Editor: Yang1002
Bảo bối trong cung ban thưởng bị Nhan Tích Ninh giấu dưới gầm giường, sợ Bạch Đào nhìn lén, hắn còn đè hai khối đá lớn lên trên.
Nếu không phải mặt trên có khắc con dấu của Nội Vụ phủ, sợ tương lai sau này Hoàng thất tra tăm tích mấy thứ này, hắn nhất định ném cả rương vào trong hồ đi.
Từ dưới gầm chui ra Nhan Tích Ninh mặt xám mày tro, Bạch Đào thật cẩn thận nhìn thiếu gia nhà mình: "Huynh trưởng, kia rốt cuộc là....."
Cậu chỉ nhìn đến một ít gậy bằng ngọc phẩm chất bất đồng trong rương, không đợi cậu suy nghĩ kỹ mấy thứ này rốt cuộc là cái gì, thiếu gia đã bình tĩnh đóng lại rương.
Nhan Tích Ninh lộ ra nụ cười thâm trầm: "Ăn cơm."
Bạch Đào ngượng ngùng ứng tiếng, bộ dạng thiếu gia thật đáng sợ! Cậu vẫn là ngoan ngoãn ăn hoành thánh đi.
Canh gà cùng hoành thánh ngon vô cùng, cậu quyết định mở cái bụng mà ăn, ăn căng mới thôi!
Ăn mấy miếng hoành thánh xong, Nhan Tích Ninh tâm tình mới tốt lên một lần nữa.
Không phải là một rương đồ chơi không thể miêu tả sao? Không đáng cho hắn đại kinh tiểu quái như vậy.
Nghĩ thông suốt Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm, hắn vui vẻ uống một ngụm canh gà.
Ân! Thực ngon!
Hoành thánh thật sự là một loại ăn trăm cái cũng không ngán, giữa trưa ăn chút hoành thánh canh gà, buổi tối Nhan Tích Ninh làm hoành thành chiên thơm giòn ngon miệng.
Ăn kèm với chút cháo gạo đặc, Bạch Đào ăn đến tròn cả bụng.
Bạch Đào thỏa mãn vuốt cái bụng: "Thiếu gia, hoành thánh ăn ngon thật a."
Nhan Tích Ninh no căng không muốn nhúc nhích, hắn lên tiếng: "Ân."
Từ sau khi ba ba qua đời, Nhan Tích Ninh nhận ra có thể ăn được là phúc.
Mặc dù sống cuộc sống 996, hắn cũng sẽ đúng giờ xác định địa điểm ăn cơm.
Lão tổ tông từng nói sống một đời ăn, mặc, ở, đi lại quan trọng nhất, nhưng ở trong lòng hắn, điền đầy bụng là quan trọng nhất.
Nếu cơm đều ăn không đủ no, nói gì đến lý tưởng tiền đồ tương lai?
Bạch Đào hạnh phúc lười biếng duỗi eo: "Thiếu gia, nếu chúng ta mỗi ngày đều có thể trải qua như vậy thì cuộc sống cũng thật hạnh phúc."
Nhan Tích Ninh cười lên tiếng: "Đúng vậy."
Nếu có thể vẫn an ổn như vậy đi xuống, phải có bao nhiêu hạnh phúc a!
Sáng sớm hôm sau, Bạch Đào xách theo rổ lớn trong nhà đi ra ngoài.
Cậu phải hái hết toàn bộ rau tề thái trong Phẩm Mai Viên, để thiếu gia bao hoành thánh ăn!
Hoành thánh thịt với tề thái ngon đến nỗi làm cho cậu quên đi sợ hãi đối với Phẩm Mai Viên, cậu cầm giỏ trúc khẽ ngâm khúc vượt qua cầu nhỏ.
Nhan Tích Ninh nhìn bóng dáng Bạch Đào cười khúc khích, hắn đoán được Bạch Đào sẽ thần phục dưới sự dụ dỗ của các loại trái cây, không nghĩ tới cậu thế nhưng ngã vào ôm ấp của hoành thánh.
Bạch Đào đi Phẩm Mai Viên, Văn Chương Uyển nhất thời im lặng xuống dưới.
Nhan Tích Ninh xoay người tuần tra vườn rau của hắn, lúc này lại nhìn thấy thị vệ thường xuyên canh gác Văn Chương Uyển dẫn theo thực hạp đi tới.
Nhìn đến Nhan Tích Ninh, thị vệ đem thực hạp đặt ở trên mặt đất.
Hắn cung kính hành lễ: "Thuộc hạ kiến quá Vương phi."
Nhan Tích Ninh cười tự tay nhận thực hạp bên cạnh: "Buổi sáng tốt lành."
Từ khi Nhan Tích Ninh bắt đầu nấu cơm, hơn nữa còn đóng gói một phần thức ăn cho đám thị vệ trở về ăn chung với cơm, mỗi ngày buổi sáng sẽ có thị vệ đem thực hạp đã lấy ngày hôm trước trả lại.
Bọn thị vệ rất chú ý, thực hạp trả trở về cùng chén đũa bên trong luôn được rửa rất sạch sẽ.
Đang lúc Nhan Tích Ninh chuẩn bị nhấc thực hạp lên, thị vệ lại ngăn trở hắn: "Vương phi, thực hạp có điểm nặng, vẫn là để cho thuộc hạ mang vào đi."
Nhan Tích Ninh lơ đểnh, hắn cầm thực hạp gồng sức: "Thực hạp có thể nặng......"
Rút lại lời nói! Thực hạp quả thật rất nặng! So với lúc đựng đầy đồ ăn còn muốn nặng hơn! Nặng trịch, hắn nhấc một tay là không đủ sức.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhìn về phía thị vệ: "Bên trong có cái gì vậy? Tại sao nặng như vậy?"
Nói xong hắn vạch nắp thực hạp, chỉ thấy trong đựng rất nhiều thịt ba chỉ đến kín hạp!
Nhan Tích Ninh nghi hoặc: "Đây là?"
Thị vệ đại ca nở nụ cười chất phác: "Ngày hôm qua mọi người ăn hoành thánh Vương phi làm, cảm thấy phi thường ngon."
Nhan Tích Ninh đã hiểu: "Hôm nay còn muốn ăn hoành thánh nhân thịt tề thái phải không?"
Thị vệ đại ca vội vàng xua tay: "Không đúng không đúng, không dám làm phiền Vương phi.
Là như vậy, ngày hôm qua sau khi ăn hoành thánh, chúng ta mới biết được thịt cùng đồ ăn của Văn Chương Uyển là ấn lệ phân phối.
Chúng ta ăn nhiều một ngụm, ngài sẽ ít đi một ngụm.
Mọi người trong lòng băn khoăn, nên mua một ít thịt bù lại cho ngài."
Sợ Nhan Tích Ninh hiểu lầm, thị vệ vội vàng giải thích: "Vương phi ngài yên tâm, chúng ta mua đều là thịt tươi ngon, không hề kém đầu bếp Vương phủ mua."
Nhan Tích Ninh ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị trần tạp, không biết nói cái gì cho phải.
Đời trước sau khi trong nhà gặp biến cố, lúc đó hắn kiến thức được dối trá và ích kỷ giữa người với người.
Thân hữu bình thường đối với hắn nhiệt tình trong lúc hắn cần trợ giúp, có thể không bỏ đá xuống giếng đã vạn hạnh.
Đến lúc tiến vào chốn công sở, mọi người đều mang nụ cười giả nhân giả nghĩa, sau lưng ngươi lừa ta gạt lục ᴆục với nhau.
Vì thăng chức tăng lương, ngày thường anh em huynh đệ tỷ muội cũng có thể đâm dao nhỏ vào nhau.
Trong một khoảng thời gian dài hắn đã từng hoang mang rất lâu: Ba mẹ từ nhỏ dạy hắn lấy chân thành đối đãi người, lấy thiệt tình đổi thiệt tình.
Nhưng vì sao tâm ý của hắn không đổi được thành ý của người khác?
Nhưng trong Văn Chương Uyển hẻo lánh, hắn chiếm được hồi báo chân thành nhất.
Hắn sẵn sàng trả giá, lại ở trong bụi bặm thấy được hoa.
Thị vệ đại ca thấy Nhan Tích Ninh hốc mắt ửng đỏ, hắn sợ tới mức thân thể cứng ngắc.
Chân tay luống cuống: "Vương, Vương phi, có phải thuộc hạ nói sai cái gì hay không?"
Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: "Không có gì."
Thực hạp có chút nặng hắn cầm cũng muốn cố sức: "Phiền toái thị vệ đại ca hỗ trợ đem thực hạp nhấc vào đi?"
Thị vệ lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ngài có thể nhận lấy thịt này thật sự là quá tốt! Trong khoảng thời gian này các huynh đệ ăn của ngài rất nhiều đồ ăn, bọn họ trong lòng đặc biệt áy náy."
Hắn dẫn theo thực hạp sải bước đi hướng phòng bếp.
Nhan Tích Ninh thấy hắn thân hình lực lưỡng nện bước mạnh mẽ, mỗi một bước đều có khoảng cách bằng nhau giống như được đo đạc bằng thước.
Nếu nói hắn không phải quân nhân, Nhan Tích Ninh có chút không tin.
Vì thế hắn thử hỏi: "Thị vệ đại ca có phải hay không xuất thân nghề binh?"
Thị vệ gật gật đầu: "Vâng.
Thuộc hạ tên là Vương Xuân Phát, từng là Tả giáo úy của Sí Linh quân."
Sí Linh quân là quân đội trấn thủ biên cương thanh danh lan xa của Sở Liêu.
Biên cảnh Sở Liêu thường có tiểu quốc gây chuyện, chỉ cần Sí Linh quân xuất hiện, vô luận cục diện hỗn loạn bao nhiêu bọn họ đều có thể lấy được thắng lợi áp đảo.
Vương Xuân Phát nói xong lời này, Nhan Tích Ninh kinh ngạc, không nghĩ tới thị vệ trong phủ vậy mà là giáo úy trong quân!
Nhan Tích Ninh khó hiểu hỏi: "Ngươi nếu là giáo úy, như thế nào sẽ đi làm thị vệ trong Vương phủ đâu?" Ở lại trong quân phát triển không phải rất tốt sao? Thị vệ Vương phủ có thể cùng giáo úy trong quân đánh đồng?
Vương Xuân Phát nghiêm mặt nói: "Chủ tử ở đâu, chúng ta ở đó."
Nhan Tích Ninh lúc này mới nhớ tới, Sí Linh quân Nguyên soái không phải ai khác, mà là Cơ Tùng.
Hắn mẫn cảm bắt giữ hai chữ chúng ta , vì thế hắn chần chờ nói: "Trừ ngươi ra, chẳng lẽ còn có người của Sí Linh quân đang ở trong phủ?"
Vương Xuân Phát ân một tiếng, hắn đem thực hạp đặt ở trên bàn phòng bếp: "Sau khi chủ tử gặp chuyện không may, các huynh đệ lo lắng y rời đi với người trong kinh.
Thương lượng sau, một bộ phận huynh đệ đưa chủ tử hồi kinh, một phần khác ở lại trong quân."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc: "A? Tướng lãnh của Sí Linh quân có thể tùy ý rời quân đội sao?"
Nói đến đây Vương Xuân Phát rất đắc ý: "Hắc! Như thế nào có thể tùy ý ly khai? Chúng ta đánh một trận, đánh thắng mới có thể đi theo chủ tử, thua chỉ có thể lưu lại!"
Nhan Tích Ninh:......!Còn có thể như vậy?
Vương Xuân Phát ánh mắt u ám: "May mắn có chúng ta đi theo, dọc đường đi luôn có người muốn mạng của chủ tử, may mà chúng ta ở mới có thể thuận lợi đưa chủ tử về kinh đô."
Nhan Tích Ninh ôn thanh nói: "Ta hỏi không phải cái này, ta là nói, các ngươi ở lại Vương phủ, Sí Linh quân làm sao bây giờ? Không có người vạch tội các ngươi sao?"
Trong quân, tướng lãnh tự tiện rời cương vị công tác là tội lớn, Bệ hạ đối với Cơ Tùng khoan dung cỡ nào, cũng không thể làm cho nhiều tướng soái như vậy ở lại phủ Cơ Tùng làm thị vệ.
Vương Xuân Phát tùy ý nói: "Chà, trong Sí Linh quân không phải còn có các huynh đệ khác sao? Lúc chúng ta rời Sí Linh quân đã đem công vụ đều giao ra, Ngự Sử có biện pháp nào có thể tố cáo mấy chục cái dân thường?"
Nhan Tích Ninh hai mắt hơi hơi trợn to: "Thì ra là thế!"
Vương Xuân Phát lòng còn sợ hãi: "Theo ta thấy, nước trong kinh thành so với biên thuỳ còn sâu hơn! Chủ tử trở lại kinh thành mới là tiến vào đầm rồng hang hổ."
Tam Hoàng tử Cơ Tùng là một trong những hoàng tử mà đương kim Bệ hạ xem trọng, Bệ hạ tuổi cũng đã cao, tranh đoạt chi chiến càng ngày càng nghiêm trọng.
Cơ Tùng có căn cơ ở trong quân, vương công đại thần trong triều không hy vọng y thượng vị làm sao có thể nhìn thấy y tốt?
Nguyên chủ từng nghe nói Cơ Tùng bị thương là bởi vì bị bộ hạ mà mình tín nhiệm phản bội tính kế.
Dưới sự thiết huyết trong quân còn có phe phái chi tranh có tranh đấu gay gắt, trở lại kinh thành y như thế nào chỉ có thể lo thân mình?
Mà Vương Xuân Phát bọn họ lại càng không dễ dàng, làm được giáo úy Sí Linh quân cần phải tích lũy bao nhiêu quân công? Nhưng bọn họ vì Cơ Tùng, nói bỏ là bỏ.
Vì Cơ Tùng, bọn họ tình nguyện hạ mình giáng xuống làm thị vệ trong phủ, còn phải đối mặt uy Hi*p của đối thủ.
Nhan Tích Ninh kính nể nói: "Các thị vệ đại ca thâm minh đại nghĩa!"
Vương Xuân Phát đột nhiên trợn tròn ánh mắt, hắn ngây ngô gãi gãi đầu: "Ai nha, thuộc hạ có phải lại nhiều lời hay không!"
Lập tức hắn thở dài chắp tay cầu khẩn: "Vương phi, mới vừa rồi thuộc hạ đối ngài nói mấy lời trong lòng, thỉnh ngài ngàn vạn lần không cần nói cho Lão Đại.
Bị Lão Đại biết được, thuộc hạ sẽ bị ăn bản tử."
Nhan Tích Ninh trịnh trọng nâng tay lên thề: "Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay trời biết đất biết ngươi biết ta biết."
Vương Xuân Phát lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi: "Lão Đại thường xuyên dạy chúng ta, kinh thành không thể so với Bắc Cương, Dung Vương phủ không thể so với Sí Linh quân.
Phòng thủ kiên cố như Sí Linh quân cũng có phản đồ, càng đừng nói Dung Vương người nhiều mắt tạp.
Nếu là bị người có tâm nghe được, sẽ khiến chủ tử gặp phiền toái.
Vương phi ngài là người tốt, các huynh đệ sẽ không nói ra miệng, nhưng là trong tâm trong mắt đều nhìn ra."
Vương Xuân Phát nói nói mấy câu sau liền rời đi, Nhan Tích Ninh nhìn thấy hắn đưa tới một thực hạp thịt ba chỉ lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Sí Linh quân bảo vệ quốc gia, không có bọn họ núi sông không yên.
Hiện giờ bọn họ ẩn mình trong Vương phủ tận tâm nỗ lực, Nhan Tích Ninh cũng muốn vì bọn họ làm chút chuyện.
Nhưng mà điểm binh đánh giặc hắn không hiểu, bày mưu nghĩ kế hắn không thể, suy nghĩ kĩ càng, hắn quyết định bánh ít đi, bánh quy lại: Dùng thịt bọn họ đưa tới, nấu cho bọn họ chút món ngon.
Thời điểm Bạch Đào mang theo một rổ lớn cây tề thái trở về chỉ thấy thiếu gia nhà hắn đang cắt thịt, khối thịt lớn cỡ nắm tay xếp thành núi nhỏ trong chậu gỗ.
Bạch Đào oa một tiếng: "Oa, thiếu gia, thật nhiều thịt a! Chúng ta sẽ bao hoành thánh sao?!"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không, chúng ta làm thịt kho tàu."
Hán tử chân chính hẳn là nên mồm to uống rượu miếng lớn ăn thịt, nhất định chính là thịt kho tàu!
____________________________________
Tác giả có chuyện nói:
Cơ Tùng:......
Lão Miêu: Thế nào hả Tùng Tùng?
Cơ Tùng: Hy vọng trên chỗ thịt đưa tới không cần có dấu răng.
Lão Miêu:!!!
Lão Miêu được giải phóng rồi ~~ ta phải đi ra ngoài ăn bánh mì, ăn dâu tây, thêm một phần tư con ngỗng muối nga ~ oh yeah ~.