Chương 7: Dị ứngTrên cổ có cảm giác siết chặt, cà vạt đã được đeo xong, Tịch Sâm kẹp thêm một chiếc kẹp cà vạt sau đó thu tay, hai mắt đánh giá, nói, “Được rồi.”
“Cảm ơn Tịch tổng.” Trác Dương thấp giọng nói, tim đập thình thịch, hoàn toàn không dám nhìn Tịch Sâm.
“Đi thôi.” Anh nói.
Hai người xuống lầu, Trần Trạch đang ngồi ở ghế salon vội vàng đứng dậy, Tịch Sâm tham gia yến hội, y đều sẽ đi cùng. Ba người đến cạnh xe, Trác Dương muốn ngồi ghế phó lái nhưng Trần Trạch lại nhanh hơn ngồi trước, cậu đành ngồi ghế sau với Tịch Sâm. Xe hướng tới studio, sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, ba người gọi món ăn, ăn xong thì cũng đến giờ tới khách sạn.
Trước đây Trác Dương chỉ biết nhà Tịch Sâm rất giàu chứ không biết cụ thể gia thế của anh, từ sau khi theo anh công tác, cậu mới từ từ có thêm hiểu biết. Tịch gia là tập đoàn đa quốc gia liên quan đến nhiều ngành như khách sạn, giải trí, bất động sản và ô tô, trụ sở đặt tại Bắc Kinh, nhưng phần lớn sản nghiệp là ở nước ngoài. Tịch Sâm là con trai út, thân phận như vậy luôn hấp dẫn mọi người.
Đến tiệc rượu, bọn họ vừa vào sân, đã có thật nhiều doanh nhân nâng ly rượu tới.
Trác Dương đứng sau Tịch Sâm, thấy anh bị mọi người vây xung quanh, thần sắc nhàn nhạt nghe người khác nói chuyện. Cảnh tượng này giống y hệt trong trí nhớ của cậu, khi đó xung quanh Tịch Sâm cũng là một đám người, bọn họ tranh nhau nói, tuy anh hiếm khi đáp lại nhưng họ cũng không để ý, đôi khi nhận được câu trả lời dù ngắn ngủi của anh thì vui sướng giống như trúng thưởng vậy.
Lúc ấy Trác Dương cũng gần như vậy, cậu không có cơ hội cùng anh nói chuyện, mà chỉ dám nhìn lén anh qua ô cửa sổ, tình cờ trong lúc lơ đãng có tiếp xúc ánh mắt cũng làm cậu cao hứng nửa ngày.
Trong tiệc rượu từ thiện, quyên góp mới là quan trọng nhất, những việc này không cần Tịch Sâm mở miệng, Trần Trạch đã làm xong tất cả. Chờ mọi thủ tục làm xong, khách mời cũng lục ᴆục rời đi.
Tịch Sâm bị hai lão doanh nhân lôi kéo nói chuyện, Trần Trạch kéo Trác Dương tới bên cạnh bàn tiệc, nói, “Chúng ta ăn một chút rồi về.”
Bọn họ trước khi tới đã ăn bữa tối nhưng cũng không được đầy đủ, lúc này Trác Dương quả thật hơi đói. Cậu cầm một miếng bánh ngọt, trong lòng suy nghĩ không biết anh có đói bụng không? Cậu theo bản năng liếc mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh. Lần này cậu không trốn tránh, nhìn Tịch Sâm cười cười.
Đây thật ra là nụ cười của cấp dưới đối với cấp trên, dựa theo tính cách Tịch Sâm, cậu không hi vọng nhận được một cái đáp lại. Mà ngoài ý muốn, anh nhìn cậu, cong nhẹ môi.
Trác Dương sững sờ, kia là nụ cười phải không? Hay là ảo giác của cậu? Ánh mắt cậu tìm tòi nhìn khuôn mặt Tịch Sâm, mắt anh đã chuyển sang nơi khác, cậu không thấy dấu vết của một nụ cười. Cậu ăn một miếng bánh, nghĩ thầm quả nhiên là ảo giác. Nhưng dẫu đó không phải cười, chỉ là chút nhếch môi, cũng làm cậu quá đỗi kinh ngạc.
Khi Trác Dương và Trần Trạch ăn xong, cuộc nói chuyện của Tịch Sâm bên kia cũng kết thúc. Ba người cùng chủ nhân bữa tiệc nói lời tạm biệt. Khi đến cửa chính khách sạn, Trác Dương cảm giác hai tay hơi ngứa, theo ban năng gãi gãi, dựa vào ánh đèn thấy mu bàn tay đỏ hết cả lên.
Nhìn thấy ban đỏ quen thuộc, lông mày Trác Dương hơi nhíu, thả tay áo xuống, che đi dấu vết.
Trên đường về, Trác Dương cảm giác những nốt đỏ từ hai tay đã lan đến sau lưng. Cậu cau mày, nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy. Thế nhưng thực sự quá khó chịu, dù cậu đã cố gắng cũng bại lộ chút dị trạng.
Tịch Sâm chú ý tới, hỏi, “Cậu không thoải mái?”
Trác Dương không muốn để Tịch Sâm biết, phủ nhận, “Không có.”
Một chiếc ô tô vượt qua, ánh đèn chiếu vào cửa sổ, Tịch Sâm thấy cổ Trác Dương có chút hồng, bảo tài xế bật đèn, sau đó kéo cổ áo cậu, liền thấy màu hồng cứ lan xuống, diện tích không hề nhỏ.
“Thực sự không có chuyện gì.” Trác Dương kéo cổ áo.
Động tác vừa nãy của Tịch Sâm làm cậu nhớ tới đêm đó không chào mà đi, sau đó là cảnh anh tới tìm cậu muốn cậu ở lại. Lúc ấy cậu không thừa nhận người trải qua đêm đó cùng anh là cậu, bởi vì Tịch Sâm uống say, cậu nghĩ anh không nhớ. Nhưng cậu không ngờ được Tịch Sâm nhớ đến rõ ràng, khi đó anh cũng giống vừa nãy, đột nhiên đến gần cậu, kéo cổ áo, nhưng cái lộ ra là những dấu hôn ám muội.
Tịch Sâm cụp mắt, nói với tài xế, “Đi bệnh viện.”
Trác Dương không muốn phiền toái bọn họ, nói, “Không cần…”
Trần Trạch quay đầu lại nói, “Trác Dương, thân thể không thoải mái phải đi bệnh viện, không cần cậy mạnh.”
Sắc mặt Trác Dương trắng bệch, cậu… cậu không phải muốn cậy mạnh, chỉ là không muốn lộ ra vẻ lúng túng phiền toái trước mặt Tịch Sâm như thế. Sau đó không đợi cậu suy nghĩ nhiều, Trác Dương đã cảm thấy một bàn tay áp lên sau lưng mình, bàn tay dọc theo sống lưng khẽ xoa, làm giảm bớt cảm giác ngứa ngáy.
Trác Dương quay đầu nhìn, thấy anh không ngại mệt mà xoa lưng cho cậu, “Như vậy có thoải mái hơn chút nào không?”
Trác Dương ngơ ngác gật đầu.
Đến bệnh viện, Trần Trạch làm thủ tục đăng kí khám cấp cứu. Nốt đỏ là dị ứng gây nên, Trác Dương cũng biết điều ấy, cậu nói, “Lúc nãy tôi ăn miếng bánh ngọt, có thể bên trong có bỏ thêm đậu phộng, tôi dị ứng với đậu phộng.”
Bác sĩ giải thích: “Dị ứng không phải vấn đề nhỏ, nghiêm trọng có thể sốc và tử vong, lần sau cần chú ý hơn.”
Bác sĩ kê đơn cho cậu, có cả thuốc uống và thuốc bôi ngoài da.
Trên đường về, họ đưa Trần Trạch về nhà trước sau mới trở lại biệt thự.
Trác Dương còn nhớ tối nay Tịch Sâm mới ăn một ít cơm, vì vậy cất tiếng hỏi, “Tịch tổng, tôi gọi nhà bếp chuẩn bị thức ăn khuya, ngài trở về ăn một chút rồi nghỉ ngơi có được hay không?”
“Được.” Anh đáp, “Cậu cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trác Dương đem thức ăn bày ra sau đó mới lên lầu, cậu tắm rủa đơn giản, lúc ra chỉ mặc một cái quần cộc, lau tóc xong thì đứng trước gương xoa thuốc. Trước иgự¢, sau lưng, ௱ôЛƓ, đùi đều có. Hạ thân cùng trước иgự¢ cậu có thể tự bôi, nhưng sau lưng hơi khó. Ngay khi cậu đang cố gắng, ai đó gõ cửa.
Tịch Sâm ở bên ngoài gọi, “Trác Dương, mở cửa.”
Trác Dương luống cuống tay chân mặc áo ngủ và quần pyjamas, vội vã chạy đi mở cửa, “Tịch tổng, có chuyện gì sao?”
Trên người Tịch Sâm vẫn là trang phục tham gia tiệc rượu, chỉ là đã ϲởí áօ vest, chỉ mặc áo sơ mi, ngửi thấy mùi thuốc, anh nói, “Cậu tự bôi thuốc à?”
Tay Trác Dương nắm nắm tay nắm cửa, trả lời, “Tôi đang bôi.”
Tịch Sâm tiến lên trước, mang theo áp bức, cậu buộc lòng phải lui về sau. Anh bước vào phòng cậu, vén tay áo lên, “Nằm xuống, tôi giúp cậu bôi sau lưng.”
Trác Dương nhanh nhảu nói, “Tôi bôi sắp xong rồi.”
Tịch Sâm ngồi xuống giường, đầu không ngẩng lên mà tiếp tục vén ống tay áo, “Bác sĩ nói dị ứng không phải vấn đề nhỏ, tự cậu bôi sẽ không đều. Lại đây, ૮ởเ φµầɳ áo.”
Những việc Tịch Sâm đã quyết định, không làm được anh sẽ không bỏ qua, Trác Dương thoả hiệp mà đi tới, đưa lưng về phía anh, ϲởí áօ, sau đó nằm trên giường.
Tịch Sâm cầm thuốc, điều chỉnh vị trí một chút, sau đó nghiêng người tới gần.
Trác Dương nhắm hai mắt, khi tay Tịch Sâm áp lên, cậu không nhịn được khẽ run một cái. Cảm giác so với khi cách một lớp quần áo khác một trời một vực, tay Tịch Sâm ấm áp, lại tựa như mang nhiệt độ bỏng rát, từng bước một áp sát nội tâm Trác Dương.
Trác Dương vùi đầu trên gối, tai đỏ lừ, nhưng không phải do dị ứng. Tịch Sâm thấy thế, ánh mắt loé lên ý cười.
Cậu vẫn giống như trước kia, rất dễ dàng thẹn thùng.
Khi Tịch Sâm rời xuống eo, cơ thể Trác Dương co rúm lại, tay nắm lấy ga giường, thanh âm mang tia run rẩy, sốt ruột nói, “Tịch tổng, eo tôi bôi thuốc rồi.”
“Ồ.” Tịch Sâm đáp, cũng không làm khó dễ cậu, nhanh chóng thu tay lại, “Cậu cứ nằm sấp thêm một lát nữa, chờ thuốc khô hẵng mặc quần áo.”
“Ừm.” Trác Dương buồn buồn đáp một tiếng.
Tịch Sâm vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra lại hỏi, “Cậu có cần nghỉ ngơi một ngày không?”
“Không, không cần nghỉ ngơi, mấy cái ban này ngày mai sẽ giảm bớt, tôi có thể đi làm bình thường.” Đầu Trác Dương gối lên cánh tay, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh, trong mắt có chút ủ rũ. Mới công tác hai ngày, ngày thứ nhất đưa cơm đến muộn, ngày thứ hai ăn thức ăn bị dị ứng, cậu không giúp gì được cho Tịch Sâm, lại mang thêm phiền toái cho anh.
“Vậy cậu nghỉ ngới sớm một chút.” Tịch Sâm đi đến cửa, “Không thoải mái thì gọi cho tôi.”
Trác Dương gật đầu, biểu thị đã biết.
Chờ Tịch Sâm đi ra ngoài, cậu mới từ từ ngồi dậy, mặt và lỗ tai đỏ bừng. Cậu nhẹ nhàng nặn nặn eo, nơi đó truyền tới cảm giác tê dại, tựa như vẫn lưu lại xúc cảm khi Tịch Sâm sờ tới.
Trác Dương xoa xoa mặt, nhìn chằm chằm cánh cửa một lát, mới phát hiện hôm nay Tịch Sâm thật ôn nhu. Lẽ nào là vì cậu bị bệnh? Nếu là vậy thì anh cũng quá quan tâm nhân viên của mình rồi…
Ban đêm, Trác Dương lại mơ thấy Tịch Sâm, sáng hôm sau phải dậy sớm giặt quần. Trong lòng cậu có chút tức giận, tuy cậu độc thân nhiều năm nhưng tình huống chật vật như vậy chưa bao giờ xảy ra, nhất định là tại hôm qua Tịch Sâm sờ eo cậu.
Hôm nay là thứ sáu, Tịch Sâm không cần đến công ty. Công việc của Trác Dương tương đối tự do, nhưng mỗi tuần cũng chỉ có một ngày nghỉ, cho nên hôm nay cậu vẫn như thường lệ đi làm. Khi xuống lầu, không thấy anh, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay, buổi sáng Tịch Sâm không có lịch trình, buổi chiều sẽ đi đánh golf. Trước đó Trác Dương đặt máy tập thể hình, hôm nay họ đưa tới lắp đặt. Như vậy, sau này anh có thể tập thể hình ở biệt thự luôn.
Dì Vương và đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Trác Dương ngồi trên ghế sô pha làm việc của mình. Tịch Sâm một thân đồ thể thao từ bên ngoài đi vào, hỏi cậu, “Thân thể khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn rất nhiều.” Nhìn thấy anh, tim Trác Dương lại nhảy bình bịch, nói, “Tịch tổng, ngài hôm nay dậy sớm vậy?”
“Ừ, đi ra ngoài chạy bộ.” Tịch Sâm nhìn liếc qua cổ Trác Dương, ngày hôm qua còn đỏ một mảng, hôm nay đã biến mất, sau đó lại nhìn tay chân cậu, nói, “Chờ khi cậu khoẻ lại, theo tôi đi chạy bộ.”
“Được.” Trác Dương tự nhiên sẽ không từ chối.
Chạy bộ đối với Trác Dương không hề khó, đừng nhìn cậu gầy, thực ra trên người cũng có cơ bắp đó. Khi còn làm ở khách sạn, lúc muốn lên hoặc xuống lầu, lười chờ thang máy, cậu còn có thể đi thang bộ, cho nên thể lực của cậu cũng không tồi.
Tịch Sâm lên lầu tắm. Lúc này, Trác Dương nhận được một tin nhắn thoại từ mẹ Trác, mở ra lại là âm thanh Nịnh Nịnh, giọng tiểu nha đầu yểu điệu, hỏi cậu hiện giờ có rảnh không, bé muốn cùng ba ba gọi video.