Ngày sinh nhật hôm ấy, Trác Dương được nghỉ, nhưng Tịch Sâm vẫn phải đi làm, cho nên cậu hẹn anh buổi tối đến ăn cơm.
Bởi vì sự việc gây rối trước đó Tịch Sâm đã giúp đỡ rất nhiều, mẹ Trác luôn muốn cảm tạ anh, nên bà mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà lúc thường không dám mua để chuẩn bị cho bữa tối sinh nhật này, vô cùng có thành ý.
Năm rưỡi Tịch Sâm tan làm, chạng vạng sáu giờ, chuông cửa nhà Trác Dương vang lên. Vốn Trác Dương đang ở trong bếp nhặt rau, nghe thấy tiếng chuông cửa lập tức đứng bật dậy.
Mẹ Trác vẫy vẫy thìa cơm giục cậu, “Chắc là Tịch tiên sinh đến, con mau đi mở cửa.”
Trác Dương đáp ‘vâng’, mới bước một bước lại vội vàng quay lại rửa tay, sau đó mới đi ra ngoài. Ai ngờ Nịnh Nịnh đã đến trước một bước.
Người ngoài cửa đúng là Tịch Sâm, một tay cầm laptop, một tay cầm một chiếc bánh ngọt rất lớn, Nịnh Nịnh đang lấy dép đi trong nhà cho anh. Anh nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên nhìn Trác Dương.
“…Anh đến rồi.” Trác Dương nắm nắm ống quần, chầm chậm bước tới.
Tịch Sâm đưa laptop với bánh ngọt cho cậu, ngữ khí khẳng định, “Em rất chờ mong tôi tới.”
Cậu lập tức phủ nhận, “Tôi không có.”
Đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, thay giày, hỏi, “Vậy tại sao em căng thẳng?”
Trác Dương khẽ mím môi, cậu quả thực mong đợi Tịch Sâm tới, bởi vì có mong đợi, cho nên mới căng thẳng.
Đôi mắt Tịch Sâm tràn ra ý cười, anh liếc nhìn khuôn mặt chậm rãi chuyển sang hồng của Trác Dương, chào mẹ Trác đang từ trong bếp đi ra, sau đó thuận theo Nịnh Nịnh bị kéo đến ghế sô pha.
Trác Dương đặt đồ lên bàn, lặng lẽ thở ra, khi quay lại, sắc mặt đã trở về bình thường. Cậu nói với anh, “Anh ngồi chờ một lát, cơm sắp làm xong rồi, lát nữa có thể ăn luôn.”
“Không cần vôi, hai người cứ từ từ làm thôi.” Tịch Sâm đáp, anh cởi áo khoác ngồi xuống, bắt đầu chơi ghép hình với Nịnh Nịnh.
Một lúc sau, điện thoại di động của anh thông báo có tin nhắn, anh cầm lên nhìn, là tin nhắn thoại Wechat của Nghiêm Khải, không thèm mở ra xem, lại đặt di động xuống. Sau mấy giây, chuông điện thoại bắt đầu reo, reo liên tục không ngừng.
Nịnh Nịnh nói, “Chú Tịch, chú có điện thoại kìa.”
Tịch Sâm lại cầm di động lên, nhận cuộc gọi.
“Anh họ! Mấy người kia nói anh có con gái!” Nghiêm Khải ở đầu dây bên kia gào lên, “Nghe nói cô bé năm tuổi rồi, sao em không biết!”
Hai ngày nay hắn liên tục bị bạn bè hỏi chuyện liên quan đến Tịch Sâm, vô cùng kì lạ, không phải trước đây bọn họ bị anh đối xử lạnh lùng đến mức hận không thể cách xa ba thước, làm sao đột nhiên lại hứng thú đến chuyện của anh, hắn hỏi lại mới biết việc anh họ hắn mang con gái đến công ty, vô cùng khiếp sợ mà gửi Wechat điên cuồng.
Tịch Sâm để điện thoại ra xa chút rồi mới nhàn nhạt mở miệng, “Tôi không có con gái.” Anh quay đầu nhìn Nịnh Nịnh đang tò mò, nhưng chờ đến khi anh và Trác Dương ở bên nhau, Nịnh Nịnh sẽ thành con gái anh.
Nghiêm Khải nửa tin nửa ngờ, “Vậy sao bọn họ rất tự tin, nói anh mang con gái đi làm, khuôn mặt nhỏ lại giống anh như đúc.”
“Có lẽ họ bị bệnh.” Tịch Sâm bình tĩnh nói.
“…” Đầu kia Nghiêm Khải im lặng, “Anh họ, cuối tuần này em đến chơi với anh nhé.”
“Không có thời gian.” Tịch Sâm đáp.
Nghiêm Khải hỏi, “Anh bận việc gì?”
Vị trí Tịch Sâm đang ngồi có thể nhìn thấy phòng bếp, Trác Dương đang bận rộn nấu cơm, trả lời, “Hẹn hò.”
Đột nhiên bị đút thức ăn cho chó, Nghiêm Khải vô cùng tức giận, “Em không biết! Em muốn đến làm bóng đèn!”
Trái tim hắn sắp bị cào nát vì tò mò rồi, hắn muốn tận mắt nhìn thấy cô bé lớn lên giống hệt Tịch Sâm có hình dáng như thế nào.
Tịch Sâm hừ lạnh một tiếng, sau cũng không nói gì.
Trác Dương bắt đầu bưng thức ăn ra ngoài, Tịch Sâm cúp điện thoại đi đến hỗ trợ, mẹ Trác nhanh chóng đẩy anh ra, “Tịch tiên sinh, cậu ngồi là được rồi, tôi và Dương Dương sẽ bưng ra.”
“Ngài gọi tên cháu đi.” Tịch Sâm nói với mẹ Trác.
Mẹ Trác cũng là người thoải mái, cười nói, “Vậy cậu cũng đừng khách khí như vậy, không cần ngài này ngài nọ làm gì, gọi dì Trác là được rồi.”
Tịch Sâm liền gọi bà ‘dì Trác’.
Mẹ Trác cười cười đáp lại.
Sau đi lấy thức ăn cho Tiểu Hắc xong, Nịnh Nịnh chạy tới trèo lên ghế, nhìn trên bàn là một mâm đồ ăn phong phú, ‘Oa’ một tiếng, bé chỉ là đĩa sườn kho nói với Tịch Sâm, “Chú Tịch, món này là do ba ba con làm, ba ba nấu sườn kho ngon nhất đấy ạ.”
“Thật sao?” Tịch Sâm nhìn Trác Dương đang ngồi bên trái anh, chậm rãi nói, “Vậy chúng ta sẽ ăn nhiều một chút.”
“Đương nhiên phải ăn nhiều một chút.” Mẹ Trác chia đũa cho mọi người, cười nói, “Bình thường Dương Dương bận rộn công việc, rất ít khi xuống bếp, ngày hôm nay cậu xem như có lộc ăn rồi.”
“Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Trác Dương, người nấu đồ ăn ngon cho mọi người, lại cảm thấy khôn mặt nóng hầm hập, nhanh chóng nói.
Tịch Sâm cầm cốc đồ uống của mình chạm với Trác Dương, “Sinh nhật vui vẻ.”
Nịnh Nịnh cũng tham gia trò vui, giơ bình sữa nhỏ của mình chạm cốc với mọi người, “Ba ba, sinh nhật vui vẻ nha!” Sau đó trở về chỗ của mình, hút một hơi thật dài sữa tươi.
Mọi người bị bé chọc cười, Trác Dương nói cảm ơn, bữa tối sinh nhật chính thức bắt đầu.
Dưới bàn, một bàn chân bỗng nhiên đè lên mu chân phải của Trác Dương, cậu nhìn Tịch Sâm, tưởng anh không cẩn thận dẫm phải. Cậu dịch dịch sang bên cạnh, không nghĩ tới chân anh cũng nhích theo, vô cùng ám muội xoa xoa hai lần mu chân cậu.
Trác Dương đang ăn cơm nhất thời sặc một cái, quay sang một bên ho khụ khụ.
Trác Dương giơ tay xoa lưng cho cậu, nói, “Ăn chậm một chút.”
Mẹ Trác đưa giấy ăn sang, cũng nói, “Đang bình thường sao lại sặc? Không có ai giành với con.”
“Chỉ là… bị nghẹn.” Lúc nói chuyện, giọng cậu khẽ run, khuôn mặt đỏ bừng. Ánh mắt của cậu từ trên bàn nhìn sang Tịch Sâm đang ra vẻ đường hoàng trịnh trọng bên cạnh, khi mẹ Trác không chú ý thì lườm anh một cái.
Tịch Sâm nhíu mày, thu tay về, tiếp tục ăn cơm, bàn chân vẫn dính lấy cậu không buông, thấy Trác Dương chuẩn vị rút ra, cái chân còn lại cũng đè lên, vô lại mà kẹp lấy chân cậu.
Trác Dương lại dùng sức giật giật, rút không nổi, cậu không muốn mẹ Trác phát hiện, đành nhịn xuống. Hai châm dẫm lên chân cậu cũng không an phận, thi thoảng lại vuốt nhẹ một cái, Trác Dương chịu đựng một thân khô nóng, một bữa ăn mất tập trung, ăn mà không biết vị gì, chỉ cảm thấy Tịch Sâm không còn bộ dáng người muốn xuất gia nữa, hiện tại anh rõ ràng là lưu manh giả bộ nghiêm túc….
Thật vất vả kết thúc bữa cơm, Trác Dương giúp mẹ Trác thu dọn bát đũa, Tịch Sâm rốt cuộc tha cho cậu, cậu trốn luôn vào bếp, mãi đến khi rửa chén xong mới đi ra ngoài.
Tịch Sâm vẫn ở chỗ cũ cùng Nịnh Nịnh chơi ghép hình, mẹ Trác ngồi bên cạnh, trong phòng bật TV. Trác Dương đi tới, ngồi xuống một chỗ cách xa Tịch Sâm. Tiểu Hắc vốn đang nằm nhoài trên tay vịn ghế sô pha liền bò lên đùi cậu, cổ họng khò khè, đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.
Trác Dương gãi gãi Tiểu Hắc, mẹ Trác nhìn sang bên này, “Mấy đêm nay Tiểu Hắc kêu rất quái dị, mẹ nghĩ nó đến kì phát tình rồi.”
Trác Dương xách Tiểu Hắc lên nhìn, nó đến nhà bọn họ sắp ba tháng rồi, trước đấy nó cũng mấy tháng tuổi, đã đến lúc phải triệt sản, cậu nói, “Để lát nữa con hỏi bạn.”
Tiểu Hắc không biết mình sắp nghênh đón cuộc sống hạnh phúc sau khi triệt sản, vẫn vô tri vô giác cọ tay Trác Dương. Tịch Sâm mở một hình mới cho Nịnh Nịnh ghép lại, đôi mắt liếc qua, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc hai giây, gọi cậu, “Trác Dương, lại đây ghép hình.”
Mẹ Trác nghe vậy liền nhường lại chỗ cho Trác Dương, nói, “Con mau qua đây, chơi với Nịnh Nịnh.”
“…” Trác Dương nhìn chỗ trống xuất hiện, chỉ có thể đi tới.
Cậu vừa ngồi xuống, bàn tay mới bị con mèo đen cọ cọ lập tức bị Tịch Sâm bắt lấy, đặt trên đùi mà tàn nhẫn xoa xoa mấy lần mới thả ra.
Trác Dương nắm tay, kinh hồn khi*p vía nhìn mẹ Trác, thấy bà đang ôm Tiểu Hắc xem TV, không chú ý bên này, mới nhẹ nhõm thở ra, một đêm này trái tim Trác Dương bị Tịch Sâm dọa không biết bao nhiêu lần. Sau đó cậu lại cảm thấy dở khóc dở cười, sao Tịch Sâm hẹp hòi như thế, dấm chua của mèo cũng ăn…
Tịch Sâm ở đây đến chín rưỡi, chờ Nịnh Nịnh ngủ, anh mới đứng dậy ra về. Trác Dương cùng anh đi ra ngoài, ba từ “Tôi tiễn anh” không tiện nói ra, chỉ cúi đầu đi theo anh.
Đi tới cửa thang máy, tay Trác Dương đang định ấn nút thì bị nắm lấy, kéo về phía cầu thang bộ.
“Tịch Sâm?” Trác Dương vội bước theo sau, cậu không biết anh muốn làm gì, nhưng có chút dự cảm, tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Đèn cầu thang kích hoạt bằng âm thanh, hai người bước đi rất nhẹ, mãi đến khi cậu bị anh áp lên vách tường, trước mắt vẫn tối om.
“Tịch, Tịch Sâm!” Trong bóng tối, Trác Dương lo lắng gọi tên anh, cậu không dám lớn tiếng, sợ thu hút hàng xóm.
Tịch Sâm nắm lấy hai tay cậu, chân phải kẹp lại, nửa người trên dính sát vào cậu, thấp giọng gọi, “Dương Dương.”
Bị Tịch Sâm kêu như vậy, cả người cậu trở nên khô nóng. Hô hấp của anh phun lên tai cậu, khoảng cách gần như thế, Trác Dương cảm thấy hô hấp của mình cũng bị anh cướp đoạt.
“Dương Dương.” Giọng Tịch Sâm trầm thấp, Trác Dương không trả lời, anh tiếp tục gọi.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì!” Hiện giờ cả người cậu đều không có sức lực, căn bản không thể thoát khỏi kiềm chế của anh, cuối cùng không thể không đỏ mặt đáp lại.
Trong bóng tối, hai tay anh nắm tay Trác Dương thay đổi, đan mười ngón tay vào nhau. Giọng anh ngày càng nhẹ, “Dương Dương, thực ra hôm nay tôi chuẩn bị cho em hai phần quà.”
Trác Dương không phát ra tiếng, dưới ảnh hưởng của Tịch Sâm, hô hấp lại không có quy luật.
Tịch Sâm cũng không quan tâm cậu có đáp lại hay không, anh dán sát vào mặt cậu, dụ dỗ, “Tôi tặng tôi cho em, em có muốn không?”
Trác Dương theo phản xạ mà nói: “Không…”
Câu nói dang dở bị nhấn chìm trong nụ hôn bất ngờ của Tịch Sâm.
Cơ thể cậu đột nhiên căng thẳng, chút sức lực còn sót lại dường như đã cạn kiệt, cả người cậu mềm nhũn trượt xuống, eo bị Trác Dương nắm lấy, chật vật mà đứng vững.
Trước khi Trác Dương nghẹt thở, cuối cùng anh cũng buông ra. Nụ hôn kết thúc, Trác Dương ra sức thở dốc, lại nghe thấy Tịch Sâm ghé vào tai cậu hỏi, “Hiện tại tôi hỏi lại, tôi tặng tôi cho em, em muốn hay không?”
“Tôi không…ưm!”
Tịch Sâm lại hôn Trác Dương lần nữa, giữa nụ hôn, một tiếng cười khẽ vang lên.
Trác Dương cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng giữa hai đôi môi, rốt cục nhận ra sự xảo quyệt của anh.