"Xin lỗi đã làm phiền, đến giờ cô Lâm phài kiểm tra sức khỏe rồi."
Giọng của một bác sĩ trẻ tuổi vừa đúng lúc vang lên, Phó Thần và Lâm Ngọc Yên cùng nhìn ra cửa.
Vị bâc sĩ đó là một ngươig đàn ông trạc tuổi Phó Thần, dung mạo thanh tú, mặc bộ blouse trắng, trên cổ choảng ống nghe tim phổi, đi cùng có hai y tá đẩy xe thuốc.
Phó Thần tự giác đứng lên nhường chỗ cho vị bác sĩ kia khám bệnh.
"Đừng sợ, chỉ kiểm tra sức khỏe bình thường thôi, cậu ta không làm gì em đâu."
Phó Thần trấn an khi thấy Lâm Ngọc Yên có vẻ sợ sệt khi thấy xe đẩy thuốc còn có ống tiêm.
Trên đời này Lâm Ngọc Yên sợ nhất là tiêm thuốc.
"Sẽ...!không bị tiêm thuốc chứ?"
Lâm Ngọc Yên dò hỏi.
"Tiêm thuốc mới mau khỏi bệnh." Phó Thần cười hỏi: "Em sợ tiêm à?"
Lâm Ngọc Yên không đáp nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả.
Phó Thần cố nhịn cười, biết rằng Lâm Ngọc Yên rất dễ thương nhưng không ngờ cô vẫn còn mặt đáng yêu mà hắn chưa từng được nhìn thấy.
"Chỉ tiêm một mũi này nữa là xong rồi, mấy hôm nay có ngày nào tôi không tiêm cho cô đâu? Tên này không nói à?"
Vị bác sĩ ấy nói năng cộc lốc, tuy nhiên hắn rất chuyên nghiệp trong việc khám chữa bệnh, hắn bắt đầu đo huyết áp cho Lâm Ngọc Yên.
"Mỗi ngày anh đều tiêm cho tôi hả?"
Lâm Ngọc Yên nghe thấy khó tránh rùng mình, cứ nghĩ đến mũi kim nhọn hoắc kia ghim vào da thịt là cô đã rợn tóc gáy.
"Cô không uống thuốc được thì phải tiêm thôi, chẳng lẽ cô muốn chồng cũ của cô mớm thuốc cho cô à?"
"Ăn nói cho cẩn thận vào, bằng không anh đây sẽ nói với cậu mợ cho chú mày kết hôn đó."
Phó Thần lạnh giọng cảnh cáo, Lâm Ngọc Yên rất nhạy cảm với mối quan hệ giữa cô và hắn, khó khăn lắm mới khiến cô nới lỏng phòng bị, bây giờ vì mấy lời nói nhảm nhí của tên em họ này mà giận dỗi, hắn đảm bảo sẽ cho tên em họ đó một bài học.
"Ông đây còn chưa muốn giống ai kia bỏ bê vợ đến mức ly hôn rồi bây giờ lại mặt dày ở bên cạnh người ta đâu!"
Bác sĩ đáp.
Hắn và Phó Thần là anh em họ, mẹ của Phó Thần là chị gáo ruột của bố vị bác sĩ kia.
"Cẩn thận cái mồm của chú mày đó!"
"Phó Thần, vị bác sĩ này là...?"
Lâm Ngọc Yên níu nhẹ tay Phó Thần dò hỏi, nhìn cách ăn nói của hai người họ chắc chân là rất thân nhau.
"Còn chưa giới thiệu với chị dâu cũ nhỉ? Tôi là Hoàng An Quân, em họ của tên thích tự vả mặt này."
Hoàng An Quân tự giới thiệu trước khi Phó Thần mở miệng.
Nhà họ Hoàng là gia tộc về chính trị rất có thế lực, mẹ của Phó Thần là cô hai nhà họ Hoàng, còn bố của Hoàng An Quân là cậu út.
Mẹ của Phó Thần tên thật là Hoàng Minh Ngọc, năm mười tám tuổi được gả cho cậu cả nhà họ Phó, sau hai năm thì sinh ra Phó Thần.
"Đã bảo chú mày nói chuyện cho đàng hoàng, cô ấy có tên, anh đây cũng có tên, đừng có gọi nhảm nhí."
Phó Thần liếc Hoàng An Quân một cái.
Hắn để ý thấy mỗi khi Hoàng An Quân gọi Lâm Ngọc Yên là chị dâu cũ thì mày đẹp của cô đều chau lại.
"Tôi cứ thích gọi đấy, anh làm gì được tôi?"
Hoàng An Quân thách thức.
Lâm Ngọc Yên nhìn hai anh em họ này đấu khẩu liền bật cười, thì ra Phó Thần còn một mặt mà cô chưa được nhìn thấy.
"Gần đây cậu nhờ anh đây tìm một vài cô gái có gia thế tốt để chú mày xem mắt, anh mày còn định ém chuyện này xuống nhưng xem ra anh đây nên kêu Lương Tuấn sắp xếp cho chú mày rồi."
Phó Thần cười nói.
"Anh dọa ông đây à? Cùng lắm ông đây lại ra nước ngoài tu nghiệp." Hoàng An Quân bày ra dáng vẻ không thèm chấp nhất: "Xong rồi, chị dâu cũ nghỉ ngơi hai ngày nữa là có thể xuất viện."
Hoàng An Quân rút kim tiêm ra, lúc này Lâm Ngọc Yên mới phát giác bản thân vừa bị người ta tiêm một cái.
Mãi lo chăm chú vào chuyện hai anh em họ Phó Thần đấu khẩu, cô không biết Hoàng An Quân tiêm cho mình lúc nào, rõ ràng cô không hề thấy hắn cầm ống tiếm, vậy mà mới chớp mắt đã làm xong, cô cũng không có cảm giác gì cả.
"Lần này anh đây bỏ qua cho chú mày đấy!" Phó Thần lạnh nhạt, hắn ngồi xuống cạnh giường, ân cần, dịu dàng nắm tay Lâm Ngọc Yên nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Thái độ hoàn toàn không giống ngày thường này của Phó Thần khiến Hoàng An Quân mở rộng tầm mắt, hắn nhanh tay lấy điện thoại ra chụp lại.
Âm thanh chụp ảnh vang lên làm cho Phó Thần và Lâm Ngọc Yên chú ý, cả hai cùng nhìn về phía của Hoàng An Quân.
"Rảnh rổi không có gì làm à?"
Phó Thần ghét bỏ hỏi
"Dì nhìn thấy chắc sẽ vui lắm, anh họ, ở đây hết việc của tôi rồi, tôi đi đây.
Khi nào chị dâu cũ xuất viện tôi sẽ mang thủ tục đến cho anh ký."
Hoàng An Quân rồi nhanh chân đi ra ngoài tránh việc bị Phó Thần tóm lại sẽ hành hắn một trận.
Phòng bệnh thoáng chốc lại yên tĩnh, Phó Thần vẫn nắm tay của Lâm Ngọc Yên, cô thử rút ra mấy lần nhưng không được.
Dạo gần đây cứ ở gần Phó Thần là ᴆụng chạm thân mật, hai người đã không còn là vợ chồng, thật sự mấy chuyện thế này không nên xảy ra.
"Đừng nghe tên đó nói nhảm, từ nhỏ đến lớn hắn luôn thích trêu đùa với tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi đánh đến khóc lóc chạy về mách mẹ."
Phó Thần tự giác buông tay Lâm Ngọc Yên, hắn lại rót cho cô một cốc nước ấm.
"Thì ra từ nhỏ anh đã thích bắt nạt người khác rồi à? Tội cho bác sĩ Hoàng quá."
Lâm Ngọc Yên cầm lấy cốc nước ấm cười nói, sau đó uống cạn, trong người không khỏe khiến cô cứ muốn uống nước.
"Đối với mấy đứa như hắn thì xứng đáng bị tôi bắt nạt.
Em đừng tưởng hắn hiền lành, hắn cũng gian xảo lắm, lại còn nói chuyện chói tai.
Có lần hắn bị bạn học gây sự cũng vì cái miệng khiếm khuyết đó."
"Anh cũng có khác gì, anh nghĩ anh nói chuyện dễ nghe lắm à?"
Lâm Ngọc Yên bĩu môi.
"Nhưng không bằng tên đó đâu.
Ít nhất trước mặt em, tôi vẫn nói chuyện đàng hoàng."
"Có sao?"
Lâm Ngọc Yên nhướn mày nhớ lại lần đầu cô và Phó Thần nói chuyện ở sở cảnh sát.
Lần đó là ấn tượng khó quên với cô.
"Mặc dù lần đầu không có nhưng gần đây có mà!"
Phó Thần ho khan đáp.
"Anh còn nhớ lần đầu chúng ta chính thức nói chuyện à?"
"Dĩ nhiên, những gì tôi nói thì tôi sẽ không quên."
"Vậy anh có biết, lúc đó tôi cực kỳ căm hận anh không?".