Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Chương 48

Tác giả: Du Huyễn

Con Mèo Nhỏ

Cô cảm thấy rất mệt mỏi, hơn bao giờ hết cô muốn ngủ một giấc thật sâu hôm sau tỉnh lại mọi chuyện xảy đều quên hết, giống như một cơn ác mộng, mơ thấy quên được.
-Tôi hỏi anh, vụ tai nạn làm tôi mất trí nhớ có hay không liên quan đến anh?
Anh lặng thinh, lực ở tay siết chặt không giấu tức giận mà là che giấu.
Cô cười thê lương, hỏi tiếp: "Anh cứu tôi có hay không liên quan đến chuyện anh Gi*t ૮ɦếƭ ba tôi?"
Vẫn là im lặng đến ngạt thở, cô nghe được từng tiếng hít thở đầy nặng nề của anh.
Lòng chợt lạnh như băng, cả người như không còn sức lực nữa.
-Tất cả đều do anh sắp đặt. Gi*t ba tôi xong thì Gi*t tôi nhưng kết quả tôi không ૮ɦếƭ chỉ bị mất trí. Anh lợi dụng tôi, làm tôi đau khổ sống trong sự dối trá. Có phải khi đã đạt được mong muốn anh sẽ lại tìm mẹ tôi?
Ánh mắt cô phủ đầy màn sương, hoàn toàn vô hồn.
-Không phải.
Ít nhất đây là điều anh có thể nói thật lòng. Anh không hề muốn vụ tai nạn đó xảy ra, cũng không muốn tìm đến mẹ cô.
Anh chấp nhận vụ tai nạn anh cũng có một phần trách nhiệm, nhưng chuyện đó anh không hề muốn xảy ra cũng như anh không định sẽ như vậy.
-Tôi không muốn nghe... bây giờ anh nói bất kì lời gì tôi cũng đều không tin.-cô giùng giằng
-Em cái gì cũng không nghe tôi nói, cái gì cũng không tin tôi.
Nếu cô không tin anh thì bây giờ cô đã không thất vọng về anh nhiều như vậy.
-Tôi rất mệt, tôi không muốn nhắc tới nữa.
Cô hất tay, quay người đi.
Còn chưa đi được hai bước Thừa Tuyết đã bị anh kéo lại, tay vòng quay eo cô xoay người cô lại. Còn chưa phản ứng thì một nụ hôn đã chuẩn xác hạ xuống môi cô.
Đầu óc có chút choáng váng, cô dùng tay đẩy anh ra, liên tục né tránh.
Anh giống như đang gặm nhắm con mồi, mà con mồi này lại là môi cô. Thừa Tuyết không hiểu sao lại khóc, cũng không rõ là vì cái gì.
Bọn họ chỉ giỏi gây đau khổ cho nhau. Hoặc bọn họ, hoặc chỉ mình cô ...
Môi có chút mằn mặn, đánh mạnh vào tâm can cô, cứ thế mà đau lòng rơi lệ.
Anh dừng động tác lại, cảm nhận được nước mắt của cô. Bất ngờ.
Anh đẩy cô ra, lạnh lùng quay người.
Thừa Tuyết vô lực ngồi bệt xuống bậc thang, tiếng khóc nức nở.
Người đã đi, không một lần quay đầu.
Nếu sớm biết kết quả sẽ thế này thì thà rằng không biết gì, không hỏi gì, không trách không oán hận.
Thu mình vào một góc, dựa vào thành cầu thang mà không ngừng rơi lệ.
Cô đau lòng, không phải biết được sự thật. Mà là tim đau, lục phủ ngũ tạng đều đau.
.
Giữa bọn họ, vốn có màn ngăn cách, chạm không được, bước không qua.
.
Hôm sau là một ngày trời quang mây đãng, không khí mát mẻ, mây trôi êm đềm. Dòng người tấp nập qua lại, bận rộn làm việc.
Giữa dòng người xa lạ, Thừa Tuyết dường như trở nên lạc lõng. Tất cả đều xa lạ.
Hôm nay Thừa Tuyết xin nghỉ việc, tâm trạng không tốt làm việc sẽ không đâu vào đâu. Cho nên cô quyết định đi chơi cho khuây khỏa, không phải nói con gái đi shopping, làm đẹp sẽ vui vẻ hơn sao, dù sao thẻ bạch kim anh đưa cô cũng chưa ᴆụng vào.
Cả buổi sáng Thừa Tuyết đi vào rất nhiều shop quần áo giày dép lần nào ra cũng xách theo túi đồ, đi đến hai chân nhức mỏi, đế giày cũng sắp mòn.
Shopping xong lại đi đến spa làm đẹp, sơn móng, làm mặt, massage tất cả mọi dịch vụ cô đều làm qua.
Mặt trời đứng bóng, nắng gắt nóng bỏng như thiêu cháy con người, Thừa Tuyết vào quán ăn gọi vài món, tự mình thưởng thức.
-Chị Thừa Tuyết, là chị sao?
Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Tư Nguyên thì mỉm cười nói: "Tư Nguyên, ngồi xuống đi."
Thừa Tuyết đem đống đồ mình mua được đem qua ghế bên cạnh, để ghế cho Tư Nguyên ngồi.
-Sao em lại ở đây?
Đợi Tư Nguyên ngồi xuống cô mới hỏi.
-Chỗ em làm gần ở đây.
Cô à một tiếng, sau đó nói: "Ăn trưa cùng chị đi."
-Cũng được, em có đến ba mươi phút ăn trưa.
Thấy cô im lặng, Tư Nguyên thầm dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cô lắc đầu ánh mắt đầy ảo não.
-Cũng không có gì.
-Có thể kể em nghe không?
Mặc dù Thừa Tuyết không nói nhưng cô vẫn biết đã có chuyện gì đó xảy ra.
-Chị cảm thấy... chị và Nhậm Tử Phàm là hai người khác nhau, không hề hợp.
-Anh ấy, không hề suy nghĩ tới cảm nhận của chị, anh ấy chưa từng quan tâm hay lo lắng cho chị. Tất cả đều là giả dối.
Thừa Tuyết cúi đầu nắm chặt ly nước trong tay.
-Có việc này, em không biết có nên nói với chị hay không?
Tư Nguyên dè chừng, len lén nhìn cô.
-Có việc gì?
Lòng cô nặng nề, thở từng đợt khó khăn.
-Lần trước em vô tình nghe được một chuyện, vụ kiện kịch bản của chị một phần thắng kiện là do... thiếu gia âm thầm giúp đỡ.
Âm thầm giúp đỡ? Như vậy là sao?
-Thật ra là thiếu gia cho người điều tra, còn vì vậy mà hiểu lầm là Viên Hy có nhúng tay vào...
-Anh ta không thể hiểu lầm Viên Hy, chỉ là nghi ngờ. Nhưng mà chỉ 1s thôi.-cô cười chua xót
-Còn chuyện chị bị Mộ Dung lão gia bắt, làm sao chị biết thiếu gia không hề quan tâm chị? Bề ngoài thiếu gia như không quan tâm nhưng trong lòng lại rất lo lắng, âm thầm kêu Mặc Hàng đi tìm chị, khi biết chị bị Mộ Dung lão gia bắt đi anh ấy không đi cứu là vì không muốn chị bị nguy hiểm.
Anh mà cũng nghĩ đến sự nguy hiểm của cô sao?
-Anh ấy biết mục đích của Mộ Dung lão gia là vì chuyện nổ bom lần trước ở lễ khánh thành nên làm như không để ý đến mạng sống của chị, để Mộ Dung lão gia tưởng chị không quan trọng với anh sẽ thả chị ra. Nhưng mà anh ấy không ngờ lại vô tác dụng.
Thừa Tuyết cụp mi, nước đá trong ly tan ra thành hơi lạnh chảy ra ngoài, hai tay cô lạnh toát.
-Không phải...-cô lắc đầu, không hiểu sao hốc mắt lại đầy hơi
Cô vì sao lại đau lòng? Là đau lòng như tối hôm đó hay là vì biết được anh không phải không quan tâm cô?
Hoặc là cô đã hiểu lầm anh, tối hôm đó còn nói những lời lẽ như vậy...
-Anh ấy kêu em đến nói với chị?-cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống khăn trải bàn thấm ướt thành một hình tròn
-Thiếu gia không phải người thích giải thích, là em vô tình nghe cuộc nói chuyện của thiếu gia với Mặc Hàng.-Tư Nguyên tháo tay cô ra khỏi ly, nắm lấy hai bàn tay cô, lại nói
-Vì sao chị cứ bài xích mình trong suy nghĩ đã đặt ra sẵn? Bởi vì trong lòng chị luôn có ý nghĩ thiếu gia lừa gạt chị chưa từng quan tâm chị. Thật ra thiếu gia quan tâm chị, nhưng không thể hiện bằng lời mà thôi.
-Giá mà chị nhớ lại... nếu anh ấy muốn tốt cho chị thì đáng lẽ phải giúp chị nhớ ra, vì sao lại cứ...
Cô càng lúc càng rơi lệ nhiều hơn, tay run rẩy để Tư Nguyên nắm lấy.
-Em nghĩ thiếu gia có lí do của mình, hoặc là muốn tốt cho chị hoặc là anh ấy sợ chị nhớ rồi sẽ đi mất.
Cảm giác cũng thường đánh lừa con người, giống như cô lúc này tưởng chừng chẳng ai bên cạnh mình hóa ra luôn có người âm thầm quan tâm.
Mặc dù là âm thầm nhưng mấy ai có thể chịu được sự hiểu lầm và cam chịu.
Bây giờ cô đã hiểu câu nói của anh: Em cái gì cũng không nghe tôi nói, cái gì cũng không tin tôi.
Đúng vậy, là cô không nghe lời anh nói chỉ biết trách cứ anh. Anh vô lương tâm nhưng kẻ không có lương tâm là cô mới đúng.
Thừa Tuyết không nói bất kì lời nào đã đẩy ghế đứng dậy chạy đi mất.
Tư Nguyên dõi theo bóng lưng đầy gấp gáp của cô, nở nụ cười hiền hòa.
Gió nhẹ thổi qua, cái lạnh đầu đông làm người đi đường phải kéo cao dây kéo áo khoác lên, Thừa Tuyết ăn mặc phong phanh giữa đám người kia chạy về phía trước. Nhẹ nhàng đâu đây mùi hương thơm đầy nam tính đó, nghe xung quanh âm thanh vang lên sao thân quen, thật nhẹ nhàng.
HyperSport !?
Thừa Tuyết nhìn chiếc xe chạy về hướng cô, liền nhận ra là xe của Nhậm Tử Phàm không nghĩ ngợi liền lao ra chặn xe lại.
Tài xế thấy đột ngột có người chạy ra liền phanh gấp vì vậy mà xe lệch đi suýt đâm vào lề, trên đường cũng do đó có dấu xe bánh xe ma sát thành một đường cong dài.
Nhậm Tử Phàm phản ứng nhanh không để bị thương, nhíu mày nhìn tài xế.
-Xin lỗi thiếu gia, có một cô gái lao ra nên tôi...
Nhậm Tử Phàm hơi nhướn người, nhìn thấy người chặn đầu xe là Thừa Tuyết thì mày chau chặt mà một khắc sao đã đen như Bao Công.
Thừa Tuyết nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn.
-Em vội đi đầu thai hay sao lại lao ra giữa đường?-Nhậm Tử Phàm vừa ra khỏi xe đã la mắng cô
Thừa Tuyết lại không hề tức giận ngược lại còn cười tủm tỉm, cười đến khó hiểu.
-Em cười cái gì?-anh cảm thấy cô rất kì quặc, không phải tối qua còn mắng chửi anh hay sao?
-Vào xe đi.
Cô đi đến kéo anh ngồi vào xe.
Nhậm Tử Phàm kêu tài xế về trước, bản thân tự lái xe.
-Không phải ghét tôi lắm sao?-anh nhấn ga chạy đi
-Không.-cô lắc đầu
-Không nghĩ tôi vô lương tâm, không có tính người sao?-anh cảnh giác, là thấy cô rất kì lạ
-Không nghĩ.
-Ai đó đã nói gì với em?
-Sao anh biết?
Anh biết ngay mà. Mặc Hàng và Mặc Phong đều không phải là kẻ nhiều chuyện, chắc chắn là cô gái ở bên cạnh Mặc Hàng.
-Thật ra anh có thể nói rõ với tôi. Cảm ơn.
Dù anh có chấp nhận hoặc nghĩ cô mặt dày hôm trước chửi anh hôm sau lại cảm ơn anh thì cô cũng phải nói hai từ cảm ơn với anh.
-Anh biết sẽ bị tôi hiểu lầm vì sao vẫn cứ âm thầm không nói ra.
-Em chịu nghe tôi nói sao?
Anh nhìn sang cô, gần như là trừng mắt.
Cô rụt cổ, cười hì hì nói: "Thật ra anh chịu khó một tí..."
-Em biết trước nay tôi không thích giải thích nhiều. Dù sao hiểu lầm của em về tôi cũng không chỉ có chuyện này.
-Xin lỗi mà.-Thừa Tuyết biết rõ anh còn giận liền làm như con mèo ngã đầu cọ cọ vào bờ vai anh
-Em giở trò gì vậy?
-Xin lỗi anh.-cô ngẩng đầu nhe răng cười sau đó lại tiếp tục làm con mèo nhỏ
-Khó chịu quá đi.-anh đẩy đẩy vai, môi nhàn nhạt cười
Hành động của cô giống hệt mấy con mèo nhỏ nịnh nọt chủ mình, làm anh nhớ đến câu: Con mèo nhỏ làm sai, cọ vào người chủ để lấy lòng. Mèo nhỏ ngoan ngoãn kêu meo, chủ nhân vui vẻ ôm nó vào lòng.
-Xin lỗi mà...
-Được được, mau dừng lại đi.
Anh dùng tay đẩy đầu cô ra.
-Sau này anh muốn quan tâm người ta thì đừng để trong lòng làm cho người ta hiểu lầm, còn nữa cách anh quan tâm người khác thật không đúng a.
-Không đúng gì chứ?-anh nhíu mày nhìn cô
-Không phải lúc nào cũng cứng rắn được lâu lâu mềm mỏng một chút, vì anh cứ cứng nhắc nên khi Mộ Dung lão gia nói bắt tôi, anh quan tâm nhưng lại làm như không, để Mộ Dung lão gia biết tôi không quan trọng mà thả tôi. Kết quả tôi vẫn bị quăng xuống biển đó thôi.
-Em trách tôi?
-Đương nhiên trách, nhưng mà nghĩ lại thì...-cô nói lại lắc đầu, cười đầy ngọt ngào
-Không phải phụ nữ thích kiểu quan tâm âm thầm hay sao?
-Gì chứ? Ai nói? Quan tâm phải theo trường hợp nào nên âm thầm nên biểu lộ.-cô bĩu môi
-Mẹ tôi nói.-anh nhoẻn miệng cười
-Hả?
Cô tròn mắt, lời nói cũng không nói ra được lời nào.
-Bà nói quan tâm người khác có rất nhiều cách cũng không cần phải cho người ta biết, miễn là trong lòng thật quan tâm đến người đó thôi.
Anh vừa nói vừa hồi tưởng lúc bà dịu dàng xoa đầu mình, bàn tay bà đầy ấm áp tình thương mẹ.
-Mẹ anh hẳn là người phụ nữ rất tốt.
-Với tôi không bất kì người phụ nữ nào tốt như bà.
Nhắm mắt chạm nhẹ nỗi đau giật mình chợt nhớ đã không còn nữa chỉ là giấc mơ quá êm đềm trọn vẹn 1 vòng tay dịu êm...
Cô biết được tình cảm mà Nhậm Tử Phàm dành cho mẹ mình là sự tôn kính sâu sắc từ tận đáy lòng. Mà cô cũng như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc