Chương 5: Tình địch nhỏPhó Hằng Chi buông tay ra để chân Kỷ Hạ được tự do, trong cơn mưa giông bão bùng đôi chân dài mềm mại như dây leo quấn lấy eo Phó Hằng Chi.
“Ừm…Hằng Chi..A..”
Thật thoải mái, thoải mái như bị hòa tan, biến thành từng giọt nước trong đầm nước Dụς ∀ọηg, một dòng nước dinh dính bị vật đàn ông của Phó Hằng Chi khuấy động chảy ra. Đồng thời Kỷ Hạ cũng sợ một điều, khoái cảm quá mãnh liệt này không ngừng kích thích dây thần kinh, trong lúc đó cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác hoảng loạn không thể nào hiểu được.
“Ừm, Hạ Hạ.”
Cho đến giờ phút này, giọng nói của Phó Hằng Chi khàn khàn bị Dụς ∀ọηg nhuốm đậm, điều này chứng minh anh rốt cuộc bị hang nước mềm mại của cô kẹp chặt không chịu được, chỉ biết thốt lên cái tên của cô bằng một giọng nói dịu dàng hết làn này đến lần khác.
Kỷ Hạ không đếm được mình đã đạt được cao trào bao nhiêu lần dưới thân Phó Hằng Chi, lúc này anh mới tùy tiện bắn ra.
Anh vẫn chưa được thỏa mãn, tất cả vì đau lòng cô gái nhỏ thôi, Kỷ Hạ cũng nhìn ra được điều này, lúc nhìn về phía anh, đôi mắt to tròn như quả nho của cô lóe lên chút nghi ngờ.
Phó Hằng Chi là kiểu người không thích bày ra nét mặt quan tâm, anh cười hôn lên má cô, không tốn chút sức lực bế cô gái nhỏ từ trên giường lên.
“Được rồi, nên đi tắm thôi.”
Kỷ Hạ mệt thật sự, vào phòng tắm tắm qua loa, lúc ngâm vào trong bồn tắm đã ngủ thi*p đi, sau khi Phó Hằng Chi thu dọn mọi thứ mới bế cô vào phòng ngủ ở bên cạnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Hằng Chi trở mình, bàn tay chạm vào phần giường còn lưu lại chút hơi ấm, anh bỗng mở mắt.
Cuộc sống sinh hoạt của Kỷ Hạ rất tốt, tuy thỉnh thoảng thức khuya nhưng sáng vẫn dậy rất đúng giờ. Bây giờ còn sớm, cả nhà vẫn đang ngủ say, Phó Hằng Chi xuống lầu đi thẳng vào phòng bếp, quả nhiên tìm được Kỷ Hạ đang làm bữa sáng bên trong.
Cô cột máy tóc dài lên, quấn thành một khối tròn sau đầu, trên cái trán trắng nõn đọng lại vài giọt mồ hôi, trông sạch sẻ lại khoan khoái thoải mái.
Giờ phút này Kỷ Hạ đưa lưng về phía cửa bếp, bận rộn công việc trên tay, không chú ý Phó Hằng Chi đang đứng ở cửa ngắm mình. Ánh nắng mai phản chiếu bóng dáng cô gái đeo tạp dề trông nhu hòa nhỏ nhắn.
Mãi đến khi Kỷ Hạ bị Phó Hằng Chi ôm từ phía sau mới giật mình quay đầu, trông thấy Phó Hằng Chi thì thở phào nhẹ nhõm: “Chào buổi sáng Phó tiên sinh.”
“Chào buổi sáng.” Phó Hằng Chi cong miệng: “Em làm bữa sáng hả?”
“Em nấu cháo bí đỏ, Lưu quản gia đã chuẩn bị bánh mì lúa mạch, em muốn dùng nó làm sandwich…Anh đi rửa mặt trước đi, xuống là có thể ăn ngay.”
Giọng nói cô gái mềm mại, rất thích hợp với buổi sáng tinh mơ. Phó Hằng Chi thật ra không quan tâm bữa sáng ăn gì, anh chỉ muốn nghe giọng nói nghiêm túc thanh khiết của cô bảo anh sáng hôm nay có món gì.
“Nhớ pha sữa nóng cho mình, cà phê của anh để Lưu quản gia pha là được.” Phó Hằng Chi nói xong thì Kỷ Hạ vâng một tiếng, tuy nhiên anh vẫn chưa có ý định buông tay, đến tận khi Kỷ Hạ nghiêng đầu nhìn sang anh mới hôn lên môi cô một cái: “Nụ hôn chào buổi sáng.”
Mặt Kỷ Hạ nóng lên, đáy mắt lóe lên chút ngượng ngùng khiến Phó Hằng Chi ra khỏi bếp vẫn cười tươi tắn.
Ăn sáng xong, trong lúc Kỷ Hạ lên lầu thu xếp đồ đạc thì Phó Hằng Chi lái xe ra, sau đó chở cô đến trường.
Buổi sáng trong trường đại học không có nhiều sinh viên, Phó Hằng Chi dừng xe, tay trong tay cùng cô đi đến khoa nghệ thuật: “Có phải em đến sớm quá không?”
Chín giờ mới bắt đầu tập luyện, vừa rồi ở dưới xe, Phó Hằng Chi có nhìn thời gian, bây giờ chỉ mới 8h30.
“Không sao đâu, đến sớm em có thể dãn cơ, chờ bạn diễn đến là có thể bắt đầu luyện tập ngay luôn.”
Kỷ Hạ mặc quần áo thể thao rộng rãi, bước chân nhanh nhẹn, đến dưới lầu khoa nghệ thuật, cô thấy Phó Hằng Chi vẫn không có ý buông tay mình ra nên mở miệng hỏi: “Hôm nay Phó tiên sinh không bận việc gì sao?”
Công việc của Phó Hằng Chi rất bận, ít khi đưa Kỷ Hạ đến trường, hôm nay đưa cô đến khoa nghệ thuật là lần đầu tiên.
“Vốn anh định ở nhà hai ngày với em, nên không sắp xếp công việc.” Trên mặt Phó Hằng Chi hiện lên nụ cười mà Kỷ Hạ quen thuộc nhất, “Có thể để anh ở đây nhìn em luyện tập được không?”
Kỷ Hạ nghe thế thì gật đầu đồng ý, sau lại do dự nhìn anh: “Nhưng em nhảy không giỏi lắm.”
Thật ra Kỷ Hạ là kiểu người tiêu chuẩn, chẳng qua cô luôn miệt mài tập luyện ít khi lên diễn, trong cuộc tranh tài này, đây là lần đầu tiên cô diễn vai nhân vật nữ chính, hơn nữa người diễn cùng cô là đàn anh khóa trên ưu tú nhất, đây là cơ hội ngàn năm có một để cô luyện tập thật tốt đồng thời việc này mang một áp lực cực lớn.
Người ta nói con gái học nghệ thuật vừa tự tin vừa tự ti, trong khoảng tthời gian này dường như Kỷ Hạ rơi vào phần tự ti ấy.
“Kỷ Hạ, em đến sớm thế!”
Kỷ Hạ chưa dứt lời, Phó Hằng Chi chưa kịp xoa đầu cô thì bỗng nghe được giọng nói trong trẻo của người thiếu niên ở cách đó không xa.
Anh và Kỷ Hạ cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh, trông thấy một chàng trai mặc quần áo thể thao rộng rãi như Kỷ Hạ đang chạy đến.
“Anh cũng nghĩ đến sớm giãn cơ để khi em đến là có thể bắt đầu luyện tập luôn, xem ra chúng ta có cùng suy nghĩ rồi.”
Mặt mày chàng trai thanh tú, nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng sáng, tràn đầy cảm giác thiếu niên tươi mát như ánh mặt trời.
Chàng trai này mang đến ấn tượng tốt, Phó Hằng Chi sẽ không ghét cậu nếu như anh không nhìn ra được ý nghĩa trong lời nói của chàng trai này với Kỷ Hạ.
Tuy Giang Nghiêu cố tình giả vờ không thấy người đàn ông bên cạnh Kỷ Hạ, định nói chuyện với cô, đến gần mới phát hiện ra khi nhìn từ xa, trông người đàn ông này có dáng vẻ tốt lành, nhưng thực tế khi đến gần, trong đôi mắt cười ung dung kia tản ra sự áp bách khiến Giang Nghiêu không cười nổi.
Giang Nghiêu cảm giác mình bị khí thế của người đàn ông này buộc phải rời mắt khỏi Kỷ Hạ, kế đó Phó Hằng Chi thân thiện chìa tay tới trước mặt Giang Nghiêu.
“Chào cậu, tôi tên Phó Hằng Chi, là vị hôn phu của Kỷ Hạ.”