Chương 28: Lại hônNghe được câu nói của Nịnh Nịnh, cậu bất ngờ trong giây lát, sau khi nhận ra ý của bé, biểu cảm trở nên lúng túng, “Không có… đây là do khí sắc ba ba tốt thôi.”
Nịnh Nịnh bán tín bán nghi, “Khí sắc tốt ạ, ba ba thật sự không ăn cái gì ngon ạ?”
“Thật sự.” Trác Dương đỡ trán, vô cùng xấu hổ khi vướng vào vấn đề này của con gái.
Tịch Sâm nhẹ nhàng cong môi, nói với Nịnh Nịnh, “Ba ba không ăn vụng đâu, nhưng chú đã bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon, hiện tại con có muốn ăn luôn không?”
Sự chú ý của cô bé lập tức bị dời đi, “Muốn ạ!”
Tịch Sâm một tay dắt Nịnh Nịnh, một tay nắm Trác Dương, ba người cùng nhau xuống lầu. Lúc xuống cầu thang, Trác Dương muốn anh thả tay cậu ra, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn phía trước, cậu càng muốn rút, anh nắm càng chặt. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của dì Vương và những người khác, cuối cùng Trác Dương vẫn đỏ mặt, bất đắc dĩ Sâm tay trong tay với Tịch Sâm, ngồi xuống ghế salon.
Dì Vương bưng đĩa hoa quả đã cắt miếng ra, ánh mắt không nhịn được rơi trên người Nịnh Nịnh, lúc thì đảo qua Tịch Sâm, lúc lại liếc về Trác Dương, thần sắc không giấu được kinh ngạc và khó hiểu.
Có lẽ Trác Dương biết tại sao bà có cái biểu cảm này.
Người khác liếc mắt một cái có thể nhìn ra không đúng, mà mối quan hệ càng thân thiết lại càng dễ bị che mắt, Tịch Sâm chính là như vậy, đôi mắt Nịnh Nịnh tương tự anh, nhưng anh lại không nhìn ra.
Khi Trác Dương thất thần, Tịch Sâm cầm nĩa, xiên một miếng dưa đưa đến miệng cậu.
Nhiệt độ trên mặt cậu còn chưa hạ xuống lại dần tăng lên lần nữa. Cậu liếc mắt nhìn dì Vương ở một bên đang giả vờ như không thấy gì, nhỏ giọng kháng nghị với anh, “Anh… chính mình ăn đi.”
Tịch Sâm khẽ nhướng mày, tay vẫn giữ nguyên.
Trác Dương đành phải nhanh chóng há miệng. Nịnh Nịnh thấy vậy, không cam lòng yếu thế, cũng xiên cho cậu miếng hoa quả.
Trời vẫn đang mưa, Tịch Sâm đề nghị Trác Dương cùng Nịnh Nịnh tối nay không nên về nhà. Cậu hỏi ý kiến Nịnh Nịnh, bé thấy không vấn đề gì, cho nên cậu lấy điện thoại gọi cho mẹ Trác. Bà cũng cảm thấy trời mưa lái xe trên đường không an toàn, cho nên đồng ý.
Tịch Sâm cho người mang mấy bộ quần áo cho bé gái đến để Nịnh Nịnh thay đổi.
Buổi tối, Trác Dương tắm xong đi ra, Nịnh Nịnh không ở trong phòng, cửa cũng không khoá, tiếng cười ròn rã của bé từ phòng cách vách truyền tới. Trác Dương đi sang, đẩy cánh cửa khép hờ, thấy Nịnh Nịnh chân trần đứng trên giường, trong tay cầm 乃úp bê khủng long mặc váy mà bé tặng cho Tịch Sâm, miệng nhỏ không ngừng mô phỏng tiếng kêu khủng long.
Tịch Sâm ngồi đối diện bé, dựa vào đầu giường, khoé môi nhếch lên cười yếu ớt, cầm di động giả làm νũ кнí, chơi trò đóng vai với bé.
Nịnh Nịnh nhìn thấy Trác Dương, lập tức cầu cứu, “Ba ba, mau tới giúp con!”
Từ trước đến nay, cậu không hề nghĩ Tịch Sâm lại có một mặt kiên trì lại ôn nhu như thế. Cậu bước tới, vươn ngón tay, đâm một cái nhẹ nhàng lên bả vai anh. Tịch Sâm lập tức phối hợp thả tay xuống, bộ dáng chịu thua nằm nghiêng trên giường.
Nịnh Nịnh vui vẻ nhảy cẫng lên, Trác Dương nhìn Tịch Sâm như vậy cũng không nhịn được cười.
Tịch Sâm nằm mấy giây rồi ngồi dậy, vỗ vỗ vị trí bên người, cậu bước tới ngồi xuống, tóc cậu vẫn còn ướt, anh vào phòng tắm lấy máy sấy ra sấy cho cậu, sau khi thổi khô, anh nói với Nịnh Nịnh, “Nịnh Nịnh vào phòng tắm lấy giúp chú cái lược có được không?”
“Vâng ạ.” Cô bé đáp một tiếng, bò xuống giường, chạy vào phòng tắm.
Sau đó, nhân cơ hội này, Tịch Sâm nâng khuôn mặt Trác Dương lên, cúi người hôn cậu thật sâu.
Trong phòng tắm truyền ra âm thanh Nịnh Nịnh hỏi lược ở chỗ nào, Tịch Sâm cắn môi Trác Dương, không trả lời. Cậu sốt sắng đẩy đẩy иgự¢ anh, ánh mắt loé lên xấu hổ, Tịch Sâm hơi quá đáng, bộ dạng này nếu bị Nịnh Nịnh nhìn thấy, cậu nên giải thích thế nào bây giờ!
Tịch Sâm bị đẩy đến thân thể lung lay nhưng vẫn không buông ra, ánh mắt anh thâm thuý, bên trong nồng đậm Dụς ∀ọηg chiếm hữu. Anh dùng lực ʍúŧ môi cậu một cái rồi mới tách ra, ngón tay vuốt qua vuốt lại môi cậu, xoá đi vệt nước ám muội.
Vào lúc này, Nịnh Nịnh cầm theo chiếc lược chạy về, bộ dáng tranh công đưa lược đến trước mặt Tịch Sâm, “Chú Tịch, lược đây ạ.”
Trên mặt Tịch Sâm không còn dáng vẻ bá đạo vừa nãy, ôn hoà cảm ơn Nịnh Nịnh, chải mái tóc rối bù cho Trác Dương.
Trác Dương né tránh tay anh, ςướק lấy cái lược, “Em tự làm.”
Tịch Sâm không nói gì.
Nịnh Nịnh không phát hiện sóng ngầm dữ dội giữa hai người lớn, ôm 乃úp bê khủng long tự chơi một mình. Mãi đến khi cơn buồn ngủ tới, bé vẫn lưu luyến không rời mà bị Trác Dương ôm về phòng.
Tịch Sâm im lặng theo sau cậu, anh muốn cùng vào phòng, thế nhưng vừa đi đến cửa, Trác Dương đã quay người, chặn cửa, nói chúc ngủ ngon, sau đó đóng sập cửa ngay trước mặt anh.
Tịch Sâm nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt một lát, bỗng nhiên bật cười.
Trác Dương mới đặt Nịnh Nịnh lên giường, điện thoại trên đầu giường đã vang lên chuông thông báo. Trác Dương cầm lên, là tin nhắn của Tịch Sâm: “Dương Dương, ra ngoài một lát.”
Trác Dương trả lời: “Em muốn ngủ.”
Bên kia vẫn kiên nhẫn nhắn tới: “Dương Dương, đi ra một lát, có được không?”
Nhìn ba chữ mang theo tia năn nỉ, Trác Dương không hạ quyết tâm được. Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Tịch Sâm đang dựa vào cửa phòng anh, trong tay cầm điện thoại di động, thấy Trác Dương đi ra, anh vươn tay, kéo cậu sang, giọng nói nhẹ nhàng, “Giận à?”
Trác Dương quả thực hơi giận, giận anh không chú ý tình huống, “Khi có Nịnh Nịnh, anh không thể như thế nữa.”
Tịch Sâm nhanh chóng nhận sai, “Được, sau này sẽ không như thế nữa.” Tiếp đó, anh cuốn lấy eo cậu, ngữ khí có vẻ đáng thương, “Hôm nay anh mới hôn em ba lần.”
Trác Dương lắng nghe, vành tai lại đỏ lên, nhẹ giọng nói, “Cho anh hôn là tốt lắm rồi.”
Tịch Sâm dán sát vào cậu, giọng mang thâm ý, “Hiện tại, Nịnh Nịnh không có ở đây.”
Hai cái trán giằng co, ánh mắt Trác Dương dao động trong chốc lát, ngước mắt đối diện với ánh mắt chăm chú của Tịch Sâm, thầm thì, “…Vậy anh hôn đi.”
Đêm đó, Trác Dương trở về phòng với đôi chân mềm nhũn.
…
Ngày hôm sau không mưa, khí trời tương đối mát mẻ, Tịch Sâm lại đưa Trác Dương và Nịnh Nịnh đi chơi một ngày, ăn bữa tối xong, mới chở hai người về nhà. Hai ngày nữa Nịnh Nịnh phải trở lại vườn trẻ, trước khi Trác Dương đi, bé liên tục dặn dò, ngày khai giảng cậu nhớ xin nghỉ để đưa bé đến trường.
Trác Dương đồng ý.
Đến hôm đó, Tịch Sâm cũng tạm gác công việc sang một bên, cùng với Trác Dương đưa Nịnh Nịnh đến vườn trẻ đón lễ khai giảng.
Sau đó, Tịch Sâm quay lại công ty, Trác Dương về biệt thự.
Khi về đến biệt thự, Trác Dương thấy trong nhà có một đám công nhân, đang dọn dẹp, sửa chữa thư phòng ở tầng hai.
Cậu tìm dì Vương hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bà nói, “Tịch tổng muốn sửa thư phòng thành phòng trẻ con, để mỗi khi tiểu thư Nịnh Nịnh đến sẽ có gian phòng của riêng mình.”
Buổi trưa, khi Trác Dương tới đưa cơm, có hỏi về chuyện này, “Như vậy có lãng phí quá không, không phải anh chỉ ở đây nửa năm thôi à, thời gian cũng quá nửa rồi.”
Tịch Sâm đáp, “Ngôi nhà ở Bắc Kinh anh cũng gọi người đến thiết kế lại rồi.”
Này đang đề cập đến kế hoạch trong tương lai à, Trác Dương nặn nặn vành tai, một lúc lâu sau mới nói, “Nếu như, em không về Bắc Kinh với anh, anh có giận không?”
“Không.” Tịch Sâm nhìn cậu, “Dương Dương, anh chỉ muốn em được hạnh phúc, chứ không phải hạn chế em.”
Bất kể Trác Dương có theo về Bắc Kinh không, anh đều chấp nhận. Anh chỉ hi vọng, dù ở đâu, cậu lúc nào cũng có thể sống thật thoải mái.
Trác Dương nói, “Em biết rồi.”
Trên thực tế, sau khi đáp ứng ở bên Tịch Sâm, cậu đã suy nghĩ về vấn đề này. Tịch Sâm gánh trên người Tịch thị, rời xa trụ sở chính là không thể, nhưng cậu rời khỏi công việc hiện tại lại dễ dàng hơn nhiều. Cậu cũng không có cảm giác xa lạ nơi đất khách, hơn nữa xét về góc độ cá nhân, Bắc Kinh càng có nhiều cơ hội phát triển, nếu có cơ hội, cậu đương nhiên muốn đến Bắc Kinh.
Trước khi đi, Trác Dương bị Tịch Sâm lôi kéo quấy nhiễu, khi ra ngoài tình cờ gặp Vương Nhã.
Hai người cũng xem như quen biết, cậu hiểu tâm tư của cô. Có người yêu thích bạn trai của cậu, mỗi ngày đều quanh quẩn trước mặt bạn trai cậu, đáng ra Trác Dương cũng nên có chút không thoải mái. Thế nhưng Vương Nhã thật sự là một cô gái tốt, Trác Dương không ghét cô chút nào, chỉ lo lắng, nếu như cô biết quan hệ giữa cậu và Tịch Sâm, sẽ buồn bã nhường nào.
Trác Dương và Vương Nhã chỉ đơn giản chào hỏi nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Vương Nhã ngơ ngẩn đứng tại chỗ một lúc, thấy Trần Trạch tiến vào, không nhịn được bước tới, “Trần trợ lý hiện tại có rảnh không? Tôi có chút việc tư muốn hỏi ngài.”
Chưa tới giờ làm việc, Trần Trạch cũng dễ tính, “Có chuyện gì vậy?”
Vương Nhã nói, “Tịch tổng và Trác Dương… quan hệ của họ rất tốt phải không?”
Trần Trạch ngay lập tức hiểu được điều gì đó, y đáp, “Bọn họ quen biết nhau từ trước rồi.”
“Vậy ngài có biết bọn họ gặp nhau thế nào không?”
Vấn đề này Trần Trạch không trả lời, chỉ mang theo ý tốt nhắc nhở, “Thư kí Vương, có một số việc, đào sâu gốc rễ cũng không có ích gì.”
Vương Nhã im lặng một lát, mới trả lời, “Tôi biết rồi.”
Trần Trạch biết Vương Nhã là cô gái thông minh, từ lúc cô tới công ty làm việc đến nay, mỗi ngày Trác Dương đều đỏ mặt rời khỏi văn phòng của Tịch Sâm, y không tin cô không nhận ra cái gì.
Nhưng thông minh là thông minh, cô vẫn còn trẻ, đối mặt với chuyện tình cảm, cô vẫn khó kìm nén cảm xúc.
Ngày nào đó, trước khi Trác Dương rời đi, Vương Nhã đuổi theo tới thang máy, “Trác trợ lý, xin chờ một chút.”
Trác Dương buông tay định ấn nút, trong lòng có linh cảm, cậu xoay người chào, “Vương tiểu thư.”
Ánh mắt cô rơi vào đôi môi đỏ hồng lấp lánh ánh nước của cậu, cô không phải cái gì cũng không hiểu, cô biết nó biểu thị cho cái gì, chỉ là không bao giờ xác nhận, trước sau vẫn luôn ôm hi vọng. Nay tiến không được, lui không xong, chỉ còn cách tự tay đánh vỡ.
Vương Nhã sắp xếp lại cảm xúc rồi hỏi, “Cậu… và Tịch tổng ở bên nhau phải không?”
Trác Dương không ngờ Vương Nhã lại trực tiếp như vậy, cậu ngẩn người, sau đó im lặng gật đầu, “Đúng.”
Vương Nhã miễn cưỡng cười cười, “Vậy thì được rồi.”
Từ bữa tối hôm đó, cô đã cảm thấy Tịch Sâm đối với Trác Dương khác biệt. Chỉ khi nhìn cậu, biểu cảm của anh mới thay đổi, như thể đột nhiên sống dậy, bắt đầu có nhân khí.
Trác Dương thấy biểu hiện của Vương Nhã vẫn ổn, tâm lý khẽ buông lỏng, cậu làm bộ như không biết cô hỏi vậy có ý gì, chỉ hỏi lại, “Vương tiểu thư, cô còn chuyện gì khác không?”
“Không…không còn.” Vương Nhã lùi về sau một bước, thần sắc khôi phục như thường, “Tôi xin lỗi, làm mất thời gian của cậu rồi.”
“Không có gì.” Trác Dương cười nói, tiến vào thang máy tạm biệt cô.
Từ hôm đó trở đi, đôi mắt Vương Nhã đã ít tập trung lên người Tịch Sâm hơn, thái độ như thường giải quyết công việc chung.
Nhưng chẳng được mấy ngày, cậu lại cảm giác được, ánh mắt cô nhìn cậu như muốn nói lại thôi.