Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly tới bệnh viện, trợ lý Tiêu ra ngoài đón bọn họ, cơ thể anh cũng đầy thương tích nhưng không đáng ngại, còn Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn còn im lìm trong phòng cấp cứu.
- Trợ lí Tiêu, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Thưa phu nhân, xe đang trên đường cao tốc thì bị mất phanh, va chạm với một xe khác nên mới ra nông nổi này.
- Cậu làm tài xế kiểu gì vậy hả, Nhật Dạ mà có chuyện gì tôi Gi*t ૮ɦếƭ cậu.
Hạ Cảnh Lan vừa khóc vừa đánh thùm thụp vào người Tiêu Đằng, anh cúi đầu đứng yên chịu trận.
Hai tiếng sau phòng cấp cứu mở cửa, ba người nhào tới quay quanh bác sĩ hỏi thăm tình hình.
- Con trai của tôi sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân mất máu quá nhiều nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch, còn ngày tỉnh lại thì vẫn chưa xác định được.
Hạ Cảnh Lan chóng mặt muốn ngất xỉu, Mạc lão gia mất chỉ để lại cho bà mỗi đứa con trai này thôi, Nhật Dạ mà có chuyện gì làm sao bà sống nổi.
Mạc Thiên Nhật Dạ được chuyển tới phòng hồi sức, mỗi lần vào thăm chỉ được một người, đến lượt Thẩm Quyên Ly vào trong cô nhìn người đàn ông tuấn lãng nằm trên giường bệnh, dù có vài vết trầy xước nhưng vẫn không làm giảm đi nét soái khí sẵn có. Bàn tay của Thẩm Quyên Ly đột nhiên run lên, bác sĩ nói chưa xác định được khi nào anh sẽ tỉnh, vậy cô phải làm sao đây?
***********
Hai ngày sau.
- Oẹ...oẹ…
Thẩm Quyên Ly chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo, Hạ Cảnh Lan cũng đi vào xem thử.
- Quyên Ly, cháu làm sao vậy?
Thẩm Quyên Ly xả nước, cố giữ bình tĩnh trả lời.
- Cháu không sao, cháu chỉ bị đau bao tử thôi.
- Hay là tối nay cháu về nhà nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay cháu vất vả rồi.
- Dạ cháu không sao đâu bác, cháu sợ anh Nhật Dạ tỉnh lại sẽ không thấy cháu ở bên cạnh.
Hạ Cảnh Lan thở dài, cảm thấy tiếc nuối cho hai đứa trẻ, nếu như ngày xưa chồng bà không ngăn cấm thì có lẽ bây giờ bà đã có cháu ẵm bồng rồi. Chọn ai không chọn, lại chọn phải đứa con dâu không biết đẻ.
- Khát…khát…nước.
Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly bị giật mình bởi tiếng động bên giường bệnh, họ chạy tới xem Mạc Thiên Nhật Dạ, anh liên tục kêu khát tay chân múa loạn xạ.
Hạ Cảnh Lan mừng đến rơi nước mắt, vội vội vàng vàng chạy đi lấy nước, Thẩm Quyên Ly cũng nhanh tay bấm chuông báo động.
Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện, sau một hồi kiểm tra, dây điện tâm đồ cũng được gỡ hết, Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ bị thương vùng đầu những vùng khác không đáng ngại. Hắn ngồi dậy lơ đễnh nhìn ngó xung quanh.
- Chúc mừng gia đình, tình hình của Mạc tổng đã không còn đáng ngại nữa.
Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly mừng rỡ, may là không bị sao, hắn nằm lâu thêm chút nữa thì tập đoàn IT chẳng ai lo nổi.
- Nhật Dạ, con thấy trong người sao rồi?
- Lịch Nhi.
Mọi người trong phòng nhìn nhau, tưởng hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, Thẩm Quyên Ly lay tay hắn gọi.
- Nhật Dạ, anh sao vậy, là em đây.
Đột nhiên Mạc Thiên Nhật Dạ co rút lại, lấm la lấm lét sợ sệt, miệng luôn mồm gọi hai tiếng "Lịch Nhi."
Thẩm Quyên Ly cứng đờ người, lại chuyện gì nữa đây? Không phải là bị điên rồi đó chứ?
- Bác sĩ, con trai tôi bị sao vậy?
- Đây có thể là triệu chứng mất trí nhớ tạm thời, tình trạng này có thể sẽ kéo dài vài ngày hoặc hơn thế nữa, cho nên người nhà phải hết sức chú ý, tránh làm anh ấy kích động và phải phối hợp các biện pháp tác động phục hồi trí nhớ cho anh ấy.
- Vậy chúng tôi phải làm sao?
- Với tình trạng này thì cần một người thân thiết với anh ấy nhất, giúp anh ấy lấy lại trí nhớ, sau khi tỉnh lại anh ấy nhớ tới ai thì người đó có khả năng cao giúp được anh ấy.
- Lịch Nhi, em đâu rồi?
Thẩm Quyên Ly nhìn người đàn ông ở trên giường đôi mắt ngây thơ như một đứa trẻ, mất trí nhớ sao.
- Quyên Ly, Quyên Ly cháu sao vậy?
Thẩm Quyên Ly đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu, một lát sau trở ra báo cáo kết quả với Hạ Cảnh Lan.
- Cô Thẩm đã có thai được 3 tháng rồi thưa phu nhân.
Hạ Cảnh Lan giật mình, có lẽ nào đó là cốt nhục của Nhật Dạ, bà xông vào phòng nắm tay Thẩm Quyên Ly tra hỏi.
- Quyên Ly nói cho bác biết, cái thai trong bụng là của ai.
Thẩm Quyên Ly lập tức bịn rịn nước mắt nức nở nói.
- Dạ…là của anh Nhật Dạ.
Hạ Cảnh Lan sướng rơn người, tròng mắt ửng đỏ.
- Tại sao con không cho bác biết sớm?
- Con cũng định nói rồi nhưng đột nhiên anh Nhật Dạ bị tai nạn, bây giờ còn mất trí nhớ, con sợ bác không tin.
Thẩm Quyên Ly vừa nói vừa khóc, từ đầu đến cuối đều không ngẩng mặt lên. Hạ Cảnh Lan vuốt đuôi tóc cô cưng chiều nhẹ nhàng nói.
- Trước giờ con có qua lại với ai ngoài Nhật Dạ đâu chứ, làm sao bác không tin con được.
Thẩm Quyên Ly ôm Hạ Cảnh Lan cứ như hai mẹ con ruột, cô cúi thấp đầu, môi khẽ nhếch lên một cái.