Sau này đứa nào dám bảo bổn Vô Thường vì tiền nên ai cũng làm bố được thì đã có lý cmn luận làm nền tảng rồi nhá!"Không sao, chắc ông chủ có việc nên đi trước." Anh dọa quỷ sợ chạy té khói còn làm như không có việc gì, đưa quả dưa cho White, "Ăn dưa không?"
White nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, "Nhưng trông ông ta sợ cậu."
Lan Hà: "Làm gì có chuyện đó, tôi mới hỏi mỗi câu dưa hấu chín chưa thôi mà."
Điều anh ta không chắc chắn cũng là vậy, hơn nữa tiếp đó Lan Hà còn để lại một tờ tiền lên sạp, "Anh nhìn đi, Minh phong chỗ chúng tôi thuần phác lắm, ai ăn dưa hấu thì tự giác trả tiền, ông chủ yên tâm rời đi."
Đến cả Nghiêm Tam cũng không nghe nổi nữa, cúi đầu ho húng hắng.
Song, họ vẫn đi tiếp, chẳng mấy mà đi hết đường Hoàng Tuyền. Khi đến Đô thành, White trông thấy hai tiểu lại áo xanh ngoài cổng thành, một kẻ trong đó thấy nhóm Lan Hà đi đến là quay lưng lại liền.
Không chỉ vậy, các quỷ khác cũng rặt vẻ hóng drama, tán dóc cái gì mà quỷ lại sau khi bị đánh, quỷ lại thủ thành sợ ngài Đến một phép.
White: "???"
Lan Hà: "Không có đâu, không có thật mà, tôi đâu có đánh anh ta. Anh ta cũng là nhân viên dưới địa phủ, bọn tôi đều được xem là người ban ngành công – kiểm – pháp* cõi âm, sao có chuyện giống như thế lực hắc ám được?"
(*Công – kiểm – pháp: Công an, kiểm sát, tư pháp.)
Rõ ràng hồi trước anh chỉ đấu võ miệng với thủ thành, có điều để cảm ơn anh nên sau đó Nghiêm Tam đã đánh đám thủ thành này hộ...
White lau mặt, "Cậu nói đúng."
Tống Phù Đàn nghe mà phì cười, thấp giọng kề tai anh nói: "Ồ, côn đồ trong vòng pháp lý chứ gì?"
Lan Hà: "..."
Anh tỉnh bơ đánh tiếng với Nghiêm Tam, "Anh Nghiêm Tam à, tôi tiễn anh đến đây thôi. Anh ấy là hồn sống, không nên vào thành." Anh còn tặng cho White một chút tiền lẻ, tiền nhiều hơn để lần sau đốt.
"Ừ, cảm ơn hai người nhé." Gã nói, "Quỷ này cậu cứ yên tâm, ta sẽ để mắt đến. Nhưng mà ta thấy hai cậu có quan hệ tốt với nhau, chắc không gặp chuyện gì đâu."
"Bái bai." Anh vẫy tay với White.
Trong những ngày tháng sống dưới âm phủ, White biết được tại sao Lai Vô Thường lại nói nơi đây Minh phong thuần phác... Ở trước mặt anh mà không thuần phác sao nổi!
...
Đưa đĩa sứ miễn phí cho Đậu Xuân Đình xong, Tiêu Dữ Khiên bèn tìm miếu thắp hương.
Cậu ta không rành rẽ, trước khi đi thắp có nhiều người đưa lời khuyên cho. Miếu nương nương bị loại trừ. Dù rằng Bích Hà Nguyên Quân phù hộ trên nhiều mặt nhưng cầu con vẫn nổi tiếng nhất. Miếu Đông Nhạc cũng vậy, chùa Giác Tuệ hơi xa, tọa lạc ở đầu kia thành phố, ngoài ra còn vài chùa miếu, đạo quán hai năm gần đây rất thiêng... Hoặc có thể nói là hai năm nay xuất hiện thêm nhiều lời đồn thần quái ở Bắc Kinh.
Cuối cùng, cậu ta chọn miếu Đô Thành Hoàng.
Lí do là bởi có liên quan đến một sự kiện xảy ra trước đó trong giới.
Cụ thể mà nói thì chuyện đó không diễn ra trong giới, đó chính là chuyện các tay buôn thất đức bán giấy hôn thú âm phủ ở nghĩa trang, rất nhiều ngôi sao bị χâм нạι quyền lợi, Trần Tinh Dương báo cảnh sát, cuối cùng xử trí theo pháp luật.
Song, sau đó trong giới đồn rằng một số ngôi sao bị bán giấy hôn thú âm phủ thật sự mơ thấy minh hôn. Đến khi chuyện bị tung ra mới dần dần đối chứng, phát hiện ra nhiều người đã nằm mơ thật.
Ngoài kia người ta còn đồn rằng những kẻ biết mà vẫn mua giấy hôn thú gặp báo ứng, bị ác mộng quấn thân, bị ngài Thành Hoàng lôi đi xử phạt.
Tiêu Dữ Khiên chả biết những người mua kia có gặp ác mộng thật không, cậu ta không bị kéo đi làm minh hôn, nhưng ở công ty có một đồng nghiệp mơ thấy một hai lần, sau này đi đến miếu Đô Thành Hoàng khấn vái và than phiền bèn được an ủi, nói là Thành Hoàng đã nghe lời khiếu nại, bù đắp bằng những giấc mơ đẹp cho anh ta.
Chẳng biết là nhờ tác dụng tâm lý hay sao mà đồng nghiệp kia ngon giấc lắm, cứ cách một đoạn thời gian lại đi dâng hương.
Miếu Đô Thành Hoàng là một ngôi miếu nhỏ, mấy năm trước tu sửa xong mới mở cửa lần nữa, hương khói dần dà nhiều lên. Tiêu Dữ Khiên có quan hệ rất tốt với anh đồng nghiệp nọ, cũng chạy tới đây dâng hương.
Kết quả thế nào? Cậu ta mơ thấy người nói cho mình biết oan hồn trong giấc mơ lần trước thật ra là đang cảnh cáo mình, nên cảm ơn đối phương, hóa vàng mã cho người ta. Vả lại, cậu ta đưa đĩa sứ miễn phí đi niệm kinh cho người khác khỏi vạ lây, làm chuyện tốt nên mấy ngày liên tục luôn mơ đẹp.
Cậu ta cầm lòng không đậu kể chuyện này ra khi ở đoàn phim, dù gì cũng kết thúc rồi, hơn nữa... "Mọi người xem có thiêng không? Tôi muốn đi hóa vàng mã cho anh quỷ tốt bụng kia, không biết tại sao anh ấy lại nhắc nhở tôi nữa."
Ai nấy xì xào bàn tán, cũng có người nghe được chuyện xảy ra sau sự kiện giấy hôn thú âm phủ nên thảo luận một thể.
Tuy biết sự thật nhưng Đậu Xuân Đình không thể nói, làm cậu ta bứt rứt tay chân.
Chỉ có Lan Hà là bình tĩnh: "Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, chỉ tại cậu ám thị bản thân thôi."
Tiêu Dữ Khiên gãi đầu, "Cũng có thể. Tôi định đi hóa vàng và dâng hương tiếp... Anh không biết đâu, giấc mơ ngọt ngào lắm."
Anh nở nụ cười không tin tà, đoạn bước đi.
Tống Khởi Vân đứng ngay cạnh nghe mồn một. Dù nghe bao nhiêu lần, ông vẫn nhìn anh với ánh mắt quái dị, cộng thêm cảm giác muốn chửi tục mãnh liệt.
Anh ςướק lời ông, cảm khái: "Tôi đâu phải loại lừa người khác mà không biết áy náy đâu!"
Tống Khởi Vân: "........."
Đất diễn của anh sắp hết, ở phần quyết chiến trong "Quỷ thú", nam chính – một con chiên ngoan đạo – trở thành kẻ Gi*t thần, đại chiến ngay trong miếu. Lúc quay, lão Bạch đứng tại hiện trường, ngồi xổm quan sát chờ đòi tiền, nghe được Tống Khởi Vân giảng cảnh diễn cho những diễn viên chính.
"Nam chính phải cực kì để ý đến cảm giác đoạn sau, giống như lật đổ bố mình vậy." Ông dặn Lan Hà là chủ yếu. Ông nói khô hết cả miệng, nhấp một hớp trà hoa lài.
Tống Phù Đàn đứng một bên, nhìn ánh mắt thắc mắc của Tiêu Dữ Khiên rồi giảng: "Trong nhân chủng học về tôn giáo, người ta đưa ra một suy luận rằng mối quan hệ giữa thần linh và con người chính là hình ảnh phản chiếu của mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái. Nhờ tín ngưỡng trong xã hội Trung Quốc, các vị thần càng thế tục hơn, bởi vì rất nhiều vị thần vốn được con người chọn ra, người được thần thánh hóa, hoặc thần được nhân tính hóa..."
Mặt khác, trong phim lật đổ quyền lực của các vị thần thật ra cũng là một phép ẩn dụ cho việc khiêu chiến chế độ phụ quyền, phản ánh xã hội thực tại.
Tiêu Dữ Khiên cái hiểu cái không gật đầu: "Phức tạp thật. Tôi vẫn chưa đọc hết quyển sách lần trước về nhà triết học gì gì đó, thế mà giờ thần và Lan Hà lại thành cha con."
Lão Bạch vốn chẳng mấy hứng thú với bộ phim, lúc Tống Phù Đàn nói đến đoạn mối quan hệ giữa thần linh và con người chính là hình ảnh phản chiếu của mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, y hồ hởi vỗ đùi cái đét: "Sau này đứa nào dám bảo bổn Vô Thường vì tiền nên ai cũng làm bố được thì đã có lý cmn luận làm nền tảng rồi nhá! Rất sâu sắc!"
Lan Hà: "........."
Mãi đến khi anh quay xong cảnh này, lão Bạch vẫn còn lải nhải, "Ta phải học thuộc mới được, chúng ta giàu, tại sao không được gọi đôi ba tiếng bùi tai chứ, nói xấu cái gì mà sau này ta thăng chức rồi còn hạ mình được nữa không. Dù ta có làm phán quan thì vẫn có lý lẽ nhé. Gì nhỉ, nhân chủng học về tôn giáo đúng không? Thần và người như cha và con đúng không?"
Tống Phù Đàn: "... Thường thì ở trong mối quan hệ này, thần linh là cha, con người là con."
Lão Bạch lườm nguýt: "Ngươi đề xướng lật đổ mà? Với lại, ngươi không nói ta không nói, ai biết?"
Tống Phù Đàn: "......"
"Anh đừng nói chuyện với y nữa, y vô học mà." Anh tiện thể hỏi, "Công viên cầu vật trấn sắp làm xong rồi à?"
Lão Bạch: "Ừ, ngày kia sẽ đặt tên công viên là công viên Hồng Liên, hình như là để tưởng nhớ Tiểu Tống."
Khéo ghê, ngày kia là anh quay xong xuôi. Anh nói: "Anh đừng có nói như thể Tiểu Tống ૮ɦếƭ rồi ấy, tưởng nhớ quái gì... Bên chị Hồ sao rồi?"
Lão Bạch: "Cũng sắp xong rồi!"
Y vừa nói đến chuyện này là cười tủm tỉm rặt vẻ hả hê khi người khác gặp họa liền, nghĩ mà xem, đến lúc đó sẽ rộn ràng biết chừng nào, có drama hay để hóng rồi.
Anh cũng nghĩ đến điều đó, thở dài thườn thượt. Chỗ anh ở không được rộng rãi, còn phải nhét bao nhiêu là động vật...
...
Cảnh đóng máy rất đơn giản, anh diễn xong, đoàn phim vỗ tay rần rần, Dư ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ tặng một bó hoa, cô và Tiêu Dữ Khiên phải đóng hai ngày nữa mới hết.
"Cảm ơn mọi người..." Anh cảm ơn các nhân viên, phải rời đoàn rồi.
Mọi người nhìn. Được lắm, rời đi đã đành, còn xách cả biên kịch đi luôn.
Anh xong việc, Tống Phù Đàn cũng vậy, không còn đi theo đoàn nữa mà chạy luôn như sợ người khác không biết hắn vào đoàn vì anh. Không hổ là người đàn ông từng làm trợ lý công việc cho Lan Hà.
Anh ôm quà về, quay bên này xong, hai ngày nữa là phải đi đóng quảng cáo ô tô và có khi bên công ty lại xếp công việc mới. Anh về nhà đi thang máy thì nhận tin nhắn của công ty.
Một tá lời mời, anh nhìn trúng một cái: "Ủa... Sao lại có phim mời em diễn hòa thượng vậy!"
Tống Phù Đàn: "?"
"Ha ha, hình như không tính, thời đó ông ấy vẫn là cư sĩ, chính là pháp sư Cảnh Thăng." Anh đọc lịch sử nhân vật. Cuối nhà Thanh đầu dân quốc có một pháp sư trứ danh, biết làm thơ biết vẽ tranh biết viết truyện, thành ra có một lần được gọi là "Quan Âm Bán Chữ", câu cửa miệng là làm tăng hay làm người phàm cũng khó như nhau, cuối cùng vẫn chính thức thụ giới.
Bộ phim này nói về giới văn học tại thời đại đó, pháp sư Cảnh Thăng là một trong các vai chính. Hơn nữa, dự án này được các cấp lãnh đạo phía trên quan tâm, là một công trình series điện ảnh văn hóa, nhìn nguồn gốc là biết nó có xuất thân danh giá, đâm ra công ty cũng khuyên nếu người ta đã mời đi thử vai thì tốt nhất là giành được vai diễn đó luôn.
Tống Phù Đàn: "Pháp sư Cảnh Thăng viết thơ rất hay, nhưng mà..."
Không phải hắn nghi ngờ diễn xuất của anh mà là chả biết bộ phim này có quay đến cảnh pháp sư Cảnh Thăng quy y hay không. Nếu có, hắn từ chối làm sư bao nhiêu năm, cuối cùng anh lại đi diễn hòa thượng.
"Để xem đã, chưa chắc đã được chọn mà. Nếu được chọn, em phải đi chùa Giác Tuệ trải nghiệm mới được." Anh nghĩ đến các món chay tại chùa Giác Tuệ, nước miếng sắp nhỏ đến nơi, ra thang máy.
Vừa mở cửa ra, anh khó chịu đóng lại ngay.
Tống Phù Đàn: "Sao thế em?"
Anh lại mở ra cho hắn nhìn. Chỉ thấy một con rắn đen đang cuộn tròn trên sàn nhà, chiếm trọn cái phòng khách vốn đã chẳng rộng là bao. Trên sofa là hồ ly và vài con chồn đang nhai gì đó, tivi chiếu phim, loa mở to hết cỡ, dưới sàn còn có mấy tờ tiền giấy bay bay... Toàn bộ căn phòng ngập tràn trong mùi hương vô học, trầm mê hưởng lạc.
Đám chồn chính là gia đình Qua Nhị đến cản trai, nó vươn móng ra nói với Hồ Bảy Chín: "Cô Bảy Chín à, đây là đậu của cô nè."
Những viên đậu nành tròn trịa nằm gọn lỏn trong móng vuốt nó.
Cô ta nổi cáu, lấy chân trước đập lên cái đầu đội mũ dưa của nó: "Là đậu này à? Là đậu này hả?!"
Lan Hà: "..."
Anh nhón chân, dè chừng không giẫm lên thân rắn, đành nói: "Anh thu nhỏ lại được không?"
Liễu Mười Ba thu nhỏ, hóa thành hình người, ngồi sàn dựa bàn, mắt không dời khỏi tivi.
Lan Hà: "Ngồi trên sofa không được à?"
Y hờ hững đáp: "Dưới sàn mát."
Anh sờ lên tivi, nóng bỏng tay, thế tức là đã xem bao lâu rồi cơ chứ. Anh tắt tivi ngay.
Liễu Mười Ba nổi cơn tam bành, đập xuống sàn: "Ngươi làm gì vậy!"
"Coi chừng đấm vỡ sàn đấy." Anh nhắc nhở trước một câu, "Anh xem bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi, mà sao lại xem, điện thoại đâu?"
Y quay đầu đi, nói bằng giọng hậm hực: "Rớt hư rồi."
Song, y không dám càu nhàu, có thể nhìn ra là đang chột dạ.
"Điện thoại mới mua mà anh đã làm rớt hư luôn?" Anh nhìn, không phải hư hẳn mà chỉ là màn hình không hiểu sao lại bị y ném bể, "Chả phải vẫn dùng được à, ai bảo anh ném chứ. Tôi sẽ không đổi cái mới cho anh đâu, hồi đầu tôi có đồng ý cách tiêu xài hoang phí này đâu."
Anh vứt điện thoại cho y, y trừng trộ anh rặt mùi oán thán rồi xoay người nằm trên đất tiếp tục xem phim bằng cái điện thoại vỡ màn hình.
Qua Nhị chân nhân cười đon đả với anh: "Ngài Đến về rồi ạ."
Lan Hà: "Qua Nhị đến cản trai à."
Tống Phù Đàn cất đồ đạc xong qua ngồi, nói trúng tim đen Qua Nhị chân nhân luôn: "Qua Nhị có chuyện gì nhờ Hồ Bảy Chín à."
Anh cũng nhớ đến chuyện nó tặng đậu cho cô ta, dù là tặng nhầm...
Qua Nhị chân nhân ôm đứa con gái lớn tròn ủm của mình vào lòng, xoa đầu hai cái, thấp thoáng để lộ lớp lông bóng loáng mượt mà và hàm răng sắc nhọn, "Không không, ta chỉ cảm ơn cô Bảy Chín cho bọn ta ăn chay thôi."
Cô nàng chả thèm cả nể, tại chẳng nhận được đậu thật, mà tại sao phải giữ lời cơ chứ, thế là bán đứng Qua Nhị luôn: "Qua Nhị và vợ nó nói "Ngài Đến nuôi Hồ Bạch Liễu rồi, dạo này con gái trổ giò ăn nhiều, nghịch ngợm hơn, khó dạy dỗ. Sao không đưa đến chỗ ngài Đến làm cu li trẻ em nhỉ, có khi còn gửi được tí hương khói về". Nó muốn ta giật dây giúp!"
Đứa con gái lớn đang vươn vai trong lòng Qua Nhị: "???"
Qua Nhị chân nhân bị bóc phốt mới xấu hổ giơ móng lên che mặt, "Không phải, ý ta là nếu may mắn thì được học tập một hai điều từ ngài Đến..."
Ăn uống nhiều chả sao, Dư Hàng Gia giàu sụ mà, song con bé phá phách quá, thích làm mấy chiêu mờ ám chọc đứa con nhà hắn, mà Qua Nhị thì... lười dạy.
"Không hổ là chồn sinh ra ở xã hội cũ." Lan Hà nhìn gương mặt u oán của cô con gái nhà Qua Nhị chân nhân thì chỉ thấy buồn cười, đã vậy còn nhờ nhầm sang hồ ly, "Ngươi mơ đẹp nhỉ, muốn ta nuôi con gái giúp cơ đấy."
Qua Nhị chân nhân cho rằng dù gì cũng thu nhận cả Liễu tiên rồi, chưa kể nó còn từng đề nghị đầu quân vào chỗ ngài Đến, coi như nguyên lão: "Không phải không phải, là để ngài sai phái. Con ta còn nhỏ tuổi nhưng đánh đấm ngon ơ, còn biết đỡ đòn..."
Chồn con thắc mắc hơn nữa: "???"
Lan Hà: "Ngươi thấy ta còn thiếu chân đánh đấm không?"
Liễu Mười Ba và Hồ Bảy Chín đồng loạt nhìn sang, ngay cả thích khách Bạch Ngũ cũng ló cái tai tròn tròn ra từ lầu thần tài.
Qua Nhị chân nhân: "..."
Nó bực mình lắm, càu nhà càu nhàu: "Chê Hoàng Môn bọn ta tiếng xấu chứ gì, xấu cũng chả xấu ở nhà ngài đâu... Nhận đủ cả Hồ Hoàng Bạch Liễu không được à?"
Anh lạnh giọng: "Ta không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế."
Có người nghĩ nhận ba Môn rồi thì nốt luôn Môn thứ tư luôn, còn anh lại nghĩ nhận vài đứa này đã đau cả đầu rồi...!
Không biết mấy pháp sư kêu là cung dưỡng mấy trăm tiên gia đã kiên nhẫn như thế nào nhỉ. Thảo nào kiểu đường khẩu như họ phải bầu ra đường chủ.
...
Anh ở nhà gấp đĩnh vàng suốt hai ngày, và bị quấy nhiễu tròn hai ngày.
Hồ Bảy Chín không được chơi điện thoại nên nổi quạu, cực kì nhanh tay lập đủ kiểu bầu chọn cho anh, lại cho Liễu Mười Ba đọc bình luận. Cứ hễ nhìn thấy giang cư mận kêu "Bớt đóng mấy bộ phim sến rện, đóng thêm mấy bộ chính kịch" các kiểu là y lại phát rồ lên, chửi té tát như sét đánh liên thanh, chửi đột ngột vài ba lần làm Y Bình sợ đến độ sắp suy nhược thần kinh đến nơi...
Đợi đến khi ra ngoài làm việc, anh cảm ơn trời đất hết biết.
"Cuối cùng em cũng hiểu ra tại sao Y Bình thích nhà lớn." Anh nói với Tống Phù Đàn, "Ít ra là có không gian để núp."
Ngày xưa anh cho rằng nhà không lớn mới tiện dọn dẹp, chỉ duy Hồ Bảy Chín có nhu cầu hóng mát là cũng tự túc đi chơi. Bây giờ mới cảm thấy chật chội và ầm ĩ.
Hắn nói ngay: "Anh có một nơi diện tích khá rộng rãi, mình chuyển sang cùng nhau em nhé?"
Đằng nào bây giờ Tống Khởi Vân cũng biết mối quan hệ của cả hai, họ không còn e dè gì nữa.
Anh dao động, hỏi vị trí nằm ở đâu, bắt đầu thì thầm thảo luận với hắn, mãi sau mới vỡ lẽ: "Ơ, sống chung á?"
"Được không em?" Hắn hôn lên tai anh.
Anh trưng ánh mắt buồn thương nhìn hắn: "Anh không sợ à?"
Hắn thấp giọng đáp: "Sợ bị phát hiện? Anh kh..."
Lan Hà: "Anh không sợ làm mẹ kế vất vả lắm sao?"
Tống Phù Đàn: "........."
"Ha ha ha ha ha sắp làm việc rồi! Em nghĩ đã nha!" Anh nhảy tót đi.
Lần lấy cảnh này phải chạy ra ngoại ô Bắc Kinh. Anh thay sang bộ đồ ghi hình, ekip tạo hình tút tát giúp anh, người đại diện của anh cũng tới giám sát quay quảng cáo. Khi xưa anh flop sấp mặt, người đại diện không bận tâm quá nhiều, giờ đây công ty còn lập cả một ekip chuyên nghiệp.
Lúc này, người đại diện đang đi tới đi lui một bên, hí hoáy với điện thoại.
Lan Hà: "Chị ơi, chị ngồi nghỉ một lát đi ạ."
"Chị đang chơi game dở." Người đại diện nhai kẹo cao su đáp, "Em không nhận ra à? Pokémon Go, là mấy con Pokémon đó, biết Pikachu chứ?"
Lan Hà: "À, em biết Pikachu. Game này là về cái gì?"
Người đại diện: "Là... Người chơi có thể bắt được Pikachu, Squirtle các thứ, đồng thời có thể trao đổi, mở đấu với người khác... Hầy, em chơi là biết, hay lắm."
Lan Hà: "......"
Cái cách chơi này... Anh mệt mỏi nhắm mắt, "Em không chơi đâu, chơi phát chán rồi."
Người đại diện: "..."