Các người diễn tui á?Chọn? Còn chọn cái quần gì nữa, bập bênh lựa chọn bị lệch mẹ nó rồi!
Còn tìm thế thân gì cơ? Một nhân viên công vụ dưới âm phủ mà còn cần bắt người làm thế thân ư?
Bầu không khí âm u mà tên tài xế dựng xây bị nét mặt nghệt ra của chính ông ta phá vỡ. Chu Hội Cầm ngẩn ra mất hai giây rồi cũng kịp phản ứng lại, nước mắt còn chưa kịp lau đã dịch sang cạnh Lan Hà, gọi loạn cả lên: "Tồng... Đồng, đồng chí, cứu tôi với!"
"%¥#@&*!" Tài xế há mồm mà chẳng biết chửi gì, ông ta đã bao giờ gặp âm sai nào chõ mũi vào việc của người khác như này đâu, thế là xoay người, định bụng vịn cửa sổ nhảy xuống.
Nhưng động tác của Lan Hà còn nhanh hơn cả ông ta. Anh vung dây xích, quấn lấy cổ chân ông ta không trượt phát nào. Anh kéo một phát, ông ta bèn trượt về phía sau, nằm rạp xuống đất. Lan Hà giẫm lên cái lưng gù của ông ta, tiện thể làm Vô Thường Kết, "Còn muốn chạy?"
"A! A! Lưng tôi!" Tài xế tru tréo đầy thảm thiết.
"Đứng dậy." Lan Hà kéo dây xích.
"Shhh... Hộc..." Tài xế mặt xám mày tro lồm cồm bò dậy, do bị gù lưng nên thấp hơn anh một đầu. Ông ta ngước mặt nhìn mũ trên đầu Lan Hà, nở nụ cười lấy lòng khiến Chu Hội Cầm đứng ngay bên cạnh rất đỗi kinh ngạc trước trò đời dưới âm phủ, lật mặt như lật bánh tráng vậy trời, "Ngài, ngài Đến à, nghe danh ngài đã lâu. Tôi thật sự không cố ý đâu, không biết là ngài... Ngài Đến à, ngài hãy giơ cao đánh khẽ thôi!"
"Bác biết tôi?" Lan Hà buồn cười, xem ra tin thức dưới âm phủ truyền nhanh thật, "Trộm đồ từ đâu ra?"
Có vài món đồ hàng mã ở đây nhìn là biết đặt làm. Anh tính dựa theo chất lượng và số lượng thì cũng phải đến mấy nghìn tệ, đối với người khác không phải một con số nhỏ gì cho cam, chưa kể đa số đồ mai táng toàn cần dùng gấp.
Từ khi còn bé, Lan Hà đã ở bên ông nội nên đã trông thấy nhiều rồi. Lúc mọi người đặt mấy thứ này toàn là đang ôm bao cảm xúc xót xa, nếu biết bị mất chắc chắn sẽ buồn lắm. Mà đối với thợ thủ công thì lời chút tiền nong đã chẳng phải việc dễ.
Suy bụng ta ra bụng người, anh hiểu người bị mất đồ chắc chắn sẽ sốt ruột lắm, thành thử mới câu đầu anh đã hỏi tình huống cụ thể của vụ việc này rồi.
Tên quỷ gù này gãi đầu, trông như đang nhớ lại cẩn thận, tiếc là không có kết quả gì, bèn quýnh quáng đáp: "Tôi, tôi quên mất tiêu rồi, không nhìn kĩ, chỉ nhớ đúng một chữ."
"Chữ gì?"
Quỷ gù: "Gọi là cái gì đó Vân, hoặc là Vân gì đó, ở khu Đông."
Lan Hà: "... Bác nói câu này thì có khác gì chưa nói?"
Chu Hội Cầm thốt lên: "Tức là sao?"
Cô hỏi xong bèn thấy mình quá là nhiều chuyện, dầu gì người ta cũng là quỷ sai.
Nhưng âm sai chính nghĩa không chê cô, chỉ tiện mồm giải thích: "Trong cái nghề quàn linh cữu và mai táng, nhất là những cửa hàng lâu năm thì sẽ thích bỏ thêm chữ "Vân" vào tên cửa hàng, cũng tương tự như việc cô xem xét các hiệu thuốc Trung Y thì sẽ thích mấy hiệu có chữ "Đường" vậy."
Chu Hội Cầm: "..." Vậy thì nhớ mỗi chữ "Vân" đúng là không có ích gì sất.
Lan Hà lại ép hỏi ông ta có nhớ phương hướng vị trí cụ thể hơn nữa không. Tài xế ngẫm lại, nói là ở khu Đông, hình như là phố Thanh Long.
"Phố Thanh Long?" Lan Hà nhớ lại, "Nghe quen quen."
Bắc Kinh quá lớn, anh lại là người tỉnh khác, đâm ra không nhớ nổi vì sao lại quen tai.
Còn Chu Hội Cầm thì rụt rè nói: "Tôi biết, tôi từng đến đó làm công chuyện rồi. Phố Thanh Long còn được gọi là phố người ૮ɦếƭ..."
Lan Hà: "..."
Anh nhớ ra rồi! Cứ tưởng ông ta nhớ mỗi tên cửa hàng có chữ "Vân" đã là cú lừa lắm rồi, hóa ra còn có cú lừa to hơn là cửa hàng này tọa lạc ở phố Thanh Long, là phố người ૮ɦếƭ nức tiếng của Bắc Kinh.
Phố Thanh Long dài ít nhất là 1 km, toàn người làm nghề quàn linh cữu và mai táng ở đấy hết cả, bạn đoán xem trong đó có bao nhiêu cửa hàng mang chữ "Vân"?
Hơn nữa, biển hiệu ở nơi đó bị bắt làm theo một thể thống nhất, có thể làm quỷ choáng luôn ấy chứ.
Lan Hà tức quá hóa cười, chỉ vào tài xế: "Bác, bác..."
Tài xế ngượng ngùng nhận lỗi: "Là, là tôi sơ suất, chứ không tôi đã chẳng ૮ɦếƭ trẻ rồi. Tôi đúng là tính xấu không đổi mà!"
Lan Hà: "..."
Tên quỷ gù này nói xong thì anh lại nghẹn lời.
Nhưng đằng nào cũng phải trả lại đồ cho người ta thôi. Lan Hà bảo: "Bây giờ bác chở tôi đi dọc phố mà tìm... À, chạy xe đến chỗ có phương tiện giao thông rồi cho cô gái này xuống cái đã!"
Tài xế đáp Vâng vâng, thành thật lái xe về lối rẽ, từ ngã tư trở lại đường dương gian rồi dừng xe.
"Cô xuống xe đi." Lan Hà nói với Chu Hội Cầm.
Chu Hội Cầm vẫn hơi khi*p đảm, Lan Hà thấy vậy bèn dìu cô. Lúc cô đi xuống xe, chân như sắp nhũn hết cả, suýt nữa là ngã sấp xuống.
Tuy rằng tay của Vô Thường lạnh ngắt, hơi thở thì âm u, nhưng Chu Hội Cầm đã không còn sợ anh nữa. Đồng thời, vì đứng cạnh nhau ban nãy và vì cảm xúc đã đến cực hạn làm cô muốn khóc cũng khóc không nổi.
Xuống xe rồi, Chu Hội Cầm bèn ngoái đầu nhìn "đám người" đương cúi đầu ngồi trong cái xe, nơm nớp bắt chước cách xưng hô của quỷ gù: "Ngài Đến ơi? Sau này tôi có gặp phải xe của ông ta nữa không, ngày nào tôi cũng phải ngồi xe 414 mà..."
Cô rất sợ nếu mình bất cẩn ngồi lên chuyến xe này thì không phải lúc nào cũng sẽ có âm sai đến cứu cô.
"Không đâu." Cô thấy Vô Thường nọ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, "Sau khi đốt, cái xe này sẽ không còn xuất hiện nữa."
À, phải thiêu hủy à...
Chu Hội Cầm ngẩn ra, mấy giây sau mới hiểu câu này, run lẩy bẩy hỏi: "Đó cũng là đồ vàng mã?!"
Lan Hà gật đầu, không ít người đi hóa xe sang, còn hóa xe buýt thì chẳng có ma nào, chắc cú là hàng đặt rồi.
Có lẽ nó có ý nghĩa đặc biệt, ví dụ như nghề nghiệp khi còn sống chẳng hạn, thành ra đốt một chiếc làm kỉ niệm, hoặc do sở thích cá nhân, niềm tiếc nuối lúc sinh thời, vân vân. Giống như khi lập mộ chôn quần áo và di vật cho người thân đã ra đi, rất nhiều người sẽ đặt hàng cả máy bay, hi vọng hồn người thân có thể ngồi máy bay mà về.
Nhưng số xe thì phải viết thành 000 mới được, mà cái xe này cũng đúng là chiếc xe buýt số 000 chính tông trong mắt Lan Hà. Cô gái này nhìn nó thành xe số 414 chắc là vì hoa mắt thôi.
Lan Hà cũng muốn đi, trước đó Chu Hội Cầm đã ngã trên xe, chân bị rách da, thoạt trông rất đáng sợ.
Lan Hà ngồi xổm xuống, lại dùng mẩu móng tay của Hồ Bảy Chín, vươn cái móng lông, cẩn thận rụt móng về đệm thịt, xoa nhẹ vài cái trên đầu gối của Chu Hội Cầm.
Chu Hội Cầm chỉ cảm thấy chân mình như được thứ gì đó ấm áp và xù xù xoa cho. Lúc cô còn chưa thấy rõ nó là cái gì thì Vô Thường đã đứng dậy, đùi cũng hết chảy máu, không thấy đau nữa.
Sau khi bị lớp lông xù lướt qua, đến cả cõi lòng cô cũng thấy ấm áp, màn đêm vây xung quanh không còn đáng sợ nữa.
Âm phủ có chân tình, âm phủ có đại ái.
Chu Hội Cầm cảm động, nói với âm sai: "Tên tôi là Chu..."
"Khoan đã." Âm sai nghiêm giọng, "Đừng nói cho tôi biết, và sau này cũng đừng nói tên của cô cho bất cứ sinh vật dưới cõi âm nào, kể cả là âm sai giống tôi."
Chu Hội Cầm rụt rè hỏi: "Vậy anh có thể cho tôi biết tên anh được không? Tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi, ví như hóa vàng mã cho anh chẳng hạn. À không, hay là tôi nên đốt thư cảm ơn đến địa phủ nhỉ..."
Lan Hà buồn cười: "Không cần đâu, chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà. Cô đi về mau đi, đi về phía đó, đừng ngoái đầu lại."
Anh đẩy lưng Chu Hội Cầm, cô lảo đảo vài bước, muốn ngoảnh đầu lại nhìn anh thì lại nhớ anh đã dặn đừng ngoảnh lại, bởi vậy cô siết chặt tay, rảo bước về phía trước, "Vâng... Cảm ơn anh!"
Cô đi một mạch đến giao lộ kia bèn thấy trạm xe buýt quen thuộc. Đúng lúc này, một chiếc xe số 414 vừa đỗ ngay trạm, tài xế mang gương mặt quen mắt, dân đi làm về muộn trên xe đang than phiền về ông chủ, hơi thở nhân gian ập vào mặt.
Quay lại rồi...
Chu Hội Cầm lên xe, quét mã, ngồi xuống, lúc bấy giờ cô mấy cảm thấy đôi chân mình mỏi nhừ, đèn đường ngoài cửa sổ sáng rực rỡ. Trong thoáng chốc, tất thảy như đã trôi qua mấy đời, chỉ có vết thương đã không còn chảy máu trên đầu gối cô là nhắc nhở cho cô rằng âm sai đội mũ "Đến cũng đến rồi" đã từng thực sự tồn tại.
...
Vương Lạp Lạp lại nằm mơ, lại là cảm giác thân quen cộng thêm một âm sai quen thuộc. Lần này, đối phương còn vác thêm một tên gù có cục bướu cổ to tướng, nói với gã: "Cảnh sát Vương ơi, lại đến làm phiền anh nữa rồi."
"Không sao không sao! Có chuyện gì, ngài cứ nói đi!" Thật ra Vương Lạp Lạp rất chi là hào hứng. Gã đã xử ổn thỏa vụ án lần trước, hãy còn đang nghĩ xem có lần hai hay không kia kìa.
Dựa theo thông lệ trong tiểu thuyết mạng, có lẽ gã sẽ trở thành bạn hợp tác với Vô Thường này, qua lại giữa hai chốn âm dương, từ án nhỏ lên án to, ban ngày thẩm vấn người ban đêm thẩm vấn quỷ, trở thành Bao Công thời đại này của Trung Quốc mới đúng... Xin lỗi nhé, gã viết văn án hết rồi, lúc họp chán quá còn vẽ cả tranh minh họa nữa là.
Vương Lạp Lạp nhìn tên quỷ gù, thậm chí còn nghĩ: "Ông ta gặp án oan gì à?"
Cho nên mới tìm mình để phá án? Dù mình không phải cảnh sát hình sự, nhưng chỉ cần có yêu cầu là mình sẽ làm được thôi!
"Không." Lan Hà đáp, "Chuyện là thế này. Tên này trộm một lượng hàng mã lớn, bị ta bắt được, nhưng ông ta đã không còn nhớ tên cửa hàng bán hàng mã đó là gì nữa, ban nãy tìm khắp khu phố làm nghề quàn và mai táng mãi mà vẫn chẳng nhận ra, chỉ nhớ đúng chữ "Vân". Tổng giá trị đồ hàng mã cũng phải hơn mấy nghìn tệ — À ý ta là tiền dương gian. Cho nên, ta mong ngươi hãy giúp đỡ, tìm ra chủ nhân và trả lại được không?"
Vương Lạp Lạp hụt hẫng, nhưng rồi nghĩ bụng, làm quái gì có chuyện vừa đến là có án to đâu. Lúc này, gã mới gật đầu, quen tay dễ làm: "Được, cứ giao vụ này cho tôi! Ngày mai tôi sẽ đi phố bán hàng mã dò la xem!"
"Đúng rồi." Lan Hà ngại ngùng hỏi, "Ta lại mượn thêm chút giấy nữa được không?"
Giấy lần trước anh đòi đã dùng sạch bách, cảm thấy dùng rất tốt, bèn không khỏi mở miệng xin xỏ tiếp. Dù sao bây giờ Bắc Kinh đang ngày càng loạn, dù không hay đi Vô Thường thì trong một thời gian ngắn, anh đoán chừng sẽ phải dùng những tờ giấy đó để phòng cho bất cứ tình huống nào.
Vương Lạp Lạp không nghĩ nhiều đã đáp ngay: "Không sao! Cứ lấy đi!"
Chúng ta là bạn hợp tác tốt mà. Gã ngượng nghịu bỏ thêm một câu trong lòng.
"Ừ, bọn ta đã để đống đồ mã kia ở ngoài cục cảnh sát rồi đó, mong anh hãy tìm ra người mất đồ thay ta." Lan Hà dứt lời, cũng nói lời tạm biệt, trước khi đi còn xé sổ.
Sổ ghi lần trước của Vương Lạp Lạp đã bị anh xé nhẵn, quả nhiên đã đổi sang cái khác, vẫn chưa viết nhiều. Lan Hà lật ra, nhác thấy mấy nhân vật chibi được vẽ ngay cạnh những con chữ chép vắn trong cuộc họp.
Có quỷ mặc đồ âm sai, có quỷ mặc đồ cảnh sát, còn có quỷ tròn vo... Đây là đang vẽ lại giấc mơ của bản thân à? Anh cảnh sát vẽ đẹp đấy chứ.
Lan Hà chẳng nghĩ nhiều, xé giấy xuống, xé xong lại nghĩ, lại mở ngăn kéo ra...
Hôm sau, Vương Lạp Lạp choàng tỉnh khỏi cơn mơ, tức thì chạy vọt tới cửa sổ. Kí túc xá nằm ngay đối diện cục cảnh sát, quả nhiên ngoài cửa chất bao nhiêu là đồ vàng mã, chưa kể bảo vệ đang chỉ trỏ với vẻ khó hiểu, có lẽ là thấy quá là kì quặc ấy mà.
Gã ước gì có thể lập tức lao xuống bảo đừng táy máy, cứ để tôi xử vụ này cho. Thế là gã vội vàng rửa mặt, đoạn giở quyển sổ trên bàn ra. Chẳng mấy ngạc nhiên, nó trống huơ trống hoác. Gã mở ngăn kéo, quyển sổ trong đó cũng chỉ còn mỗi cái vỏ.
Vương Lạp Lạp: "..."
Thôi thôi, Vương Lạp Lạp chạy ra ngoài, tiện thể đến văn phòng nhận quyển sổ mới. Bà chị ở văn phòng hết nói nổi: "Tiểu Vương, em dùng hết sạch rồi hả? Em viết gì thế, có đem đi dán tường cũng làm gì mà nhanh dữ vậy?"
Vương Lạp Lạp: "... Chị thì biết gì! Có chỗ dùng cả đó!"
Sau khi Lan Hà gặp cảnh sát Vương xong thì nguyên một buổi tối cũng đi tong. Anh bực bội vo giấy của Vương Lạp Lạp thành xích, trói tên quỷ gù ở ngoài cảnh cục, làm Kết Vô Thường: "Trói tạm! Bác cứ đứng mà sám hối ở đây, gột rửa nội tâm đầy tội ác của bác đi, biết chưa?"
"Ơ?" Quỷ gù run bần bật, "Vậy bao giờ thì ngài thả tôi đi?"
Lan Hà: "Hừ hừ, bao giờ bác có biểu hiện tốt thì tôi sẽ thả."
Do vụ này mà hoãn lại một đêm, đêm hôm sau, Lan Hà mới tiếp tục đi chùa Giác Tuệ, nghĩ thầm đừng có xảy ra chuyện gì nữa nhé, mình có phải đi tuần tra đâu!
Khi còn cách một khoảng nữa, Lan Hà trông thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ chạy về một phía. Ban nãy anh đã cất đồng phục rồi, bởi vậy anh khá là chắc kèo chúng chạy không phải vì thấy anh. Lẽ nào chùa Giác Tuệ lại tổ chức pháp hội siêu độ?
Chùa miếu và đạo quán, nhất là những nơi linh thiêng, sẽ luôn có vô số cô hồn dã quỷ đi loanh quanh bên ngoài với mong mỏi cạ được tí siêu độ, hoặc tìm chút đồ ăn cũng được.
Lan Hà nghĩ, đoạn bay vào chùa Giác Tuệ. Khi anh đến cái viện lần trước thì chẳng thấy bóng dáng Tiểu Tống đâu cả. Chùa lớn thế này, chắc là ở nơi khác cũng nên? Anh lại bay vòng vòng xung quanh.
Anh bay lên tường, lúc định bụng đi qua một cái viện bèn thấy lòng mình ớn lạnh. Anh ngó xuống bèn thấy hóa ra một đám hòa thượng đang niệm kinh, ông sư già ngồi giữa ngước đầu lên nhìn – Đó là pháp sư Bất Động.
"..." Lan Hà bay thấp xuống từng tấc một.
"Phương trượng, có chuyện gì vậy ạ?"
"Không có gì." Nếu nhìn kĩ, người ta sẽ phát hiện trong mắt lão hòa thượng đượm ý cười, rồi ông dời mắt đi.
Lan Hà chẳng quen đường nẻo ngôi chùa này lắm, tìm mãi tìm hoài mới phát hiện bóng dáng Tống Phù Đàn ở ngoài cửa nhỏ của chùa. Hắn đang bị một quỷ nữ chặn đường, trưng bản mặt vô cảm khoanh tay đứng.
Quỷ nữ dốc hết sức trổ tài: Khi thì thè lưỡi xuống tận mu bàn chân, khi thì tóc mọc dài ra quấn trọn chùa Giác Tuệ... Ấy thế mà hắn vẫn làm như chẳng nhìn thấy.
Tu vi của quỷ nữ này vẫn hơi kém, có muốn câu hồn Tống Phù Đàn ra cũng không làm nổi, bởi vậy bèn thử hù dọa hắn, tạo ra rất nhiều ảo ảnh kinh khủng, sử dụng hết tất cả số phim kinh dị ả từng xem lúc còn sống, kết quả người ta vẫn có mắt như không.
Ả tức anh ách nghiến răng ken két, kéo áo khoác xuống để lộ vai, còn chưa kịp thốt câu gì thì người ta đã có phản ứng: Nhíu mày, trưng vẻ mặt ghét bỏ.
Quỷ nữ phát rồ trợn trắng mắt, rất muốn cào Tống Phù Đàn ngay tắp lự, song lại sợ Phật quang kia, vừa phải cố nén cơn giận vừa giơ một vốc tiền mặt ra: "Rốt cuộc ngươi thích cái gì?"
Vì quá giận mà lưỡi ả bất giác dài thòng ra.
"Ủa ủa, làm gì vậy?" Lan Hà đi tới, tiện thể kéo áo ả lên, "Trọng kim cầu tử* à?"
Quỷ nữ: "..."
(*Trọng kim cầu tử: Ý là bọn lừa đảo bỏ một khoản tiền kếch xù làm mồi dụ để dụ con mồi mắc bẫy.)
Y đến rồi.
Nhoáng cái băng rã tuyết tan, Tống Phù Đàn nhìn thấy Lan Hà, lúc bấy giờ nét mặt hắn mới thay đổi, tưởng chừng như vì sao cũng rực rỡ hơn nhiều.
Quỷ nữ nhìn hắn với vẻ trách móc, phát hiện ra tên quỷ kia còn chưa nói câu nào mà ánh mắt hắn đã dịu đi nhiều, rõ là chưa lộ mặt cơ mà, "Sao, mánh khóe bịp bợm của hắn cao siêu hơn ta nhiều à?"
Lan Hà đi tới trước, vừa chạm vào đống tiền mặt trên tay quỷ nữ một cái là chúng đã hóa thành không khí, "Âm ty Đông Nhạc nhắc nhở thân thiện, loại quảng cáo tép riu kiểu này mới là lừa lọc nhé."
Vì không mặc đồng phục nên quỷ nữ cứ nhìn anh lom lom, cứ như đang băn khoăn về lai lịch của anh. Lan Hà lấy dây xích quấn trên cổ tay ra, quỷ nữ chẳng do dự nữa, rụt lưỡi chạy té khói.
"Đối với anh thì đây chỉ là chuyện cỏn con thôi nhỉ?" Lan Hà nhìn về phía Tống Phù Đàn.
"Nói chung là không phải tình huống tệ nhất." Tống Phù Đàn mỉm cười, "Đói không?"
Lan Hà sờ bụng, rụt rè đáp: "Thật ra tôi không đói lắm đâu, nhưng nếu giờ ăn thêm xíu xiu nữa thì vẫn nuốt nổi."
"Có món củ sen rán, ta dẫn ngươi đi ăn." Tống Phù Đàn nhủ. Từ sau cái đêm Tiểu Lai đến chùa Giác Tuệ, đêm nào hắn cũng để lại một món cho Tiểu Lai. Nếu Tiểu Lai không tới thì hắn sẽ ăn một mình.
Lan Hà không biết chuyện này, cứ tưởng là bữa khuya của cậu em họ gì đó như lần trước. Anh hí hửng: "Được!"
Vì là thức ăn của chùa nên không bỏ thịt vào món củ sen rán nhưng có cho thêm bí đỏ, bột nhão bao bên ngoài làm dậy mùi thơm.
Thức ăn của chùa chiền cũng là một trường phái lớn của mỹ thực Trung Hoa. La Hán Trai, Đỉnh Hồ Thượng Tố đều là những món ăn nức tiếng trong số ẩm thực chay, đậu phụ Văn Tư cũng là món mà hòa thượng Văn Tư* làm ra.
(*Văn Tư là tên một nhà sư thời Thanh.)
Tống Phù Đàn thuận miệng kể đôi điều về lịch sử đồ ăn chay của chùa Giác Tuệ. Vì tọa lạc tại Bắc Kinh, lại là ngôi chùa từng là nơi hoàng thất cúng bái, món ăn chay ở nơi đây không chỉ dùng để cung cấp cho các nhà sư mà còn là để chiêu đãi hoàng thất hoặc khách hành hương quyên góp những khoản kếch xù, đến nay lại có thêm khách du lịch tám phương ùa về có hứng ăn, lâu dần đã hình thành nên tay nghề.
Lan Hà nhai củ sen rán, bỗng dưng hỏi Tống Phù Đàn: "Vậy anh có biết linh hồn của chúng nằm ở đâu không?"
Tống Phù Đàn ngớ người, chẳng nghĩ ra nổi, "... Kinh Lăng Nghiêm hay là muối?"
"? Anh dí dỏm thật đấy. Sai hết." Lan Hà hít mạnh vào, đoạn nói, "Ở đây này, hít sạch rồi."
Tống Phù Đàn: "..."
... Đáng yêu quá đi mất.
Lan Hà cười ha ha, anh thấy Tiểu Tống hạn hán lời với mình luôn rồi. Anh đã mệt bở hơi tai ở đoàn phim thì chớ, đã thế lúc gặp quỷ vừa hơi sợ vừa không có tư cách mà sợ, nói đùa mấy câu với Tiểu Tống xong bèn thấy thoải mái hơn.
Anh tiếp tục ăn lấy ăn để, ăn sạch củ sen rán xong lại chuyển sang ăn trái cây, vừa gặm vừa nói: "Tôi nghe nói hương ở chùa chiền rất được giá."
Cái gọi là ăn không nói ngủ không thưa là thói quen tốt truyền đời của Trung Quốc, nhưng hai người họ, một thì lúc ăn cũng có thể bép xép mà chẳng ngại ngần gì, một thì lúc ngủ xuất hồn cứ chuyện trò như thường, đi ngược lại với thói quen kia rồi.
Tống Phù Đàn đáp: "Ừ, từng có kẻ muốn tạo mối làm giao dịch với pháp sư Bất Động, giúp ông lấy giá năm triệu làm giá quy định rồi bán đấu giá hương thắp mồng một Tết, nhưng pháp sư Bất Động từ chối."
"Có đạo đức tốt đấy!" Lan Hà tấm tắc khen, "Tuy tôi chắc chắn chùa Giác Tuệ chẳng thiếu tiền, nhưng pháp sư Bất Động vẫn kiên định, đúng là người cũng như tên!"
Đôi mắt Tống Phù Đàn lóe ý cười, vừa là mãnh nam vừa kiên định, pháp sư Bất Động được khen nhiều lần quá.
Lan Hà ăn hòm hòm rồi mới sực nhớ ra, bèn nghi hoặc hỏi: "Sao tôi không nghe thấy tiếng niệm kinh pháp hội nhỉ?"
Tống Phù Đàn: "Hôm nay không có pháp hội."
"Ơ, không thể nào." Lan Hà lại ăn hai quả quýt, "Lúc tôi tới đã thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ chạy tới đây mà. Nếu không có pháp hội siêu độ, thì lẽ nào chúng chỉ tụ tập lại với nhau?"
Tống Phù Đàn ngẫm nghĩ: "Có lẽ là để đi xem kịch... Là cái đám diễn viên nghiệp dư mà chúng ta từng gặp ấy. Hình như họ muốn diễn một vở kịch quỷ ở gần đây, bao gồm cả "Nam điếu", bảo là sẽ diễn tất cả bảy mươi hai kiểu treo cổ."
Những lão quỷ thích nghe kịch vốn thuộc gánh hát nghiệp dư bôn ba khắp chốn, trước đây từng gặp Tống Phù Đàn. Họ muốn diễn nên tìm nơi có nhiều quỷ cũng là chuyện thường tình.
Lan Hà hãi hùng, dần ngóc đầu lên: "Treo cổ còn có những bảy mươi hai kiểu cơ á? Diễn cái này... để làm gì!"
"Không, đó là màn xiếc trong kịch Mục Liên thôi." Tống Phù Đàn rất ngạc nhiên vì Tiểu Lai không hay biết gì. Trước đây người ta hay bảo diễn kịch Mục Liên sẽ rước quỷ tới, nhưng ngẫm lại, có lẽ ở âm ty Đông Nhạc không chuộng cái này, đằng nào thì Mục Liên cũng là một nhà sư, "Nội dung của kịch Mục Liên rất phong phú, chủ yếu là kể chuyện sư Mục Liên cứu mẹ, trong đó cũng bao gồm rất nhiều vở kịch ngắn với vô số câu chuyện dân gian, cả vở kịch có thể có tận mấy trăm kịch quỷ."
Gánh hát Xuyên kịch họ từng gặp còn phải làm lễ Linh Quan quét sân khấu, ấy là vì người ta sợ diễn một vở kịch xuất hiện quá nhiều quỷ sẽ rước quỷ thật đến, quỷ cũng thích hóng hớt lắm.
Mà vở "Nam điếu" này, nói là biểu diễn các kiểu treo cổ, nhưng thực ra lại là một loại biểu diễn võ kỹ, diễn xiếc trên không, dùng hai mảnh vải để treo người lơ lửng trên không rồi làm đủ loại động tác. Nghe nói ngày xưa có bảy mươi hai cách treo, nhưng đến nay đã dần thất truyền, diễn viên giỏi giang nhất cũng chỉ diễn được mười đến hai mươi kiểu mà thôi.
Song, chúng đều là quỷ, không chừng trong đó còn có những con quỷ có thâm niên nhưng ૮ɦếƭ sớm đã truyền thừa xuống. Bao năm qua, vô số gánh hát vẫn đang kiếm sống ở Bắc Kinh.
"Là tôi thiếu kiến thức quá, tôi cứ tưởng quỷ treo cổ phải lần lượt đi lên, diễn cảnh mình đã ૮ɦếƭ như thế nào... Thế thì quá là ghê luôn ấy." Lan Hà cảm thấy rất hứng thú: "Vậy đi xem đi, họ còn có diễn xiếc trên không nữa, tức là bay vèo một phát là lên nhỉ... Khoan đã, anh muốn đi không? Nhiều quỷ như kia thì anh sẽ thấy phiền hà nhỉ?"
Tống Phù Đàn: "Không đâu."
Nếu tâm trạng muộn phiền thì dù có ngồi trong chùa ngắm trăng cũng càng thêm sầu mà thôi. Nhưng nếu đi cùng với một con quỷ đáng yêu thì xem Mục Liên cũng ổn áp phết đấy.
Họ đi ra khỏi chùa Giác Tuệ, đi dọc theo phía Tây mấy trăm mét bèn trông thấy một sân khấu kịch xây dựng đơn sơ dưới tán cây đa tốt tươi. Đó là cảnh tượng từng thấy ở vùng ngoại ô lần trước, bao nhiêu là quỷ đều đang xem kịch.
Trên sân khấu đã đến phần kết, treo hai mảnh vải, diễn viên mượn vải mà bay lên. Quả đúng là diễn xiếc trên không, động tác khá là đa dạng, nào là đồng tử vái trăng, nào là nhền nhện phóng tơ. Tuy rằng quỷ có hình dạng khác với con người, nhưng để làm ra nhiều tư thế như vậy cũng phải có đôi ba bản lĩnh.
Lan Hà đứng ở hàng cuối cùng, vỗ tay theo chúng quỷ.
Màn trình diễn kết thúc thì đổi sang vở kịch khác, vài diễn viên quỷ đi lên. Nếu đây là kịch Mục Liên thì dĩ nhiên là kịch quỷ rồi, còn có cả Vô Thường đội mũ giấy nữa là. Thế nhưng trên mũ giấy lại không viết chữ, không thể biến thành đồng phục chính tông như âm sai.
Nếu chúng diễn Xuyên kịch thì Lan Hà còn có thể hiểu một xíu, nhưng chẳng biết mấy con quỷ trên sân khấu đang diễn kịch Mục Liên bản nào nữa. Vở kịch nào cũng diễn như này hết, đằng nào thì anh cũng không hiểu khẩu âm mà. Nhưng giọng hát thì rất tuyệt, diễn rất giàu cảm xúc, có khá nhiều động tác, còn có cả pha trò, xem cũng hay phết.
Hình tượng của diễn viên diễn Vô Thường trông rất chi là cao to uy vũ, vạm vỡ cường tráng, rất có khí thế. Hắn ta chỉ vào một vai phản diện mặc áo xanh, hát một tràng lời thoại với âm vực rất cao, giọng hát dày, dào dạt cảm xúc, căm phẫn sôi sục.
Ngay cả Lan Hà không nghe hiểu lời thoại cũng có thể nghe ra nghệ thuật hát của hắn ta thật tuyệt vời, động tác cuối cùng còn đạp mạnh vai tên phản diện trông cực kì đã mắt. Tên phản diện lảo đảo về phía sau vài bước mới đứng vững, nắm chặt cái đinh ba trong tay.
Dưới sân khấu dậy tiếng vỗ tay, Lan Hà cũng vỗ tay, đoạn liếc sang Tống Phù Đàn, "Giỏi quá, giọng cao đến nỗi chúng ta đứng xa tít thế này mà vẫn nghe rõ ràng! Đúng là kinh điển thời cha ông truyền xuống!" Lan Hà tán thưởng, "Vở này tên là gì?"
Tống Phù Đàn cũng vỗ tay vài cái, nhưng hắn không biết nó tên là gì. Trong kịch Mục Liên có tận mấy trăm màn kịch ngắn, hắn chưa xem hết tất cả.
Họ đứng ở hàng cuối cùng, con quỷ đứng hàng trước nghe vậy bèn ngoái đầu lại, nhất thời không nhận ra Tống Phù Đàn là người sống, chắc là bởi vẫn đang hưng phấn quá độ. Quỷ ta giới thiệu nhiệt tình cho Lan Hà hay: "Đó là vở kịch mới ra lò đấy. Vở chính hôm nay có tên là "Lai Vô Thường mắng quỷ lại U Đô"!"
Lan Hà: "???"
Tin tức dưới âm phủ truyền lẹ thật, chưa gì đã có tác phẩm văn nghệ rồi, đã thế còn diễn mình?
Lan Hà còn chưa nghĩ nhiều thêm đã thấy tim mình nhoi nhói:
Mình vẫn là một diễn viên tuyến 38 flop sấp mặt, từ khi ra mắt đến nay chưa được đóng nam chính lần nào. Thế mà ở trong một vở kịch cải biên, "mình" lại là vai chính...