Sau Khi Dẫn Bóng Chạy - Chương 31

Tác giả: Bán Trản Minh Hương

Chương 31: Xác suất quan hệ cha con: 99,9999%

Tịch Sâm chợt nhớ tới hai ngày trước Trác Dương không nói một chuyện vì sợ anh tức giận, chẳng lẽ là thân thế của Nịnh Nịnh và mẹ của bé? Nhưng cho dù mẹ của Nịnh Nịnh là ai, ít nhất từ vẻ ngoài của bé, có thể chắc chắn đó là người nhà họ Tịch.
Tịch Sâm để điện thoại di động xuống, ngồi tại chỗ một lát, anh muốn cho người điều tra vợ trước của Trác Dương, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Trác Dương sẽ nói cho anh biết, chỉ cần kiên nhẫn chờ.
Trong khi Tịch Sâm kiên nhẫn chờ đợi, Trác Dương do dự mấy ngày cuối cùng cũng gom hết can đảm, chuẩn bị nói ra thân thế Nịnh Nịnh với anh.
Buổi tối hôm ấy, Tịch Sâm tắm xong đi ra, thấy Trác Dương vẫn mặc bộ quần áo khi mới về nhà ngồi trên giường, nhíu mày, biểu cảm do dự liên tục xuất hiện, dáng dấp vô cùng bối rối.
Tịch Sâm như đoán được cái gì, anh đặt khăn lông lau tóc xuống, đi tới ngồi bên cạnh cậu, “Em có phải có chuyện muốn nói với anh không?”
Trác Dương ngẩng đầu nhìn anh một phút mới đáp, “Tịch Sâm, nếu như em nói, Nịnh Nịnh là con gái anh, anh tin không?”
Tịch Sâm cho là Trác Dương muốn nói về chuyện của vợ trước, không ngờ rằng những gì cậu nói lại khác hoàn toàn những điều anh nghĩ. Anh hiểu ý Trác Dương, Nịnh Nịnh là con gái anh, không phải yêu ai yêu cả đường đi nhận làm con gái, mà là con ruột, quan hệ cha con có cùng huyết thống.
Tịch Sâm nói, “Trác Dương, anh năm nay hai mươi năm tuổi, ngoài em ra, anh chưa từng có quan hệ với một người phụ nữ nào khác.”
Trác Dương gian nan mở miệng, “Ý của em là, Nịnh Nịnh là con gái của em, cũng là con gái của anh, bé là do em sinh.”
Đôi lông mày của Tịch Sâm khẽ động, con ngươi từ từ tràn ngập kinh ngạc.
Thần sắc Trác Dương hoảng loạn, nói năng lộn xộn giải thích với anh, “Tịch Sâm, em biết chuyện này nghe thật viển vông, đàn ông… đàn ông làm sao có thể sinh con, em không biết đây rốt cuôc là chuyện gì, nhưng Nịnh Nịnh đúng là do em sinh, sau cái đêm sáu năm trước, em mang thai. Rất kì quái đúng không? Ban đầu em cũng không chấp nhận được…”
Cậu không biết nói tiếp thế nào, thân thể dần dần phát run, viền mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
Tịch Sâm từ trong khiếp sợ hoàn hồn, anh kéo tay Trác Dương, động viên, “Dương Dương, đừng sợ. Ý của em là, Nịnh Nịnh là con gái của chúng ta?”
Cậu gật đầu, giọng nói run run, “Nếu như anh không tin, ba chúng ta có thể đi làm giám định.”
Anh nhìn Trác Dương chăm chú, sau đó ôm chầm cậu vào lòng, hô hấp dường như sâu hơn, trả lời, “Dương Dương, anh tin.”
Bởi anh tin Trác Dương, cho nên mới khiếp sợ như vậy. Cậu không lừa anh, cho dù chưa làm giám định, nhưng nhìn ngoại hình Nịnh Nịnh, anh cũng rõ ràng, Nịnh Nịnh thực sự là con gái anh.
Tịch Sâm sực nhớ ra gì đó, anh sờ vết sẹo nơi bụng dưới của Trác Dương, giọng nói khàn khàn, “Cho nên đây không phải tiểu phẫu, mà là vết sẹo do sinh Nịnh Nịnh phải không?”
Trác Dương gật đầu.
Anh ôm cậu chặt hơn, “Tại sao không nói cho anh biết sớm?”
Trác Dương xoa xoa bả vai anh, nhẹ giọng, “Em sợ anh xem em là quái vật, cũng sợ anh cho rằng em sinh Nịnh Nịnh ra, là có mưu đồ.”
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài.
“Nếu đổi thành người khác, anh sẽ hoài nghi hắn có mưu đồ riêng, nhưng là em, anh chỉ cảm thấy hạnh phúc.” Tịch Sâm hôn lên trán cậu, “Dương Dương, nhiều khi anh cảm thấy em như tia gió thoảng, lại có khi giống như vầng trăng trên đỉnh núi, tựa như vươn tay là có thể chạm tới được, nhưng anh vẫn thấy em ở rất xa, rất xa anh. Anh sợ mình không thể bắt được em, nếu như anh giữ được thứ gì đó của em, dù là bất cứ thứ gì, anh cũng cảm thấy thật may mắn.”
Trác Dương không nghĩ tới mình lại cho Tịch Sâm cảm giác như vậy, chẳng lẽ vì lời từ chối sáu năm trước, nên sau khi gặp lại anh mới do dự như thế sao?
Cậu ôm chặt eo Tịch Sâm, “Anh không cần lo lắng, em đã bị anh bắt được từ sớm, giữ chắc vô cùng, em không thể chạy thoát, cũng không hề muốn chạy.”
Ánh đèn ấm áp, Tịch Sâm hơi buông lỏng, thấp giọng nói, “Dương Dương, bây giờ anh muốn gặp Nịnh Nịnh.”
Trên đường đến Trác gia, hai người ngồi ở ghế sau, Tịch Sâm vẫn luôn nắm tay Trác Dương. Ngày thường bọn họ vẫn nắm tay như thế, mà tối nay, cậu có thể cảm giác được nội tâm Tịch Sâm không bình tĩnh.
Lúc này Nịnh Nịnh đã ngủ nhưng mẹ Trác thì chưa, lúc nãy bà nhận được tin nhắn của Trác Dương, nói anh muốn đến gặp Nịnh Nịnh, nên vẫn một mực chờ hai người.
Mẹ Trác nhìn ra gì đó, không nói gì nhìn bọn họ im lặng đổi giày, sau lại im lặng đi vào phòng ngủ của Nịnh Nịnh.
Thời tiết hơi lạnh, Nịnh Nịnh nho nhỏ một người, rúc trong ổ chăn ngủ say sưa, một tay để lên mặt, một tay ôm Tiểu Hắc cũng đang ngủ.
Tịch Sâm ngồi cẩn thận xuống bên giường, cúi đầu nhìn Nịnh Nịnh, trong lòng nổi kên cảm giác kì diệu. Anh có con gái, cô bé mà anh thực tâm yêu thích, lại là con gái của anh, con gái của Tịch Sâm anh, ngoại trừ Trác Dương thì bé người thân cận với anh nhất trên cõi đời này.
Tịch Sâm nhìn chằm chằm Nịnh Nịnh hồi lâu.
Sau đó, mẹ Trác tiến vào nói với anh, “Rút mấy sợi tóc của Nịnh Nịnh, đi làm giám định.”
Vấn đề này Trác Dương không cần thiết phải lừa dối anh, hiện tại Tịch Sâm đã tin tưởng Nịnh Nịnh là con gái của anh, mà giám định huyết thống vẫn phải làm, dù sao Tịch gia bên kia vẫn cần lời giải thích rõ ràng.
Khi bứt tóc, Nịnh Nịnh không thoải mái kêu hừ hừ, Tịch Sâm lập tức vụng về dỗ dành bé. Sau khi thu thập tóc Nịnh Nịnh cẩn thận, thời gian cũng sắp sang ngày mới, anh không thể không đứng dậy rời đi.
Trở lại biệt thự, Trác Dương bị Tịch Sâm dằn vặt cả đêm, vết sẹo nơi bụng dưới không ngừng bị cắn bị hôn. Trời tờ mờ sáng cậu đã tỉnh, phát hiện Tịch Sâm không ở bên người, mà đứng bên của sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài.
So với trạng thái không bình tĩnh anh biểu hiện ra ngoài, nội tâm của anh càng không bình tĩnh hơn.
“Tịch Sâm.” Trác Dương không bật đèn, nhẹ nhàng gọi anh.
Tịch Sâm quay người, đạp trên thảm trải sàn đi tới bên giường, dựa vào ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, nghiêng người hôn cậu, “Tỉnh rồi?”
Trác Dương cùng anh triền miên mà hôn một lúc, nhận ra tay chân anh lạnh băng, không biết anh đứng bên cửa sổ bao lâu rồi. Cậu ôm lấy tay anh xoa xoa, “Một đêm qua có phải anh không ngủ?”
Cậu có thể lý giải được tâm tình Tịch Sâm, bọn họ dựa đầu vào nhau, không nói gì. Sau một lát, anh lại sờ vết sẹo của cậu, thấp giọng hỏi, “Có đau hay không?”
Trác Dương xoa mu bàn tay của anh, nói, “Hết thuốc tê mới đau.”
“Xin lỗi.” Anh bỗng nhiên nói, “Năm đó, chắc em rất khổ cực.”
Dù cho Trác Dương muốn an ủi Tịch Sâm mà nói không khổ cực, nhưng cậu khi đó quả thực cảm thấy cực kì gian nan, tâm trạng mãi đến khi sinh Nịnh Nịnh ra một thời gian mới bắt đầu ổn định, cho nên cậu chỉ đáp, “Đều qua rồi, anh không cần nói xin lỗi, không trách được anh.”
Anh vuốt ve mặt cậu, để cậu nghiêng đầu, hôn lên. Nụ hôn này không bao hàm bất kì dục vọng nào, hôn rất nhẹ, như sợ làm đau Trác Dương, mà lại ẩn chứa thâm tình cẩn thận từng li từng tí.
Trời vừa hửng sáng, đã có người đến lấy mẫu giám định, Tịch Sâm yêu cầu họ dùng tốc độ nhanh nhất có thể, tám giờ sau có kết quả.
Ngày đó, Trác Dương cùng Tịch Sâm như thường lệ đi làm, buổi trưa sau khi ăn xong, tạm thời chưa rời đi.
Đợi đến ba rưỡi chiều, Trần Trạch mang kết quả giám định vào văn phòng.
Sau khi y ra ngoài, Tịch Sâm mới lấy kết quả ra xem, nhìn họ tên đầu tiên sau đó quét mắt thẳng xuống hàng cuối cùng: Xác suất quan hệ cha con là 99,9999%.
Mặt mày Tịch Sâm nghiêm túc, đây là kết quả giám định của Trác Dương và Nịnh Nịnh. Anh lại lấy ra kết của của anh và Nịnh Nịnh, khi ánh mắt rơi đến dưới cùng, hàng chữ quen thuộc lần thứ hai rơi vào đáy mắt: Xác suất quan hệ cha con là 99,9999%.
Nói cách khác, Nịnh Nịnh thật sự là con gái của anh. Tuy rằng sớm biết kết quả này, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, tay cầm báo cáo vì quá kích động mà hơi run rẩy.
Trác Dương cầm hai tờ kết quả nhìn một lúc, thấy Tịch Sâm không nói một lời, không khỏi thắc mắc, “Tịch Sâm.. anh có khỏe không?”
“Anh…” Tịch Sâm vừa nói, câu chữ hiếm thấy mà dừng lại một chút, “Anh không sao, Dương Dương, Nịnh Nịnh tan học chưa?”
Trác Dương nhìn đồng hồ, “Cách thời điểm tan học không tới một giờ.”
“Được.” Anh đáp, “Chúng ta đi đón bé thôi.”
Ngoại trừ lúc thân thiết, Trác Dương chưa từng thấy anh thất thố như thế này, anh ngay cả máy tính còn chưa tắt đã lôi kéo cậu ra khỏi văn phòng, cậu đành phải nói với Trần Trạch một tiếng.
Ở trên đường ba mươi phút, bọn họ đến gần vườn trẻ, xe dừng lại, hai người đi bộ vào. Thời điểm này phụ huynh đến đón con trẻ không ít, Tịch Sâm và Trác Dương đứng đó thực sự dễ thấy. Trác Dương đến đây đón Nịnh Nịnh nhiều lần nên cũng đã quen. Còn Tịch Sâm, tâm tư của anh hiển nhiên không đặt ở xung quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cổng trường mẫu giáo, rất lâu mới chớp một lần, vô cùng tập trung.
Bốn rưỡi, chuông tan học vang lên.
Nịnh Nịnh đứng xếp hàng cùng cô giáo đi ra, bé theo thói quen tìm thân ảnh bà nội trong đám người, mà không thấy bà nội, lại thấy người đáng ra không thể xuất hiện ở đây, ba ba và chú Tịch. Cô bé vui mừng đứng trong hàng ngũ nhảy nhảy, vẫy bàn tay nhỏ hét lên, “Ba ba, chú Tịch, sao hai người lại đến đây vậy!”
Trác Dương và Tịch Sâm đứng chung một chỗ, nhìn Nịnh Nịnh vui sướng mà chạy về phía họ.
Cậu không nhúc nhích, mà Tịch Sâm bước lên trước một bước, ngồi xổm xuống đón lấy Nịnh Nịnh, giúp bé chỉnh sửa lại mái tóc rối loạn do chạy nhanh, sau đó gọi bé, “Nịnh Nịnh.”
“Chú Tịch!” Nịnh Nịnh cười gọi anh, bé thấy anh nhìn chằm chằm mình, nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Chú Tịch đang nhìn gì vậy ạ?”
Tịch Sâm xoa xoa mặt cô bé, không đáp, chỉ hỏi, “Nịnh Nịnh, con muốn ăn gì?”
Tiểu nha đầu suy nghĩ một chút, “Con muốn ăn bánh ngọt.”
“Được.” Anh đáp, “Ba ba dẫn con đi ăn bánh ngọt.”
Nịnh Nịnh không chú ý xưng hô của Tịch Sâm thay đổi, hoặc có lẽ bé cho là “ba ba” trong miệng anh là chỉ Trác Dương, bé cười cười gật đầu, hỏi, “Vậy con có thể ăn bánh ngọt nhỏ màu hồng nhạt không ạ?”
“Có thể.” Tịch Sâm ôm eo Trác Dương, sau đó ôm Nịnh Nịnh đến bên cạnh xe, “Con muốn ăn cái gì, nói cho ba ba, ba mua cho con.”
Trác Dương nhìn anh, cảm thấy anh bây giờ có chút ngốc.
Bọn họ lái xe đến một tiệm bánh ngọt gần đó. Vào bên trong, Trác Dương đặt đủ loại bánh ngọt lên bàn, hỏi Nịnh Nịnh, “Con còn muốn ăn gì nữa không, chỗ này đủ hay chưa?”
Nịnh Nịnh choáng váng, Trác Dương cũng dở khóc dở cười, “Tịch Sâm, anh mua nhiều thế, bé ăn hết sao được, hơn nữa bánh ngọt không được ăn quá nhiều.”
Tịch Sâm trầm mặc, bộ dáng hơi luống cuống, “Là anh cân nhắc không chu đáo, ăn nhiều như thế cũng không tốt cho sức khoẻ.”
Trác Dương để nhân viên gói lại gần hết, chỉ giữ lại một chiếc bánh hồng nhạt cho Nịnh Nịnh.
Cô bé ăn vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng bên môi dính vụn bánh ngọt, Tịch Sâm sẽ lập tức lau đi, trong mắt anh có một tia ôn nhu mà anh không hề nhận ra.
Đứa nhỏ mẫn cảm nhất, bé nhận ra hôm nay Tịch Sâm khác thường cho nên đặc biệt dính lấy anh.
Ăn xong, hai người đưa Nịnh Nịnh về thẳng biệt thự.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc