Âm phủ không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật.Đến trước xe Tống Phù Đàn, Đậu Xuân Đình bèn ngựa quen đường cũ mà muốn đi lên, "Ơ, anh, mở cửa đi."
Tống Phù Đàn: "Cậu đi bắt xe đi."
Đậu Xuân Đình chẳng tin nổi: "Tại sao!" Cậu ta quay đầu cáo trạng, "Mẹ ơi, bác ơi, anh con không chở c..."
Chỉ thấy đám người Tống Khởi Vân nhanh chân đi vào xe mình, giẫm chân ga đi mất dạng.
Đậu Xuân Đình: "..."
Đậu Xuân Đình: "Không được anh ơi, anh mới gặp Lan Hà lần đầu đã chở người ta về mà không thể chở em anh về hả? Lẽ nào em không so được với anh ta?" Cậu ta quay đầu sang bảo Lan Hà, "Không có ý bảo anh không tốt nha..."
So? Cậu lấy cái gì ra so với Lan Hà?
Tống Phù Đàn cất giọng lạnh tanh: "Cậu bắt xe đi."
Vẫn là Lan Hà nghĩ không ổn cho lắm. Đậu Xuân Đình nói đúng, chở anh mà không chở em họ về mới là lạ, bèn khuyên nhủ đôi câu, lúc này Tống Phù Đàn mới cho cậu ta lên.
Lan Hà mở cốp xe, hếch cằm với Y Bình đứng đằng xa. Y Bình lê chân tới, chui vào.
Đậu Xuân Đình đã ngồi ghế sau, "Cảm ơn anh."
Đậu Xuân Đình nói địa chỉ, cậu ta muốn sang chỗ bạn chơi, thấy Lan Hà cất vali bèn nhớ ra nhờ Lan Hà giúp mà cậu ta mới được lên xe, lại niềm nở bảo Lan Hà ngồi ghế sau cùng, còn mở cửa giúp anh, "Nào nào, ngồi vào đây."
Tống Phù Đàn: "..."
Lan Hà ngồi cạnh cậu ta, "Cảm ơn em nhé."
Đậu Xuân Đình cảm thấy rất hài hước. Nói thật, bình thường cũng có người lân la làm quen với cậu ta vì bố hoặc bác của cậu ta, xởi lởi làm cậu ta phản cảm. Lan Hà gọi cậu ta là em, mà cậu ta lại chẳng thấy phản cảm tẹo nào, thậm chí còn thấy thú vị nữa là.
Đậu Xuân Đình nghĩ, có lẽ không chỉ vì biểu cảm Lan Hà rất thản nhiên, mà cũng bởi ông anh không ăn khói lửa nhân gian của cậu ta kính trọng Lan Hà đôi phần làm cậu ta cảm thấy Lan Hà có làm gì cũng tỏa ra hơi thở của bậc cao nhân. Cậu ta hơi bị tin tưởng vào mắt nhìn của anh họ.
"Đừng khách sáo. Nhà anh ở đâu thì chở anh về trước, tôi không vội." Đậu Xuân Đình cười hì hì.
"Không sao, cậu gần hơn nhiều mà." Lan Hà ngượng ngùng đáp, thực ra là muốn tâm sự với Tiểu Tống mà thôi.
"Cảm ơn anh Lan Hà nhé." Đậu Xuân Đình gọi anh, còn nói huyên thuyên với Lan Hà, "Anh đi ăn với giám đốc Dư à, có phải họ lại kể chuyện ma cho các anh nghe không? Kiểu như nhà ma, mộ công chúa các thứ. Ủa khoan, ăn ở Tinh Sương thì kể chuyện ma ở phủ quận vương phải không? Có dọa được các anh không?"
Xem ra người ta biết tỏng chiêu của sếp Dư rồi, nhưng mà hắn ta kể cũng hay thật. Lan Hà mỉm cười đáp: "Phải, nhưng không dọa được anh. Anh tin trên đời không có quỷ thần, vả lại các cụ có bảo lòng người còn đáng sợ hơn quỷ thần nhiều mà."
Đậu Xuân Đình thổn thức: "Câu trước miễn bàn, câu sau thì em tán thành, đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ thần."
Tống Phù Đàn: "..."
Y Bình: "..."
Lại chả, lòng người đáng sợ hơn quỷ thần, nhất là lòng Lan Hà.
"Cơ mà..." Đậu Xuân Đình liếc anh họ một cái, đương nhiên cậu chàng không dám kể lung tung về chuyện của anh mình rồi, chỉ nói, "Trước đây có lần em lẻn đi vào phủ quận vương, tại hồi cấp hai em đi học ở cái trường xây dựng lại từ một phần của nó mà. Sau đêm tự học, em với bạn trèo tường đi vào, em sợ ૮ɦếƭ điếng, có quỷ nữ đang khóc thút thít trong đó thật đấy."
Lan Hà mỉm cười: "Có lẽ là nhân viên chưa xong việc thôi, em thấy người ta chưa?"
Đậu Xuân Đình: "Chưa, nhưng đại sư em tìm tới cũng bảo vậy."
Lan Hà chỉ cười chứ không nói.
Đậu Xuân Đình nghĩ bụng, giờ anh không tin thôi, chứ đi theo anh tôi lâu là kiểu gì cũng sẽ tin cái rụp ấy mà!
Cậu ta tiếp tục kể với xu thế thất bại: "Anh nghe kể mấy chuyện lạ thường dạo này ở Bắc Kinh chưa? Đồn ầm lên luôn ấy."
Tất nhiên Lan Hà tỏ vẻ không biết rồi.
"Người ta kể Bắc Kinh có một cái cục cảnh sát cũng gặp chuyện ma quái, hay có tiếng quỷ khóc, nhưng nhiều người nghe thấy, đâm ra dạo này số người đi chỗ đó vơi đi! Anh đi tra xem, trên mạng vẫn còn bài đăng đấy, người trong cuộc cũng tuồn tin sốc cơ."
Lan Hà càng thấy buồn cười hơn: "Làm gì có chuyện đó, có quỷ dám đến cục cảnh sát thật sao? Trên mạng tung tin vịt thôi, còn có người đồn logo nhà sếp Dư là bị làm phép trộm đi kìa. Cậu tin à?"
Đậu Xuân Đình: "..."
Tống Phù Đàn: "..."
Nhưng nửa câu đầu là Lan Hà nói thật. Cục cảnh sát là nơi chính khí muôn phần, làm gì có quỷ đi vào được. Chuyện ma thời nay càng ngày bịa không có tâm gì hết.
"Không phải ở trong, mà là tiếng khóc ngoài cửa cục cảnh sát ấy." Đậu Xuân Đình gãi mặt. Cậu ta chưa đích thân chứng thực nên nghe không chắc chắn lắm, "Em có một người anh em tối đi qua bên đó, dừng xe hút thuốc thì nghe thấy tiếng khóc, nhưng chả thấy người nào cả. Cơ mà, cũng chỉ khóc thôi, chứ cái khác..."
"Đến rồi, xuống đi." Tống Phù Đàn phanh xe, thốt bốn chữ lạnh lùng.
"Nhanh thế?!" Đậu Xuân Đình đang nghĩ bụng lái bằng tốc độ gì đây thì cửa đã mở, đành phải xị mặt đi xuống, "Tạm biệt anh nha."
Lan Hà cũng vẫy tay.
Dõi theo xe của họ lăn bánh đi mất, Đậu Xuân Đình mới cúi đầu tra thông tin của Lan Hà, dù là một diễn viên vô danh thì công ty vẫn đăng một số bài và thông tin lên mạng.
"Ha, chả phải thua mình mấy tháng à! Chịu thiệt rồi!" Đậu Xuân Đình nói, "Lần sau phải nói mới được, chỉ cần cậu ta không sửa lại tuổi..."
...
"Ha ha, em trai anh khờ quá đi." Lan Hà bật cười, "Sao lại đi tin mấy chuyện ma kia làm gì, cậu ấy không biết chuyện của anh à?"
"Biết một ít thôi, không biết rõ lắm, dù sao người thường vô can cũng không nên tiếp xúc đến mà." Tống Phù Đàn đáp. Vả lại, hắn cũng không kể những trải nghiệm sau khi xuất hồn cho người nhà nghe.
"Thôi, nhắc đến cục cảnh sát, chúng ta đến cục cảnh sát trước đi, trên đường Thanh Khê, anh bật chỉ đường đi." Lan Hà nói, "Tôi muốn giao Ngưỡng Cửa Vàng, tiện thể mượn tí giấy. Y Bình, cậu có muốn ngồi ra phía trước không?"
Loại xe của Tống Phù Đàn nối liền với phía sau, chẳng qua có một cái nắp, chỉ nghe giọng Y Bình lí nhí truyền tới: "Không..."
Lan Hà giải thích: "Gan cậu ấy nhỏ lắm, chắc nghĩ là nhiều người ngồi trước quá ấy mà."
Tống Phù Đàn: "?"
Nhiều... người ư?
Nếu hai người không phải người có thể nhìn thấy quỷ thì Tống Phù Đàn sẽ tưởng đây là chuyện ma cơ đấy, tương tự như khi nói với người đang đứng một mình trong thang máy là nhiều "người" quá, tôi không vào đâu.
"Tôi định đón Y Bình về làm gia tiên bảo hộ, coi như nuôi nhím..." Lan Hà có hơi hào hứng. Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn với người khác về chuyện của mình, về chuyện âm phủ ngoài người nhà, khiến anh có cảm giác khang khác, nhưng không hề thấp thỏm như ban đầu tưởng.
"Trước đây ông ngoại tôi cũng từng nuôi nhím, vẫn còn hộp nuôi đấy, cần không?" Tống Phù Đàn cũng cảm thấy bầu không khí này rất thư thái.
Y Bình lí nhí: "Muốn lầu thần tài cơ... Tiền bối tộc ta nói, lầu thần tài tốt nhất là có lắp ngói, vô cùng tinh xảo, hơi giống tòa viện các anh ở... À, là tòa viện một số người ở."
Cậu ta đã hiểu, không phải ai cũng ở được tòa viện lớn.
Lan Hà: "... Một số người cái gì, là người giàu!"
"À, là người giàu." Y Bình nói, "Phải có hai tầng, còn phải có cổng tò vò, khắc bài vị, thắp hương quanh năm." Thật ra Y Bình chưa ở bao giờ, chỉ kể lại một cách chi tiết như những gì đã nghe kể.
Nét mặt Lan Hà sầu muộn dần. Đương nhiên anh sẽ thực hiện chuyện đã đồng ý với Y Bình, nhưng cậu ta có hơi gây khó xử cho anh. Không xây ngoài cửa được, sẽ chắn lối thoát hiểm. Vậy ở trong nhà thì sao, ở ban công? Chắc hẳn chủ cho thuê sẽ không cho, hay là xây lén lút?
Nên xây lầu thần tài này ra sao đây...
Tống Phù Đàn liếc đằng sau một cái, điềm nhiên nói: "Nghe cái lầu thần tài này đã cũ rích lắm rồi. Tuy hộp nuôi là hộp, nhưng thật ra lại là biệt thự cho nhím, có thể sưởi ấm, vật liệu PVC bảo vệ môi trường giúp môi trường sống sạch sẽ, kính acrylic tiện cho việc giữ khói hương." Hắn nhớ lại tập tính của loài nhím, lại nói, "Trên lỗ thông gió còn có cả lưới kim loại, phòng ngừa kẻ khác muốn quấy rầy đến cậu."
Y Bình ngồi dậy: "Hở? Nghe khá là sang đó..."
Lan Hà cũng hoàn hồn: "Sang, sang lắm!"
Anh suy nghĩ hạn chế quá, bởi vì Y Bình cứ nhắc đến tứ hợp viện suốt.
Thời đại đang dần phát triển, lầu thần tài lắp ngói toàn là dựa theo tiêu chuẩn ngày xưa, giống như việc ngày nay có rất ít người sống trong nhà ngói vậy.
Họ thích kiểu lầu thần tài này là bởi năm xưa vào sống có cảm giác giàu sang, nhưng thật ra đặt vào thời đại ngày nay thì chẳng là gì cả, còn chẳng có tác dụng sưởi ấm nữa là. Thực chất không nhất thiết phải lắp ngói, nhím có thể lựa chọn căn nhà thoải mái hơn. Ngẫm lại chả đắt tẹo nào, đấy là thứ có sẵn ở chỗ Tống Phù Đàn, chứ lên mạng cũng mua được.
Quả nhiên, Y Bình cũng dao động.
Lan Hà nhìn Tống Phù Đàn với ánh mắt cảm ơn.
Tống Phù Đàn bị nhìn bởi đôi mắt nâu ấm ươn ướt đó của anh, tay bấu vào vô-lăng, cảm thấy tim mình thắt lại.
Đương hào hứng tán gẫu về căn nhà cao sang của Y Bình thì xe cũng chạy đến đường Thanh Khê. Lan Hà bảo Tống Phù Đàn dừng cách đó một khoảng, lấy Ngưỡng Cửa Vàng từ tay Y Bình: "Tôi xuất hồn đến kí túc xá của họ."
Đây không phải con đường chính, xe cộ trên đường không nhiều, thưa thớt, thỉnh thoảng mới có xe qua lại nhưng chẳng dừng chân. Vào giờ này, cục cảnh sát cũng đã tan tầm, đen thùi lùi.
Lan Hà hãy còn chưa xuất hồn, xe dừng lại, anh nghe thấy tiếng khóc u oán như có như không.
Thoắt ẩn thoắt hiện, dẫn theo quỷ khí dày đặc bay lởn vởn trên con đường tối mịt, tiếng dài tiếng ngắn, nghe mà tim người ta cũng phải thắt lại.
Tống Phù Đàn quay đầu sang, liếc mắt với Lan Hà.
Đậu Xuân Đình không nói bậy, trước cục cảnh sát có quỷ thật?
Đúng là kì lạ, Lan Hà cảnh giác: "Anh cẩn thận nhé, không chừng là đến đây vì anh đó. Tôi đi xem thử."
So với việc có quỷ gây sự ở cục cảnh sát thì Lan Hà càng sẵn lòng tin quỷ đến đây vì Tống Phù Đàn còn hơn, hắn sở hữu cái thể chất này mà.
Lan Hà đeo khẩu trang vào, còn vẽ một lá bùa rồi mới xuất hồn đi.
Tống Phù Đàn tận mắt chứng kiến hồn anh bay ra khỏi thân xác rồi mà còn nở nụ cười ngượng nghịu với mình, có lẽ đây là lần đầu anh xuất hồn trước mặt người khác.
Lan Hà chui ra khỏi của sổ, bay về phía cục cảnh sát.
Sau khi anh rời khỏi, trên xe gần như đồng thời có hai tiếng thở dài cất lên.
Tống Phù Đàn: Lúc cười, trong cái ngượng có cái ngọt...
Bạch Ngũ: Con quỷ kia thảm rồi.
...
Lan Hà đi đến gần cục cảnh sát, đúng là thấy bóng quỷ đang cuộn tròn bên bờ tường, đêm hôm cất tiếng khóc hu hu, làm da đầu người ta run bắn.
Lan Hà đi qua, nói bằng giọng cảnh giác: "Ai..."
Quỷ ta ngước đầu lên, trên cổ có cục bướu to bự chảng, vừa nhìn thấy Lan Hà thì nét mặt u oán phấn chấn hẳn lên: "Ngài Đến! Ngài Đến, là ngài! Trời ạ, tôi cứ tưởng không đợi được ngài nữa chứ!"
Lan Hà: "???"
Khoan đã, phải chăng con quỷ này...
Quỷ ta đứng dậy, để lộ tấm lưng gù và sợi xích giấy trên tay, rưng rưng bẩm: "Thưa ngài Đến, tôi phải ngồi ở cục cảnh sát thêm bao lâu nữa đây, tôi đã thể hiện tốt rồi, đợi ngài phái người đến thị sát nữa thôi. Ngoài cục cảnh sát khủng khi*p quá, hay có kẻ xấu lui tới cùng với cảnh sát, ngày nào tôi cũng bị dọa khóc."
Lan Hà: "..."
Cái đệt, nhớ ra rồi, đây là con quỷ gù lần trước anh tóm được trên cái xe buýt giấy kia, lôi cổ gã trói ngoài cục cảnh sát, còn nói sẽ bớt thì giờ đến thả gã. Kết quả bận suốt hai tháng trời, chẳng có thời gian đâu.
Anh cứ nghĩ quỷ ngoài cục cảnh sát từ đâu ra, hóa ra đó là con quỷ anh trói tại đây... Thế tức là chuyện ma mới toanh ở Bắc Kinh là do anh sơ ý tạo ra hả?!
May là anh dùng hết giấy hạnh phúc nhanh quá, hôm nay lại đây tìm Vương Lạp Lạp bổ sung hàng...
Lan Hà chột dạ: "Thì, thì chả phải đã đến rồi à! Cố ý tới xem bác đã hối lỗi chưa, giờ biết sợ chưa? Sau này còn dám nữa không?"
Tên quỷ gù lau nước mắt: "Không dám nữa, chắc chắn sẽ làm một con quỷ tử tế."
Quỷ cũng sợ kẻ xấu, gã ớn mấy kẻ đi vào cục cảnh sát này ૮ɦếƭ khi*p, cảnh sát nhìn gã gã cũng sợ run chân, cuối cùng tháng ngày này cũng có thể chấm dứt. Ông trời ơi, sau này gã sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, lỡ lại bị ngài Đến tóm được, thôi chẳng dám nghĩ.
Quỷ bọn gã không cần ăn cơm, cũng chẳng cần ngủ ngáy, nhưng sự tra tấn tinh thần này quá là đáng sợ.
Lan Hà cởi sợi xích giấy ra: "Đi đi."
Tên quỷ gù lại bái hai cái rồi mới cuống quýt bay đi.
Lan Hà nhìn đến khi không thấy bóng dáng gã đâu nữa mới vào kí túc xá.
...
Vương Lạp Lạp lại mơ thấy cộng sự của gã!
Vừa thấy anh, Vương Lạp Lạp mở lời liền: "Anh có xem diễn biến của vụ án lần trước không? Tôi đã tìm thấy người mất của rồi."
"Ừ, ta biết giao cho anh là không có vấn đề gì mà." Lan Hà nói, "Lần này lại có chuyện cần nhờ anh giúp, cũng là tìm người mất của."
Vương Lạp Lạp nghe vậy, chỉ coi như giống hai lần trước: "Được."
Lan Hà bèn giơ một vật ra, Vương Lạp Lạp nhìn. Là một cái ngưỡng cửa sơn vàng cao ba tấc năm thước, dày một thước, nhìn đã cực kì cũ, khắc ba chữ "Ngưỡng Cửa Vàng" ở chính giữa, bên trái khắc "Ngục Cấn, cung Long Đức", bên phải khắc "Công tượng nhân yến dụng kim chú"*, dùng chữ Tiểu Triện.
... Án to, đây là án to!
(*Nguyên văn là 工匠人燕用金铸, tôi không hiểu nên để nguyên.)
Vương Lạp Lạp chẳng có nghiên cứu sâu xa gì về chữ Tiểu Triện. Sở dĩ gã biết trên này viết gì là bởi đợt này Bắc Kinh có một vụ án mất hiện vật, có thể liên quan đến ςướק xuyên biên giới, cũng là vụ mà bên cục cảnh sát thành phố cực kì coi trọng, có cả ảnh nữa!
Vụ án này đã xảy ra được một thời gian, song không hề có một chút manh mối nào. Gã nghe hơi nồi chõ được tí tin tức, là kĩ thuật khoa học bọn ςướק sử dụng rất tiên tiến, không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì. Cứ như, cứ như Ngưỡng Cửa Vàng, Trụ Cửa Vàng bốc hơi vậy. Trên báo đang đồn thổi việc này, thậm chí còn nói là bọn đạo chích quốc tế trộm đi, khiến cho việc này thêm kì quặc.
Giờ đây, nó xuất hiện trong tay Lan Hà.
Hô hấp Vương Lạp Lạp rối loạn, "Sao nó lại ở trong tay anh, Trụ Cửa Vàng và Chuột Vàng thì sao?"
"Chỉ tìm được một nửa, đưa tới trước, ủy thác anh trả lại người mất. Ta nghe nói ông ta có báo án rồi, chắc anh có thể trả lại nhỉ?" Lan Hà hỏi.
"Được chứ, đây là một án treo to mà, kỳ án đó." Vương Lạp Lạp nói xong, chợt vỡ lẽ ra, "Nó biến mất vô tung, phải chăng là bởi không phải con người trộm đi?"
Thế nên mới có đồng nghiệp dưới âm phủ tìm tới? Và họ có làm sao cũng không tra ra dấu vết?
Biến mất tăm mà người ta gọi không phải là không có cơ sở, mà ấy là sinh vật chẳng ai nhìn thấy!
"Anh hiểu là được, có lẽ người bị mất đồ cũng hiểu." Lan Hà nói. Anh từng nghe nói ông ta được pháp sư ăn cơm âm phủ giật dây.
"Người bị mất cũng hiểu?" Vương Lạp Lạp lẩm bẩm, "Vậy tôi phải báo lên cho cấp trên như thế nào, làm sao tôi bảo là anh cho tôi được?" Đến cả gã cũng thấy vớ vẩn, song di sản văn hóa không phải thứ có thể lấy cớ cho qua như bia mộ hay đồ hàng mã được.
"Anh có thể nói nhưng chưa chắc đã có người tin anh, có lẽ người bị mất sẽ phối hợp với anh mà bịa ra một lí do hay." Lan Hà đáp, giao Ngưỡng Cửa Vàng cho gã.
Đằng nào thì đây cũng là Ngưỡng Cửa Vàng. Hồi còn bé Vương Lạp Lạp đã từng nghe đến câu vè đọc nhanh kia, vả lại giao nó cho gã cho thấy sự tin tưởng với nhân phẩm của gã. Gã ngẩng đầu ưỡn иgự¢ nhận, đáp lại bằng lễ bái Lan Hà, "Yên tâm đi cộng sự, tôi sẽ không để anh thất vọng!"
"Cảm ơn... Hả?" Lan Hà phản ứng lại, "Cộng sự?"
Vương Lạp Lạp: "..."
Ấy, bất cẩn thốt ra lời trong lòng mất tiêu rồi. Vương Lạp Lạp ngượng ngịu: "Ờm, tôi nghĩ chúng ta hợp tác xuyên giới, cảnh sát âm dương... Đã hợp tác với nhau ba qua vụ án, coi như cộng sự."
Lan Hà buồn cười: "Thôi được. Vậy cộng sự à, mượn thêm tí giấy được không?"
Vương Lạp Lạp nhớ đến lòng nghi ngờ bên hậu cần, và ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp kia, cắn răng nói: "Đương nhiên rồi!"
Gã điên cuồng đi lĩnh đồ dùng làm việc, lĩnh đến nỗi ai cũng nghi ngờ gã lấy đi trét tường, đợt này dùng ít, vừa đúng lúc, chứ không lại bị nghi.
Lan Hà xé hết giấy.
Mà lúc Vương Lạp Lạp choàng tỉnh bèn cảm thấy иgự¢ mình nằng nặng, mở mắt ra nhìn, là một cái ngưỡng cửa sơn vàng đặt lên người. Gã không dám rề rà, lật đật ngồi dậy gọi điện.
"Xong rồi, đã đưa cho anh ta rồi. Chắc không có việc gì đâu." Lan Hà cực kì xem trọng Vương Lạp Lạp, cũng rất yên tâm về gã, anh chàng "cộng sự" này rất nhiệt tình.
"Để tôi đưa em về." Tống Phù Đàn khởi động xe, "Quỷ khóc là cớ làm sao?"
Lan Hà: "..."
Lan Hà: "Một vụ hiểu lầm thôi. Hồi trước trên đường đi chùa Giác Tuệ tìm anh, tôi tóm được con quỷ trộm cắp này, tiện tay trói ở đây, kết quả ông ta sợ kẻ xấu và cảnh sát ra vào cửa nên ngày nào cũng khóc rấm rứt..."
Anh kể rồi kể, giọng càng lúc càng nhỏ.
Tống Phù Đàn cũng thấy buồn cười, an ủi anh: "Nên bắt chứ. Âm phủ không phải nơi nằm ngoài vòng pháp luật."
"Đúng, thiện ác tất có báo ứng, không sợ quan phạt thì cũng sợ quỷ Gi*t!" Lan Hà nghĩ, "Ầy, tôi quên uy Hi*p ông ta không được ra ngoài nói bậy rồi. Chắc ông ta không tung tin đồn đâu nhỉ! Anh không biết đấy chứ, cái lần chúng ta đi âm tào địa phủ đã thành tôi đại náo địa phủ rồi."
Tống Phù Đàn liếc anh, cái này đâu tính là tin đồn...
Lúc này, giọng Y Bình bỗng cất lên một cách yếu ớt: "Đến chỗ đằng trước thì dừng xe một lát được không, ta muốn gửi thư cho trưởng bối tộc ta. Ta vẫn chưa nói cho họ biết là ta đã tìm được người cung phụng."
Phía trước là một công viên công cộng, Y Bình viết thư, đi xuống tìm một con sóc truyền tin.
Lan Hà thấy cậu ta đi bèn cấp tốc kể lai lịch của con hồ ly kia một lượt, "Tôi nghĩ cô ta là Hồ Tứ, chắc là chưa đi xa đâu. Hồ ly ghim dữ lắm, anh vẫn nên cẩn thận... Tràng hạt kia sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Tống Phù Đàn đáp bằng giọng khẳng định: "Sẽ không."
Hắn lái xe đến cửa chung cư Lan Hà ở.
Lan Hà: "Đến rồi, là chỗ này."
Ngữ điệu Tống Phù Đàn mang theo tiếng thở dài như có như không.
Từ góc của Lan Hà chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của hắn trong kính chiếu hậu: "Ừm, đến rồi."
"... Ừm, cảm ơn anh, đêm nay tôi còn phải dọn hành lí, ngày mai đến nhà tôi ngồi lát nhé." Lan Hà nói, thấy Tống Phù Đàn quay đầu sang bèn chầm chậm bổ sung, "Vẫn chưa gặp một anh sống sờ sờ bao giờ."
Tâm trạng Tống Phù Đàn khoan khoái hơn, "Được, ngày mai tôi sẽ xách theo hộp nuôi đến."
Lan Hà xuống xe, Tống Phù Đàn cũng đi xuống giúp anh lấy vali ra.
"Vậy, chào anh nhé." Lan Hà nhận vali, lại vươn tay ra, mỉm cười nói, "Đúng rồi... Rất hân hạnh được làm quen với anh."
Tống Phù Đàn cũng vươn tay phải ra, nắm bàn tay ấm áp và mềm mềm của anh. Đó cũng là lần tiếp xúc đầu tiên khi họ sống, so với nhiệt độ cơ thể thấp do thường hay xuất hồn của hắn thì Lan Hà ấm áp khôn cùng.
"Tôi cũng rất hân hạnh được làm quen với em."
...
"Đây chính là nơi tôi s... thuê." Lan Hà kéo vali vào thang máy, "Cũng ổn so với những gì các trưởng bối của cậu nói nhỉ, tuy nhà tôi không lớn lắm."
Chưa chắc đời này đã được sống trong tứ hợp viện các thứ.
Y Bình rầu rĩ: "Thôi, bây giờ người cung phụng gia tiên cũng ít... Chỉ cần có chỗ ở, mấy nén hương để ăn là được, ta không có yêu cầu nào khác, hương nhang đừng thấp kém quá là được."
Lan Hà: "...... Được."