Lịch Nhi rời cục cảnh sát, tự đón taxi tới Mạc gia, Tử Minh mấy lần nhất quyết đòi đưa cô đi cô đều ngăn lại. Nhà họ Mạc trước đây khi Tôn gia còn thịnh vượng họ còn không tôn trọng thì bây giờ họ chỉ xem Tôn gia ở dưới chân thôi. Cô không muốn em trai mình bị họ đối xử không tử tế.
Lịch Nhi đứng trước cổng lớn Mạc gia, cảm xúc trong cô cực kỳ tệ hại. Thím Phương giúp việc mở cửa cho cô, ở trong cái nhà này chỉ có thím là đối xử tốt với cô thôi.
- Mừng thiếu phu nhân đã trở về.
- Sau này dì cứ gọi cháu là Lịch Nhi đừng gọi là thiếu phu nhân nữa.
Mọi thứ thay đổi rồi, cô cũng thay đổi, danh phận thiếu phu nhân trên danh nghĩa đó cô không cần, ngay từ đầu nó đã không dành cho cô.
Lịch Nhi bước vào phòng khách của Mạc gia, mới rời khỏi có mấy ngày mà nơi này như hoàn toàn xa lạ, mà cũng đúng thôi, nơi đây có thân thuộc với cô bao giờ.
Hạ Cảnh Lan ngồi trên sofa, bên cạnh còn có Thẩm Quyên Ly, cô đã lường trước việc này, cô ta luôn cắm rễ ở đây như cổ thụ. Lịch Nhi thu cơ mặt nhẹ cúi đầu với Hạ Cảnh Lan.
- Con chào mẹ.
- Sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa, cô cũng không phải là thiếu phu nhân trong căn nhà này. Sau này cô chỉ có nhiệm vụ chăm sóc chữa trị cho Nhật Dạ, còn lại danh phận của cô cũng như thím Phương mà thôi.
Hạ Cảnh Lan chăm chú vào bộ móng mới trên tay, mồm phun ra toàn là những câu chua ngoa chát chúa. Lịch Nhi cũng không bất ngờ, đợi đến khi ba cô ra được thả rồi cô cũng không cần phải luồn cúi trước những người này nữa.
- Thím Phương, từ nay cô ta ở cùng phòng với thím.
- Dạ thưa phu nhân.
- Ây da, mẹ bụng con hơi đau.
Thẩm Quyên Ly đột nhiên kêu đau làm Hạ Cảnh Lan giật mình, bà vội vàng đỡ lấy bụng của cô ta lo lắng.
- Sao vậy con, có phải đứa bé đạp không?
Đứa bé? Bước chân của Lịch Nhi chậm lại, Thẩm Quyên Ly đang mang thai sao? Còn gọi Hạ Cảnh Lan là mẹ, vậy thì có lẽ đó là cốt nhục của Mạc Thiên Nhật Dạ rồi. Lịch Nhi tự cười một mình, anh ta luôn ép cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ là vì không muốn cô sinh con cho anh ta, giờ viên kim cương của anh ta mang thai rồi, anh ta lại trở thành một đứa trẻ.
Lịch Nhi không quay đầu, nối gót theo thím Phương đi thẳng, vờ như không quan tâm đến chuyện vừa rồi.
Thẩm Quyên Ly nhếch môi nhìn theo, cô là muốn cho Tôn Lịch Nhi biết, cô đang có bảo bối trong người, còn là người không thể ᴆụng đến, trong nhà này ai làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng trên lầu nhìn thấy hết một màn vừa rồi, hắn không quan tâm Tôn Lịch Nhi ra sao nhưng đôi mắt chim ưng xoắn lên người của Thẩm Quyên Ly. Hắn nhớ có một lần hắn uống say trong sinh nhật của Thẩm Nghiệp Thành, có ngủ lại nhà họ Thẩm một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thì Thẩm Quyên Ly nằm cùng giường với mình. Rõ ràng hắn không làm gì hết thì làm sao cô mang thai được, mà còn mang thai đến ba tháng?
Mạc Thiên Nhật Dạ tuy có chút tình cảm với Thẩm Quyên Ly nhưng hắn là loại người ghét phiền phức, cũng ghét nhất loại phụ nữ thích đeo bám dính lấy mình. Nếu như nhà họ Thẩm không có giá trị lợi dụng thì hắn cũng chẳng giữ Thẩm Quyên Ly bên cạnh làm gì.
Mạc Thiên Nhật Dạ suy nghĩ một hồi thì đi vào phòng gọi cho Tiêu Đằng.
- Cậu điều tra giúp tôi, cái thai trong bụng Thẩm Quyên Ly là của thằng nào.
Tiêu Đằng ở đầu dây bên kia xuất hiện mấy vệt đen trên mặt, đứa bé trong bụng Thẩm tiểu thư không phải là của Mạc tổng sao, chẳng lẽ sau khi bị tai nạn anh bị người ta cho đổ vỏ rồi?
Lịch Nhi vào phòng của thím Phương, ở đây có hai giường nhỏ, đủ cho một người nằm. Lịch Nhi ngồi ở góc giường thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, Tôn gia tuy không phải là gia tộc lớn nhưng trước giờ đều nằm trong tầng lớp thượng lưu, từ nhỏ cô đã sống trong nhung lụa, chưa bao giờ phải sống trong căn phòng chật hẹp như thế này.
Đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa, thím Phương đã đi ra ngoài rồi, ai tới tìm cô vậy?
Lịch Nhi bước ra mở cửa, Mạc Thiên Nhật Dạ lập tức kéo tay của cô.
- Lịch Nhi, em tới rồi sao, đi đi chơi với anh đi.
Lịch Nhi nhìn bàn tay cao ngạo của Mạc Thiên Nhật Dạ chạm vào mình, đột nhiên cô thấy ghê tởm, bàn tay này đã vuốt ve thân thể của Thẩm Quyên Ly, là cô tự lừa mình hai năm qua cho rằng họ chưa từng phát sinh chuyện nam nữ, đến lúc cô biết thì cái bụng của Thẩm Quyên Ly đã phình to ra rồi.
Lịch Nhi gạt bàn tay của anh ta ra khỏi mình rồi đi ra ngoài trước, không phải cô chê anh ta mất trí mà vì cảm giác yêu thương trước đây đã sớm bị vùi lấp rồi. Khi không tỉnh táo anh ta còn gọi hai tiếng Lịch Nhi đến khi tỉnh rồi sẽ sớm đá cô ra khỏi đây thôi.