Triều Ca gọi điện thoại mấy ngày liền, di động của Giang Diễn vẫn không có ai nghe, đến cuối cùng trực tiếp báo số máy không tồn tại. Rõ ràng là anh ta đã bị Giang Diễn chê phiền nên chặn số. Trong lòng thấp thỏm bất an, anh ta gọi thêm Tống Ứng Phi, lấy chìa khóa dự phòng từ chỗ cô giúp việc. Hai người vừa mới mở cửa ra, hơi lạnh từ điều hòa phả thẳng vào mặt khiến cho họ dựng tóc gáy.
Điều hòa trung tâm đang để ở mức 16°. Thời tiết vừa vào hạ mà không khác gì mùa thu. Triều Ca thò đầu qua vách ngăn chạm rỗng của huyền quan nhìn vào trong phòng khách. Cửa sổ kéo rèm che kín mít, tia sáng ảm đạm lọt vào. Thân hình cao lớn của Giang Diễn đang dựa vào sofa, trên đầu phủ một chiếc áo gió màu đen, đôi chân dài duỗi thẳng, gác lên cạnh chiếc bàn uống nước.
Tống Ứng Phi “chậc” một tiếng, có vẻ hả hê. Triều Ca tăng nhiệt độ điều hòa lên, bước chân nhẹ nhàng đi qua, không nghe thấy tiếng hít thở sâu, xem ra là Giang Diễn không ngủ. Anh ta quan tâm hỏi han: “Sao cậu lại ngủ ở đây?”
Giang Diễn kéo chiếc áo gió xuống, mắt hơi khép, nhéo mũi cho tỉnh táo, giọng nói vẻ ngái ngủ: “Dì giúp việc thay khăn trải giường mất rồi.”
Mùi xà phòng hương trà trắng nhẹ nhàng tươi mát, nghe nói có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, nhưng lại không khiến hắn an tâm bằng mùi hương cam ngọt tươi mát trên người Trình Kiến Du.
Hắn trả lời không rõ đầu rõ đuôi, Triều Ca không hiểu gì hết. Anh ta ấn nút bấm mở chiếc rèm cửa sổ chạy bằng điện. Ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến trong phòng có thêm chút sức sống. Vừa quay đầu lại, anh ta thấy bát đũa xếp ngay ngắn trên bàn ăn, bánh bao trong suốt kết hợp với cháo trắng, vẫn còn nguyên xi. Anh ta sửng sốt: “Đã buổi trưa rồi mà cậu còn không ăn sáng à?”
“Cậu ta không ăn quen bữa sáng kiểu Trung, anh đổi người giúp việc khác cho cậu ta đi.” Tống Ứng Phi nói xen vào, ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, hỏi một cách đểu cáng: “Cậu không ăn quen bữa sáng kiểu Trung hay là không ăn quen đồ không phải Trình Kiến Du nấu?”
Giang Diễn mở mắt ra, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, khoanh tay tiếp tục dưỡng thần, mặt đầy vẻ bực bội.
Triều Ca lấy điện thoại ra ghi chú lại. Anh ta quan sát Giang Diễn từ đầu đến chân, đường nét so với lần gặp trước còn sắc bén hơn, quai hàm góc cạnh. Điều duy nhất không hoàn mỹ là hàm dưới có một vết thương nhỏ, vừa mới kết vảy, còn có chút đỏ. “Mặt cậu bị sao thế?”
“Hết kem cạo râu rồi.” Giang Diễn không muốn nói nhiều, kéo mũ áo trùm đầu xuống che khuất nửa khuôn mặt: “Tới tìm tôi nó chuyện công việc hay việc riêng?”
Trình Kiến Du rời khỏi đã ba ngày. Rất nhiều thứ trong căn nhà này cũng dường như biến mất luôn cùng cậu. Kem cạo râu lúc nào cũng đầy bình trong tủ để đồ, gạt tàn thuốc lúc nào cũng sạch sẽ trên tủ đầu giường, nước cam ép tươi và cà phê kiểu Mỹ luôn chuẩn bị tốt sau giờ chạy bộ, ngay cả bữa sáng luôn làm tâm tình hắn vui sướng cũng biến mất.
Triều Ca không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt hắn. Tuy sớm biết Trình Kiến Du là một tai hoạ nhưng không ngờ công lực của cậu ta lại cao thâm như vậy, nói: “Chuyện công việc.”
“ ‘Nào Mình Cùng Đi Du Lịch’ sẽ phát sóng vào cuối tuần này. Với tình hình bây giờ nếu như Trình Kiến Du tiết lộ là đã chia tay cậu…”
Ánh mắt sắc lẹm như dao của Giang Diễn liếc qua. Triều Ca lập tức sửa lại lời nói: “Tiết lộ hình hình trước mắt của các cậu, một khi cậu ta giành được quyền phát ngôn trước, dư luận sẽ rất bất lợi cho cậu. Cho nên tối hôm qua phòng quan hệ công chúng đã gấp rút đưa ra một phương án, nếu như Trình Kiến Du có phát ngôn gì bất lợi với cậu, chúng ta sẽ tung ra một vài tin hỏa mù để đánh lạc hướng dư luận.”
“Tin gì?” Giang Diễn ngoảnh mặt sang, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Triều Ca tiếp tục nói: “Chẳng hạn như tình huống hiện giờ của các cậu đều do Trình Kiến Du một tay tạo thành.”
“Chẳng hạn” này sẽ gồm tất cả những thói hư tật xấu mà công chúng có thể nghĩ đến, ngôn ngữ, hành vi, cử chỉ phi đạo đức, những thủ đoạn bẩn thỉu quen dùng trong giới… Họ sẽ vu khống đối phương trước, không cần biết là đúng hay không, chỉ cần chiếm được ưu thế về dư luận, dùng quyền tự do ngôn luận để chèn ép đối phương.
Giang Diễn ngồi dựa lưng vào ghế, cằm hơi nâng lên, im lặng một lúc.
Triều Ca hiểu rõ tính nết thiếu gia của hắn, trước giờ không thích những thủ đoạn như vậy, kiên nhẫn nói: “Trình Kiến Du cũng thật vô lương tâm, đi rồi còn bỏ lại một mớ hỗn độn như vậy. Hay cậu ta chê tiền hàng tháng cho cậu ta vẫn ít, muốn nâng giá? Nếu là bởi thế, tôi kiến nghị cậu nên cho cậu ta một món tiền, tạm thời giữ cậu ta lại, đợi chương trình phát sóng xong, cậu chủ động đề nghị chia tay, vừa được dịp xả giận luôn.”
Giang Diễn vén vành mũ đang che trên mặt ra, ngồi thẳng dậy, khoanh tay, thấp giọng hỏi: “Anh nghĩ Trình Kiến Du là người như thế nào?”
Tống Ứng Phi thân với Giang Diễn, vừa nhìn tình hình là biết đây là điềm báo trước khi hắn nổi bão, bèn đưa mắt ra hiệu cho Triều Ca. Nhưng Triều Ca không bắt được tín hiệu, suy nghĩ một chút rồi nói mập mờ: “Cậu ra rất biết cách tận dụng mọi con đường để vươn lên, biết thời biết thế.”
Ngoài miệng thì khen ngợi, nhưng thực chất là chê bai, nói trắng ra là Trình Kiến Du không biết xấu hổ, vì danh lợi mà bỏ qua sĩ diện, chấp nhận luồn cúi, kiếm đủ tiền rồi còn quay lại cắn ngược người khác.
Giang Diễn nheo mắt lại, vẻ lạnh lùng, hung dữ gằn từng chữ: “Cậu ấy chưa từng tiêu tiền của tôi, cũng tuyệt đối không phải người như anh nghĩ.”
“Còn nữa, tôi sẽ không vu khống người của tôi, cậu ấy muốn nói gì thì cứ nói, dư luận công chúng ra sao tôi cũng chẳng quan tâm.”
Đấy không phải hành vi của một người đàn ông.
Triều Ca muốn biện bạch cho chính mình. Giang Diễn lại dựa vào sofa, đổi một tư thế thoải mái hơn, mặt mày nặng nề, nói dứt khoát từng chữ: “Mau cút đi, lúc ở Mạc Khoa tôi cũng nói rồi đấy, sau này tôi cho các anh nghỉ, không cần đi làm nữa. Chuyện tôi với Trình Kiến Du không cần người khác nhúng tay, đấy là việc riêng của tôi.”
Không hiểu sao hắn có chút buồn bực. Hợp tác với Triều Ca đã rất lâu, hắn hiểu rõ tính cách của Triều Ca, nếu anh ta khinh thường Trình Kiến Du như vậy, thì bình thường Trình Kiến Du ở bên cạnh hắn đã phải chịu không ít ấm ức. Sao Trình Kiến Du lại ngoan như thế, bị bắt nạt cũng không nói cho hắn, một mình lặng lẽ nhẫn nhịn, mặt khác lại còn ăn nói nhỏ nhẹ với hắn. Cuộc sống như vậy thật là quá uất ức.
“Tôi…” Triều Ca mặt tái mét, cứng họng, hoàn toàn không biết mình đã nói sai điều gì. Tống Ứng Phi thấy vở kịch đã hạ màn, đứng dậy vỗ vỗ bả vai đang run run của Triều Ca nói: “Anh về trước đi, để tôi nói chuyện với cậu ấy.”
Triều Ca đưa mắt cầu cứu, Tống Ứng Phi dùng tay ra hiệu “tất cả giao cho tôi”. Triều Ca mới thở phào, xoay người rời khỏi.
Đợi cánh cổng biệt thự đóng lại, Tống Ứng Phi nhặt bao thuốc trên bàn trà lên, cầm bật lửa châm một điếu, nhìn về phía Giang Diễn. Giang Diễn đang mặt không cảm xúc, ý bảo “nói thêm một câu nữa cậu cũng cút đi”. Tống Ứng Phi thở dài nặng nề, nói: “Cậu và Trình Kiến Du là nghiêm túc đấy à?”
Giang Diễn với tay lấy bao thuốc, chậm rãi châm một điếu, nghiêng đầu rít một hơi, ngậm hờ hững trong miệng: “Cậu thấy sao?”
Tống Ứng Phi thẳng thắn nói: “Tôi vẫn nghĩ cậu chỉ bao dưỡng cậu ta thôi, không ngờ hai người lại là quan hệ yêu đương đứng đắn.”
Trong khói thuốc lượn lờ, Giang Diễn im lặng hồi lâu không nói. Ngay từ đầu hắn quả thật không coi mối quan hệ này là nghiêm túc, cũng chưa bao giờ quý trọng thứ gì dễ dàng có được. Đây là tính xấu của con người, hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng thời gian qua lâu, hắn đã dần dần quen với Trình Kiến Du, cậu dịu dàng, hiểu chuyện, xinh đẹp lại ngoan ngoãn nghe lời, thân thể trên dưới đều phù hợp khẩu vị của hắn, hoàn mỹ đến không thể soi mói.
Bây giờ có lẽ Trình Kiến Du không còn thích hắn như trước nữa. Hắn giống như một con tàu bị mất đi mỏ neo, vừa bối rối hoảng loạn, vừa khó có thể lý giải, tại sao đột nhiên Trình Kiến Du lại không thích hắn nữa rồi?
Tống Ứng Phi rít một hơi thuốc, nhả khói: “Lần đầu nhìn thấy em dâu, tôi đã nghĩ cậu đúng là may mắn, một người lạnh lùng xinh đẹp như vậy, lại làm nũng với cậu như một con mèo con, thế mà cậu vẫn ý chí sắt đá không hề lay động. Tôi thực sự bội phục cậu là một người đàn ông thực sự. Bây giờ khi cậu ấy muốn chia tay với cậu, là anh em, tôi hi vọng cậu có thể theo đuổi lại cậu ấy, bởi tôi nhìn ra được cậu đã động lòng rồi. Nhưng là một người ngoài cuộc chứng kiến, tôi lại mong hai người có thể chia tay êm đẹp, đường ai nấy đi.”
Ngoài hai lập trường này, Tống Ứng Phi còn có một chút ích kỷ của bản thân nữa. Nếu năm năm trước lúc tham gia tiệc tối từ thiện, người gặp gỡ Trình Kiến Du ở sân thượng khách sạn là hắn thì tốt biết mấy. Như vậy hắn sẽ không tới mức đến tin nhắn chúc mừng sinh nhật cũng phải dùng số lạ để gửi.
Giang Diễn nghe thấy vậy cũng cảm thấy ghê tởm. Trừ chuyện Triều Ca là do hắn chủ quan, ở bên Trình Kiến Du rất phù hợp. Hắn chán ghét nhõng nhẽo, Trình Kiến Du không bao giờ bám dính làm phiền lấy hắn. Hắn coi thường yêu đương sướt mướt, Trình Kiến Du dịu ngoan an tĩnh, nói gì nghe nấy. Hắn không thích những người quan hệ xã giao hỗn loạn, bạn bè Trình Kiến Du toàn những người sạch sẽ đứng đắn. Hai người bọn họ rất xứng đôi.
Năm năm nay vẫn êm đẹp đấy thôi!
Rốt cuộc Trình Kiến Du muốn thế nào mới làm hòa với hắn, ở bên hắn như trước kia chứ? Hắn đã hạ thấp tư thái của mình xuống, nhận sai xin lỗi, đền bù hào phóng, Trình Kiến Du muốn hắn phải làm đến mức nào nữa thì mới chịu bỏ qua đây?
Tống Ứng Phi thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: “Đôi khi tôi nghĩ, có phải em dâu nợ cậu tiền, hay là nợ cậu thêm nửa cái mạng, nên mới phải đền bù quá mức cho cậu như thế không, muốn đối xử tốt với cậu để xóa bỏ hổ thẹn trong lòng. Nếu không… người như cậu ấy, thật khó tưởng tượng sẽ trở nên hèn mọn trong tình yêu như thế.”
“Cút.”
Giang Diễn lạnh lùng đuổi khách, hắn không cho là đúng.
Sau khi Tống Ứng Phi đi khỏi, Giang Diễn rút một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì ngón tay dừng lại, thả xuống, lấy di động ra, một tay thao tác mở avatar Wechat của Trình Kiến Du, vuốt lên trên xem lại từng mảng từng mảng khung đối thoại màu trắng.
[Buổi sáng ở London sẽ mưa đấy, anh có mang áo khoác không? Nhớ chú ý sức khỏe.]
[Ngày mai anh về à? Dạo này chất lượng không khí tệ lắm, nhớ mang khẩu trang nhé.]
[Em vừa mua một quyển công thức nấu ăn mới, anh có muốn nếm thử món Ý không?]
Xen lẫn là những câu trả lời ngắn gọn của hắn: “Ừ”, “Biết rồi”, “Đang bận”… nhìn thật tội nghiệp.
Lịch sử trò chuyện liền mạch đến ba ngày trước, lúc Trình Kiến Du đến lấy hành lý thì ngưng hẳn. Trong lòng Giang Diễn cảm thấy rất khó chịu, cầm thuốc lá và bật lửa đi lên trên sân thượng tìm chút không khí trong lành. Hắn chống tay lên lan can, gửi tin nhắn cho Trình Kiến Du: “Em để PS4 ở chỗ nào đấy?”
Đây là một trong số ít những lần Giang Diễn chủ động nhắn tin cho Trình Kiến Du trong năm năm nay. Sau đó hắn có thể hỏi mật khẩu Steam, đồng hồ lặn, gậy chơi golf ở đâu, chỉ cần hắn muốn, có thể trò chuyện với cậu cả đêm.
Mấy phút sau, Trình Kiến Du quẳng cho Giang Diễn một cái bảng được làm rất tỉ mỉ, từng dòng từng ô, rõ ràng rành mạch, giống như một cuốn bách khoa toàn thư của ngôi nhà này vậy, đồ vật gì ở chỗ nào, được viết vô cùng rõ ràng.
Tiếp sau đó là hai dòng tin nhắn liên tiếp bật lên.
Minh Kiến: [Hợp đồng chia tay luật sư đã xem chưa? Bao giờ thì ký? Càng sớm càng tốt được không?]
Minh Kiến: [Nếu anh thấy phiền thì không ký cũng được.]
Giang Diễn nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, rõ ràng là Trình Kiến Du đã chuẩn bị sẵn từ trước. Bao thuốc lá cứng trong tay bị Ϧóþ phẳng, bởi vì dùng sức, góc cạnh của chiếc bật lửa đâm vào khiến lòng bàn tay hắn hơi đau. Giang Diễn hít sâu một hơi, thấp giọng chửi thề: “૮ɦếƭ tiệt, em sốt ruột đến mức không chờ được nữa sao?”