Trình Kiến Du mất mấy giây mới tỉnh táo lại, dần tập trung tinh thần vào khuôn mặt của Giang Diễn nhưng không nói câu nào.
“Vừa nãy nghĩ gì thế?” Giang Diễn nắm cằm cậu, hắn vẫn luôn ngang ngược như vậy.
Từ lần đầu tiên ngủ với Trình Kiến Du, Trình Kiến Du đã không còn là Trình Kiến Du nữa mà trở thành món đồ của Giang Diễn. Bất kể là da thịt trên cơ thể hay cảm xúc đều phải thuộc về hắn, bao gồm cả những suy nghĩ bên trong đầu cậu.
Trình Kiến Du thấy vẻ mặt Giang Diễn, khóe miệng hơi cong lên, lúm đồng điếu ở bên má trái ẩn hiện, thành thật nói: “Em đang nghĩ về chuyện vừa nãy.”
Giang Diễn không cười nữa, Trình Kiến Du thật phiền phức, không ngờ cậu lại còn ghen, cứ thẳng thắn nói ra sao phải tức giận làm gì, có điều… thi thoảng ghen cũng là một chuyện thú vị, hắn vỗ vỗ mặt cậu nói: “Có muốn một danh phận không?”
Trình Kiến Du nhìn hắn mấy giây, đầu lưỡi ướt át cuốn lấy ngón cái của Giang Diễn như một chiếc lông nhẹ nhàng lướt qua: “Cằm đau.”
Giang Diễn không động đậy, khi Trình Kiến Du gặp vấn đề không muốn trả lời thì cậu sẽ làm nũng, âm mưu dùng cơ thể để giải quyết chuyện mẫu thuẫn. Nhưng hắn không dính chiêu này, tay càng dùng sức hơn: “Trả lời đi.”
Trình Kiến Du rũ mắt xuống, ngoan ngoãn nói: “Em nghe anh cả.”
Giang Diễn tạm hài lòng, chuyện cho Trình Kiến Du một “danh phận” chỉ là suy nghĩ bộc phát. Hắn không muốn để lộ cuộc sống riêng tư của mình trước ống kính, nhưng Trình Kiến Du đã âm thầm bên hắn mấy năm nay, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, còn thức thời, từ trước đến nay cũng không gây phiền phức, vậy nên cho Trình Kiến Du một danh phận đàng hoàng cũng tốt.
Hắn gác tay lên vô lăng bọc da thật nhìn về con đường phía trước. Điều hòa phả ra hơi lạnh khiến ngón tay vừa nãy bị Trình Kiến Du liếm cũng thấy lạnh. Bỗng hắn nhớ lại cảm giác mềm mại khẽ lướt qua, như dây leo nhỏ bé triền theo từng tấc da thịt quấn về phía cánh tay.
Giang Diễn rút miếng khăn giấy, bực bội lau ngón tay sau đó tùy tiện ném vào trong thùng rác.
Khu Tân Phố vào cuối tuần xe cộ đông đúc, cả con phố có rất nhiều những cửa hàng nổi tiếng trên mạng vừa khai trương, tiếng người huyên náo ồn ào khắp nơi.
Chiếc Aston Martin đỗ ở dưới gara xe của con phố kinh doanh này. Giang Diễn không hiểu lắm về công việc của Trình Kiến Du, hắn chỉ biết cậu là biên kịch nhưng trước giờ không nghe thấy có tác phẩm gì, hẳn là một biên kịch không nổi tiếng.
Là một người trong ngành, Giang Diễn đã nghe nói cách sinh tồn của biên kịch ở ngành điện ảnh trong nước rất khó khăn. Muốn làm một bộ điện ảnh thương mại thành công, thì trước tiên bên đầu tư phải nghĩ đến việc mời đạo diễn nổi tiếng, cộng thêm minh tinh có nhiều fan tham gia, so với vị trí của hai người này thì sự xuất hiện của biên kịch không hề quan trọng, căn bản bọn họ không có tiếng nói, là một nghề nghiệp khó nhằn.
Giang Diễn từng nhắc đến việc muốn Trình Kiến Du từ chức, không phải hắn không nuôi nổi Trình Kiến Du, ngoan ngoãn ở nhà làm chim hoàng yến tốt biết bao nhiêu. Nhưng Trình Kiến Du luôn nghe lời lại phản đối kịch liệt chuyện này, vì thế mà chiến tranh lạnh tận nửa tháng. Cuối cùng bởi Trình Kiến Du nửa đêm ăn mặc mát mẻ trèo lên giường hắn, dùng cơ thể chân thành xin lỗi thì chuyện này mới kết thúc.
Đến nay, Giang Diễn cũng không buồn xen vào chuyện của Trình Kiến Du nữa, cứ coi như đó là sở thích của cậu để cậu đỡ phải cả ngày bám theo hắn.
“Em xuống xe đây.” Trình Kiến Du tháo dây an toàn, đang định đẩy cửa xe phó lái ra thì cánh tay ấm áp mạnh mẽ vòng qua cổ, kéo cậu quay trở lại. Đôi môi mát lạnh của Giang Diễn nhẹ nhàng chạm vào vành tai mềm mại của cậu, Trình Kiến Du quay đầu trong vô thức, ngay sau đó, đôi môi cũng hoàn toàn bị chiếm đoạt. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Giang Diễn thưởng thức từ cả trong lẫn ngoài rồi lưu luyến buông cậu ra, Trình Kiến Du thở gấp, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào tách vỏ, mắt ươn ướt nhìn Giang Diễn, dè dặt hỏi: “Em có thể xuống xe chưa?”
Giang Diễn cười nhẹ, vuốt vuốt rái tai đỏ hồng của Trình Kiến Du, nhỏ giọng nói: “Còn không xuống xe nữa thì tôi sẽ xử em luôn đấy.”
Trình Kiến Du mở cửa xe ngay lập tức, cậu nhanh nhẹn chuồn mất như một chú mèo. Trong xe vẫn còn vương lại mùi nước hoa cam ngọt thoang thoảng trên người cậu, giống như mùi từ một quả cam tươi vừa mới được cắt, thanh ngọt giản đơn mà ấm áp, nước hoa cũng đầy sức hấp dẫn như chủ nhân.
Giang Diễn ngửi ngửi, bỗng nhiên thấy hối hận khi đã thả Trình Kiến Du đi.
Hắn mở cửa sổ xe để gió thổi đi mùi hương mê hoặc lòng người trong không khí, cũng làm dịu đi sự khô nóng. Giang Diễn tiện tay cầm chiếc điện thoại dưới kính chắn gió lên, mở tin nhắn ra thấy trên đó là địa chỉ một khu ở gần đây.
Căn phòng diện tích rộng ở khu Tân Phố, tầm nhìn thoáng đãng, chỉ cần mở cửa sổ là có thể thấy sông Trường Giang vô hạn. Điều kiện sinh hoạt thuận tiện, năm đó bố hắn đã giúp đỡ chủ thầu giải quyết một rắc rối nho nhỏ, căn nhà này là món quà chủ đầu tư tặng cho Giang Sam chị của hắn nhân dịp sinh nhật.
Bình thường đều để không nên khá bụi bặm, mấy ngày gần đây đã cho người đến quét dọn ngày đêm, bỏ đồ cũ thay đồ mới, sạch sẽ tinh tươm.
Hai thanh niên đẹp trai mặc vest bận rộn bê hành lý lớn nhỏ, thở không ra hơi đi vào trong nhà.
Giang Diễn và Giang Sam là chị em, nhưng quan hệ lại không được tốt, từ nhỏ hai người đã vô cùng cao ngạo, chuyện nhỏ như ai ngồi xuống ăn cơm trước cũng tranh nhau. Đến giờ vẫn chưa trở mặt thành thù cũng là nhờ gia nghiệp nhà họ Giang lớn, nên chịu được sự giày vò ấy.
“Giang Diễn, có rảnh thì gọi điện cho mẹ, bà ấy cả ngày cứ kêu nhớ em.”
Giang Sam khoanh tay dựa vào tường, ngón tay kẹp một điếu thuốc dành cho phái nữ, móng tay sơn một màu đỏ sẫm nhã nhặn, tóc được buộc lại ra đằng sau, cổ áo cô hơi trễ xuống, chiếc vòng kim cương tinh xảo vắt qua xương quai xanh, ánh ngọc lấp lánh, khí chất nhã nhặn.
Giang Diễn ngồi trên vali màu đen, ánh mắt rời khỏi điện thoại lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không đáp lại.
Giang Sam đã quen với cảnh này, cô gọi người đến mở vali, lấy ra một chiếc túi bọc đẹp đẽ: “Chị mua quà sinh nhật cho Kiến Du ở Ý này, em đưa cho em ấy hộ chị.”
Ngón tay Giang Diễn dừng lại trên màn hình điện thoại, giật mình ngẩng đầu lên: “Quà sinh nhật?”
Giang Sam dập thuốc, mở hộp ra khoe chiếc bút máy làm bằng vàng nguyên chất: “Kiến Du là biên kịch, chị nghĩ ý nghĩa của cây bút vàng này rất thích hợp với em ấy.”
Giang Diễn không tập trung chỉ “Ừ” một tiếng, Giang Sam nhìn hắn mấy giây, dù sao cũng cùng nhau lớn lên nên hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay, cô nhíu mày: “Đừng nói em quên rồi chứ?”
Giang Diễn không trả lời, hắn cất điện thoại vào trong túi, Giang Sam nhướng mày hít sâu một hơi: “Có thật là hai đứa đang yêu nhau không vậy?”
“Ngày bao nhiêu?” Giang Diễn hỏi thẳng thừng.
Giang Sam thật sự không còn lời nào để nói: “Ngày mười hai.”
Giang Diễn cúi đầu nghĩ lại thời gian, là ngày vứt chiếc bánh ngọt kia đi, xem ra chiếc bánh đó là Trình Kiến Du tự mua, chẳng trách lúc đó tâm trạng của cậu lại hụt hẫng đến vậy.
Nhưng tại sao Trình Kiến Du không nói? Hắn vô cùng bận rộn làm gì rảnh để nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu Trình Kiến Du nói, tối đó hắn sẽ không ra ngoài đi viết nhạc cho Chu Giác Thanh. Suy cho cùng vẫn là do Trình Kiến Du im lặng chẳng khác gì một chiếc hồ lô không miệng.
Giang Sam vuốt mũi rồi lại châm thuốc: “Chị thật chẳng biết nói em như nào nữa, nếu em không muốn yêu thì mau chia tay đi, đừng có làm người ta bị lỡ dở.”
Giang Diễn đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo cô: “Về sau đừng có nhắc đến hai từ “chia tay” trước mặt em.”
“Tùy em thôi.” Giang Sam sợ dáng vẻ hung ác này của hắn, giống như con sói gặm miếng thịt không chịu nhả ra vậy. Trình Kiến Du là một đứa trẻ tốt, tiếc rằng rơi vào tay em trai xấu xa ngang ngạnh của cô.
Cô rít một hơi thuốc, quay lưng lại ngắm cảnh sông ở ngoài ban công: “Chị gọi em đến đây ngoài việc gửi quà cho Kiến Du thì còn một tin tốt nữa.”
“Cậu của mình sắp quay về rồi.”
Vẻ mặt sắc lạnh của Giang Diễn dần biến mất, thay vào đó là sức sống thiếu niên đầy hy vọng, tâm trạng hiếm khi vui vẻ khiến khóe miệng hắn cong lên: “Khi nào cậu về?”
“Cậu xử lý ổn thỏa chuyện ở nước ngoài xong sẽ về.”
Người cậu Ôn Nhạc Minh là điểm cân bằng giữa Giang Diễn và Giang Sam, anh ta là một người nhã nhặn lịch sự. Khi còn nhỏ, cho dù có tranh nhau như nào thì chỉ cần Ôn Nhạc Minh xuất hiện, hai đứa cháu đều trở thành fan hâm mộ của anh ta, ngoan ngoãn nghe lời, làm theo lệnh của anh ta như lệnh vua.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, thì câu chuyện ấy vẫn sẽ có một cái kết đẹp đẽ.
…
Trình Kiến Du thuê một văn phòng ánh sáng đầy đủ, vị trí địa lý rất đẹp, giá cả ở nơi này khá là hợp lý. Cậu đưa chìa khóa cho Trần Khai, nhờ Trần Khai tìm công ty nội thất sửa sang lại một chút.
Con phố lúc chiều tà tắc nghẽn, nơi Trình Kiến Du muốn về lại là ngoại ô, chẳng mấy tài xế nào muốn nhận chuyến như vậy cả, tìm kiếm cả nửa tiếng cuối cùng cũng có một chiếc xe chịu chở.
Lúc về đến nhà đã là tám giờ tối, xung quanh tối tăm im ắng, Trình Kiến Du vừa xuống xe, A Thắng đã đứng ở cửa hào hứng vẫy tay.
Cậu ta là trợ lý sinh hoạt của Giang Diễn, Trình Kiến Du từng nói chuyện với cậu ta mấy lần, nhưng không quá thân.
Trình Kiến Du nhíu mày, đèn trong phòng vẫn tắt, Giang Diễn vẫn chưa về: “Sao thế?”
“Anh dâu, em ở đây đợi anh lâu lắm rồi, gọi cho anh cũng không bắt máy.”
A Thắng cười híp mắt.
“Hết pin rồi.”
“Anh dâu, chúc anh sinh nhât vui vẻ.” A Thắng mở cửa chiếc xe bên cạnh, lấy ra mấy hộp đồ ăn ngoài được bọc tinh xảo.
“Anh Giang còn bận chút chuyện, lát nữa sẽ về.”
Trình Kiên Du híp mắt lại, từ tốn mở cửa ra: “Đi vào đi.”
A Thắng trông thì rất thành thật, nhưng nếu là người đã được Triều Ca chọn làm trợ lý của Giang Diễn thì cũng là nhân tài trong nhân tài, rất biết cách nhìn mặt người khác để nói chuyện.
“Anh dâu, anh Giang bận như vậy mà vẫn không quên sinh nhật của anh, anh ấy thực sự rất quan tâm tới anh.”
“Anh dâu, anh đừng trách em lắm chuyện, thực lòng bọn em đều thấy anh với anh Giang rất hợp, là trời sinh một đôi, mọi người ai cũng nói hai người là hình mẫu nam nam lý tưởng.”
“Anh đừng coi mấy tin trên mạng là thật, hơn một nửa đều là tin tức cọ nhiệt, bọn em đều có thể thấy trong lòng anh Giang chỉ có anh thôi, nhưng anh cũng biết mấy chuyện trong ngành rồi ấy, có đôi khi…”
A Thắng nói được một nửa, quay đầu lại thấy Trình Kiến Du đang đứng trước máy lọc lấy nước, cậu rũ mắt, góc nghiêng khuôn mặt rõ ràng, trong trẻo không vương một hạt bụi như đang đứng ở nơi cách xa trần thế.
Có thể dùng từ văn nhã để miêu tả khí chất tuyệt trần của cậu, nếu kể mấy chuyện xấu ở trong ngành giải trí cho cậu nghe sẽ làm bẩn đôi tai của cậu mất.
A Thắng dừng lại, chuyển chủ đề nói: “Anh dâu, hải sản này được đặt từ khách sạn xịn nhất Thượng Hải đấy, chiều nay máy bay vừa chuyển đến, anh Giang đã dặn em phải đặt cho anh, anh thật có phúc.”
Trình Kiến Du đặt chiếc cốc lên bàn trà: “Uống nước đi.” Nói xong chẳng quay đầu lại, cứ thế đi thẳng lên tầng.
Cậu bật đèn phòng ngủ lên, lấy một lọ thuốc dị ứng từ hộp thuốc bên trong tủ đồ, thuốc này có thể làm giảm các triệu chứng dị ứng hải sản. Cậu lặng lẽ uống mấy viên thuốc với nước.
Trình Kiến Du cầm điện thoại, đang định đi xuống tầng thì điện thoại trong tay rung lên.
Một tin nhắn tới từ số lạ.
“Anh dâu, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Trình Kiến Du hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở hai chữ đầu mấy giây rồi trượt tay xóa tin nhắn.