“Bởi vì…”
Vừa nói vài chữ đầu Kỷ Hạ đã đỏ mặt nghẹn lời, nói mãi chẳng nói rõ một chữ nào, khó khăn nhìn Phó Hằng Chi bằng đôi mắt rưng rưng.
“Vì sao?”
Tuy thứ giữa hai chân Phó Hằng Chi ¢ươиg ¢ứиg nhưng trên mặt anh không có vẻ sốt ruột, thong thả giơ tay véo má Kỷ Hạ: “Thân thể em không thoải mái à?”
Kỷ Hạ lắc đầu, rồi lại chậm rãi gật gật đầu: “Có chút ạ…”
“Không thoải mái ở đâu?” Phó Hằng Chi rõ ràng biết hết, vậy mà còn chậm rãi cầm tay cô đặt lên côn th*t của mình.
Lúc đầu Kỷ Hạ quấn khăn tắm, bên trong chỉ mặc mỗi ҨЦầЛ ŁóŤ, có thể nói là nơi tư mật mềm mại dán chặt lên đùi anh, tiểu huyệt của cô có thay đổi gì anh đều biết cả. Huống hồ vừa rồi khi Kỷ Hạ cầm côn th*t thì tiểu huyệt không ngừng chảy d*m thủy ấm áp ra, không biết cô nghĩ đến việc gì má nó còn co rút, nhiều lần Phó Hằng Chi suýt không kiềm chế được lắp đầy con thỏ nhỏ dục cầu bất mãn này.
“Em…” Với câu hỏi này của Phó Hằng Chi, Kỷ Hạ xấu hổ không thể nói được, cô ấp úng một lúc, đầu nhũ bị Phó Hằng Chi ma sát đến đỏ ửng, ngâm trong suối nước nóng tựa như đang khóc.
Cô nghĩ Phó Hằng Chi biết rõ mình khó chịu ở đâu, bởi vì Phó Hằng Chi cái gì cũng biết, anh xấu xa cố tình bắt cô nói thôi, cô nhìn anh bằng đôi mắt nước mắt lưng tròng.
Nói thật chiêu này khá hữu dụng, Phó Hằng Chi bị cô nhìn như vậy khiến lửa Dụς ∀ọηg tăng cao, bàn tay nhỏ bé của cô không khiến anh cảm thấy gì, nhưng anh không muốn từ bỏ việc dạy dỗ Kỷ Hạ, kiên nhẫn để cô quỳ trong hồ, sau đó lòng bàn tay lần mò từ đùi lên chạm vào nơi riêng tư của cô: “Nói cho anh nghe xem là ở đâu?”
“Tiểu, tiểu huyệt…”
“Ừm, tiểu huyệt làm sao?”
Kỷ Hạ xấu hổ đến mức giọng nói như tiếng muỗi kêu, tuy nhiên Dụς ∀ọηg chìm sâu trong thân thể đang rục rịt sắp hóa thành một bể dục rộng lớn, cô không thể khống chế được, chỉ nhìn Phó Hằng Chi xin giúp đỡ, “Tiểu huyệt..không ổn….nó…nó ngứa…”
“Nó muốn gì?” Ngón tay Phó Hằng Chi đâm vào giữa hai cánh thịt non mềm, “Em nói đi bé ngoan.”
“Muốn… Muốn côn th*t…”
“côn th*t của ai cũng được sao?”
Kỷ Hạ ngửi ra mùi nguy hiểm nên vội lắc đầu, nắm lấy cánh tay Phó Hằng Chi: “côn th*t của Hằng Chi…chỉ ưm chỉ muốn Hằng Chi…”
“Ngoan Hạ Hạ.”
Phó Hằng Chi ôm Kỷ Hạ lên, đầu khất chuẩn xác đặt trước cửa tiểu huyệt của Kỷ Hạ.
“Sau này em muốn cứ nói ra, chuyện này không có gì xấu hổ cả.” Phó Hằng Chi vỗ ௱ôЛƓ Kỷ Hạ, cú vỗ đó nhẹ bẫng như lông hồng không đau gì cả trái lại ngứa ngáy tận tim gan, “Đồ ngốc.”
Kỷ Hạ gật đầu, hai đùi nhũn ra đồng thời cảm giác được côn th*t cứng rắng mãi chẳng tiến vào, cô nhanh chóng ôm vai Phó Hằng Chi: “Ưm..vào, vào đi..Hằng Chi…”
“Được thôi.” Đôi tay Phó Hằng Chi ôm eo Kỷ Hạ, trong ánh mắt kinh hoàng của cô kéo cô ngồi xuống, “Bình thường em luôn cầu xin anh nhẹ một chút, hôm nay em tự làm đi, nhanh chậm tùy em.”
Lúc Kỷ Hạ ngồi xuống thì thân thể run rẩy không thôi, eo không chút sức lực, tuy nhiên không tự chủ được chậm rãi lên xuống, ngậm vào nhả ra vật nam tính bên dưới.
“Ưm..to..to quá…”
Quy đầu chạm vào nơi sâu nhất mang đến từng cơn thoải mái, hai ngày rồi Kỷ Hạ đi du ngoạn khắp nơi với Phó Hằng Chi, tối về lại học nói mấy lời lưu manh trong lúc ℓàм тìин, học được hai ngày rốt cuộc cũng có tiến bộ.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn chăm chú vào Phó Hằng Chi, hiển nhiên lực chú ý đều bị động tác bên dưới kéo đi, Phó Hằng Chi nhìn một lúc cảm thấy mình không được chú ý nên thăm dò hôn xuống.