*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yang1002
Sau khi sứ đoàn vào kinh, mỗi người dù ở phố lớn hay ngõ nhỏ trong thành đều trở thành chính khách.
Người buôn bán nhỏ tới dân chúng trên phố phường, vô luận gặp ai, đều có thể nghe được một hai câu về tin tức nghị hoà từ trong miệng bọn họ.
Đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua Liêu Hạ nghị hòa, trong lòng dân chúng Sở Liêu tràn đầy tự hào, ít nhiều gì cũng do Sí Linh quân đánh bại Liêu Hạ, bằng không bọn họ làm sao sẽ ngoan ngoãn cúi đầu? Nghe nói Liêu Hạ còn có thể đem ba toà thành trì chiếm được hơn mười năm trước nhổ ra, ngoài ra còn có thể dâng lên bò dê ngựa, tuy rằng mấy thứ này không có quan hệ gì với dân chúng bình thường, nhưng nghe rất hả giận a.
Dân chúng trong kinh nói chuyện say sưa, văn nhân mặc khách vui mừng khôn xiết, cả đô thành đắm chìm trong vui sướng.
Nhưng mà hết thảy những chuyện này cũng không có liên quan gì đến Dung Vương phủ, tưởng tượng đến người Liêu Hạ đã làm hại Cơ Tùng gãy chân đang trong hoàng thất được đãi ngộ tốt, tâm tình bọn Nghiêm Kha kém tới cực điểm.
Tâm tình bọn họ kém, tự nhiên có người gặp tai ương.
Hai ngày này khi bọn Nghiêm Kha đến Văn Chương Uyển, Nhan Tích Ninh luôn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt truyền ra từ trên người bọn họ, xem ra trong khoảng thời gian này Mạc Lặc đã trải qua những ngày không tốt lắm.
Chủ trì nghị hòa chính là Thái tử, các Hoàng tử khác có lẽ sẽ chú ý nghị hòa có thể mang đến lợi ích gì cho bọn họ.
Nhưng Cơ Tùng lại không có ý tưởng này, mỗi ngày y đều đúng giờ tới Công bộ chấm công, vào triều cũng sẽ không thảo luận các vấn đề liên quan tới nghị hòa.
Người sáng suốt đều biết, lần nghị hoà này là bởi vì Liêu Hạ tính kế Cơ Tùng, mới khiến cho Sí Linh quân điên cuồng trả thù.
Không có Cơ Tùng, sẽ không sẽ có lần nghị hoà này.
Bởi vậy cực ít có người dám ở trước mặt Cơ Tùng nhắc tới chuyện nghị hòa, sợ chạm vào rủi ro.
Nhìn thấy bọn thị vệ ủ rũ, Nhan Tích Ninh cũng không biết nên an ủi bọn họ như thế nào.
Cũng may chân của Cơ Tùng có hy vọng đứng lên, chỉ cần Diệp Lâm Phong tìm được đủ dược thảo, bọn họ có thể bắt đầu trị chân cho Cơ Tùng.
Rốt cuộc hôm nay Diệp Lâm Phong cũng đã trở lại từ phủ đệ của Cơ Lương, từ sau ngày tới Nghênh Tân Lâu, Cơ Lương liền khẩn cấp mời ông tới phủ đệ.
Sau khi Diệp Lâm Phong tới phủ Cơ Lương liền lật tung phủ.
Nghe nói Cơ Lương Gi*t hai vị mỹ nhân, còn bán đi mười mấy tên người hầu, ngay cả hai ngự y trong Thái y viện cũng bị liên lụy.
Nháy mắt trong mấy ngày ngắn ngủn, phủ đệ của Cơ Lương đã trải qua một lần đại tẩy trừ, hiện giờ ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào.
Diệp Lâm Phong cũng bị bức ở lại phủ Cơ Lương mấy ngày, thẳng đến khi Cơ Lương cảm thấy phủ đệ đã thanh tịnh, hắn mới thả Diệp Lâm Phong rời đi.
Khi Diệp Lâm Phong trở về còn cầm theo hai rương bạc lớn, Cơ Lương ra tay rất hào phóng, làm cho mọi người trong Dung Vương phủ vây xem đến đủ.
Nhưng mà những điều trải qua ở phủ Cơ Lương khiến cho Diệp Lâm Phong cực kỳ không thoải mái, trở về rồi ông ngồi phịch trên ghế nằm thở dài thở ngắn.
Ông cảnh cáo Cơ Tùng: "Làm người không thể quá có lòng tham, không cần ăn trong bát nhìn trong nồi, cũng không nên thay đổi thất thường gặp một cái yêu một cái.
Không tin ngươi liền nhìn Nhị hoàng huynh của ngươi xem, một đống mỹ nhân, ai cũng muốn, kết quả bị người lặng yên không một tiếng động hãm hại."
Cơ Tùng vốn định nói gì, đã bị Diệp Lâm Phong ngăn chặn: "Ngươi cũng đừng nói với ta nam nhân tam thê tứ thi*p là bình thường, gặp một mỹ nhân rắn rết, không cần ba bốn, một người cũng có thể cho ngươi muốn sống cũng không được."
Thừa dịp Diệp Lâm Phong thở dài để lấy hơi, Cơ Tùng mới biểu lộ thái độ của bản thân: "Diệp thần y, về mặt cảm tình ta không hiểu biết mấy, không có nhiều thời gian và tinh lực đi ứng đối nhiều người như vậy.
Đối với ta mà nói, đời này chỉ có thể có một người trong lòng thôi."
Lúc này Diệp Lâm Phong mới lộ ra tươi cười: "Đây mà là lời nên nói."
Cơ Tùng dừng tầm mắt trên người Nhan Tích Ninh đang đưa lưng về phía y tuần tra đất trồng rau, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Ngừng một lúc y hỏi: "Diệp thần y, rốt cuộc ngài còn đang chờ loại dược nào? Khi nào thì mới có thể bắt đầu trị liệu chân của ta?"
Diệp Lâm Phong ngắm không trung ý vị thâm trường: "Không vội, đợi mưa tạnh là được."
Cơ Tùng nhìn nhìn bầu trời, chỉ thấy tinh không vạn lí không có nửa điểm dấu hiệu trời sẽ mưa.
Quên đi, y vẫn nên chậm rãi chờ xem, y tin tưởng Diệp Lâm Phong khẳng định có quyết định của chính mình.
Dưa, trái cây và các loại đậu trước đây đã gieo đã muốn mọc dây leo, mấy ngày trước Nhan Tích Ninh đã dựng một cái giá cho chúng leo.
Hiện giờ chúng nó mọc lên tươi tốt, dưa chuột đã xuất hiện đoá hoa nhỏ có màu sắc và hoa văn, đậu sừng cũng mọc ra một chùm hoa thật dài trên gậy trúc.
Bắp cải vui sướng hứng ánh nắng, tiếp qua một đoạn thời gian nữa sẽ có dưa chuột và đậu sừng để ăn.
Tuần tra một vòng đất trồng rau xong, Nhan Tích Ninh bứt một bó dây bí đỏ lớn trở về.
Đất ở Phẩm Mai Viên phì nhiêu, mấy loại rau dưa gieo ở bên kia đều đặc biệt màu mỡ.
Dây bí đỏ trong tay Nhan Tích Ninh mỗi một cái đều thô hơn cả ngón tay cái hắn, cuống lá xanh biếc còn có một tầng lông tơ tinh mịn, lúc ăn cần phải bỏ đi tầng lông tơ mịn này.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh lại bứt rau dưa, Diệp Lâm Phong có ý kiến: "Tích Ninh ngươi quá đáng a, ngươi thế nhưng dám lừa gạt lão phu.
Lão phu thật vất vả trở về từ phủ Nhị hoàng tử, ngươi lấy đồ ăn cho trâu ngựa ăn để tiếp đón lão phu? Nào có cái lí đó."
Nhan Tích Ninh có chút ủy khuất: "A, đây là dây bí đỏ đầu tiên của năm nay, ta cố ý chờ ngài trở về mới hái lên."
Hiển nhiên lời này không thể thuyết phục Diệp Lâm Phong, Diệp thần y sinh voi khả luyến: "Ngày tháng này không còn cách nào sống tiếp, lão phu vì chuyện của hai người các ngươi vội trước vội sau, các ngươi lại để cho lão phu ăn cỏ......"
Nhan Tích Ninh đau đầu không thôi: "Đừng nháo, ta lập tức đi Gi*t gà." Trong khoảng thời gian này hắn làm cái gì cũng không vực tinh thần dậy nổi, gà ăn mày đáp ứng với Diệp Lâm Phong cũng vẫn luôn kéo dài.
Xem ra hôm nay không Gi*t một con gà tế Diệp Lâm Phong, bên tai hắn liền không được thanh tịnh.
Nghe nói Nhan Tích Ninh muốn Gi*t gà, Diệp Lâm Phong yếu ớt biểu đạt ý kiến của mình: "Có thể......!không ăn gà hay không?"
Nhan Tích Ninh:???
Diệp Lâm Phong nói: "Lúc trong phủ Nhị hoàng tử, mỗi ngày hắn đều sai đầu bếp Nghênh Tân Lâu đưa gà đến cho lão phu.
Lão phu đã ăn gà ăn đến ngấy, có thể một ít thứ hiếm lạ gì khác được không?"
Chuyện này lại làm khó Nhan Tích Ninh: "A này, Diệp thần y ngươi muốn ăn thứ hiếm lạ gì?" Đều do Cơ Lương, nuông chiều khẩu vị của Diệp Lâm Phong, hắn đi đâu để tìm thứ hiếm lạ đây? Thực sự nghĩ rằng Dung Vương phủ rất giàu có sao?
Diệp Lâm Phong nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Ta muốn ăn bánh tổ."
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng hai mặt nhìn nhau:......
Bánh tổ không phải thứ hiếm lạ, dân chúng Sở Liêu vừa đến tết âm lịch sẽ đánh bánh tổ.
Diệp Lâm Phong ở trong phủ đệ Cơ Lương ăn được một món canh bánh tổ, bên trong có bánh tổ cắt thành lát, có thịt cùng rau dưa, uống một chén nóng hầm hập, thơm ngon vừa miệng vừa có thể làm món chính vừa có thể làm đồ ăn kèm.
Ăn nhiều mỹ vị ở Nghênh Tân Lâu như vậy, chỉ có này một món canh bánh tổ này, ông ăn hoài không ngán.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Được, chúng ta liền làm bánh tổ." Làm bánh tổ không khó, phức tạp chính là quá trình đánh bánh tổ mệt ૮ɦếƭ đi được.
Nếu là bình thường Nhan Tích Ninh sẽ không làm bánh tổ vào ngày trời nóng oi bức, nhưng mà trong phủ có một đám thị vệ tức giận không có chỗ phát tiết, Nhan Tích Ninh cảm thấy có thể cho bọn họ vui vẻ phát tiết một chút.
Dân chúng bình thường ở Sở Liêu sẽ ngâm gạo nếp trước để đánh bánh tổ, nhưng mà thời gian hữu hạn, Nhan Tích Ninh trực tiếp dùng gạo thay thế gạo nếp.
Chỉ thấy hắn cho bột gạo nếp và bột gạo nhão vào trong bồn gỗ, quấy đều hai loại xong, hắn bỏ thêm một muỗng muối lớn vào trong bồn.
Cơ Tùng khống chế xe lăn đến bên người hắn: "Có cái gì cần ta giúp đỡ không?"
Nấu cơm là một chuyện mệt đến ૮ɦếƭ người, vừa đến mùa hè phòng bếp chỉ cần nhóm lửa lên, độ ấm sẽ cọ cọ tăng lên.
Nhan Tích Ninh lại sợ nóng, chỉ là trộn một ít bột, chóp mũi hắn liền chảy ra một lớp mồ hôi thật nhỏ.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Thật sự có, phiền toái ngươi gọi Lãnh quản gia đến, để hắn hỗ trợ tìm một cái cối giã bằng đá đến, một lát chúng ta đánh bánh tổ." Tốc độ học này học kia của Cơ Tùng rất nhanh, vô luận là làm cái gì, chỉ cần y xem một lần là có thể làm được tám chín phần.
Nhưng Nhan Tích Ninh cảm thấy hai tay Cơ Tùng hẳn là nắm 乃út son phê duyệt công văn, hẳn là nắm trường cung giương cung bắn tiễn, mà không phải ở trong phòng bếp nhào bột cầm dao thái.
Cơ Tùng lên tiếng: "Được." Nói xong y thao tác xe lăn tới trong viện tử.
Diệp Lâm Phong không biết từ khi nào đã tới phía sau Nhan Tích Ninh, ông ngồi trên ghế đẩu trầm trọng thở dài một hơi: "Tích Ninh nha, ngươi không được a."
Nhan Tích Ninh đang đổ nước ấm vào bồn gỗ không hiểu ra sao: "A? Làm sao không được? Ta làm sai gì sao?" Hẳn là không sai a, bánh tổ không phải đều làm như vậy sao?
Diệp Lâm Phong lắc đầu chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Ngươi rất buông thả với Cơ Tùng, ngươi phải biết rằng, y là nam nhân của ngươi, chuyện y có thể làm ngươi phải để cho y làm, chuyện y không thể làm, ngươi cũng phải tạo điều kiện nhường y làm.
Ngươi xem, loại việc nhỏ như nhào bột này rõ ràng y có thể làm, ngươi lại để cho y đi ra một bên nghỉ ngơi.
Ai ~ này không được a ~"
Diệp Lâm Phong nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm: "Ngươi phải học làm nũng, làm nũng biết không? Y tiêu thời gian, tinh lực và tiền tài trên người ngươi càng nhiều, cảm tình của y với lại càng sâu hơn.
Ngươi cũng đừng ngốc nữa, không có việc gì thì nhìn xem Vương phi nhà người ta làm nũng với trượng phu như thế nào."
Nhan Tích Ninh:......
Hắn phát hiện, Diệp thần y bề ngoài nhìn thì tiên phong đạo cốt, kỳ thật từ trong ra ngoài đều lộ ra màu vàng.
Hắn dở khóc dở cười, động tác trong tay cũng không dừng lại.
Đổ nước ấm vào bột rồi chậm rãi nhào một chút, bột tụ thành những khối rời rạc hơi chút ẩm nước.
Nhan Tích Ninh giải thích nói: "Thần y có điều không biết, ta và Vương gia chỉ là quan hệ phu phu ở bề ngoài.
Ta nghĩ ngươi hẳn là đã nghe qua ta vì sao lại tới Vương phủ, mục đích ta đến Vương phủ chỉ có một, chính là xung hỉ cho Vương gia."
Nhan Tích Ninh thuần thục trải một tầng vải thưa ướt đẫm lên trên Ⱡồ₦g hấp: "Thỉnh ngài về sau không cần ở trước mặt ta nói những lời khiến người khác hiểu lầm này, chờ sau khi Vương gia có thể đứng lên, y có thể cưới vợ sinh con.
Mà khi đó nhiệm vụ của ta liền hoàn thành ~"
Diệp Lâm Phong trừng lớn hai mắt: "Y vừa mới nói, cả đời chỉ cầu một người trong lòng."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Đúng vậy a, nhưng cái người trong lòng kia không phải ta thôi." Kỳ thật Nhan Tích Ninh đã sớm nghĩ tới đường lui của mình, chờ khi Cơ Tùng có thể đứng lên, thứ y phải đối mặt chính là triều đình, đến lúc đó khẳng định không có tâm tình quản chuyện của hắn.
Điều hắn sở cầu cũng chỉ là một nơi an bình, chỉ cần Cơ Tùng không ngã, chỉ cần Dung Vương phủ vẫn còn, hắn có thể an tâm nằm ngang ở Văn Chương Uyển.
Hắn không biết Cơ Tùng sẽ thú bao nhiêu thê tử, cũng không để ý tương lai y sẽ có bao nhiêu con cái, hắn chỉ quan tâm cuộc sống tương lai hắn có thể hạnh phúc nằm ngang ít chuyện phiền lòng hay không.
Cùng Cơ Tùng ở chung mấy tháng, hắn tin tưởng Cơ Tùng là người tình nghĩa nói là làm.
Một người có tình nghĩa, sẽ không để ý bên trong hậu cung của y nhiều thêm một cái cá mặn.
Diệp Lâm Phong hít một ngụm lãnh khí thật sâu, ông kinh nghi bất định nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Không đúng a, không đúng không đúng......"
Diệp Lâm Phong vẫn cảm thấy Nhan Tích Ninh yêu Cơ Tùng, yêu đến không thể tự kiềm chế.
Hiện tại xem ra chuyện hình như không phải vậy? Cừ thật, suy nghĩ hai người này không ở cùng một đường thẳng, lại có thể hạnh phúc sinh hoạt cùng nhau......(chúc mừng sau 60 chương truyện chúng ta đã có một người sáng suốt ????????????????)
Diệp Lâm Phong vuốt cằm lâm vào nghi hoặc sâu sắc: Là do ông lớn tuổi không hiểu được người trẻ tuổi hiện tại sao?
Lãnh quản gia rất nhanh liền đưa tới nguyên bộ cối đá và chày gỗ mà Nhan Tích Ninh cần, cùng lúc đó, hắn còn đem một sọt lớn cua đến.
Con cua không lớn, duỗi thân ra cũng chỉ lớn hơn bàn tay một chút.
Vỏ cua có chút trong suốt, chân có chút mềm, thấy thế nào cũng như cua chưa lớn.
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Đây là......"
Lãnh quản gia nói: "Đây là nhóm cua tháng sáu đầu tiên trong thôn trang, buổi sáng hôm nay Tề quản sự đưa tới, nói là để cho chủ tử cùng Vương phi nếm chút đồ tươi mới."
Trong thôn trang mà Nhan Bá Dung đưa có một chỗ tới gần hồ nước ngoài thành, thôn trang dựa vào nghề nuôi dưỡng thuỷ sản, một năm bốn mùa đều sẽ có thủy sản mới mẻ bán ra.
Bình thường đám đồ tươi sống này sẽ được đưa đến Thượng thư phủ, nhưng mà hiện tại thôn trang về tay Nhan Tích Ninh, đương nhiên muốn đưa đồ tươi ngon nhất đến Dung Vương phủ.
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Thật không tệ."
Mỗi khi đến tháng sáu tháng bảy nông lịch, cua sẽ phải thay vỏ một lần cuối cùng để trở thành cua lớn cứng cáp, cua tháng sáu chính là cua chưa thay vỏ hoàn toàn để thành cua lớn.
Cua gạch, vỏ mỏng nhiều gạch vàng nhạt, là món ngon hiếm có được mùa này.
Theo đạo lý mà nói, hiện tại cách lúc cua tháng sáu bán ra còn một đoạn thời gian, không nghĩ tới hiện tại đac có thể nếm được đồ tươi.
Nhan Tích Ninh lại một lần nữa cảm khái, người có tiền thật tốt a.
Có tiền liền có vải có cua tháng sáu, người có tiền ngay cả mỹ thực đều hưởng thụ sớm hơn so với dân chúng.
Nhìn đám cua thổi bong bóng trong sọt, Nhan Tích Ninh nghĩ tới một món ngon: "Tùng Tùng ngươi nếm qua cua lăn bột chưa?"
Cơ Tùng không xác định: "Có lẽ đã nếm qua, nhưng có thể không giống cách gọi." Trước khi gặp được Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng sẽ không tiêu phí thời gian và tinh lực trên ẩm thực, chỉ cần có thể ăn no, y không có thứ gì kén ăn.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Một lát cho ngươi nếm thử cua lăn bột." Sọt cua này thật sự là đưa tới đúng lúc, chút nữa xào chung với bánh tổ, hương vị nhất định sẽ không kém được.
Cua trong sọt nhìn rất sạch sẽ, lúc đổ vào trong chậu, đàn cua nhỏ này cuống quít chạy trốn.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy từng con cua màu xanh giơ móng vuốt trong chậu, trên càng của chúng còn chưa mọc lông tơ.
Đám cua này còn cần chà rửa tỉ mỉ một lần mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đây chính là một cái công trình lớn.
Nhưng Văn Chương Uyển nhiều người, chỉ cần gọi một tiếng, sẽ có thị vệ đến hỗ trợ.
Bên này Hàn Tiến và Vương Xuân Phát ngồi xổm bên cạnh chậu cầm bàn chải nhỏ chà cua, bên kia Nghiêm Kha cùng các thị vệ khác đặt cối giã vào vị trí thích hợp, bọn họ nóng lòng muốn thử, chỉ chờ bột trong Ⱡồ₦g hấp xong là có thể giã bánh tổ.
Sau khi hấp bột hơn nửa canh giờ, Nhan Tích Ninh mở nắp nhéo một khối nhỏ lên nếm thử.
Lúc này bột đã bị hấp chín, ăn vào trong miệng mềm mềm không có bị cứng.
Nhan Tích Ninh giương giọng nói: "Bột hấp xong rồi ~"
Nghiêm Kha vén tay áo: "Vương phi ngài cứ để đó, kế tiếp giao cho bọn thuộc hạ đi."
Hơn một nửa thị vệ đến từ gia đình dân chúng bình thường, đối với việc giã bánh tổ này cũng không xa lạ.
Nghiêm Kha bưng Ⱡồ₦g hấp đi ra, bọn thị vệ vén tay áo lên cầm chày gỗ, có người rửa sạch tay, thoa dầu lên.
Cối đá và chày gỗ đã được tẩy rửa vài lần, bên trong cối và đầu chày đều được bôi một lớp dầu cải.
Nghiêm Kha đổ Ⱡồ₦g bánh tổ thứ nhất vào trong cối, bọn thị vệ nâng cao chày lên, chày gỗ mạnh mẽ đánh xuống, đập vào bánh.
Một tiếng gõ chắc nịch truyền đến, bọn thị vệ không khỏi hét lên theo tiết tấu: "Ai hắc ~" "Đánh a ~"
Bọn thị vệ sức lực dồi dào, chày gỗ cũng bị bọn họ đánh ra tàn ảnh.
Nguyên bản bột bánh rời rạc bị chày gỗ đánh đi đánh lại bắt đầu trở nên mềm dính, đại bộ phận bị dồn trong cối.
Lúc này liền cần một người có nhãn lực cũng có can đảm tiến lên nhào phần bánh dính dưới đáy cối lên, nếu tay chân chậm phối không phối hợp tốt, người này sẽ rất dễ dàng bị chày giã trúng tay.
Nghiêm Kha ϲởí áօ tiếp nhận gánh nặng này: "Ánh mắt đều sáng lên chút a, ai đánh trúng ta, hôm nay người đó liền lên nóc nhà chổng ngược."
Bọn thị vệ phát ra tiếng cười thân thiện, trong tiếng cười vui vẻ, bọn họ thả chậm tốc độ lại.
Nghiêm Kha chính là Lão Đại của bọn họ, nếu thực sự trúng Nghiêm Kha, cho dù Nghiêm Kha không phạt bọn họ, bọn họ cũng sẽ rất khó chịu.
Tốc độ chậm lại, Nghiêm Kha thuận lợi gom phần bột dính trên vách cối vét xuống đáy.
Lúc này đã có thể nhìn thấy mặt ngoài bột nổi lên một tầng sáng bóng, so với ban đầu sáng hơn không ít.
Dưới mấy trăm lần giã chày, bột bánh càng ngày càng nhẵn nhụi, cũng càng ngày càng dính.
Chày đánh tới cuối cùng nếu không chú ý, một khối bột hoàn chỉnh sẽ bị chày của bọn họ dính lên.
Lúc này phải đặc biệt chú ý, hơi vô ý một chút, bột sẽ rơi xuống tmặt đất ô uế bánh tổ trắng noãn.
Cũng may bọn thị vệ đều khá có kinh nghiệm, giã vài cái sẽ dừng lại bôi dầu lên chày gỗ, Nghiêm Kha cũng sẽ đem thạch cữu trung đích cháo nhu thành một đoàn.
Đến khi Nghiêm Kha xác nhận bánh đã được đánh không sai biệt lắm, hắn đưa tới cho Nhan Tích Ninh: "Vương phi, bánh đã được giã tốt lắm, người xem xem?"
Nhan Tích Ninh thấm ướt tay, hắn nhéo một miếng bánh nóng hầm hập nặn thành viên nhét vào trong miệng.
Tinh tế nhấm nháp, bánh mềm mịn trơn nhẵn lại có độ dai, là hương vị bánh tổ trong trí nhớ.
Bánh tổ mới vừa làm ra còn có độ ấm, ăn một ngụm luền mang đến cảm giác thỏa mãn vô cùng mãnh liệt.
Hắn vội không ngừng giơ ngón cái: "Ăn ngon! Mọi người cùng nhau nếm thử."
Bánh tổ mới giã xong ăn không cực kỳ mềm mại, chấm một chút đường hoặc là nước tương, tư vị liền càng ngon hơn.
Bọn thị vệ biết rõ đạo lý này, bọn họ cũng không khách khí, chỉ thấy bọn họ thoải mái làm ướt tay vê từng khối bánh tổ thành hình sau đó ném vào miệng.
Có chút thị vệ không dính ướt tay, bánh tổ dính vào ngón tay bọn họ, thoạt nhìn vừa chật vật vừa buồn cười.
Trong Văn Chương Uyển một mảnh vui cười, trong tay mỗi người đều cầm bánh tổ há mồm nhấm nháp.
Cơ Tùng cũng không ngoại lệ, Nhan Tích Ninh làm cho y một viên bánh tổ tròn tròn, viên bánh trắng noãn nhẵn nhụi như là hàng mỹ nghệ, làm cho y luyến tiếc nhấm nháp.
Thấy Cơ Tùng nhìn chằm chằm bánh tổ cười đến ôn nhu, Diệp Lâm Phong một tay cầm bánh tổ chấm đường trắng ngồi xổm bên cạnh y: "Ai, ta hỏi ngươi chuyện này."
Cơ Tùng mỉm cười ghé mắt: "Ân?"
Diệp Lâm Phong châm chước: "Ngươi đời này còn chuẩn bị cưới vợ sinh con sao?"
Cơ Tùng có chút kinh ngạc, nhưng y vẫn nói nghiêm túc như cũ: "Ta đã có thê, trừ phi A Ninh có thể sinh, bằng không ta hẳn là không có con nối dòng."
Diệp Lâm Phong cứng lại một chút, động tác ăn bánh tổ cũng chậm lại một ít: "Ngươi thực sự thích A Ninh phải không?"
Cơ Tùng thản nhiên nói: "Ngay từ đầu không thể nói rõ là thích, chính là hy vọng hắn không cần gây chuyện, an phận một chút là được.
Sau đó ở chung rồi, càng cảm nhận hắn rất tốt."
Diệp Lâm Phong có chút đăm chiêu: "Ta là nói, nếu hai chân của ngươi tốt rồi, có thể đi có thể động.
Có khi nào ngươi sẽ hưu Tích Ninh, lại thú Vương phi thu thêm một ít mỹ nhân sinh nhi dục nữ a?"
Cơ Tùng sửng sốt một lát, sau đó y kiên định đắc lắc đầu: "Sẽ không, có một người như A Ninh là đủ rồi." Tuy rằng không có con nối dòng là một loại tiếc nuối, nhưng làm người không thể quá có lòng tham.
Ánh mắt Diệp Lâm Phong ánh mắt phức tạp, ông nhắc nhở nói: "Vậy ngươi lưu tâm một chút, bình thường phải chịu khó chút, đừng úp úp mở mở như vậy, có rảnh dẫn hắn đi ra ngoài chơi nhiều một chút.
Ngươi biết theo đuổi người khác sao? Nếu không ta dạy cho ngươi."
Diệp Lâm Phong có điểm thương tiếc Cơ Tùng, vóc dáng cao lớn như vậy, trong đầu lại thiếu một cọng gân.
Y ở bên cạnh thoả thích tưởng tượng về tương lai, nhưng Nhan Tích Ninh người ta còn chưa tới nỗi động tâm với y.
Cơ Tùng khó hiểu: "Thần y đây là có ý gì?"
Diệp Lâm Phong vốn muốn nói cái gì, lúc này trong viện truyền đến tiếng cười vang: "Rớt rớt!" Nguyên lai là lúc giã Ⱡồ₦g bánh tổ thứ hai vô ý rớt một chút trên mặt đất, thị vệ đảo bánh tổ liền bị mọi người đuổi đánh.
Diệp Lâm Phong tự hỏi một lát rồi vỗ bả vai Cơ Tùng: "Không có gì." Dừng một chút ông nhìn chằm chằm nắm bánh tổ trước mặt Cơ Tùng: "Nắm bánh này ngươi còn ăn không? Không ăn cho ta?"
Cơ Tùng nhét bánh vào trong miệng: "Bên kia vẫn còn, thần y tự mình lấy đi." Viên bánh A Ninh làm cho y đáng yêu như vậy, sao có thể để cho Diệp Lâm Phong ςướק đi?
Bánh tổ lấy ra từ cối đá phải thừa dịp còn nóng nắn thành hình mình muốn, Nhan Tích Ninh lau dầu ở trong tay.
Kỳ thật hắn ở hiện đại ăn bánh tổ đều xài khuôn, nhưng mà lúc này hắn không có khuôn đúc, chỉ có thể đem bánh tổ vo thành viên.
Bánh tổ toả ra độ ấm ở trong tay Nhan Tích Ninh biến thành hình trụ dài thô cỡ cánh tay lớn tầm nửa thước, chúng có màu trắng noãn, sáng bóng, nhìn như dương chi ngọc.
Bánh tổ được quét đâu đặt trong rổ thẳng thóm ngăn nắp, cũng là cảnh đẹp ý vui trong mắt người xem.
Trừ bánh tổ hình trụ ra, Nhan Tích Ninh còn muốn nặn bánh tổ thành dạng bánh tròn.
Bánh tổ tròn tròn cỡ bàn tay co tạo hình đáng yêu, dùng để nướng ăn sẽ có hương vị tốt nhất.
Sau khi nhìn Nhan Tích Ninh làm mẫu, liền có thị vệ khéo tay tiếp nhận công việc của hắn: "Vương phi, việc nặn bánh tổ giao cho thuộc hạ đi." Nhan Tích Ninh còn muốn đi làm cua lăn bột đâu.
Cua đã được chà xong, Nhan Tích Ninh lấy một con cua, thuần thục bỏ đi phần yếm tam giác ở bụng cua, sau đó giơ tay chặt con cua từ giữa ra làm hai.
Gạch cua màu vàng óng ánh từ chỗ cắt dính lên trên phần thịt trong suốt, hắn bỏ đi phần dạ dày và tim cua, sau đó đặt cua đã xử lý tốt vào trong bồn.
Lúc này Bạch Đào rốt cuộc cũng đã trở lại, đang nhe răng trợn mắt trong nháy mắt nhìn thấy Nhan Tích Ninh lập tức thu hồi vẻ mặt thống khổ, cậu lộ ra một nụ cười thật tươi: "Thiếu gia, ta đã trở về!"
Nhan Tích Ninh vui vẻ nói: "Trở về vừa đúng lúc, chúng ta chuẩn bị chiên cua ăn."
Bạch Đào hoan hô một tiếng: "Ta đi nhóm bếp lò."
Bọn Vương Xuân Phát cười nói: "Tiểu Bạch Đào nhìn đến ăn liền quên đau, tính tình này rất tốt, nhớ ăn không nhớ đánh."
Bạch Đào hắc hắc cười hai tiếng, cậu lê thân đến phòng bếp, không lâu sau liền nâng bếp di động ra cùng Hàn Tiến đặt ở dưới mái hiên.
Nhìn thấy Bạch Đào vội đến bất diệc nhạc hồ, Cơ Tùng khen ngợi: "Bạch Đào tiến bộ rất lớn."
Nhớ rõ khi y vừa tới Văn Chương Uyển, Bạch Đào cả kinh một trận thường xuyên khóc nhè, rèn luyện một đoạn thời gian, Bạch Đào thu liễm hơn rất nhiều, tính cách cũng sáng sủa hơn không ít.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Đúng vậy."
Thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn sai vặt, chỉ có một Bạch Đào ngốc nghếch bồi ở bên cạnh nguyên chủ.
Vì nguyên chủ, hắn cũng sẽ đối xử tử tế với Bạch Đào.
Bởi vậy khi bọn thị vệ trong phủ nói phải thao luyện cho Bạch Đào, Nhan Tích Ninh tuy rằng không nỡ, lại vẫn để cậu đi.
Hắn có tư tâm, hắn hy vọng tương lai Bạch Đào có thể đi ra Văn Chương Uyển.
Thiên hạ lớn như vậy, hắn hy vọng Bạch Đào có thể tìm được mục tiêu nhân sinh của mình, đi làm chuyện mình muốn làm.
Thừa dịp bọn thị vệ đang rửa sạch cua, Nhan Tích Ninh trộn nửa bồn bột.
Lại nêm thêm gia vị vào bột, ngửi vào có một cỗ mùi vị bột hồ tiêu.
Chờ hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong, Nhan Tích Ninh đem cua được chặt thành hai nửa bỏ vào trong bột lăn một vòng rồi thả vào nồi.
Váng dầu trong nồi quay cuồng, mùi khói nồng đậm toát ra từ trong nồi m.
Cua gặp được dầu nóng rất nhanh liền đỏ lên, bột bọc bên ngoài cua gặp dầu nóng cũng chuyển sang vàng hơn, liếc mắt một cái không nhìn rõ đâu là con cua đâu là bột.
Kỳ thật cua lăn bột chính thống hẳn là dùng bột áo một lớp mỏng, lại bỏ vào trong nồi chiên lên.
Chờ cua được chiên vàng rồi, lại xào chung với gia vị, mà không phải giống hắn bọc một tầng bột thật dày trực tiếp chiên trong dầu.
Chủ yếu là bởi vì cua gạch trân quý, cua nếu chiên lên, vỏ cua không đủ xốp giòn, chung quy cũng phải bỏ bớt một bộ phận.
Mà cua chiên giòn có thể ăn cả vỏ cua, ở hắn xem ra, đây mới là chân chính không lãng phí.
Từng con cua lăn bột vào nồi, một mùi cua chậm rãi bay ra.
Diệp Lâm Phong khụt khịt: "Thật thơm ~"
Cơ Tùng cũng có cảm giác đồng dạng: "A Ninh có tay nghề kỳ diệu." Vô luận là nguyên liệu nấu ăn gì đến trong tay của hắn, luôn có thể khiến người khác kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cua lăn bột.