Đi Cùng Anh Đến Đảo San Hô. Ngắm hoàng hôn xong Trình Ngụy đưa Thừa Tuyết đi ăn ở Victoria, đợi phục vụ bưng thức ăn đã được gọi lên Trình Ngụy nói: "Ăn nhiều một chút, em chỗ nào cũng ốm nhìn không đầy đặn chút nào."
-Mặc kệ tôi.
-Nhưng mà thân thể tôi không thích.
Lời nói vô sỉ như vậy còn nói được, Thừa Tuyết đúng là khâm phục anh sát đất.
-Vì lợi ích của thân thể tôi đặc biệt là cảm nhận của tôi, em ráng ăn nhiều đi.-Trình Ngụy nói xong lấy từ dĩa của mình một miếng thịt bò to
-Lời lẽ như vậy anh còn nói được, mặt anh không biết bao nhiêu lớp.-Thừa Tuyết buồn cười mặt méo sẹo
-Đàn ông yêu em rồi, lời ngon ngọt nào họ cũng nói được, thường thì phụ nữ rất thích.
-Tôi không nằm trong số đó.
Nếu đàn ông chỉ dùng lời ngon ngọt dụ dỗ phụ nữ, đó là chiếm hữu. Nếu đàn ông dùng hành động để thể hiện đó mới là yêu.
-Có chăng Nhậm Tử Phàm chưa từng nói lời ngon ngọt với em nên em chưa hiểu. Thử hôm nào anh ta nói những câu cảm thấy buồn nôn thì em thử kể tôi nghe xem, có gì tôi chỉ giáo hắn.
-Còn giỡn? Lo ăn đi.-Thừa Tuyết chĩa chỉa chiếc nĩa về phía anh
-Nhưng mà tôi nghĩ con người như Nhậm Tử Phàm có kiếp sau mới nói ba cái lời đó.-anh cười lớn như rất đắc ý
Điện thoại vang lên âm thanh êm tai, cô đưa tay vào túi cầm lấy xem.
Suy nghĩ một lát cô đưa tay tắt chuông đi đặt lên bàn. Màn hình vẫn nhấp nháy vẫn là một dãy số điện đến hai ba lần.
-Ai vậy?-Trình Ngụy thấy cô không nghe máy hỏi
-Không ai cả. Đừng để ý.-cô xua tay tiếp tục ăn
.
Đến tám giờ hơn Trình Ngụy mới đưa cô trở về Hàn Lâm, cô bảo anh dừng ở ngã rẽ khuất tầm nhìn.
Đứng nhìn Trình Ngụy chạy xe đi, Thừa Tuyết quay người đi về hướng Hàn Lâm.
Bóng cô trải dài trên mặt đường, cô đơn. Đèn đường vẫn thắp sáng song thật hiu quạnh.
_Pằng
Thừa Tuyết giật mình khi nghe có tiếng súng nổ, ánh mắt nhanh chóng chuyển sắc, có chút tối lại đầy kinh hãi.
Tiếng súng phát ra từ Hàn Lâm, không lẽ lại có gì chẳng lành?
Nhậm Tử Phàm?
Thừa Tuyết lòng tràn ngập lo sợ, không biết là lo cái gì. Mở cổng ra chạy một mạch vào trong.
Khi cô chạy vào thì thấy Nhậm Tử Phàm ngời bên ghế kế là Duẩn Hào. Còn Dịch Thiên thì đang đứng tay cầm khẩu súng hướng thẳng chiếc bình hoa cổ đã vỡ nát.
Đây bảo đảm là súng thiệt nha, ba cái người này lại giỡn như vậy sẽ dọa ૮ɦếƭ người đó.
-Mỹ nhân, hình như em rất sợ hãi. Bị tên biến thái nào rượt sao?
Tên Cổ Quái này đúng là mở miệng không có gì tốt lành.
Cô trừng mắt: "Có anh đó."
-Em vừa đi đâu mới về? Sao không nghe máy?-Nhậm Tử Phàm truy hỏi
-Không có, cùng đồng nghiệp đi ăn. Điện thoại để trong ba lô không nghe thấy.-nhìn cô bình tĩnh nói như vậy không ai tin là cô nói dối
-Thức ăn ở trong tủ lạnh, nếu đói thì hâm lại ăn.
-Tôi biết. Các anh cứ chơi tiếp.
Cô hơi cúi người sau đó đi thẳng lên đầu. Khi đi tới rẽ cầu thang cô nghe giọng của Duẩn Hào: "Cậu thật quan tâm cô ấy."
Bước chân dừng lại, có cái gì mong chờ trong cô.
-Tiếp tục bắn đi.
Lòng hụt hẵng hẳn, cô cười khổ tiếp tục bước đi. Nếu đó là trốn tránh thì cô sẽ không đau lòng, nhưng sợ là anh chẳng hề xem trọng câu hỏi đó hoặc là câu trả lời đã quá rõ: Cô không quan trọng.
Thay đồ xong Thừa Tuyết đi xuống nhà dự là pha một ly cafe đem lên phòng cả đêm ôm laptop xem phim. Nhưng mà trong lúc chờ máy pha cafe làm việc thì Dịch Thiên đi vào.
-Mỹ nhân.
-Tôi không phải mỹ nhân. Sau này anh đừng gọi thế nữa.
Cô bực tức, đơn giản là vậy.
-Tôi chưa thấy ai được khen như em lại tức giận không thích.-Dịch Thiên chống tay nảy người ngồi lên bàn
-Tôi cũng chưa thấy ai Cổ Quái kì lạ như anh.
-Sao em lại có ác ý với tôi?
-Tôi không có ác ý với anh, chỉ là không thích thôi.
-Ây, không phải em nghĩ tôi và Nhậm Tử Phàm... thể loại ấy ấy rồi sinh ghét tôi chứ?
-Anh thật giỏi tưởng tượng. Cho dù hai người có như vậy thật tôi cũng không ghen.
Ghen thì sao? Anh không yêu cô, cũng không phải người đàn ông của cô.
-Haiz... Tử Phàm à, tối nay chúng ta đi Victoria đặt phòng.
Cô giật mình, quay đầu nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đã đứng ngay cửa, bên cạnh là Duẩn Hào.
Thì ra... là trò của Cổ Dịch Thiên.
Ánh mắt anh trầm xuống, yết hầu dịch chuyển không nói không rằng đứng đó nhìn cô.
Cô biết anh tức giận nhưng mà nếu nói trước mặt anh cô vẫn sẽ nói như vậy.
Đúng lúc cafe pha xong, Thừa Tuyết bỏ đủ lượng sữa và hai viên đường vào cầm lên bước đi.
Bước qua anh, không dừng bước lưu luyến, cảm thấy giữa bọn họ cứ không cách nào chạm vào nhau. Chỉ cô đau lòng thôi.
-Đi, tới Ngự Biệt Uyển. Ở đó tốt hơn nơi này.
Nói ra mấy chữ đó xong Nhậm Tử Phàm đã quay gót bỏ đi.
Lòng cô lạnh đi, môi yếu ớt kéo lên tiếp tục đi lên phòng. Mỗi bước đi đều đang đè nặng lòng иgự¢ cô.
Ít ra ở Ngự Biệt Uyển sẽ làm anh thoải mái hơn, ở đó có Viên Hy.
Ganh tỵ... Tô Thừa Tuyết cô đang ganh tỵ với Nhậm Viên Hy.
Cảm thấy bản thân rất buồn cười, lại đi ghen với em gái anh.
.
Hôm sau đếm công ty cô cảm nhận được sự khác thường, hình như ai nấy cũng mang trong mình một sự mong đợi.
Lại có chuyện gì xảy ra sao?
Đi vào thang máy có một đám nhân viên nữ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ.
-Tự nhiên lại có chuyện đi công tác thế này, thật là bất ngờ nha.
-Đúng là bất ngờ thật. Nghe nói lần này tổng tài sẽ tự chọn người đi cùng mình.
-Đúng vậy a, nếu được đi cùng thì cơ hội tiếp cận tổng tài rất tốt nói không chừng sẽ được ở bên tổng tài nữa.
-Ây, các cô đừng mơ nữa, ai chẳng biết là Kim Mễ, cô ta là thư kí của tổng tài mà.
-Cô thật ngốc, tổng tài dù ᴆụng chạm tới phụ nữ nhưng điều tối kỵ chính là có quan hệ mờ ám với thư kí của mình, cho nên cho dù Kim Mễ đi cũng chả sao.
-Vậy sao? Vậy thì phải nắm bắt cô hội mới được.
-Tất nhiên rồi.
Thừa Tuyết im lặng nãy giờ lắng nghe họ nói cũng hiểu được đôi chút vấn đề, trong lòng cô đoán được sẽ là ai đi. Dù không phải là Kim Mễ thì chắc chắn là Viên Hy.
Thang máy dừng lại tầng ba mươi, Thừa Tuyết đi ra rẽ vào phòng Hoa Lạc.
Vừa mới vào đến đã thấy một chuyện rất kì lạ, mọi người đặc biệt là nữ đều sửa soạn bản thân rất đẹp, ngày thường giản dị nhưng hôm nay đặc biệt ăn mặc trang điểm y như dự tiệc.
-Có đãi tiệc hay sao mà mọi người...
-Thừa Tuyết, em không biết hay sao? Mới có thông báo tổng tài sẽ đi công tác ở đảo San Hô nghe nói sẽ chọn bất kì một người để đi cùng.-chị Liên phân giải
-À, cho nên mọi người...-Thừa Tuyết hiểu ra, cảm thấy buồn cười
Nhậm Tử Phàm không ngờ mức ảnh hưởng của anh rộng lớn như vậy nha.
-Thừa Tuyết, kệ bọn họ.-Diệc Thuần thấy mà chán
-Nhưng mà không phải đi công tác đều không thông báo hay sao? Lần này lại phô trương như vậy.
-Ai mà biết. Không biết chừng người được chọn là cậu.
-Không thể.
-Cậu xem...
Diệc Thuần hướng ra cửa người đi vào là Mandy.
-Cô Tô, tổng tài có lệnh người đi đến đảo San Hô với ngài ấy là cô.-Mandy mỉm cười với cô
-Tôi sao?-Thừa Tuyết chỉ mình ngạc nhiên
-Phải. Ba giờ chiều nay sẽ xuất phát cô hãy chuẩn bị thật tốt.-Mandy căn dặn
-Tôi sẽ.
Mandy hoàn thành nhiệm vụ được giao xong bỏ đi.
-Tôi đã bảo Thừa Tuyết sẽ được chọn mà.
-Thừa Tuyết à số cô thật may mắn nha.
-Như vậy còn bảo không có gì với tổng tài. Ai mà tin được chứ.
-Các người lo làm việc đi, nhiều chuyện quá.
Diệc Thuần xua tay bảo mọi người lo việc của mình, không cho nói nữa.
-Thừa Tuyết đừng để ý bọn họ.
Cô không để ý, một chút cũng không để ý.
Phòng marketing...
-Này này tôi vừa nghe được tin đã chọn được người đi công tác ở đảo San Hô.
-Là ai vậy?
-Là người ở phòng Hoa Lạc lần trước bị Mỹ Ảnh kiện vụ kịch bản đó.
-Thật sao?
-Các người đang nói gì vậy?-Viên Hy vừa mở cửa định đi ra ngoài một lát lại nghe được những lời này
-Trưởng phòng.
Bọn họ nhìn thấy Viên Hy thì ngậm miệng lại không dám nói nữa, lo làm việc của mình.
-Cô, vừa nói cái gì?-Viên Hy chỉ vào một nhân viên trong phòng hỏi
-Trưởng phòng, là chuyện... người đi đến đảo San Hô với tổng tài là cô gái tên Tô Thừa Tuyết.-cô ta đứng lên lắp bắp nói
-Sao cô lại biết?
-Lúc nãy, lúc nãy Mandy đến phòng Hoa Lạc nói đích thân tổng tài chỉ thị, ba giờ chiều nay họ sẽ xuất phát.
Viên Hy ánh mắt hung hăng lộ rõ, tức giận quay lại phòng đóng cửa mạnh.
Nhân viên trong phòng chưa từng thấy Viên Hy tức giận như vậy tất cả đều ngạc nhiên kinh độ.
-Lần đầu thấy trưởng phòng tức giận như vậy đó.
-Hình như trưởng phòng cũng rất hi vọng được chọn.
-Đáng tiếc cô gái kia đã được để ý trước nói chứ trưởng phòng chúng ta rất xinh đẹp.
-Thôi lo làm việc đi.
Viên Hy đứng trong phòng môi mím lại hai tay run rẩy siết chặt.
-Tô Thừa Tuyết vì sao có rất nhiều người đàn ông chị lại muốn giành anh ấy với tôi?
Viên Hy cứ tưởng anh đã định thuộc về mình bất cứ cô gái nào cũng không lung lay anh được, nhưng mà từ khi cô biết bên anh có Thừa Tuyết, Viên Hy bắt đầu lo sợ sự quan tâm của anh dành cho Thừa Tuyết.
Người ta nói phàm ở đều khi yêu đều sẽ ích kỉ, vậy thì Viên Hy cô nằm trong số đó. Cho dù là ai cũng không được phép ςướק anh đi.