, xong rồi, bọn cô cứ tưởng nói cho Hà Nguyệt Tâm biết thì có thể thuận nước đẩy thuyền một phen, ai biết được Hà Nguyệt Tâm lại không tiến mà lui chứ.
Hai đầu lông mày của Hà Nguyệt Tâm nãy giờ vẫn cứ nhíu chặt lại với nhau không có dấu hiệu giãn ra tí nào, bây giờ cô mới chỉ có 17 tuổi thôi, cô vẫn còn muốn học hành. Lại nói nếu như Mục Xuyên thật sự thích cô, nếu cô đã không tính chấp nhận rồi thì không thể nhận không sự ân cần của anh được.
Lúc chuẩn bị về nhà, Phương Viên và Triệu Nghệ đi vêd trước rồi, Lưu Vĩnh vì đường kẹt xe nên vẫn chưa tới.
Hà Nguyệt Tâm dọn dẹp tàn cuộc mà bọn họ để lại trong sân trượt, cố gắng khôi phục lại nguyên trạng để còn trả lại cho Mục Xuyên.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động.
Hà Nguyệt Tâm ngước đầu lên xem, áo sơ mi trên người Mục Xuyên sộc sệt, mặt anh cũng có chút trắng bệch, anh chậm rãi bước về phía cô.
Giọng anh tràn đầy sự mệt mỏi: "Anh có gửi tin nhắn cho em."
Hà Nguyệt Tâm dừng động tác đang làm lại, đột nhiên có chút chột dạ, cô né tránh ánh mắt của anh: "Điện thoại em tắt tiếng rồi nên không nghe thấy."