Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi - Chương 71

Tác giả: Phong Nguyệt Tác Bút

Bàn tay cầm hộp quà của Hà Nguyệt Tâm có chút run, Mục Xuyên chỉ mới vừa quen biết cô không bao lâu thôi, tại sao lại tặng quà đắc tiền như vậy cho cô chứ?
Cho dù có coi cô là bạn bè đi chăng nữa thì cũng không cần phải khoa trương đến vậy chứ.
Cô nhét lại cái hộp vào trong tay Mục Xuyên như đang vứt củ khoai lang phỏng tay vậy: "Cái này quá quý trọng rồi, em không thể nhận được."
Lấy người tay ngắn, ăn người miệng mềm. Cô không có lý do gì để nhận món quà quý trọng như vậy của anh cả.
Mục Xuyên không ngờ tới việc Hà Nguyệt Tâm lại có phản ứng như vậy, anh ngây người một hồi, sau đó thì ý cười nổi lên dưới đáy mắt: "Cho dù là quà anh tặng cho bạn bè cũng không thể nhận được sao?"
Hà Nguyệt Tâm trịnh trọng gật đầu. Nếu như không phải là món quà quý trọng đến vậy thì có lẽ cô còn có thể sẽ nhận.
Cô ngước mắt nghiêm túc nhìn anh: "Cho dù anh không tặng em mấy thứ này, em cũng vẫn sẽ coi anh là bạn bè."
Bên ngoài đồn rằng Mục Xuyên tàn khốc vô tình, mọi người đều thèm muốn ngưỡng mộ quyền lực và địa vị của anh, nhưng lại không mấy ai dám đến gần anh, có lẽ là bởi vì Mục Xuyên không có bạn bè gì cả, nên mới đối xử với cô tốt như vậy.
Nhưng bạn bè cũng đâu phải kết giao như vậy đâu chứ, phải dùng tấm lòng kìa. Tấm lòng của Mục Xuyên cô đã nhận được rồi, như vậy là đủ rồi.
Ngữ khí của Hà Nguyệt Tâm rất kiên quyết, trong mắt còn lộ ra chút đồng tình, trên mặt tràn đầy vẻ kiên quyết "Cô nhất định sẽ đối xử thật lòng với người bạn là anh".
Mục Xuyên không hề động đậy nhìn đứng yên nhìn chằm chằm vào cô, sau đó thì yết hầu chậm rãi lay động một cái.
Cô tại sao lại có thể......đáng yêu như vậy chứ.
Giọng anh cũng không tự chủ được mà trầm thấp hơn rất nhiều: "Được."
Bắt đầu từ bạn bè, cũng không sai.
Anh nhớ ra cái gì đó, mở miệng hỏi: "Chắc là em cũng nghe được một số lời đồn không tốt về anh rồi, bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, vậy thì những lời đồn nhảm đó, anh sẽ giải thích cho em nghe."
Trước giờ anh không bao giờ để tâm tới những lời đồn đó, người khác sợ anh thì với anh mà nói thì đó là chuyện tốt.
Tuy rằng bây giờ Hà Nguyệt Tâm đồng ý qua lại với anh chứng minh là cô không tin những lời đồn đó, nhưng anh vẫn có chút lo lắng, sợ ngày nào đó cô sẽ vì những điều đó mà không để ý tới anh nữa thì sao đây.
Hà Nguyệt Tâm ngược lại thì không có nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nhận lời: "Ừm."
- --
Trong phòng sách, Lý Nham đứng trước bàn làm việc của Hà Thúy Chi, đưa tài liệu vừa mới tra được cho Hà Thúy Chi.
Sau khi Hà Thúy Chi xem xong thì nhướng nhẹ mày, càng xem thì sắc mặt càng kinh ngạc và quỷ dị hơn nhiều.
Lý Nham nói: "Cha của Mục Xuyên bị trúng gió ngoài ý muốn, cho nên mới bị đưa vào trong bệnh viện, chứ không phải như lời đồn bên ngoài là bị Mục Xuyên chọc tức đến nổi trúng gió mà vào viện. Vụ án lừa gạt mang tính thương nghiệp đó thực tế ra là Mục Hoài đào bẫy cho Mục Xuyên nhảy vào, nhưng không nghĩ tới lại bị Mục Xuyên chơi lại nên mới bị cuốn vào trong, mẹ của Mục Hoài bị nghi có hối lộ, bị Mục Xuyên phanh phui ra cho nên mới bị bắt bỏ tù. Hai đứa con còn lại của nhà họ Mục tình trạng cũng tương tự như vậy, đều là muốn xuống tay với Mục Xuyên nhưng cuối cùng bị Mục Xuyên phát hiện sau đó mới tiến hành phản kích lại. Ngoài ra, chúng tôi còn tra ra......"
Hà Thúy Chi nhíu mày nhìn ông: "Tra ra cái gì?"
"Tra ra được bệnh trạng thần kinh của mẹ Mục Xuyên là bị người ta bỏ thuốc mà ra, người bỏ thuốc là mẹ của Mục Hoài. Hơn nữa chuyện này ba Mục Xuyên cũng biết rõ."
Hà Thúy Chi nghe xong liền hiểu ngay: "Cho nên lúc sau mới có chuyện Mục Xuyên hạ lệnh bệnh viện dưỡng lão ngược đãi ba mình."
Lý Nham cung kính nói: "Đúng vậy."
Hà Thúy Chi bày văn kiên lên trên bàn, thần sắc trên mặt không hề dịu đi chút nào cả.
Tra ra được những tin đồn xấu về Mục Xuyên toàn là kết quả của sự phản kích lại, chỉ là người đời chỉ biết được nửa phần sau cho nên mới cho rằng Mục Xuyên là người hung tàn vô tình, ngay cả người thân của mình cũng không bỏ qua. Bản thân Mục Xuyên rõ ràng cũng không để tâm đến những lời đồn đó, thậm chí còn không có ra mặt thanh minh lần nào cả.
Anh tự hỏi lòng mình, nếu như đổi thành anh thì anh cũng không cách nào tha cho những người đó, tất cả những chuyện mà Mục Xuyên làm, bất quá cũng chỉ vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Điều này đối với anh mà nói cũng tính là tin tốt, ít ra thì nhân phẩm của Mục Xuyên cũng không có xấu xa như trong lời đồn.
Nhưng nhà họ Mục cũng quá loạn rồi......
"Tại sao tư liệu này lại tỉ mĩ đến vậy?"1
Lý Nham nói: "......Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng tôi đã từng xác nhận lại rồi, đích thực là không có khả năng làm giả."
Hà Thúy Chi trầm ngâm nửa buổi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân lên lầu, Hà Thúy Chi mở cửa phòng sách ra, ở chỗ lầu thang không xa, bước chân bước lên lầu của Hà Nguyệt Tâm khựng lại.
Hà Nguyệt Tâm thấy Hà Thúy Chi đột nhiên mở cửa ra thì giật hết cả mình: "Anh, anh đang làm việc à?"
Hà Thúy Chi nhìn Lý Nham một cái, Lý Nham liền lui xuống ngay.
Đợi Lý Nham đi rồi, Hà Thúy Chi mới nói với Hà Nguyệt Tâm: "Qua đây."
Hà Nguyệt Tâm có chút không hiểu gì cả, nhưng nghĩ tới chuyện cô và Mục Xuyên ra ngoài ăn cơm, có nhắn với anh cả rồi, anh cả đây là muốn hỏi cung cô sao?
Đợi Hà Nguyệt Tâm ngoan ngoãn vào trong phòng sách ngồi xuống thì Hà Thúy Chi rót một ly cafe cho Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm thận trọng liếc nhìn bóng lưng của Hà Thúy Chi, sao cô cảm thấy tâm trạng của anh cả bây giờ không được tốt lắm nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện cô và Mục Xuyên ra ngoài ăn cơm sao?
Hà Thúy Chi mím chặt môi, tại sao tư liệu lại tỉ mỉ đến như vậy, tỉ mỉ đến nổi từng hành động một của mỗi người trong nhà họ Mục, thậm chí ngay cả những cuộc nói chuyện mang tính quan trọng cũng có hết cả, còn có thể là nguyên do gì nữa chứ, Mục Xuyên biết anh muốn tra nó nên đã dâng hết tư liệu lên thôi.
Mục Xuyên gian manh như vậy, không giống người chỉ mới 20 tuổi chút nào cả, nếu như để Mục Xuyên theo đuổi được em gái thì em gái chỉ như con cá trên thớt bị nó ăn tươi nuốt sống thôi.
Sau khi đưa cafe cho Hà Nguyệt Tâm xong Hà Thúy Chi trầm mặc giây lát mới lên tiếng: "Ra ngoài ăn cơm với Mục Xuyên rồi à?"
Hà Nguyệt Tâm ngoan ngoãn ừm một tiếng: "Lần trước anh ấy tặng em thư mời cho nên em mới mời anh ấy ăn cơm, coi như là đáp lễ."
Hà Thúy Chi hừ lạnh trong lòng một tiếng, còn để em gái anh mời nó ăn cơm nữa chứ, mặt không cần nữa rồi à?
Anh hỏi dò thử: "Hai người chỉ ăn cơm thôi à? Còn có làm chuyện gì khác nữa không?"
Nếu như có thể thì ngay cả những lời hai người nói với nhau anh cũng muốn hỏi hết nữa.
Nhưng anh phải nhịn, không được hỏi lộ liễu như vậy, em gái vẫn còn đang học Cấp 3, tuổi này rất cần sự tự do, nếu như anh hỏi dữ quá thì nói không chừng em gái sẽ chê anh phiền. Vì làm gì có đứa trẻ nào thích bị phụ huynh nắm bắt được hành tung của mình rõ ràng như vậy chứ.
Giọng điệu của Hà Thúy Chi mang chút thấp thỏm và cẩn trọng.
Hà Nguyệt Tâm nhớ đến chuyện trước đây anh cả nhắc nhở cô không được đến gần Mục Xuyên, cũng biết rằng anh cả đang lo lắng cho cô, cô vội nói: "Chỉ là ăn bữa cơm thôi, sau đó mặc dù Mục Xuyên muốn tặng quà cho em, nhưng em không có nhận."
Nghe Mục Xuyên tặng quà cho em gái, trán Hà Thúy Chi liền nổi gân xanh, chắc chắn là viên kim cương hồng tím đó, sau lại nghe Hà Nguyệt Tâm nói không có nhận thì mới thở phào một hơi, biểu cảm trên mặt cũng dãn ra ít nhiều.
Em gái không nhận, có nghĩa là em gái không thích nó.
Trong mắt Hà Thúy Chi dấy lên màu sắc không tên: "Con người Mục Xuyên thủ đoạn rất tàn bạo, tâm cơ lại thâm trầm. Tâm Tâm, nếu như có thể thì hãy cách nó xa ra."
Tuy nói anh biết Mục Xuyên thủ đoạn tàn bạo là có cái lý của nó, nhưng anh vẫn thấy rất không thoải mái, nhưng nó không xứng với Hà Nguyệt Tâm, ở trong mắt anh, không có ai xứng với Hà Nguyệt Tâm cả.
Hà Nguyệt Tâm bưng ly cafe lên uống một ngụm, cười nói: "Anh cả, mấy thứ đó chỉ là lời đồn thôi mà, anh cũng tin sao?"
Ngón tay Hà Thúy Chi khựng lại, Hà Nguyệt Tâm biết rồi ư?
"Em đã biết gì rồi?"
"Mấy chuyện của nhà họ Mục đó."
Hà Thúy Chi: "......"
"Mục Xuyên đã nói hết với em rồi, bên người anh ấy toàn sói đói cả, nếu như anh ấy không có chút thủ đoạn nào để bảo vệ bản thân thì bây giờ người rơi vào thảm cảnh đó chính là anh ấy rồi!"
Sau khi Hà Nguyệt Tâm biết những chuyện mà nhà họ Mục làm với mẹ con Mục Xuyên xong thì cô cũng có chút thù lây.
Quả nhiên là lời đồn không đáng tin mà.
Cô thấy bất bình thay Mục Xuyên, ở trong mắt cô, Mục Xuyên là bạn cô. Cho dù là Triệu Nghệ và Phương Viên thì cô cũng sẽ là thái độ này thôi.
Hà Thúy Chi nhất thời không biết nên nói gì mới tốt. Anh muốn mượn những lời đồn đó để em gái tránh xa Mục Xuyên, nhưng ai biết được Mục Xuyên sớm đã khai báo hết với Hà Nguyệt Tâm rồi chứ?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hà Nguyệt Tâm thì còn rất đồng cảm với Mục Xuyên nữa.
Hà Thúy Chi: "......" trà trong tay anh đột nhiên không còn vị gì nữa rồi.
Anh muốn ỷ thân phận anh cả ra lệnh cho Hà Nguyệt Tâm không được qua lại với Mục Xuyên, nhưng như vậy thì Hà Nguyệt Tâm sợ sẽ ghét người anh cả chuyên quyền độc đoán này mất.
Hà Thúy Chi nắm chặt ly trà trong tay, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Làm sao mới có thể khiến cho em gái mình không bị heo húc mất đây?5
Hà Nguyệt Tâm quay trở về phòng mình, lôi điện thoại ra, phát hiện anh hai và anh ba đều đã nhận được quà rồi.
Nửa tiếng trước Hà Tinh Hoài có gửi cho cô tấm ảnh, trong ảnh chính là cái trâm cài áo mà cô mua được trong buổi bán đấu giá từ thiện.
Hà Tinh Hoài: [Hình ảnh]
Hà Tinh Hoài: Đây là?
Hà Tinh Hoài: Tặng cho anh ư?
Thấy cô không có trả lời, Hà Tinh Hoài lại nhắn thêm mấy tin nữa, đều là hỏi cô đã về nhà hay chưa.
Hà Nguyệt Tâm mím môi cười, mở bàn phím điện thoại lên bắt đầu trả lời tin nhắn.
Hà Nguyệt Tâm: Quà tặng anh hai đấy.
Hà Nguyệt Tâm: Anh có thích không?
Hà Tinh Hoài đang ngồi trước gương trang điểm, thợ trang điểm đang trang điểm cho anh, thợ trang điểm đột nhiên nhịn hết nổi mà nhíu mày nói: "Anh trai à, khống chế biểu cảm trên mặt anh chút đi, anh như vậy rất khó lên make up."
Cái này làm sao mà khống chế nổi chứ. Em gái tặng quà cho anh đấy!
Hà Tinh Hoài bắt chéo hai chân, cười híp mắt gõ chữ.
Hà Tinh Hoài: Tại sao đột nhiên lại tặng quà cho anh vậy?
Hà Tinh Hoài: [Đỏ mặt] [Đỏ mặt]
Hà Nguyệt Tâm nhìn icon đỏ mặt đó, trong đầu chạy qua một dọc dấu 3 chấm.
Nếu như fan của anh hai biết được bộ dạng này của anh hai thì chắc là sẽ thoát fan hơn phân nửa quá.
Hà Nguyệt Tâm: Để cảm ơn anh hai đã viết nhạc cho em. Anh hai đối tốt với em, em biết.
Thần sắc cười híp mắt trên mặt Hà Tinh Hoài đột nhiên tắt hẳn, cọ trang điểm trên tay thợ trang điểm khựng lại: "Anh?"
Đây là muốn khóc sao?
Trong lòng Hà Tinh Hoài tràn đầy ấm áp, anh cảm động đến không được, *OS trong lòng toàn là huhuhu.
(*OS trong lòng: độc thoại nội tâm)
Em gái anh cũng quá tốt rồi đi, đúng là em gái tốt nhất trên đời mà. Anh còn có thể viết thêm nữa, anh còn có thể viết thêm 100 bài cho em gái nữa.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, biểu cảm cảm động khóc lóc trên mặt Hà Tinh Hoài tắt ngay, sắc mặt trầm trọng hơn hẳn.
Thợ trang điểm không còn sức để thổ tào nữa, vị huynh đài này, biểu cảm của anh còn có thể phong phú hơn nữa không? Vẻ cao quý lạnh lùng trước mặt fan của anh đều là gạt người hết sao?
Hà Tinh Hoài: Em chỉ tặng mình anh thôi sao, hay là những người khác cũng có nữa?
Ngón tay Hà Nguyệt Tâm dừng lại, ờ......anh hai hỏi đúng chỗ rồi.
Hà Nguyệt Tâm vội gõ chữ.
Hà Nguyệt Tâm: Chỉ có mình anh hai có thôi. Bởi vì anh đã viết nhạc cho em mà.
Cô đang suy nghĩ, nếu lỡ như anh hai đắc ý quá mà khoe khoang trước mặt mấy anh trai còn lại vậy thì chuyện cô tặng quà thay cho anh cả và anh tư sẽ bị lộ ra thì sao đây? Cô cũng đâu chỉ tặng mình anh hai thôi không đâu, mỗi anh trai cô đều tặng cả.
Cô vội bổ sung thêm.
Hà Nguyệt Tâm: Cho nên anh hai phải giữ bí mật đấy, không được nói với mấy anh trai khác đâu đấy, nếu không bọn họ sẽ tức giận cho mà xem.
Hà Nguyệt Tâm: [Ủy khuất] [Ủy khuất]
Hà Tinh Hoài:!!!
Hà Tinh Hoài gần như muốn nhảy dựng hẳn lên, chỉ tặng cho mình anh thôi, đây là khái niệm gì chứ, chứng minh trong tất cả các anh trai thì người anh mà em gái thích nhất chính là anh.
Trong lòng em gái anh là người đặc biệt nhất,
Lần nghỉ Quốc khánh ra ngoài chơi, em gái nhớ rõ sở thích của Hà Diễn Lạc, nhưng lại không nhớ của anh, anh đã thất vọng và buồn rất lâu.
Bây giờ em gái tặng quà riêng cho anh, đã đến lúc anh thắng trở lại rồi.
Thở trang điểm cầm cọ trang điểm đứng hẳn luôn qua một bên, Hà Tinh Hoài đột nhiên bật dậy khiến cho cô giật nảy mình, nếu như Hà Tinh Hoài còn không thu liễm lại nữa thì cô hoàn toàn không ngại tìm mấy người lại đè anh xuống ghế đâu.
Hà Tinh Hoài ngồi xuống ghế, vẻ mặt càng thêm đắc ý hơn.
Anh lại đè nén xuống xúc động muốn khoe khoang trên WeChat xuống, em gái đã kêu anh phải giữ bí mật rồi, lỡ như những người khác biết được thì chắc chắn sẽ tức giận cho mà xem.
Vậy......cứ để bọn họ tức cho đã đi, càng tức càng tốt, nghĩ tới đây thôi thì anh đã cả cảm thấy khắp người thoải mái rồi đấy.
Nhưng nếu như đã hứa với em gái rồi thì anh không thể nào nuốt lời được.
Mấy người còn lại anh có thể không nói, nhưng lần trước Hà Diễn Lạc đắc ý như vậy, anh nghĩ tới là lại ngứa răng ngay.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là không đè nén nổi cái tâm khoe khoang của mình, anh mở WeChat ra, đặt cái trâm cài áo lại vào trong hộp, rồi giơ hộp lên đặt kế bên mặt mình chụp vài tấm, thêm filter vào, rồi lại suy nghĩ caption cả ngày trời.
Sau đó chọn chỉ cho một mình Hà Diễn Lạc thấy, rồi bấm nút đăng.
Anh tự thôi miên mình, anh không có khoe khoang trước mặt người khác, chỉ khoe trước mặt Hà Diễn Lạc mà thôi, em gái nhất định sẽ tha thứ cho anh.
- --
Tổng bộ chiến đội SK.
Bây giờ đang là giữa trưa, thiếu niên nghiện mạng Hà Diễn Lạc vừa mới thức dậy không lâu, lễ tân mới nói có hàng của anh tới, anh còn thấy có chút lạ, ai gửi đồ cho anh vậy?
Đợi nhận được tin nhắn của em gái thì mới biết được em gái mua quà tặng anh, mở ra xem thì là một cái nút áo.
Khóe miệng Hà Diễn Lạc nhếch lên nụ cười đùa cợt, tay chà sát cái nút áo hồi lâu, cái nút áo này vừa nhìn thì biết là giá trị không rẻ rồi.
Em gái lại đến tiếp tế anh trai rồi ư? Còn là dùng phương pháp này nữa ư?
Iger bởi vì nhiều chuyện nên đã đi qua đây, giả bộ đi ngang qua bên cạnh Hà Diễn Lạc, cố tình kinh ngạc Ả lên một tiếng: "Lão đại, bạn gái anh tặng à? Lão đại anh có bạn gái hồi nào vậy?"
Giọng nói của cậu có chút lớn, gần như tất cả đội viên trong chiến đội đều ngước mặt từ màn hình máy tính lên, sau đó vây qua đây ngay.
"Lão đại có bạn gái rồi sao?"
"Thật hay giả vậy?"
Hà Diễn Lạc ngước mắt lên, lười biếng quét mắt nhìn bọn họ một cái: "Cút."
Các đồng đội lập tức hô: "Ô kê." Sau đó giải tán ngay.
Tầm mắt anh lại đặt lên trên cái nút áo đó, nhíu mày trầm tư, anh hình như không có bộ đồ trang trọng nào hợp với nó cả.
Suy nghĩ một hồi, anh quay trở về ký túc xá, lục tung hết đồ trong tủ quần áo ra thì mới tìm được một cái áo somi trắng, anh gắn cái nút áo vào chỗ tay áo.
Sau đó đứng trước gương nửa ngày trời mới cảm thấy có chút hài lòng. Lại cảm thấy hơi trang trọng quá, nên chỉ có thể khoác thêm một cái áo khoác mỏng rồi mới bước ra khỏi ký túc xá.
Anh ngồi vào trước màn hình máy tính, đội viên bên cạnh thỉnh thoảng lại nhỏ giọng thảo luận, lâu lâu còn đút đầu ra nhìn anh, trong không khí tràn đầy sự bát quái.
Iger ngồi bên tay trái Hà Diễn Lạc, cậu có chút tò mò, nhưng hỏi ra thì lại sợ đội trưởng sẽ mắng cậu.
Nửa tiếng sau, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được mà cẩn thận hỏi: "Lão đại, nếu như em đoán không sai thì nhiệt độ bên ngoài hôm nay thấp nhất cũng 35 độ, anh bận nhiều như vậy, anh không nóng sao?"
Hà Diễn Lạc liếc nhìn cậu một cái: "Không nóng."
Sau đó anh lôi cái điều khiển máy lạnh trong hộc tủ ra rồi hạ nhiệt độ máy lạnh xuống thêm 5 độ.
Trong lúc đội phối đội thì anh lôi điện thoại ra, mở ra liền phát hiện Hà Tinh Hoài vừa mới đăng một bài WeChat.
"Vừa mới vào hậu trường liền nhận được quà của em gái tặng, trong mấy anh em chỉ có mình tôi nhận được thôi, em gái còn bắt tôi bảo đảm rằng không được nói cho người khác biết nữa, sợ mấy người đó sẽ gato, AIZZ. Em gái thật hiền lành mà."
Hình kèm theo có 9 tấm, mỗi một tấm đều là hình chụp chung cái trâm cài áo với mặt mình cả.
Hà Diễn Lạc phóng to từng tấm ra coi, sau đó cười lạnh một tiếng, rồi lại nhấn vào trang cá nhân của Hà Tinh Hoài, sau đó lại cài qua chế độ không xem WeChat Moments của người này nữa.
Anh quăng điện thoại lên bàn, Ha, anh hai vui là được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc