Chương 6: Khăn lụaTrác Dương sửng sốt, “Tịch tổng…”
Ngữ khí Tịch Sâm không cho phép từ chối, “Ngồi xuống, cùng tôi ăn cơm.”
Bàn ăn rất lớn, hiện tại chỉ có mình Tịch Sâm ngồi ở đó, nhìn hơi lẻ loi. Trác Dương thấy anh vẫn nhìn mình, chỉ có thể nhận mệnh bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Dì Vương mang các món ăn còn lại lên, điều chỉnh mâm thức ăn, đĩa cần tây kia vừa mặt ở ngay trước mặt Trác Dương. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi gần Tịch Sâm như vậy, tâm lý rất hồi hộp, cho nên lúc ăn cơm, cậu chỉ gắp món ăn gần mình nhất. Cũng may Trác Dương thích ăn cần tây, món này ở nhà mẹ Trác cũng hay làm, cho nên cảm thấy không tệ.
Tịch Sâm chú ý Trác Dương chỉ ăn một món, anh biết về mặt tình cảm cậu vẫn cố gắng lảng tránh, luôn không được tự nhiên đối mặt với anh. Anh cũng sợ hành động của mình quá nhanh sẽ doạ đến cậu, cho nên vẫn không làm gì, chuyện tình cảm vẫn nên để nó từ từ đến.
Ăn cơm xong, Tịch Sâm chuẩn bị vào thư phòng, nếu không có vấn đề gì, Trác Dương có thể về phòng nghỉ ngơi.
Trác Dương nghĩ đến nhiệm vụ Nịnh Nịnh giao cho mình, gọi Tịch Sâm lại, nói với anh, “Thỏ bông và bánh ngọt ngài tặng Nịnh Nịnh, bé rất yêu thích, biết tôi đến đây làm việc, liền nhờ tôi mang đến quà cảm ơn.”
Nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của cô bé, trong mắt Tịch Sâm nhiều hơn một phần hiếu kì, “Là cái gì vậy?”
Trác Dương đưa tiểu khủng long xù lông tới, “Đây là con 乃úp bê bé yêu thích nhất, muốn tôi tặng cho ngài.”
Ba vị trí yêu thích đầu tiên của bé, không phải người thì cũng là mèo, con khủng long này tuy xếp thứ bốn nhưng lại là 乃úp bê bé yêu thích nhất. Trước đây mỗi buổi tối, bé đều ôm nó đi vào giấc ngủ.
Từ nhỏ đến lớn, lễ vật Tịch Sâm được tặng đều vô cùng quý giá, đây là lần đầu tiên anh nhận một món quà “rẻ tiền” như này. Anh không hề ghét bỏ, vượn tay cầm lấy tiểu khủng long, nói, “Thay tôi gửi lời cảm ơn tới Nịnh Nịnh.”
“Được.” Món quà của con gái không bị ghét bỏ, Trác Dương cũng vui vẻ.
Sau đó, Tịch Sâm một tay ôm tiểu khủng long, nhìn Trác Dương. Trác Dương cũng nhìn Tịch Sâm. Hai người đứng trên hành lang nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên quái dị.
Trác Dương không được tự nhiên, chỉ chỉ gian phòng của mình, “…Vậy Tịch tổng, tôi không quấy rầy ngài nữa.”
Anh gật đầu, cậu như chạy trốn mà nhanh chân trở về phòng mình. Tịch Sâm mang theo con 乃úp bê vào thư phòng, hơn một giờ sau cùng nó trở lại phòng ngủ. Phòng của anh và Trác Dương ngay cạnh nhau, đèn hành lang mờ nhạt, tia sáng truyền ra từ khe cửa phòng cậu lại rõ ràng, anh lẳng lặng đứng đó nhìn một lát rồi mới vào phòng.
Tịch Sâm đặt bé khủng long lên tủ đầu giường, đứng nhìn một phút sau đó di chuyển nó để cạnh gối đầu. Không gian lành lạnh trong phòng nhiều hơn một vệt màu vàng, tuy không phù hợp lắm nhưng lại khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Tịch Sâm tiến vào phòng để quần áo, thấy bộ đồ Trác Dương đã sắp xếp sẵn, ánh mắt dừng lại chiếc khăn lụa cài túi.
Sáng hôm sau, Trác Dương lại theo mệnh lệnh của Tịch Sâm cùng anh ăn điểm tâm. Một lúc sau, anh từ trên lầu bước xuống, tay cầm theo chiếc khăn lụa trắng, đưa tới trước mặt Trác Dương, nói, “Tôi không biết gấp.”
Trong phòng Tịch Sâm chuẩn bị nhiều khăn lụa như thế, Trác Dương cho rằng anh thường dùng. Nhưng rồi đảo mắt nghĩ tới, một thiếu gia có tiền, có thân phận như anh, lại luôn có trợ lý sinh hoạt thì không biết là bình thường. Thật ra trước đây Trác Dương cũng không biết, may là hôm qua có tra tư liệu. Trong lòng cậu tự nhủ, may mắn chính mình hôm qua vừa học xong, không thì chẳng phải bây giờ sẽ cùng Tịch Sâm mắt to trừng mắt nhỏ hay sao.
Trác Dương nhận khăn lụa, gấp mấy đường rồi nghiêng người nhét vào túi áo trước иgự¢ Tịch Sâm. Bọn họ cách nhau quá gần, Trác Dương vừa lơ lãng ngước mắt liền đối diện với đôi mắt cụp xuống của anh. Con ngươi của anh nhạt mà mà sâu không thấy đáy, cực kì chuyên chú nhìn cậu, tựa như muốn đào sâu nội tâm cậu. Đầu ngón tay Trác Dương run run, sau khi cài khăn ổn thoả, khẽ vuốt hai lần, dưới lòng bàn tay là cảm giác rắn chắc lại ấm áp.
Sau đó, cậu lập tức thu tay về, lùi một bước, đầu ngón tay nóng bỏng cuộn tròn lại.
Có nhiều cách xếp khăn lụa, cậu chọn cách gấp hình vuông, đây là cách cổ điển nhất, khăn chỉ lộ ra ngoài một đường nhỏ. Tịch Sâm mặc vest màu lam đậm, trên иgự¢ có thêm một vệt trắng, đơn giản mà trang trọng, không cầu kì cũng không quá nghiêm túc, thực sự rất đẹp.
Tịch Sâm tựa như không nhận ra bộ dáng hoảng loạn của cậu, anh sửa lại cổ tay áo một chút rồi nói, “Tôi đến công ty.”
Đợi anh vào xe đi xa, Trác Dương mới nâng bàn tay lên, vân vê đầu ngón tay còn có chút nóng, cùng Tịch Sâm ở cùng một chỗ, dường như là thử thách to lớn mỗi ngày của cậu.
*
Buổi trưa mười hai giờ, Tịch Sâm kết thúc công việc buổi sáng. Trong công ty, người thì đang nghỉ ngơi chờ thức ăn ship đến, những người còn lại thì tụ tập rủ nhau ra ngoài ăn, đáng lý thời điểm này, Trác Dương đã phải mang cơm đến.
Tịch Sâm vừa cầm lấy điện thoại, có cuộc gọi tới.
Là Trác Dương, anh nhấn nhận cuộc gọi, liền nghe thấy ngữ khí đầu dây bên kia tràn ngập áy náy, cậu nói mười phút nữa cậu mới có thể đến được công ty.
Trác Dương cũng rất bất đắc dĩ, mười một giờ cậu mang theo hộp cơm xuất phát, từ biệt từ đến công ty mất khoảng gần nửa tiếng đi xe. Thế nhưng không nghĩ trên đường lại xảy ra tai nạn giao thông, xe phải dừng lại hồi lâu, cậu lại không dám gọi cho Tịch Sâm quá sớm, sợ quấy rầy anh làm việc.
Tịch Sâm nghe giọng cậu có chút vội vàng, chậm rãi nói, “Trác Dương, không cần vội, tôi có thể chờ, đừng lái xe quá nhanh.”
Trác Dương nghe trong lời nói có ý động viên, tâm trạng thả lỏng, trong lòng hơi ấm áp. Tính cách Tịch Sâm vẫn giống như trước đây, tuy lạnh nhạt nhưng vẫn luôn săn sóc người khác.
Mười hai giờ chín phút, cậu đến cửa công ty. Từ khi chuyển đến thành phố này, cậu mới đi qua toà nhà này hai lần, không nghĩ tới nó cũng thuộc sở hữu của Tịch gia.
Đây là lần đầu tiên Trác Dương đến công ty, cho nên có Trần Trạch xuống đón. Trần Trạch dẫn cậu vào một thang máy chuyên dụng, đưa cho cậu một cái thẻ và nói, “Nhân viên khác trong công ty không được dùng thang máy này, cậu cầm tấm thẻ này, sau đó mỗi lần tới đưa cơm, cậu trực tiếp quét thẻ lên lầu là được. Văn phòng Tịch tổng ở tầng tám.”
Đến nơi, Trác Dương liên tục nói xin lỗi, ngày đầu tiên đi làm đã để lão bản đói bụng, dù là lý do gì đi nữa thì đều là sự bất cẩn của trợ lý. Biểu tình của Tịch Sâm luôn lạnh nhạt, cậu không biết anh có tức giận hay không.
Tịch Sâm đương nhiên không giận. Chờ Trác Dương bày bữa cơm lên bàn trà, anh đứng dậy, đi tới hỏi cậu, “Cậu ăn gì chưa?”
Trác Dương đáp, “Trước khi đến tôi đã ăn rồi.”
Nhưng bụng của cậu rất không phối hợp mà kêu một tiếng, trong phòng làm việc yên tĩnh lại càng đặc biệt rõ ràng. Thấy Tịch Sâm nhìn lướt qua bụng mình, cậu lập tức đỏ mặt.
Tịch Sâm đi ra ngoài, nói với thư kí ngồi đối diện cửa ra vào, “Tìm cho tôi một đôi đũa.” Sau đó dặn dò một chút mới trở về, nói với Trác Dương, “Ngồi đi, cùng ăn cơm.”
Trác Dương từ chối, khi Tịch Sâm đưa đũa cho cậu, cậu không nhận, nhưng tay anh vẫn giữ nguyên như thế, nhìn cậu.
Trác Dương đành cầm lấy.
Cậu có chút khó hiểu, tính cách Tịch Sâm lạnh nhạt nhưng lại có lúc rất nhiệt tình. Ví như việc ăn cơm vậy, chẳng lẽ anh thấy ăn cơm một mình quá cô đơn cho nên phải có người tiếp? Lý do cậu nghĩ được chỉ có thế.
Thư kí nhanh chóng đưa đến một đôi đũa chưa mở, Tịch Sâm dồn rau vào một bát, múc một chén cơm đưa cho Trác Dương.
Đây là lần thứ ba Trác Dương cùng Tịch Sâm ăn cơm, nên cũng tự nhiên hơn một chút. Đối diện với cảnh tượng này, tâm lý Trác Dương lại sinh ra hoảng hốt, cậu nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, có thể đến gần anh như thế.
Sau khi ăn xong, Trác Dương thu dọn, khi quay người thì thấy Tịch Sâm đưa tới một cái hộp nhỏ trông vô cùng tinh xảo.
Anh nói, “Bên trong là điểm tâm, cậu mang về ăn.”
Trác Dương có cảm tưởng như bị ai đó gõ một cái, vươn tay cầm lấy. Cậu phát hiện chỉ cần là điều Tịch Sâm muốn làm, thì từ chối cũng vô dụng, cậu không cần phí tâm.
Trước khi rời đi, Tịch Sâm hướng cậu nói, “Buổi tối có tiệc rượu, cậu cùng đi.”
Tối nay Tịch Sâm tham gia một buổi tiệc từ thiện, cậu từ lịch trình Trần Trạch đưa cho biết được, lúc đó cậu liền hỏi về đối tác nữ theo cùng. Nhưng Trần Trạch nói, các bữa tiệc trước đây Tịch tổng chưa bao giờ mang theo người khác, vì vậy cậu thấy cũng bớt việc.
Bây giờ nghe Tịch Sâm nói như vậy, cậu hơi kinh ngạc, “Tôi cũng đi?”
Tịch Sâm gật đầu, không giải thích tại sao phải mang theo một trợ lý sinh hoạt, Trác Dương cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn đáp ứng, tự nhủ chờ lát nữa chuẩn bị trang phục.
Khi cậu về biệt thự, dì Vương mang theo vài bộ quần áo, gọi cậu lại, “Trác tiên sinh.”
Trác Dương vừa nhận quần áo vừa nghi ngờ hỏi, “Dì Vương, hôm qua Tịch tổng có nhiều quần áo mang đi giặt như vậy sao?”
Dì Vương nói, “Đây không phải quần áo Tịch tổng, mà là quần áo chuẩn bị cho cậu.” Sau đó đưa ra một cái túi màu trắng, “Còn đây là trang phục cậu sẽ mặc đêm nay, phụ kiện cùng giày đã được mang đến phòng của cậu.”
“Đây là ý của Tịch tổng?” Trác Dương hỏi.
Dì Vương đáp, “Đương nhiên, người làm việc bên cạnh Tịch tổng, cũng thể hiện hình tượng ngài ấy, trang phục của Trần trợ lý cũng do công ty sắp xếp.”
Trác Dương bừng tỉnh, chẳng trách hôm qua dì Vương hỏi cậu chiều cao cân nặng, một số công ty lớn sẽ dành một khoản tiền để tạo lập hình tượng cho những nhân vật quan trọng, cậu cũng được xem là một nhân viên quan trọng sao? Trác Dương cầm mười bộ quần áo, cảm thấy có hơi nhiều. Trở lại phòng, cậu nhìn logo, là một nhãn hiệu xa xỉ mà cậu biết. Đối với tầng lớp giàu có thì không tính là quá quý giá nhưng mà cho một trợ lý sinh hoạt như cậu mặc thì thừa sức.
Tiệc từ thiện được tổ chức ở một khách sạn năm sao, tám giờ bắt đầu. Tịch Sâm tan tầm như thường lệ, không ở nhà dùng cơm, thay một bộ quần áo khác rồi đến studio đã hẹn trước với Trác Dương.
Trước khi đi, Tịch Sâm nhìn Trác Dương, “Cà vạt này không hợp với cậu.”
Trác Dương có chút lúng túng, “Vậy tôi đi đổi cái khác.”
Đang muốn quay người thì Tịch Sâm gọi lại, mở cửa phòng của mình, “Vào đi.”
Trác Dương theo Tịch Sâm vào phòng quần áo. Anh vừa chọn cà vạt vừa nói với cậu, “Tháo cà vạt xuống.”
Trác Dương nghe lời cởi ra, chỉ thấy Tịch Sâm cầm một chiếc cà vạt sọc xanh đậm vòng qua cổ giúp cậu đeo vào, ánh mắt Trác Dương chậm rãi trở nên khi*p sợ.
Tịch Sâm một bên tay tiếp tục hành động, một bên mắt yên lặng nhìn Trác Dương, cậu không dám thở mạnh.
Không khí giữa hai người từ từ trở nên ám muội.