Lịch Nhi ném điện thoại sang một bên gác tay lên trán suy nghĩ thật kỹ càng mọi chuyện, liệu chung cư Hoa Đô bị sập có liên quan tới tập đoàn Dực Phong hay không?
**********
- Mạc tổng, tôi điều tra được Thẩm tiểu thư không qua lại với người đàn ông nào nhưng rất hay đi bar, có thể đứa bé trong bụng của cô ấy…
- Là con hoang.
Mạc Thiên Nhật Dạ nằm dài trên giường nghe điện thoại của Tiêu Đằng, miệng phun ra ba chữ vô cùng tiêu sái. Thẩm Quyên Ly đó dám bắt hắn đổ vỏ, mà cái vỏ đó là của một thằng ất ơ dơ bẩn, hắn nghĩ đến Dực Phong là một một món mồi béo bở nên mới cho cô ta nghênh ngang lên mặt một thời gian, không ngờ lợi dụng hắn mất trí liền cho hắn lên làm ba của con người khác.
Mạc Thiên Nhật Dạ cong môi cười vô cùng thích thú, làm sao hắn có thể để cô ta phí công chuẩn bị được.
- Mạc tổng, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Phải bảo vệ đứa bé trong bụng cô ta bằng mọi giá, đứa bé đó nhất định phải được sinh ra.
Tiêu Đằng không hiểu tại sao Mạc Thiên Nhật Dạ biết đó không phải là con của mình mà vẫn muốn đứa bé đó được an toàn sinh ra, theo tính cách của hắn thì có khi bây giờ Thẩm Quyên Ly đã không sống nổi ở thành phố này rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ tắt điện thoại tâm trạng cực kỳ tốt, hắn bước ra ban công hít thở không khí một chút cho khuây khỏa, mấy hôm nay giả khùng giả điên hắn sắp điên thật rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào ban công nhìn ra xa, chợt hắn thấy Tôn Lịch Nhi ở bên dưới ngồi thu lu một góc trong khóm dạ yến thảo, cô ta đang làm gì ở đó vậy? Một lát sao cô ta đi ra cổng đưa thứ gì đó cho người ở bên ngoài nhưng hắn không nhìn rõ người đó là ai, chỉ biết rằng đó là đàn ông, gì vậy? Qua lại với đàn ông trong nhà của hắn sao?
Tâm trạng của Mạc Thiên Nhật Dạ vừa mới tốt lên đã lập tức trầm xuống, hắn bước vào phòng với tay lấy cái gối rồi xăm xăm đi xuống nhà tìm Lịch Nhi.
- Lịch Nhi, em đi đâu rồi?
Hạ Cảnh Lan đang xem tivi với Thẩm Quyên Ly thấy con trai đi xuống liền đứng lên hỏi han.
- Con trai, sao vậy con?
- Con tìm Lịch Nhi.
Lịch Nhi từ ngoài đi ngoài còn chưa biết gì thì đã bị Mạc Thiên Nhật Dạ bám chắc vào cánh tay. Thẩm Quyên Ly ngồi đó tất nhiên không vừa ý, cô ta đứng lên kéo Mạc Thiên Nhật Dạ lại.
- Nhật Dạ, em ở đây nè.
Lịch Nhi nghe cái giọng the thé chói tai của Thẩm Quyên Ly mà nhức óc, cô bĩu môi đi vào trong nhưng bị Mạc Thiên Nhật Dạ kéo lại.
- Lịch Nhi, anh ngủ không được, em ngủ với anh đi.
Chỉ có mấy từ đơn giản nhưng khiến những có mặt phải sửng sốt, Mạc Thiên Nhật Dạ nói muốn ngủ với Lịch Nhi sao?
Lịch Nhi trừng mắt nhìn hắn, những kí ức đen tối bất chợt ùa về, căn phòng lạnh lẽo đó đã Gi*t dần Gi*t mòn cô bởi những lần bị bạo hành thân xác. Hôm nay hắn nói muốn ngủ cùng cô, đúng là nực cười.
Thẩm Quyên Ly còn sốc hơn cả Lịch Nhi, cô ta kéo mạnh Mạc Thiên Nhật Dạ về phía mình hung hăng trừng mắt với Lịch Nhi, ai biết được Tôn Lịch Nhi có lợi dụng Mạc Thiên Nhật Dạ không tỉnh táo mà có thai với anh không, loại phụ nữ trơ trẽn như Tôn Lịch Nhi thì chuyện này có thể lắm.
Đối diện với ánh mắt thù địch của Thẩm Quyên Ly, Lịch Nhi càng thêm chán ghét, cô nhỏ giọng nói với Mạc Thiên Nhật Dạ.
- Em không ngủ với anh được, anh ngủ với cô ta đi.
Lịch Nhi nở nụ cười xinh đẹp chỉ vào Thẩm Quyên Ly nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ không đồng ý cứ một mực muốn ngủ cùng cô.
Hạ Cảnh Lan thương con trai nên mới miễn cưỡng mở miệng.
- Cô đi lên đó dỗ Nhật Dạ ngủ đi, nhớ kỹ không được làm cho nó kích động.
- Mẹ, không được.
- Không sao đâu con.
Thẩm Quyên Ly tưởng mình là nữ hoàng, cô không đồng ý thì Hạ Cảnh Lan cũng không dám, nào ngờ bà ta chỉ nghĩ cho con trai của mình mà thôi.
Lịch Nhi nhìn hai người bọn họ mà thở dài ngao ngán, chỉ cần Mạc Thiên Nhật Dạ thích là phải đáp ứng, còn không hỏi thử cô có đồng ý hay không, họ xem cô là người hầu của hắn ta nhưng nếu bây giờ cô lên đó thì Thẩm Quyên Ly chắc phải mất ngủ cả đêm, nghĩ tới đã thấy vui rồi.
Lịch Nhi để Mạc Thiên Nhật Dạ kéo mình đi lướt qua Thẩm Quyên Ly, cô ta giận tím mặt, thiếu điều muốn dậm chân nhảy đổng lên.
Lịch Nhi vào phòng của Mạc Thiên Nhật Dạ, căn phòng suốt hai năm lạnh lẽo chỉ một mình cô, hắn chỉ về lúc giữa đêm, xé rách quần áo của cô để thoả mãn thân xác rồi ung dung rời đi mặc kệ cô đau đớn như thế nào, nghĩ lại cô thật kiên nhẫn, chịu đựng hai năm mới quyết định dứt áo ra đi.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, hắn ngồi trên giường không đủ kiên nhẫn để đợi, gần nửa tháng nay hắn ăn chay rồi, hôm nay nhất định phải ăn mặn.