Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 13

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

"Này ông, cho hỏi đường Hoàng Tuyền đi như nào với!"
Lan Hà không biết các quỷ sai khác giải quyết chuyện kiểu này như thế nào. Anh nghi ngờ cực mạnh về cái thói ăn ở cổ lỗ sĩ của lão Bạch lắm: Hoặc là mặc kệ, hoặc là kéo luôn tên trộm xuống âm phủ đe dọa một phen.
Nhưng theo quan điểm của Lan Hà thì vẫn nên để tên đó chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng để phòng ngừa sau này lại có chuyện giống hệt xảy ra. Bọn trộm bia mộ quá là thất đức.
Vì ôm công việc vào người, lại không muốn để lộ ra mình có liên quan đến nó, kể cả là trước mặt tên quỷ áo dài kia nên Lan Hà bèn quyết định lấy thân phận Vô Thường để đi tìm... cảnh sát.
Về phần tìm ra sao thì không thể không kể đến kĩ năng truyền thống của âm phủ: Báo mộng.
...
Vương Lạp Lạp là một viên cảnh sát nhân dân bình thường ở Bắc Kinh, hằng ngày cần cù làm việc, thi thoảng tăng ca, về kí túc xá là ngả lưng ra ngủ. Bình thường chất lượng giấc ngủ của gã rất là tốt, hôm nay sau khi ngủ cũng nằm mơ. Đó là một giấc mơ vừa hư cấu vừa chân thật.
Một quỷ sai ăn mặc y chang tạo hình trong các bộ phim ma che mặt đứng trước mặt gã, hỏi gã: "Anh sẽ bỏ qua hay nhúng tay vào vụ án trộm cắp?"
"Nếu thuộc khu quản hạt của chúng tôi thì sẽ nhúng tay vào. Anh là ai?" Thực chất trong lòng Vương Lạp Lạp biết mình chỉ đang nằm mơ nên không thấy sợ hãi gì cả, thậm chí còn ứng đối một cách tự nhiên, chẳng hề nghi ngờ cảnh tượng quỷ dị này.
"Ta và anh xem như cùng ngành, nhưng ta làm việc dưới âm phủ, nay đặc biệt đến đây báo cho anh rằng có manh mối về một vụ án trộm cắp." Lan Hà nói.
Vương Lạp Lạp giật mình: "Manh mối gì mà phải kết hợp luật pháp hai nơi?"
Lan Hà nhìn địa chỉ mình đã chép xuống, "Tên chủ hộ họ Trần ở địa chỉ này thường hay trộm cắp bia mộ, chế tạo lại rồi bán ra ngoài."
Để tăng thêm phần chú trọng, anh còn bổ sung thêm một câu, "Có ảnh hưởng hết sức to lớn ở âm phủ!"
"Còn có kẻ đi trộm bia mộ sao? Ồ, chắc là vụ này tính là trọng án ở chỗ các anh nhỉ?" Vương Lạp Lạp cũng thấy mới lạ, lại nhìn địa chỉ, "Chỗ này thuộc khu vực quản hạt của chúng tôi, tôi có chút ấn tượng."
Trọng án? Hình như không phải. Lan Hà nói: "Tóm lại là làm phiền anh rồi. Nhất định phải điều tra nhé. Hắn ta chế tạo lại bia mộ rồi bán cho người khác, cũng gây ra kha khá phiền phức, trong đó có một con quỷ tên là Từ Quý bị quấy rầy bởi chuyện này, hi vọng sẽ tìm lại được bia mộ."
Anh dứt lời, lại ngập ngừng hỏi, "Đúng rồi... Ta có thể mượn chút giấy từ chỗ anh không?"
Vương Lạp Lạp hãy còn suy nghĩ về Từ Quý gì đó, "Giấy? Giấy gì, vì sao?"
"Một trang giấy của cảnh sát dương gian các anh sẽ có chính khí, sát khí, sẽ giúp đỡ cho công việc của ta hơn." Lan Hà nói, "Ta nghĩ, đến cũng đến rồi thì ta mượn được chứ?"
Ánh mắt Vương Lạp Lạp dời lên trên đầu anh, ấn tượng về bốn chữ này càng sâu sắc hơn, đến cũng đến rồi cơ à, "Vậy được."
Đối phương cảm ơn hết sức lịch sự, sau đó lại dặn gã phải chắc chắn phá vụ án trộm cắp này đặng giúp Từ Quý và những con quỷ xui xẻo khác.
Lúc Vương Lạp Lạp choàng tỉnh khỏi cơn mơ, lời nói đó hãy còn văng vẳng bên tai.
Gã cảm thấy khó tin, mặc dù là mơ nhưng giấc mơ này khác với những giấc mơ trước đây, chẳng những không tỉnh dậy là quên mà còn có cảm giác thật đến lạ.
Hơn nữa, cảm xúc của gã trong mơ đã phai nhạt đi nhiều, vừa không thấy sợ vừa không thấy lạ khi trên mũ quỷ sai nọ viết dòng "Đến cũng đến rồi", thậm chí còn đeo khẩu trang trên mặt... Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy hình tượng này có hơi kì quặc.
Và cả địa chỉ của cái "kẻ tình nghi" gì đó và tên người bị hại, gã cũng nhớ rõ mồn một.
Vương Lạp Lạp xoay người dậy trong sự ௱ôЛƓ lung, đang chuẩn bị đi rửa mặt bèn thấy cuốn sổ mình đặt trên bàn bị mở ra. Cuốn sổ ghi này là đơn vị phát cho, dùng để ghi chép họp hành các thứ nên mới chỉ dùng được một nửa.
Nhưng hiện nay một nửa số trang trống của cuốn sổ chẳng biết bị ai xé đi sạch.
"Cái... đệt?" Vương Lạp Lạp cầm quyển sổ giở ra, bèn sực nhớ tới trong giấc mơ hãy còn rõ mười mươi kia, quỷ sai đã hỏi mượn gã mấy tờ giấy.
Vương Lạp Lạp nổi da gà khắp mình mẩy.
Gã tự nhận bình thường mình cũng tính là gan dạ, nhưng gặp phải chuyện này vẫn thấy sợ tụt quần, nhất là khi gã kiểm tra một lúc lại phát hiện khóa cửa không hỏng, cũng chỉ có gã cầm chìa khóa...
Không đúng, dù có hỏng thì cũng chưa chắc có tên trộm nào trộm đến cả kí túc xá của cục cảnh sát được, đã thế còn chỉ trộm nửa cuốn sổ?
Chưa kể gã lại vừa khéo nằm mơ thấy quỷ sai mượn giấy? Trùng hợp biết bao nhiêu.
Gã ôm tâm trạng hoang mang đi rửa mặt xong bèn xem camera giám sát xem có sự trùng hợp một phần vạn nào không, nhưng kết quả lại là thực sự chẳng có ai tới.
Gặp quỷ rồi, gặp quỷ thật rồi!
Vương Lạp Lạp không biết kể chuyện này với ai, ai sẽ tin gã chứ.
Vương Lạp Lạp bỗng nhớ tới cái địa chỉ quỷ sai kia báo cho mình, cảm xúc bất thình thình sục sôi. Quỷ sai này rất lịch sự, không hù họa gã mà còn mời gã tra án. Giấy đã bị mượn đi thật, phải chăng vụ án cũng có thật?
Trên đời có mấy người gặp được chuyện này nào? Vụ này tính là gì, hai giới âm dương chung tay hợp tác? Tuy rằng vụ án không lớn nhưng tên tuổi thì vang dội quá, mình là người được trời chọn gì gì đó sao... Thôi đi tra!
Vương Lạp Lạp mặc bộ đồ thường ngày chạy tới địa chỉ kia bèn thấy đó là một căn nhà dân một tầng, cửa chính đang mở, kha khá sản phẩm làm bằng đá đặt bên trong, trông rất thô kệch. Cũng phải thôi, một kẻ chẳng muốn mua một cái nguyên liệu nào thì làm gì có chuyện đi thuê một cửa hàng.
Lúc đọc được nội dung kinh doanh, Vương Lạp Lạp càng thêm chắc chắn trong lòng rằng giấc mơ kia là đúng.
Gã giả vờ như đang xem sản phẩm, thừa dịp ông chủ không chú ý tới bèn đi đến phòng chế tạo, "Bạn tôi giới thiệu tôi đến đây, những cái này vẫn chưa được gia công xong sao?"
Ông chủ chẳng mấy bận tâm: "Phải, chỗ tôi giá rẻ, anh muốn đặt không? Tôi khắc chữ cho anh."
"Tôi xem chất lượng cái đã..." Gã ngồi xổm xuống dò xét bèn thấy dòng chữ trên một tấm bia đá vẫn chưa bị mài sạch, có thể thấy mơ hồ dòng chữ mờ viết "Mộ của" và "Lập nên".
Giấc mơ của mình là thật, thực sự có quỷ sai báo mộng cho mình!
Vương Lạp Lạp ngầm hiểu, dằn xúc động đứng dậy: "Hình như hơi mỏng, để tôi nghĩ đã."
— Vốn dĩ là bia mộ trộm được, lại phải mài chữ nên dĩ nhiên là mỏng rồi. Ông chủ bĩu môi, "Chỗ chúng tôi rẻ lắm, chỉ bị mỏng tí thôi. Anh cứ nghĩ đi, chẳng có nơi nào bán rẻ được như vậy đâu. Đúng rồi, anh có mua cái gì khác không?"
"Không." Vương Lạp Lạp thầm chửi một câu đồ thất đức rồi bước đi.
"Trời má, tối qua chú ngủ say như ૮ɦếƭ, anh gọi mãi không chịu tỉnh." Trình Hải Đông ngáp dài ngáp ngắn, "Tối qua anh tỉnh dậy uống cốc nước, vấp phải người chú, hỏi chú có bị sao không mà chú chả hé răng nửa lời."
Nhưng anh ta buồn ngủ quá, Lan Hà không đáp, anh ta uống nước xong cũng vào giấc. Bây giờ nhớ lại bèn thấy vậy là không hay, lỡ Lan Hà ngất thật ra đó thì chẳng phải anh ta không hay biết gì hay sao.
"Em mệt quá nên ngủ hơi sâu." Lan Hà đâu thể nói là nửa đêm... đi tập yoga được.
Hôm đó Trần Tinh Dương nói nhỏ chuyện nghiên mực cho đoàn phim cách vách hay, đoàn phim nọ cũng lén lút điều tra hai ngày, xem cả camera giám sát mà bắt được cảnh ai giấu nghiên mực đi.
Đã tìm thấy nghiên mực rồi mà họ vẫn không dám dùng, lúc đang cân nhắc xem có phải cúng vái bảy ngày không thì cảnh sát đến cửa.
Cảnh sát bày tỏ họ vừa mới phá một vụ án trộm bia mộ, kẻ phạm tội đã mài chữ trên bia mộ rồi bán đi, thi thoảng có một vài đá tốt sẽ chế tạo thành vật khác để bán.
Bây giờ họ đang liên lạc với người bị hại, bất kể là gia đình có bia mộ bị trộm hay người mua sản phẩm.
Dựa theo sổ sách và lời của kẻ phạm tội, trong số đó có thứ đoàn phim mua về làm đạo cụ.
Nghe xong, người bên đoàn phim cách vách đứng hình.
Thảo nào! Họ cứ thấy nghiên mực sai sai, cứ hay gặp chuyện quái lạ, còn có người nói đó là một con quỷ nho nhã nhìn trúng cái nghiên mực cũ, ai ngờ là làm từ bia mộ!
Nhân viên đạo cụ vẫn luôn giữ gìn cái nghiên mực sắp ngất đến nơi. Vậy tức là anh ta ở chung một căn phòng với một cái bia mộ ư?
Người tới chính là Vương Lạp Lạp, gã nhìn sắc mặt nhân viên đoàn phim sai sai bèn truy hỏi.
"Nói ra anh đừng nghĩ chúng tôi... đang lừa anh nhé." Đối phương chần chờ, "Mấy ngày trước, chúng tôi vẫn chẳng thấy nghiên mực đâu, sau này mới phát hiện tự dưng nó chạy đến tủ khách sạn, nhìn camera giám sát nhưng không thấy người đặt nghiên mực đâu, vả lại trong đoạn phim đó, nghiên mực còn có thể tự động đậy."
Vương Lạp Lạp: "Ồ..."
Người trong đoàn phim hơi sửng sốt, tại sao đồng chí cảnh sát lại bình tĩnh vậy ta?
Vương Lạp Lạp còn bị quỷ sai báo mộng kia kìa, cho nên gã chẳng thấy vụ này có gì lạ. Nếu gã đang không có chức trách trong người thì còn muốn nói việc của mấy người có là gì, nhìn tôi đây này, sổ tôi còn bị quỷ sai mượn cơ!
Đương nhiên, gã chắc chắn không thể nói ra miệng được rồi.
Vương Lạp Lạp hắng giọng: "Chuyện này thì tôi vẫn sẽ lấy cái nghiên mực đi, chuyện tiền nong bao giờ chúng tôi xử lý xong vụ án này tất sẽ liên lạc với mọi người, xem có thể nhận bồi thường bao nhiêu."
"Được được, không sao." Họ đang lo sứt đầu mẻ trán xem phải giải quyết cái nghiên mực này như thế nào. Người ta hay nói cảnh sát có đủ chính khí, nếu đến họ còn chẳng trấn áp nổi thì toi, song đã phát hiện ra nguồn căn chuyện này rồi, tốt nhất vẫn nên mời ai đó đến xua tà khí đi, nghe rợn người quá.
Lại nói đến Vương Lạp Lạp, lúc gã đi thì bị một đám bồ câu hút mắt.
Nói một cách chính xác hơn là một đàn bồ câu đang bay nhặng hòng né khỏi một diễn viên nam.
Hình như người ta đang quay một bộ phim, cậu diễn viên đó cần phải tiếp xúc với đàn bồ câu, song chúng nó cứ tránh mãi, không tài nào cho vào cảnh quay được. Đạo diễn đương hô hào bảo diễn viên nam kia nhanh chân lên, thừa cơ bọn bồ câu không chú ý thì quay chung với chúng. Cậu diễn viên nọ cạn lời, đáp rằng làm sao cháu nhanh hơn bồ câu được hả chú.
Vương Lạp Lạp nhìn mà thấy buồn cười, bên kia đã quay xong cảnh này ở một vị trí khác, diễn viên nam mệt lử đi lấy nước uống.
Vương Lạp Lạp đứng một bên, trường quay đông người, chẳng ai đếm xỉa đến gã.
Nhìn vào đôi mắt kia, Vương Lạp Lạp cảm thấy cậu diễn viên này hơi quen mắt, đặc biệt là đôi mắt đó...
Lúc này, cậu diễn viên cũng ngẩng đầu chạm mắt với gã.
Vương Lạp Lạp đắn đo, đoạn hỏi: "Chào cậu, cậu..."
Cậu diễn viên nhanh miệng cắt ngang lời gã: "Muốn chụp ảnh chung phải không!"
Vương Lạp Lạp "A" một tiếng rồi cũng mơ màng đáp theo: "Phải phải."
Vậy là gã lấy điện thoại ra chụp chung với người ta. Gã nghĩ, nhìn quen mắt thì chắc là do từng xem bộ phim cậu này đóng rồi, đẹp trai đáo để, chắc đang hot lắm, ấy thế mà vẫn gần gũi bình dị.
Nhưng gã ngại hỏi người ta tên gì, chẳng phải xí hổ lắm sao?
"Ừm, cảm ơn cậu!" Vương Lạp Lạp không muốn bị lộ bèn ấp úng nói, "... Y, yêu, yêu anh."
Lan Hà: "..."
Cảnh sát Vương, anh không cần phải vậy đâu, thật đó...
Ban đêm.
Lan Hà lại hồn rời khỏi xác, tìm đến Từ Quý.
Từ Quý đã thay sang một bộ đồ mới toanh. Lan Hà đốt một bộ áo dài dựa theo thói quen của ông ta, chỉ là gọn gàng và đẹp hơn chút đỉnh. Ông ta vừa thấy Lan Hà đã thốt câu cảm ơn, "Cảm ơn ngài đã giải oan cho tôi!"
"Không sao, chủ yếu là do cảnh sát dương gian giải quyết ấy mà." Lan Hà nói, "Ta sẽ lập một bia mộ mới cho ông, có lẽ bên đoàn phim sẽ cúng bái cho ông nữa. Bây giờ ông có dự định gì chưa?"
Từ Quý ậm ừ: "Tôi chỉ là một dã quỷ, nào có dự định gì..."
Lan Hà ngẫm lại: "Tuy rằng hài cốt ông không trọn vẹn, không thể đầu thai nhưng vẫn có thể đi chùa miếu hay đạo quán các thứ, lắng nghe kinh Phật, hoặc thi thoảng còn có thi thực*. Dần dần có thể sẽ gặp cơ duyên siêu bạt*."
(*Thi thực là đồ ăn mà chốn cửa Phật thường hay làm để bố thí cho chúng quỷ đói.
*Siêu bạt: Siêu độ có nghĩa là với tâm chân thành muốn giúp đỡ những người đã khuất, phần lớn việc siêu độ là người mất hiện tiền tạo tác nhiều nghiệp chướng, đã có nghiệp chướng thì không tránh khỏi thác sinh vào các đường khổ. Cho nên, chúng ta siêu độ là giúp cho họ giảm bớt đau khổ. Trong khi đó, "bạt" của "bạt độ" nghĩa là nhổ lên, "độ" là vượt qua, thoát khỏi, tức là nhổ bật gốc rễ của lòng tham để vượt qua các nẻo luân hồi.)
Từ Quý cúi đầu đáp: "Tôi biết, nhưng quan lớn à, quỷ lực tôi thấp kém, không rời khỏi nơi ૮ɦếƭ quá xa được."
Ông ta là một con quỷ thấp cổ bé họng trong số các tiểu quỷ, không sành nhiều kĩ năng, phạm vi hoạt động cũng không rộng lắm. Nếu nghiên mực bị bán đi xa hơn, có lẽ ông ta sẽ không thể động tí tay chân như vậy được.
"Vậy à?" Lan Hà suy nghĩ xem mình có thời gian rảnh không, "Vậy ta đưa ông đến chùa Giác Tuệ."
Từ Quý quỳ xuống toan dập đầu thì bị Lan Hà cản lại, "Đã không còn thịnh hành cái này nữa rồi."
Ban đầu đúng là Lan Hà cảm thấy Từ Quý quá là làm phiền đến mình nên mới bận tâm đến Từ Quý, nhưng rồi lại lo luôn vụ này. Từ Quý số con rệp, giúp quỷ thì giúp đến cùng, Lan Hà dẫn ông ta đi về hướng chùa Giác Tuệ.
Có Lan Hà dẫn, tất nhiên Từ Quý đi đâu cũng được.
Chẳng mấy chốc đã đến ngoài chùa Giác Tuệ, từ xa Lan Hà đã thấy một ngọn đèn đỏ bèn biết thể nào cũng là đồng nghiệp. Anh bước tới, ra là người quen, "Anh Nghiêm Tam!"
"Ợ?" Nghiêm Tam ngoảnh đầu nhìn lại, lè nhè dụi mắt, "Là... Tiểu Lai đấy hả."
Lan Hà trông thấy xích câu hồn trong tay Nghiêm Tam đang móc cả một hàng quỷ dài dằng dặc, hiển nhiên là vừa xong việc, định dẫn đám quỷ này về âm ty. Chỉ là cái mùi rượu kia, đứng từ xa vẫn ngửi thấy được.
"Ợ, hôm nay... uống nhiều rượu quá, còn phải nhanh chóng phục mệnh, không nói nhiều nữa." Nghiêm Tam rất gấp nên chỉ chào một cái rồi vẫy tay với Lan Hà, dẫn đám hồn vội vã bay đi.
Lan Hà nhìn đến khi bóng dáng Nghiêm Tam mất hút bèn ngoái đầu nói với Từ Quý: "Ông đợi lát nhé, ta vào chùa xem có gì ăn không. Nếu có, ông với ta cùng ăn một bữa với nhau. Ta nghe bảo mùi thức ăn chay của chùa Giác Tuệ thơm nức mũi."
Từ Quý: "..."
Ông bèn thành thật đứng đợi tại chỗ, lúc này lại có một con quỷ dần hiện hình ngay bên cạnh, trong tay còn cầm bầu rượu, nét mặt căng thẳng, rón ra rón rén muốn đi.
Từ Quý nhìn con quỷ này bèn sửng sốt: "A, chẳng phải ông là..."
Đó không phải là một con quỷ trong đám quỷ bị ngài âm sai ban nãy kéo đi hay sao? Chuyện khác ông ta không rành, chứ trí nhớ vẫn khá tốt, mới bẵng đi chưa được bao lâu nên nhìn ra được.
"Suỵt." Con quỷ này mang hình dáng của một cụ già, cười đầy bí ẩn, "Mọi người đều là quỷ, đừng quấy nhiễu đến âm sai kia."
Từ Quý nghĩ bụng, không được, tôi phải báo với ngài kia.
Lão quỷ nhìn nét mặt ông ta sai sai bèn mồi chài ông ta: "Gượm đã, ông có muốn đi đầu thai không?"
Từ Quý đứng hình.
Lão quỷ thấy vẻ mặt Từ Quý khác thường bèn nói tiếp: "Ha, nếu ông không tố cáo thì ta sẽ dạy cho ông cách làm sao để làm được, đó là sử dụng tên của ta. Dù rằng không thể đầu thai ngay lập tức thì cũng có thể thoát khỏi cái khổ ở dương gian. Trông ông ủ dột thế kia, sống không được tốt lắm nhỉ? Đám âm sai này toàn ỷ thế ức Hi*p người khác, sẽ ςướק tiền ςướק của đấy, ông cần gì phải giúp bọn chúng, đám quỷ chúng ta mới nên phải hợp tác với nhau cơ!"
Mỗi con quỷ có chí riêng. Tuy Từ Quý không muốn xuống âm phủ, song đối với ông ta mà nói, được xuống âm phủ âu cũng là một chuyện tốt.
Từ Quý trưng biểu cảm giãy dụa, lần lữa một lúc lâu mới đáp, "Được..."
Trong mắt lão quỷ lóe lên vẻ gian xảo, nếu tên dã quỷ này dùng tên của lão thì đừng nói là không thể đầu thai, chỉ e sẽ phải chịu hình phạt, mà có khi còn giúp lão miễn bị lùng bắt, ít nhất cũng kéo được một thời gian ngắn, "Ừ, vậy ta dạy ông cho..."
Lão còn chưa nói xong thì Từ Quý đã thừa cơ lão mất cảnh giác mà ôm cứng chân lão, hô lên: "Ngài Đến ơi! Ở đây có một con quỷ chạy trốn này!"
"Mày!" Lão quỷ giận dữ, "Mày còn nịnh, nịnh hót có giúp mày đầu thai được không!"
Từ Quý chỉ biết ôm chặt cứng lấy lão, "Ông thì biết cái gì, ngài Đến là đại diện cho chính nghĩa."
Lan Hà nghe Từ Quý hô to bèn nghĩ bụng chạy gì mà chạy, vừa quay lại bèn thấy Từ Quý đang ôm chặt một lão quỷ không chịu thả, bị lão đạp mạnh lên, hồn mờ đi không nói, còn gào to hơn báo đây là quỷ vừa nãy thoát khỏi xích câu hồn của Nghiêm Tam.
Lan Hà giật thót, vội vàng lấy xích câu hồn của mình ra. Vừa móc lấy lão một cái là lão quỷ kia tức thì đứng im, chỉ còn mỗi miệng là chửi Lan Hà té tát, mắt đỏ ngầu, gào tiếng lòng từ Ⱡồ₦g иgự¢: "Mệnh của ta do ta tự quyết, không phải do trời..."
Lan Hà thụi cho một cú, "Đậu má, ông ồn ào quá."
Anh nhủ thầm, thôi ૮ɦếƭ, Nghiêm Tam vội vã phục mệnh, lại uống quá chén — xem ra là bị con quỷ này cố ý chuốc say. Lỡ xuống âm phủ mới phát hiện thiếu mất một con quỷ thì chẳng phải sẽ bị chịu phạt hay sao?
Lan Hà vội viết thư đốt, nhưng Nghiêm Tam đang say quắc cần câu, mãi vẫn chẳng thấy đáp.
Anh nghĩ, không được, vẫn nên xách lão quỷ này đuổi theo thôi. Dù Nghiêm Tam có quay đầu phát hiện thì cũng có thể giảm bớt một quãng đường đi cho gã.
"Ông đợi ở đây, ta có việc phải làm!" Lan Hà nói với Từ Quý, đoạn vội vàng túm lão quỷ bị anh đánh bẹp đầu hãy còn đang hoa mắt bỏ đi.
Từ Quý đứng đằng sau phất cờ cổ vũ: "Ngài Đến uy vũ!"
...
Lan Hà dẫn lão quỷ đi lên âm lộ, lùng theo hướng của Nghiêm Tam, đến giờ mới muộn màng nhớ ra một chuyện:
Anh... không biết đường!
Đường của âm phủ có một nửa là phụ thuộc vào đường dương gian. Hai không gian đan xen nhau, đến quỷ còn dễ lạc đường nữa là, mà những thứ này được gọi chung là âm lộ. Song, muốn đến địa phủ còn phải bước lên đường Hoàng Tuyền trong truyền thuyết, hoặc bạn nói nó là con đường chính dẫn đến âm phủ cũng đúng.
Lan Hà vừa nhậm chức là đã lập giao dịch với lão Bạch để không cần phải làm việc bên ngoài. Anh chỉ mới làm việc dẫn hồn được một lần, đã vậy còn nửa chừng đứt gánh.
Hơn nữa, mặc dù Lan Hà có làm trọn cả quá trình cũng vô ích thôi, bởi do một số vấn đề lịch sử lưu truyền lại mà đa số ban ngành của âm ty Đông Nhạc hãy còn đang làm việc dưới Đông Nhạc, mà Nghiêm Tam lại đi âm tào địa phủ, đường đi căn bản là khác nhau.
Vậy phải đi xuống địa phủ thế nào?
Lan Hà sốt ruột, ngẩng đầu ngó nghiêng, đoạn tóm một dã quỷ thoạt trông nhiều tuổi ven đường.
Đối phương không kịp trốn, run bắn: "Quan, quan lớn, tôi không có tiền đâu!"
"Không cần tiền!" Lan Hà hỏi, "Này ông, cho hỏi đường Hoàng Tuyền đi như nào với!"
Dã quỷ: "???"
Đúng là ૮ɦếƭ lâu nên cái gì cũng được chứng kiến. Đây là lần đầu tiên ông ta nghe được câu hỏi này, mà người đặt câu hỏi còn là một âm sai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc