Lần này Hạ Cảnh Lan không đủ kiên nhẫn nữa, bà cầm lọ hoa trên bàn ném thẳng về phía Lịch Nhi nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ dùng lưng mình chặn lại.
Lọ hoa va đập mạnh vào lưng của Mạc Thiên Nhật Dạ rồi rơi xuống đất vỡ tan tành, giây phút đó đôi con ngươi đen co rút lại, hắn vỡ ra rất nhiều điều.
Lịch Nhi từ ngày gả vào Mạc gia đã hoàn toàn mất đi tiếng nói, trong mắt những người ở đây cô không khác gì một người làm, mà có thể là tệ hơn nữa. Hắn cũng đã từng đối xử với cô như vậy nên những người trong ngôi nhà này hả hê dìm cô xuống đáy vực sâu, dần dà họ đã quen với điều đó rồi nên một chút tôn trọng đối với cô cũng không có.
Lịch Nhi an tĩnh trong lòng Mạc Thiên Nhật Dạ trong đáy mắt không có một chút cảm động nào, cũng không quan tâm hắn có đau hay không, lời cảm ơn bẻ đôi ra cũng không muốn dành cho hắn.
Hạ Cảnh Lan tiến tới sờ vào lưng con trai mình rưng rưng nước mắt, từ lúc sinh ra đến giờ đến mắng bà còn không nỡ mắng,hôm nay làm con trai đau bà như nát ruột nát gan.
- Con đỡ cho nó làm gì, con có mệnh hệ gì thì mẹ biết phải làm sao, nó là con rắn độc, con phải tránh xa nó.
- Mẹ dừng lại được rồi đó, lời con nói trước đây mẹ không nghe thấy hay sao, cô ấy là vợ của con, ai cho các người cái quyền được mạt sát cô ấy?
Mạc Thiên Nhật Dạ lớn tiếng quát lên làm ai cũng giật mình, chỉ có Lịch Nhi là trước sau một sắc mặt không thay đổi, để so sánh ai là người nghe những lời mắng nhiếc của Mạc Thiên Nhật Dạ nhiều nhất thì đó chính là cô, hắn ở đây diễn vở kịch nặng tình cảm đó cho ai xem.
Lịch Nhi dựa lưng vào ghế thong thả nhìn Hạ Cảnh Lan, môi đào bất cần nhẹ nhàng nói.
- Mạc phu nhân cứ luôn miệng nói tôi là rắn độc, vậy cho hỏi tôi đã phạm phải tội gì để được ban cho cái danh xưng ấy?
Hạ Cảnh Lan bị con trai quát nên nhất thời không nhảy đỏng lên nữa, bà hất cằm chỉ vào vỉ thuốc trên bàn chua ngoa.
- Tôn Bách Điền dạy con gái tốt quá nên thấy người phụ nữ khác mang thai con của Nhật Dạ liền sinh lòng đố kỵ, tới chuyện bỏ Tђยốς קђá tђคเ vào sữa cho người ta uống cũng dám làm. Tôn Lịch Nhi là tôi đánh giá cô quá thấp rồi, cô không cần chối, lát nữa cảnh sát tới về đồn để nói chuyện đi.
Thẩm Nghiệp Thành vốn định để cho người nhà họ Mạc tự giải quyết với nhau nhưng dù sao đây cũng là bộ mặt của Thẩm gia, nếu ông không lên tiếng họ sẽ nghĩ nhà họ Thẩm hèn mọn để người khác đè đầu cưỡi cổ.
- Tôn tiểu thư, cô ở IT tôi có thể tôn trọng cô nhưng ở đây cô là bậc hậu bối, cô hãm hại Quyên Ly nhà chúng tôi là không thể chấp nhận được, cuối cùng thì con của phạm nhân rồi cũng trở thành phạm nhân thôi.
Thẩm Nghiệp Thành vừa dứt lời thì cảnh sát cũng có mặt tại cổng, Lịch Nhi bật cười không phản bác, đợi họ đi vào cô mới lên tiếng.
- Đồng chí cảnh sát, tôi muốn kiện những người ở đây vu khống mình.
Đội trưởng Lục nhìn Lịch Nhi, đột nhiên sóng não căng thẳng, anh nhận được điện thoại bắt tội phạm bỏ thuốc hại thai phụ không ngờ gặp được bạn học của mình, hình như cô không nhận ra anh nhưng giọng nói và khuôn mặt đó của cô là thứ mà cả đời anh không quên được. Nhưng mà cô nói cô muốn kiện tội vu khống là sao?
Hạ Cảnh Lan bị lời nói của Tôn Lịch Nhi làm cho bật cười, bà giật còng bạc của đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh ném về phía Lịch Nhi giễu cợt.
- Hay cho kẻ hại người còn nói người khác hại mình, biết điều thì tự còng tay mình lại trước để các đồng chí ở đây đỡ mất thời gian.
Hành động này của Hạ Cảnh Lan làm Lục Viễn khó chịu, anh quay mặt nhìn bà ta nghiêm giọng nói.
- Bà Mạc đang không tôn trọng người đang thi hành công vụ, yêu cầu bà lấy lại còng tay giao lại cho đồng chí làm nhiệm vụ.
Lịch Nhi nhẹ cười, vố này Hạ Cảnh Lan tự hủy mình rồi. Mạc Thiên Nhật Dạ thấy cô điềm tĩnh thế này tự nhiên thấy rất yên tâm, sau khi cô quay lại đây lần nữa những sự tự ti khi trước đã trôi đi đâu hết rồi.
Hạ Cảnh Lan trừng mắt với Lục Viễn, không nghĩ một đội trưởng nhỏ bé lại dám chỉnh bà.
- Cậu tên gì, mang quân hàm gì? Cậu có biết tôi là ai không, đến cục trưởng của cậu thấy tôi còn phải vâng dạ, cậu là ai mà dám nói với tôi cái giọng đó. Nhanh lên bắt cô ta cho tôi.
Lục Viễn cười lạnh, bà ta dám coi thường cả ba của anh.
- Bà…
- Mạc phu nhân quan hệ rộng rãi quá nên không xem ai ra gì, tội của phu nhân chắc phải xử ba ngày còn chưa hết đó..
Hạ Cảnh Lan bật dậy chỉ vào mặt Lịch Nhi hét lên.
- Mày lo mà vào tù đi đừng ở đây ngậm máu phun người.
- Tôi làm gì dám ngậm máu phun người, lời tôi nói luôn có chứng cứ chứ không dùng miệng kết tội như ai kia.