Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 27

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

Lông nhím chuyên đâm vào nỗi đau của một diễn viên flop
"Không, tôi không có nuôi!" Câu này dễ khiến người ta hiểu nhầm quá. Lan Hà bèn nhanh miệng giải thích cho người bên cạnh nghe: "Không phải ý kia đâu, mà là dùng hương khói nuôi hồ ly đã thành tinh á."
Người sống duy nhất: "... Ta hiểu mà."
Miệng chị hồ sắp nhọn hoắt, mắt cũng ngày càng xếch lên, không ngờ lúc chạm khăn tay lên má sẽ ᴆụng tới hàm răng nanh trắng như tuyết, "Cậu nói cho ta nghe đó là ai, ở Bắc Kinh còn có con hồ ly tinh nào sánh được với ta! Nếu nhất quyết muốn nuôi hồ ly thì chẳng phải nuôi ta càng tốt hơn hay sao?"
Tống Phù Đàn thầm than vãn, Tiểu Lai được yêu thích thế chứ lị, đến cả Hồ tiên cũng muốn bám y mà về. Nhưng Tiểu Lai đã sống hơn hai trăm năm, kiến thức rộng rãi, lại đeo khẩu trang, hiển nhiên là trong lòng bất an, đến nay vẫn chưa từng tháo xuống ngay trước mặt hắn, làm sao có cái tính thích nuôi thú cưng được.
Lan Hà nhắc nhở: "Chị ơi, chị bình tĩnh lại cái đã, nước dãi nhỏ xuống rồi kìa."
Chị Hồ bèn nhanh chóng khép miệng, nhấn phẳng nó, lau nước miếng sắp chảy xuống từ răng nanh, đồng thời nói ồm ồm: "Cậu nói đi, nói đi!"
Lão Bạch hết nhìn nổi: "Thôi được rồi được rồi, đừng làm toáng lên nữa. Sao mới đến đã chất vấn thế này, câu này phải là ta hỏi cơ, ta mới là bạn hợp tác, các người là người tới sau mà chiếm hết sự sủng ái dành cho ta rồi."
Lan Hà: "..."
Là tình thương của cha nhá. Với cả, thằng con bất hiếu này đang khuyên giải đấy à?
Nom chị Hồ như muốn cãi lão Bạch về vấn đề tư cách này nọ, Lan Hà vội kêu dừng: "Chị Hồ à, chị hiểu lầm rồi, gọi chị đến là muốn nói chuyện này. Trước đây tôi từng cứu một Hồ tiên, cô ấy bảo mình bị một Hoàng tiên ςướק đồ. Chưa kể anh Nghiêm Tam hôm nay cũng bị Hoàng tiên đánh lén, đã mất mũ quan rồi."
Chị Hồ nghĩ rất nhanh, mặt biến sắc, "Có chắc là chồn sóc không?"
"Chắc là vậy, chị ngửi xem." Lan Hà nhìn Tống Phù Đàn rồi quyết định dắt con lừa lại cho chị Hồ ngửi.
Tiên gia Tứ Đại Môn vốn đã có hơi tà tính, hơn nữa chúng cũng như con người: Có con tốt con xấu, có con một lòng hướng đạo, cũng có con tâm thuật bất chính. Dù vậy, chị Hồ phát hiện bọn chúng thừa cơ quấy rối cũng giận nghiến răng ken két, quá là phiền hà.
"Nực cười thật, dám can đảm vi phạm lệnh cấm, thật là chẳng xem núi Diệu Cảm vào mắt!" Chị Hồ nói với Nghiêm Tam, "Ngươi yên tâm, đợi bao giờ ta tóm được chúng nó tất sẽ cho vào nồi chiên lên, thắp sáng nến một nghìn năm trên núi Diệu Cảm!"
Dạo này chị Hồ vì chuyện vật trấn đã cực kì mệt rồi, tuy bình thường rảnh tay là cứ gây hấn với nhánh Đông Nhạc, nhưng nhìn chung mọi người vẫn đồng lòng với nhau. Nghiêm Tam vội nói: "Sự thật là do ta học nghệ không tinh mới có thể để nó đắc thủ. Ta sẽ báo xuống bên dưới, lập công chuộc tội, tra xét việc này với cô cả."
Chị Hồ gật đầu, trầm ngâm nói: "Ngày mai ta sẽ xin Bà Vương Tam hạ mệnh lệnh điều động, triệu tập toàn bộ Hoàng Môn ở Bắc Kinh lên núi, thẩm vấn từng con một!"
Xem ra chị Hồ đã quyết tâm, cũng ý thức được chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, muốn dùng thủ đoạn dữ dội để bắt được hung thủ ngay tức khắc.
Chị Hồ là hồ ly hầu hạ trên miếu Bích Hà, song người lãnh đạo trực tiếp Tứ Đại Môn lại là tục thần dân gian – Bà Vương Tam. Bà Vương Tam là người Kinh Đông, lúc sinh thời xua tai trị bệnh cho người, sau này khi lên núi Diệu Cảm dâng hương thì ngã ૮ɦếƭ, tức thì được cung phụng thành thần linh. Trong núi Diệu Cảm cũng có thần điện của Bà, Bà cai quản công việc của Tứ Đại Môn vùng Hoa Bắc* là chính.
(*Hoa Bắc: Tức Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân.)
Thiên hạ không chỉ mỗi Hoa Bắc có tiên gia là động vật, ở đâu cũng có động vật cả, có động vật có thể tu tiên thì sẽ có người tín ngưỡng tiên động vật. Bởi vậy, rất nhiều nơi sinh ra nghề đỉnh tiên giống Hoa Bắc, chỉ là cách gọi khác nhau.
Lấy ví dụ như sau khi văn hóa Hương Môn và văn hóa Shaman của Đông Bắc dung hợp vào nhau bèn hình thành xuất mã tiên, cũng sẽ cung phụng Hồ Hoàng tiên gia. Bà Vương Tam không cai quản đến Đông Bắc, trừ phi tiên gia Đông Bắc chạy đến Hoa Bắc, và như vậy sẽ phải chịu cai quản của chủ đất nơi đó.
Có câu nói rằng "Hồ Hoàng không vượt quá Sơn Hải quan*", có nghĩa rằng các tiên gia ngoài Sơn Hải quan mà vào trong quan, pháp lực sẽ bị hạn chế. Còn có người nói rằng thực chất tiên gia muốn bảo vệ Đông Bắc chủ yếu là vì vấn đề địa bàn.
(*Sơn Hải quan, cùng với Gia Dục quan và Cư Dung quan, là một trong các cửa ải chính của Vạn lý trường thành. Di tích này nay thuộc quận Sơn Hải Quan, Tần Hoàng Đảo, Hà Bắc. Năm 1961, Sơn Hải quan được Quốc vụ viện phê chuẩn là một đơn vị bảo hộ văn vật trọng điểm toàn quốc hạng nhất.)
— Dĩ nhiên phàm là hồ ly trong thiên hạ thì đều phải kính trọng Bích Hà Nguyên Quân.
"Chị cả cố lên!" Lan Hà nói xong bèn bay ra sau nhờ Tống Phù Đàn che hộ.
Đôi mắt đẹp của chị Hồ lóe cái liếc sắc lẻm, đằng nào thì đây cũng là chị đại của thế hệ Hồ Môn hiện nay, lúc dọa dẫm còn mang theo mấy phần u oán, đúng là vừa cương vừa nhu.
Lan Hà âm thầm than khổ, dừng bay, thuận thế Ϧóþ vai Tống Phù Đàn cứ như thể anh bay đi chỉ để giới thiệu cho chị Hồ: "Chị Hồ làm quen đi này, đây là bạn của tôi – Tiểu Tống."
Tống Phù Đàn: "..."
Chị Hồ nhìn thoáng qua tràng hạt trên cổ Tống Phù Đàn với vẻ kiêng kị, đang định đến gần bắt chuyện cũng phải dừng bước.
Chị đứng tại chỗ mà đau lòng nhức óc. Dù là cứu thì con hồ ly tinh kia cũng đã biết thân phận dương gian của Lan Hà rồi. Rõ ràng chỉ cần là một hồ ly thông minh thì sẽ không bỏ qua lợi thế này.
"Đi làm gì vậy, ta không đối xử tốt với cậu sao? Ta còn đưa móng tay cho cậu đấy! Cậu còn muốn gì nữa?"
Lan Hà: "Ờm..."
Chị Hồ lại đau khổ hỏi Nghiêm Tam: "Ngươi nói coi, rốt cuộc cậu ta muốn cái gì?"
Nghiêm Tam còn đau khổ hơn chị: "Ta chỉ biết là ta muốn mũ."
"..." Chị Hồ không tiện trút giận lên gã, lại nhìn sang Tống Phù Đàn đang che Lan Hà, hỏi với giọng dạt dào cảm xúc, "Vậy cậu biết không?"
Tống Phù Đàn lạnh lùng đáp: "Không biết. Góp nhỏ thành nhiều?"
Chị Hồ láng máng thấy nhức nách: "..."
Không thu nhận không thu nhận...
Lan Hà: "Đừng làm như tôi là một tên cặn bã nữa, tôi chỉ cứu động vật hoang dã thôi, chứ không làm cái kia. Nếu người bị thương là chị thì chắc chắn tôi cũng sẽ cứu."
"Vậy lát nữa cậu đi với ta đi, không thì nói tên của hồ ly kia?" Chị Hồ rất nhạy, phát hiện ra chắc chắn Lan Hà chưa cho cái cậu Tiểu Tống này biết anh là Vô Thường sống, bởi vậy tiếp tục giật giây qua lời ám chỉ để Lan Hà làm hương sai cho mình, đồng thời thám thính thân phận kẻ cạnh tranh luôn.
Lan Hà chỉ còn nước lươn lẹo với chị. Nhờ trải nghiệm này, anh cũng luyện được kĩ năng ăn nói cẩn thận trước mấy câu sáo ngữ của truyền thông sau này.
Dù chị Hồ vẫn oán thán nhưng vẫn ôm chức trách bên mình, Lan Hà lại dùng dằng không chịu nói thân phận của Hồ Bảy Chín ra, chị chỉ đành âm thầm ghim lại, còn cắt thêm một cái móng tay, bảo Lan Hà: "Cậu thử thêm cái móng này nữa đi..."
Ồ, hàng mới à... Đúng là thứ tốt, Lan Hà ngoan ngoãn bọc lại hàng dùng thử.
Ai cũng có việc riêng người đó, trước khi Lan Hà đi bèn lo lắng dặn Tống Phù Đàn: "Tôi lấy dấu rồi ấn lên người anh nhé. Dạo này loạn, anh sẽ bận biết bao... Có khi sẽ có quỷ thấy tiếng xấu của tôi mà tha cho anh." Chẳng phải anh đã lên cả kịch Mục Liên đấy ư, có độ nổi nhất định rồi, trừ quỷ ra thì đồng nghiệp nhìn thấy cũng sẽ hiểu.
Dẫu Tống Phù Đàn có thiện cảm với Tiểu Lai thì cũng chẳng mù quáng lắm: "Giống như chứng nhận kiểm dịch ấy hả?"
Nói vậy thì có vẻ không hay ho cho lắm nhỉ.
Lan Hà lấy giấy, xoắn lại thành dây, gấp thêm một cái bảng viết âm ty Đông Nhạc, Đến Cũng Đến Rồi, lừa chiến số 001 và đeo lên cổ lừa. Đằng nào Tống Phù Đàn cũng thường dắt nó theo, như vậy dù là quỷ không quen thân như Nghiêm Tam thì cũng có thể nhận ra.
Tống Phù Đàn 乃úng cái bảng, tấm tắc khen: "Đẹp."
Chị Hồ đứng xa xa nhìn: "Được thôi, con hồ ly tinh và quả cầu gai kia không được xem là số 1, con lừa mới phải, cô cả ta đây càng không tính là cái gì sất..."
Tống Phù Đàn, Lan Hà: "..."
Có cần phải ghen tị đến mức đó không?
...
Lúc Lan Hà quay về thì đoàn phim vừa mới xong việc, do anh nói đi nghỉ ngơi nên họ chỉ tưởng anh đi tìm một nơi để chợp mắt, mấy diễn viên rảnh rỗi đều như vậy cả, giành giật từng giây để ngủ.
Về phòng rồi, Lan Hà lại xốc tinh thần thay thuốc cho Y Bình rồi mới đi ngủ.
Y Bình ở chỗ Lan Hà mấy ngày, là loài có linh tính nên vết thương phục hồi rất nhanh, nhưng lông thì vẫn rất khó mọc, đó là do linh tính bức bách.
Lan Hà mua xe đồ chơi rồi, lấy danh là muốn tặng cho Miểu Miểu, song vẫn chưa cho Y Bình dùng thử.
Bởi vì đêm đó anh cũng hỏi chị Hồ xem xe đồ chơi có tác dụng không và làm sao để phán đoán một Bạch tiên có đáng bị cán không.
Chị Hồ tuôn một tràng, nào là Tứ Đại Môn tu hành có liên quan đến tính cách nhưng không phải tuyệt đối, nếu không thì làm gì có những tiên gia tà tính được. Đa số là là có liên quan đến mấy thứ như cơ duyên, vận may.
Về mặt đại vận thì trăm năm nay Bạch Môn luôn khá thảm, cũng là do bị tác động bởi loài người. Cơ duyên thì càng mơ hồ hơn, nếu có số tốt thì sẽ tu hành thành công, thậm chí người nào có đủ khả năng giúp đỡ nó thì có lẽ xe nào cũng được.
Nói đi nói lại thì dưới góc nhìn của tiên gia, việc này rất huyền ảo. Lan Hà lại chỉ muốn biết có cần làm người tốt một lần không, song chuyện Hoàng Môn làm anh hơi đắn đo, tuy đa số Bạch tiên đều tiêu cực và thê thảm, nhưng không phải tuyệt đối.
Chẳng lẽ anh phải đi hỏi Y Bình sau này mày có ước mơ gì à? Đây là đắc đạo chứ có phải debut đâu.
Anh sẽ không làm chuyện anh không nắm chắc, cho nên cứ mua dự phòng cái xe đồ chơi này, dự phòng đến khi Y Bình phục hồi luôn.
Lan Hà tìm Chương Thanh Dứu, hẹn anh ta với Thi Tuyền đi phóng sinh cho Y Bình.
"Được." Chương Thanh Dứu nghĩ, đoạn nói, "Cậu biết không, mấy ngày nay tâm trạng Thi Tuyền không được tốt. Anh tìm cô ấy tán gẫu thì cô ấy kể cái đêm lấy cảnh ở công viên giải trí, cô ấy đã... không tìm được đường, may là có cậu đưa cô ấy về."
Thi Tuyền rất cẩn thận, về sau cũng chẳng dám nói lung tung với người khác, cho mãi đến khi Chương Thanh Dứu hỏi thì cô mới tỏ bày.
Hai ngày nay Lan Hà không có cảnh diễn chung với cô, cô lại không chịu nói nên Lan Hà chẳng phát hiện ra.
"Ừ, hôm đó cô ấy lạc đường." Lan Hà bèn đáp qua loa.
Chương Thanh Dứu: "..."
Chương Thanh Dứu: "Ý anh là... Quỷ dựng tường."
"Ha ha." Lan Hà cười kiểu "Em không tin nhưng em nể mặt anh nên không phản bác" chuẩn không cần chỉnh, chỉ hỏi, "Bây giờ tình trạng cô ấy ra sao mà không tốt?"
"Người cứ thơ thẩn, tối gặp ác mộng, nghe bảo đặt bùa bên gối mà vẫn chẳng có ích gì." Chương Thanh Dứu nói, "Bây giờ hai ta đi tìm cô ấy đi, tìm chuyện mà làm, có lẽ tinh thần sẽ khá khẩm hơn."
Xem ra là quá sợ hãi... Tuy con quỷ đấy chưa đắc thủ, nhưng sau khi gặp chuyện quỷ quái, bị dọa sợ thì rất nhiều người sẽ đổ bệnh, nghiêm trọng thì như người mất hồn, nhẹ hơn thì như Thi Tuyền, dính uế khí, tinh thần không tốt.
Lan Hà nghĩ bụng, có thể anh sẽ tìm một cơ hội đốt móng tay để hóa giải cho Thi Tuyền thôi, nhưng Thi Tuyền khá là mê tín, phải chú ý đừng để cô phát hiện ra chuyện gì lạ.
Cả hai cùng đi tìm Thi Tuyền, cô trưng vẻ mặt tiều tụy mở cửa.
Mấy ngày nay Thi Tuyền chẳng nói năng với nhiều người, đã tìm thầy bà đồng quen biết nhưng bùa lấy về chẳng có tác dụng gì càng khiến cô ủ rũ hơn, cứ cảm thấy trước đây nhấn like cho thầy đồng trong vòng bạn bè là sai lầm.
"Tìm em đi phóng sinh Y Bình đấy, nó đã gần khỏi rồi." Lan Hà nói, lại hỏi, "Y Bình ngủ cùng đám thú nhồi bông chẳng thấy gì mà sao em lại mất ngủ? Hay là ban ngày làm việc mệt quá độ? Đừng tự tạo áp lực cho mình quá."
"Ôi, có lẽ anh không tin chứ em thực sự không biết tại sao lại thế..." Thi Tuyền chỉ điện thoại: "Đợi em một lát nữa nhé rồi em sẽ quay cảnh phóng sinh Y Bình thành vlog. Bây giờ em đang nói chuyện với bạn, cô ấy muốn giới thiệu cho em một ông thầy dân gian mới."
Thoạt trông Thi Tuyền cứ rầu rĩ, "Thật ra em muốn đến nơi chính quy hơn, dù có bị báo chí chụp được thì cùng lắm sẽ bị nói là kết hôn ngầm đi cầu con. Tìm chỗ nào kin kín, chứ miệng không kín thì lại nói là ngôi sao nữ nào đó nuôi tiểu quỷ mất..."
Lan Hà và Chương Thanh Dứu đều bật cười.
Thật ra ông thầy quen lần trước cũng là Tiểu Thông giới thiệu cho mà lại không hiệu nghiệm, đó mới là điều Thi Tuyền do dự nhất, song cô chẳng nói ra, gọi điện hỏi thẳng trước mặt hai người, "Tiểu Thông Tiểu Thông, đại tiên mà cậu bảo là như nào?"
Cô gái tên Tiểu Thông đáp lại rất nhanh: "Là xuất mã tiên đó. Tớ vừa mới trò chuyện với bên kia xong. Công ty anh ta có vài xuất mã tiên, để tớ xem tìm ai nói chuyện với cậu nhé."
Thi Tuyền vừa nghe đã thấy không ổn, còn lập cả công ty, nghe chẳng thấy có uy tín lâu năm rồi. Cô thích mấy thứ truyền thống hơn, hệt như việc hiện nay có một vài ứng dụng huyền học kiểu mới mà cô không thích dùng, ngại mặt mũi đành bảo: "Ờm, sao cũng được, có ai có nhiều kinh nghiệm hơn, lăn lộn lâu hơn, nổi danh hơn không..."
Chương Thanh Dứu đứng cạnh xỉa xói: "Em nói thẳng là muốn dân tuyến 1 luôn đi."
Tiểu Thông nghe thấy câu đó cũng phải phì cười: "Cô gái ơi, cậu chưa hiểu rồi, các lão tiên "tuyến 1" nổi đình nổi đám thật đó, nhưng đệ tử xuất mã mới toanh thì xem chuyện mới chuẩn được! Bởi vì tiên gia phải có tiếng thì lúc đó lão tiên mới có linh cảm nhất. Cơ mà cậu cũng có nỗi lo của riêng cậu, hơn nữa thi thoảng người có kinh nghiệm sẽ cẩn trọng hơn, có thể giải thích nghi ngờ cho cậu. Tớ thấy ấy à, chắc là tìm cho cậu một người nửa mới nửa cũ."
Thi Tuyền: "... Thôi được."
Tiểu Thông chia sẻ số liên lạc sang cho cô: "Cậu kết bạn với anh ấy trước đi rồi bắt chuyện trên wechat xem sao, nếu thấy không tồi thì hẵng để anh ấy xem cho."
Thi Tuyền ngại Tiểu Thông nên chỉ đành phải nói chuyện với đối phương, quyết định chỉ cần có mìn cái là bảo ngay với Tiểu Thông đừng giới thiệu cho mình nữa. Thi Tuyền kết bạn với lão tiên kia bằng tài khoản clone, người ta nhanh chóng gửi cả một đoạn sang:
Chân Phúc Đường, xuất mã tiên bí truyền đời thứ chín, tổ truyền thông với Minh giới, xem tiên đường*, đoán số bói toán, tu phương*, tìm người, xem tướng số xem phong thủy nhà cửa,... đủ loại tuyệt học, hoan nghênh xin tư vấn và trao đổi! Số điện thoại làm việc của thầy Trương Đông Đông: XXXXXXXXX
(*Tiên đường: "Đường" ở đây là đại đường huyện nha, tức là văn phòng nơi tiên gia xử lý sự vụ. Xem tiên đường chủ yếu là xem đường, xem hình thức kiến trúc của đường khẩu (tức là nơi cung phụng xuất mã tiên, ngoài ra còn có đoán mệnh xem bệnh,...
*Tu phương: Tức là phương hướng tu sửa và chế tạo thích hợp.)
Lát sau: "Chào cô gái đáng mến, cô là người Tiểu Thông đề cử nhỉ? Muốn tra chuyện gì?"
Thi Tuyền không khỏi đỡ trán: Sao nghe cứ tỏa hơi thở cực mạnh của bọn bịp bợm trên giang hồ ấy nhỉ! Cô cầm lòng không đặng nhìn sang Lan Hà và Chương Thanh Dứu. Quả nhiên, không chỉ Lan Hà mà Chương Thanh Dứu cũng cười phá lên.
Thi Tuyền sa mạc lời: "Ờm, chào anh, hình như tôi gặp phải quỷ dựng tường, sau khi về tối ngủ không ngon. Anh có thể giải quyết vụ này không?"
Chân Phúc Đường: "Đương nhiên là được chứ. Đường chúng tôi có những hơn mười tiên gia lận, chuyện của cô dễ như húp cháo, thuộc về dạng gặp vật cõi âm, trúng phải uế khí, chẳng những ngủ không ngon mà vận may cũng giảm sút, chỉ cần cô qua đây là sẽ phá giải cho cô liền."
Thi Tuyền điên cuồng vò đầu, hãy còn rất do dự: "Ờm, không, tôi có thể hỏi trước được không? Các anh bảo chỗ các anh có hơn mười tiên gia...?"
Chân Phúc Đường: "Đúng vậy! Các tiên gia sẽ xem những chuyện khác nhau. Hồ, Hoàng, Thường, Mãng, Bi, ngũ lộ nhân mã có hết!"
Thi Tuyền lí nhí: "Tôi nghe nói cái gì mà Hồ Hoàng Bạch Liễu cơ mà?"
Chân Phúc Đường: "Ha ha! Ý cô nói là tiên gia Tứ Đại Môn ở Bắc Kinh, còn tôi thì đến từ Đông Bắc, tuy người ta có cùng nguồn gốc nhưng vẫn khác nhau chút đỉnh, nhân viên chức thần chỉ có một phần trùng nhau thôi!"
Xuất mã còn được gọi là xem hương, xuất đường, kế thừa văn hóa Hương Môn và văn hóa Shaman*. Đệ tử xuất mã tụ lại với nhau ở một đường, bình thường các đường khẩu chính tông ít nhất sẽ có Hồ, Hoàng, Thường, Mãng, Bi tức ngũ lộ tiên gia, các đường lớn hơn có thể còn có các tiên động vật khác, thuộc dạng tạp tiên.
(*Shaman giáo là một hình thức tôn giáo cổ xưa thông qua những người môi giới để giao tiếp với thần linh, qua đó nhờ thần linh giúp đỡ những điều mình mong muốn. Shaman nghĩa là ông đồng, bắt nguồn từ chữ Smàn tiếng Tungus.)
Hồ, Hoàng, Thường, Mãng* đều dễ hiểu, còn Bi tức là quỷ, là quỷ tiên Bi Vương*. Ngoài ra các tiên gia còn có các nhánh Môn, cũng chính là tứ lương bát trụ*, mỗi người có việc riêng mình. Ví dụ có câu: Hồ gia khai phương, Hoàng gia bào đạo, Thường gia thái thảo, Mãng gia đảo dược*.
(*Mãng ở đây là rắn.
*Bi Tử là quỷ tiên nói chung, Bi Vương là người đứng đầu quỷ tiên.
*Tứ lương bát trụ nôm na là một kiểu kiến trúc dùng 4 thanh xà ngang và 8 cái cột để dựng nhà, ý chỉ một kiểu kết cấu làm việc thôi.
*Hồ gia khai phương, Hoàng gia bào đạo, Thường gia thái thảo, Mãng gia đảo dược: Ý ở đây là Hồ gia phụ trách bày mưu tính kế, Hoàng gia phụ trách truyền tin tình báo, Thường gia phụ trách hậu cần, Mãng tiên phụ trách ra tiền tuyến đánh giặc.)
Thi Tuyền ngẫm lại, hỏi dò: "À... Vậy nếu không hiệu nghiệm thì có được hoàn tiền không? Tôi là người bên ngành truyền thông, có thể bóc phốt các anh đấy."
Chân Phúc Đường nói chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên rồi! Đề nghị cô ngày mai hãy qua... A từ từ, từ từ."
Một lát sau, anh ta mới đáp, nghiêm túc nói, "Xin lỗi cô, tạm thời không tiếp cô được. Ban nãy tiên gia của đường tỏ ý rằng thần linh bản địa có lời mời, Hoàng tiên trong đường phải đến đơn vị của họ để họp, không biết ngày nào mới về..."
Còn chưa nghe hết, Thi Tuyền đã bực mình tắt wechat: "Thấy chưa, bọn bịp bợm!"
Cô mê tín nhưng không dễ lừa đâu nhé.
Lan Hà: "..."
Anh muốn nói lại thôi. Ờm, chị Hồ đang triệu tập Hoàng tiên để họp thật...
...
Lan Hà không thể nói thật rằng lão tiên em tiếp xúc là người có bản lĩnh thật đấy. Anh chỉ đành xem như không biết gì, đi lấy Y Bình đến, chuẩn bị phóng sinh.
Thi Tuyền cầm một cái máy quay vlog, Lan Hà ôm thùng carton, trong đó còn có một cái xe đồ chơi. Anh tự hỏi xem nên trao cơ hội này cho Y Bình ra sao. Chương Thanh Dứu, tài xế ngày hôm đó và trợ lý đều có mặt, cả bọn cùng ra khỏi khách sạn.
"Ơ kìa, Lan Hà, các cháu đi đâu thế?" Vương Mậu đang ở ngay sảnh chính, thấy họ bèn xoay người gọi.
Vương Mậu gọi họ lại, dặn những điều cần chú ý cho buổi quay ngày mai, bảo họ phải chuẩn bị trước, bla bla, cảm thấy trạng thái của Thi Tuyền không được ổn lắm các thứ... Thấy ông không định ngừng nói, Lan Hà bèn đặt thùng carton xuống.
Chẳng biết diễn viên nhí của đoàn phim nào đang chơi trong sảnh chính, mặc đồ trong phim, ngồi trên cái xe trẻ em tự dưng khóc ré lên. Con nít khóc là chuyện thường ngày ở huyện, người đang nói chuyện cũng chẳng để ý tới. Lan Hà nhìn bèn thấy một con nhện nằm sấp trên chân bé con.
Anh có bóng ma với nhện, lúc ấy cũng khựng người lại một chốc, mà trong khoảng thời gian đó, Y Bình bò ra khỏi thùng, nhện kia bèn bò khỏi chân đứa trẻ đi đến trước mặt nó. Y Bình cầm con nhện lên rồi nhét vào miệng nhai rau ráu!
Ban đầu Lan Hà có hơi buồn nôn, sau đó anh bèn nghĩ, con nhện này không phải tự đi chịu ૮ɦếƭ, nó bị Y Bình cám dỗ? Y Bình tham ăn hay nó muốn giúp người nhỉ?
Lan Hà nhất thời có hơi đắn đo, song ngay sau đó, anh nhìn thấy Y Bình ói ra nửa con nhện. Mấy ngày nay nó toàn ăn hoa quả sạch ở chỗ anh nên chắc không quen khẩu vị nặng này.
"Ơ, Y Bình chạy ra rồi." Thi Tuyền nói xong bèn ghét bỏ né sang một bên, cô hãy còn nhớ Lan Hà bảo trên người nhím có rất nhiều vi khuẩn.
Nhím ta: "..."
Bé con kia trông thấy Y Bình bèn khóc dữ hơn khi thấy nhện, vội đạp xe muốn quay đầu đi.
Lan Hà vuốt cái xe đồ chơi trong ba lô mình, bỗng ngộ ra, tức thì hiểu được cơ duyên là gì bèn thốt một câu hàm súc: "Bé con lái xe cẩn thận nhé."
Đó cũng là xe đấy. Còn lại thì phải dựa vào chính Y Bình rồi.
Chỉ thấy ba giây sau khi nắm được từ mấu chốt, Y Bình bèn xông ra ngoài với động tác nhanh nhẹn không giống loài nhím thường, nằm sấp trước bánh xe của bé con.
Bé con không để ý, cứ đạp mạnh cán lên, cán xong mới phát hiện ra, òa khóc vứt xe bỏ chạy.
Thi Tuyền sắp khóc đến nơi, người nổi hết da gà da vịt: "Tại sao Y Bình lại..."
Nhím ta cũng muốn khóc, thành công rồi, thành công rồi!
Nó trở mình, ngửa mặt nhìn lên trên, có thể cảm giác được sau khi qua cửa thì mọi thứ khác đi.
Từ nay về sau, nó sẽ không còn là một con nhím phàm tục và nhát gan nữa, nó sẽ là tiên gia Bạch Môn có đạo hạnh! Nó có thể ngẩng đầu ưỡn иgự¢ mà nói cho mọi người hay, kể từ Bạch Ngũ trở đi, nỗi khuất nhục hàng trăm năm nay của Bạch Môn đã được rửa sạch...
Lan Hà nhặt thùng carton lên, úp lên con nhím, "Y Bình à, sao cứ tông phải xe vậy trời."
Bạch Ngũ: "..."
Trong bóng tối, nó rớt một giọt nước mắt, từ nay về sau nó không còn là một con nhím phàm tục, nhát gan nữa, nó sẽ là tiên gia thần thánh, và vẫn nhát gan.
Lan Hà nói với bọn Thi Tuyền: "Anh nghi Y Bình bị mắc bệnh da liễu, ngứa lưng quá nên cứ tìm mấy thứ để cán qua."
Anh kéo bầu không khí về, nước mắt của Thi Tuyền cũng vơi đi.
"Lần trước anh tra có bảo mắt nhím không tốt, cận thị nặng." Chương Thanh Dứu cũng ló đầu nhìn, "May là không bị nghiền ra bã đó, cái xe và bé con kia nhẹ."
Vương Mậu cũng chẳng nói nữa. Ông phát hiện biểu cảm Thi Tuyền bất thường, định bụng lúc về sẽ tìm Thi Tuyền nói chuyện riêng. Những người khác dẫn Y Bình đi tìm một nơi hẻo lánh để phóng sinh cho nó, cũng quay lại cả quá trình.
Thi Tuyền vừa quay vừa cảm khái: "Tại trọc chứ không thì lên hình ngon lắm."
Bạch Ngũ: "..."
...
Lan Hà đi ăn với mọi người xong mới quay về phòng.
Vào cửa, vừa bật đèn lên bèn thấy một cậu trai đứng trong phòng, sợi tóc nâu ngắn ngủn, mắt cũng màu nâu, vóc dáng cao ráo, mặc áo dài màu đen, đeo kính viền vàng, gương mặt thanh tú toát lên vẻ căng thẳng.
Ánh mắt Lan Hà chỉ dừng nửa giây trên người cậu ta rồi nhanh chóng dời đi, đóng cửa như chẳng có gì xảy ra, đi đến trước bàn rồi ngồi xuống.
— Gì vậy, chẳng phải đã phóng sinh rồi à! Sao còn về đây!
Hơn nữa, hình người không bị trọc đầu, chuyện này đách khoa học tí nào.
"Ta... ờm..." Bạch Ngũ ấp a ấp úng. Tuy cậu ta biết loài người sẽ không thấy mình nhưng vẫn xoay người đi, mặt hướng về góc tường, lúc này mới nói chuyện thuận hơn, "Tuy anh đặt tên linh tinh cho ta, còn tông phải ta..."
Lan Hà chậm rãi quay đầu sang, nhìn cậu chàng đang nói chuyện với vách tường: "???"
Tang Môn các cậu... À không, Bạch Môn các cậu, có hơi tự kỷ quá không?
Bạch Ngũ không biết Lan Hà đang nhìn mình, cứ tiếp tục nói: "Nhưng không tông thì ta ắt sẽ bị đè ૮ɦếƭ. Câu đó của anh đã vô hình trung cảnh tỉnh ta, có được tiên duyên, đó là vận may Bạch Môn ta. Bây giờ ta đã có đạo hạnh, Bạch Môn biết ơn tất báo, ta sẽ báo đáp anh."
Vậy thì khỏi, Lan Hà không ngờ Y Bình lại ăn nói khép nép vậy. Anh thấy Y Bình nhúc nhích muốn ngoái đầu bèn vội dời mắt đi, giả vờ như đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Ngũ khẽ thở phào. Xong rồi, mặc dù không ai nghe được lời của mình, nhưng cậu ta vẫn chẳng quen nhìn vào mắt người ta mà nói.
Thậm chí cậu ta còn cảm thấy đứng góc tường chẳng có đủ cảm giác an toàn bèn ngồi xổm xuống, gục đầu thõng tay, cố lấy dũng khí: "Có, có lẽ bản, bản tiên gia có thể phù hộ anh phát tài..."
Lan Hà: "..."
Cậu tự tin với cái chuyện thần tài này hơn được không?!
Bạch Ngũ ngồi xổm trong góc khảy bụi tường, lẩm bà lẩm bẩm: "Nên là ta sẽ thường xuyên đến thăm anh, mà có cần ở lại nhà anh, làm gia tiên bảo hộ của anh không nhỉ. Ta vẫn phải nghĩ lại đã, ta thích ở trong viện, mà hình như anh không có chỗ ở cố định, công việc không ổn định, cũng không mua nổi tứ hợp viện."
Lan Hà: "..."
Tim anh đau quá man, con nhím này chẳng tự tin về bản chức đã đành, ngay cả lông nó cũng là để chuyên môn đâm vào nỗi đau của một diễn viên flop luôn hả?
Tui không mua nổi tứ hợp viện, nhưng đừng quên trong giới động vật có bảo thiên địch của nhím là hồ ly (cáo) đấy nhé. Mơ đẹp nhỉ, muốn vào chung cư nhà tui làm gia tiên bảo hộ, cậu mơ đẹp lắm đấy biết không!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc