Quá khứ bị lãng quên.Lúc Nhậm Tử Phàm đến bệnh viện thì cô đã tỉnh lại, bác sĩ đang khám cho cô. Nhậm Tử Phàm nhìn Thừa Tuyết co ro ngồi trên giường hai tay ôm chân mình khuôn mặt rất sợ hãi.
Anh chạm vào vai cô nào ngờ cô liền lùi về sau sợ sệt không dám nhìn anh.
Anh bất ngờ đứng thẳng người nhíu mày nhìn bác sĩ, ý bảo có việc gì xảy ra với cô ấy?
-Có thể là triệu chứng sau khi xảy ra tai nạn để lại, mọi kí ức trước kia cô ấy đều quên hết.-bác sĩ giải thích
-Vậy thì cần bao lâu để cô ấy nhớ lại?
-Có rất nhiều khả năng, có thể là một vài tháng, mấy năm hoặc mãi mãi.
Anh trầm mặc, ánh mắt xanh lam nhìn cô chăm chăm.
-Tôi nghĩ anh nên giúp cô ấy phục hồi kí ức bằng cách dẫn cô ấy đến những nơi để lại ấn tượng nhất, nói chuyện lúc trước với cô ấy.
-Tôi biết rồi.
-Vậy thì anh nói chuyện với cô ấy đi, có gì cứ báo cho chúng tôi.
Bác sĩ căn dặn sau đó cùng y tá ra ngoài.
Nhậm Tử Phàm ngồi bên giường, tay một lần nữa chạm vào vai cô, lần này cô không lùi lại nữa, chỉ là vẫn bộ dạng rất sợ hãi không dám nhìn anh.
-Em... có nhận ra tôi không?
-Anh... là ai? Tôi quen anh sao?
-Em không nhớ gì hết sao? Kể cả những chuyện trước kia?
-Tôi không nhớ mình là ai hết. Tôi rất sợ.-cô như một đứa trẻ sợ hãi nói
-Em là Thừa Tuyết.
-Thừa Tuyết... Tôi không nhớ... anh là ai? Có quan hệ gì với tôi?-cô hơi rụt rè nhìn anh
Anh suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới đáp: "Ba em và ba tôi là bạn bè với nhau, ba em từ nhỏ đã mất còn mẹ em lại bị bệnh phải ở bệnh viện nên tôi là người chăm sóc em."
-Anh... nói thật chứ?-cô hơi nâng đầu một tí hỏi
-Tôi gạt em làm gì. Chúng ta từ nhỏ đã rất thân với nhau, tôi hay gọi em là Dẻ Dẻ, em nhớ chứ?-anh kiên nhẫn ngồi cạnh cô nói
Thừa Tuyết lắc lắc đầu nhưng vẫn lắng nghe anh nói.
-Em rất thích đọc sách, còn rất thích viết kịch bản truyện phim, em hiện đang là biên kịch viên ở tập đoàn của tôi.
Cô vẫn nghe anh nói, dường như đang cố nhớ ra.
-Vì sao... vì sao anh không nói tên mình?-cô nhứ đứa trẻ kéo ống tay áo của anh
Anh nhìn cô, cuốn cô vào trong đôi mắt xanh lam như vòng xoáy của mình, cuốn hút ma mị.
-Tôi tên là Nhậm Tử Phàm.
-Nhậm Tử Phàm...-cô lẩm bẩm cái tên của anh, lẩm bẩm rất nhiều lần
"Nhậm Tử Phàm, tôi hận anh..."
"Nhậm Tử Phàm, nếu tôi ૮ɦếƭ anh sẽ buông bỏ hận thù chứ?"
-Đầu tôi... đau quá...
Thừa Tuyết ôm đầu mình khi trong đầu xuất hiện lời nói đầy phẫn hận, đầu đau như muốn nổ tung.
-Đừng suy nghĩ nữa, đừng cố nhớ từ từ nhớ cũng được.-anh vỗ vỗ vai cô trấn tĩnh
-Tôi rất sợ... bây giờ tôi không nhớ gì hết, tôi không biết ai là người tốt, ai là người xấu. Tôi cũng không biết tôi thương ai, tôi ghét ai.-cô nắm lấy vạt áo anh, rồi ôm lấy anh
-Đừng sợ, tôi sẽ không để ai làm hại em, có Nhậm Tử Phàm tôi ở đây chẳng ai có thể ᴆụng vào em, Dẻ Dẻ.
Anh cảm nhận được bờ vai cô không ngừng run lên vì sợ hãi, tay anh vỗ vỗ phía sau lưng cô, ánh mắt nhìn ngoài ô cửa sổ không rõ đang nghĩ gì.
-Tử Phàm... khi tôi tỉnh lại chỉ có mình anh, tôi tin tưởng anh... anh đừng gạt tôi.-cô càng lúc càng ôm chặt anh
-Tôi không gạt em, sẽ không.
. . .
_Cốc cốc
Đúng lúc ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, Nhậm Tử Phàm quay về thực tại, lạnh giọng nói: "Vào đi."
Thừa Tuyết bưng ly cafe cùng dĩa bánh pancake vào phòng anh.
-Tâm Nhi nói anh không dùng bữa nên tôi kêu Tâm Nhi làm bánh cho anh ăn.-Thừa Tuyết đặt trước mặt anh nói
-Tôi không ăn đồ ngọt.
-Tôi biết.-cô thản nhiên đáp
-Vậy sao vẫn đem lên?
-Không biết. Dường như tôi rất thích làm ngược ý anh.-cô híp mắt cười
Anh có vẻ không vui, chòm người nhìn khay đồ, tập trung vào ly cafe.
-Cô tự làm hay sao?-anh chỉ vào ly cafe hỏi
Là cafe Uyên Ương.
-Phải, cafe thêm một ít sữa nếu chưa đủ ngọt thì thêm hai viên đường.
Cô đưa hai ngón tay lên nói.
-Sao em lại pha nó?
-Không biết nữa, tự nhiên vào bếp cái làm ra nó.
-Tôi uống nó, nhưng bánh này đem dẹp đi.-anh cầm ly cafe lên thổi nguội
-Bánh này do tôi kêu Tâm Nhi làm đó.
-Tôi không thích bánh ngọt. Em thích thì ăn đi.
-Được rồi.
Cô miễn cưỡng nói, sau đó cầm dĩa bánh lên nhìn một lát.
Thừa Tuyết ngồi lên ghế sô pha, một mình ăn cái bánh pancake, dáng vẻ như đứa bé biếng ăn.
Cô không hiểu người đàn ông như anh thật ra có tâm tư gì, lúc thì lạnh như tảng băng, có lúc thì như nắng nhẹ. Cô cũng chẳng phải máy thời tiết không đoán được hôm nay anh mưa hay nắng, anh lúc nào nóng lạnh.
Nhưng mà từ lúc cô tỉnh lại thì anh rất chăm lo cho cô, nhưng cũng có lúc rất xa cách. Điều bây giờ cô chỉ muốn là mau nhớ lại thôi.
Vốn là đang ăn bánh rất chán chường thì một hồi chuông điện thoại reo lên, cô liếc sang nhìn chiếc điện thoại nhấp nháy đèn của anh đặt trên bàn.
Mắt anh di chuyển lên màn hình, nhưng có ý không nghe.
Người bên kia cũng rất kiên nhẫn, gọi điện hai lần anh không nghe thì điện tiếp lần ba.
Lần này anh cầm máy lên, suy nghĩ một lát mới trượt tay lên màn hình đặt lên tai nghe.
Cô thấy anh không nói gì, mà người bên kia hình như cũng là im lặng. Đến mấy phút sau người bên kia mới nói gì đó. Anh đáp: "Anh đang cùng đối tác bàn công việc."
Thừa Tuyết xì một cái, dùng nĩa lùa bánh trên dĩa.
-Ngày mai anh sẽ về. Hôm nay không được.
Thừa Tuyết rất chịu lắng nghe câu trả lời của anh nói với người bên kia điện thoại.
-Từ trước đến giờ anh không bị ràng buộc phải ở một nơi. Nếu không còn gì thì em đi ngủ sớm đi.
Anh nói xong cũng không đợi nghe người bên kia nói gì đã tắt máy.
Thừa Tuyết trong lòng đột nhiên buồn bực, bản thân cũng không biết vì sao liền đặt nĩa lên khay bưng đứng lên.
-Mới ăn đồ ngọt nên đi đánh răng hãy đi ngủ.-anh nhắc nhở
-Tôi không phải con nít lên ba, cái đó tôi biết.
-Làm sao vậy?
Anh nhận ra trong giọng nói của cô có gì đó buồn bực.
-Không có gì, chẳng qua cảm thấy nóng nực thôi.
-Tối em ngủ hay để máy lạnh số lạnh nhất hay sao?
-Phải. Có lẽ lúc trước có thói quen đó nên bây giờ cũng vậy. Cho nên bây giờ mới thấy nóng.
-Được rồi về phòng ngủ đi, mai em còn đi làm.
Cô ừ một tiếng sau đó cầm khay đi ra ngoài.
Nhậm Tử Phàm dựa người vào ghế, anh nhớ lúc bác sĩ nói cô mất trí nhớ anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Không biết vì cái gì hoặc là anh không muốn biết.
Mất trí cũng tốt như vậy có thể quay lại thời điểm chưa xảy ra cuộc đẫm máu kia.
Anh muốn đối xử với cô như lúc trước đối với cô bé Dẻ Dẻ.
. . .
Sáng sớm Thừa Tuyết thay đồ chuẩn bị bản thân tươm tất xong đi xuống phòng bếp ăn cơm.
-Thơm thật nha.-Thừa Tuyết ngửi được mùi thơm tỏa ra từ thức ăn thơm ngào ngạt
Thừa Tuyết ngồi vào ghế đối diện Nhậm Tử Phàm đang đọc báo. Người chòm ra phía trước đưa mũi ngửi hương thơm của thức ăn trên bàn.
-Tâm Nhi tối nay em định nấu món gì vậy?-Thừa Tuyết hỏi
-Bữa sáng chưa ăn xong em đã lo bữa tối rồi.-Nhậm Tử Phàm gấp báo lại đặt xuống bàn
-Tại tối nào cũng nấu món Tây hết.-cô chu mỏ nói
-Em muốn ăn món gì?-anh đan hai tay vào nhau đặt lên bàn ăn hỏi cô
Cô cười rực rỡ sau đó ngẫm nghĩ gì đó một lúc mới nói: "Sườn chua ngọt, canh trứng, trứng cuộn."
Cho dù cô mất trí nhớ nhưng sở thích thói quen vẫn như cũ không thay đổi chút nào.
-Tâm Nhi.
-Tôi biết rồi thiếu gia.-Tâm Nhi đáp khi anh gọi mình
-Tối nay anh đến ăn chứ?
Tâm Nhi nói anh có rất nhiều căn biệt thự, Thừa Tuyết cũng không dám hỏi vì sao nhiều như vậy, cũng chỉ mang một sự cảm kích cùng tin tưởng anh mà thôi.
-Không được.
Thừa Tuyết ờ một tiếng sau đó cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.
Mặc Phong cùng Mặc Hàng từ ngoài cửa đi vào. Ánh mắt di chuyển đến cô.
Cách đây hai tuần bọn họ đã nghe chuyện của cô, Mặc Phong và Mặc Hàng chưa nghĩ cô lại có thể làm anh quan tâm như vậy.
-Hôm nay có người đại diện tập đoàn Sii-Sey (SS) ở Úc sang để bàn bạc chuyện làm ăn, cuộc hẹn lúc 9h sáng.-Mặc Phong nói
-Còn Tư Nguyên, ngài định sắp xếp thế nào?-Mặc Hàng tiếp lời
Nhậm Tử Phàm ánh mắt điềm tĩnh nhìn cả hai, sau đó mở miệng: "Đón tiếp người đại diện của SS ở Victoria, chín giờ tôi sẽ đến đó. Còn về Tư Nguyên, hay là cứ đến làm bạn với Thừa Tuyết đi."
Anh nói thoáng nhìn qua cô đang cúi đầu ăn.
Thừa Tuyết nghe anh nhắc đến tên mình thì giật mình ngước nhìn anh.
-Không phải em hay than không có ai tâm sự ngoài Tâm Nhi sao? Tôi đem một người đến tâm sự với em không thích sao?-anh nhìn cô ý như muốn rút lời lại
-Không có... rất thích, có bạn ở đây rất tốt.
-Thiếu chủ, tôi chỉ muốn Tư Nguyên đến làm bạn với cô Thừa Tuyết nhưng mà vẫn ở chỗ cũ.-Mặc Hàng đề nghị
-Cậu định làm gì?
-Tôi cũng không biết, chỉ là không muốn cô ấy đi mất.-Mặc Hàng lắc đầu
-Vậy là anh yêu cô ấy rồi đó.-Thừa Tuyết nở nụ cười nói với Mặc Hàng
Mặc Hàng giật mình, sau đó lắc đầu: "Có lẽ không, chẳng qua là cùng cảnh ngộ nên đồng cảm thôi."
-Mặc Hàng, nếu có một ngày cô ấy đi bên người con trai khác, anh thử đặt tay lên tim mình, anh sẽ nghe được lời thật lòng của con tim nói.-Thừa Tuyết cười một lúc rạng rỡ hơn
Nhậm Tử Phàm cùng Mặc Phong nhìn cô, hình như đang suy nghĩ gì đó.
-Cảm ơn cô, nhưng mà những thứ tình cảm như yêu, một người như tôi không thể nghĩ đến.-Mặc Hàng có cảm kích
-Không sao, nếu có cơ hội hãy làm thử, anh sẽ biết anh có yêu cô gái đó hay không?
-Được rồi, em đi làm đi một lát lại đến trễ.-Nhậm Tử Phàm nhắc nhở
-Đã trễ vậy rồi sao? Không phiền ba người nữa, tạm biệt. Mặc Phong, Mặc Hàng đừng như thiếu chủ của hai người cứng ngắc như vậy, nên thử cảm giác mới mẻ như yêu đi.
Thừa Tuyết nhanh nhảu cầm túi xách đứng lên, lém lỉnh nói sau đó chạy đi.
-Tô Thừa Tuyết, em thử...
Nhậm Tử Phàm còn chưa nói xong thì cô đã chạy mất dạng, Mặc Phong cùng Mặc Hàng có chút buồn cười nhưng không biểu lộ ra hết.
Mặc Phong ánh mắt nhanh chóng ảm đạm, có lẽ từ hai tuần trước khi biết tin cô bị tai nạn đã mất hết kí ức thì anh đã phải từ bỏ, bây giờ thì phải thật sự buông bỏ thôi.
. . .
Thừa Tuyết đến phòng Hoa Lạc vừa vặn đúng giờ, cô ngồi xuống bàn mình nhìn thấy một bao thư dày cộm.
Là tiền sao?
Thừa Tuyết nhìn mọi người trong phòng, ai cũng lo làm việc của mình, nhìn sang Diệc Thuần cũng như vậy cứ như không liên quan đến cậu ấy.
Thừa Tuyết nhìn mọi người trong phòng, ai cũng lo làm việc của mình, nhìn sang Diệc Thuần cũng như vậy cứ như không liên quan đến cậu ấy.
Thừa Tuyết mở bao bì ra xem, là một xấp ảnh dày.
Những tấm ảnh này đều chụp chủ yếu là một người, tấm nào cũng có, mà người đó lại là cô.
Thừa Tuyết chăm chú nhìn từng tấm ảnh, ở đâu có mấy thứ này, không lẽ là lúc trước khi cô mất trí nhớ.
Có tấm cô đang mặc bộ váy ở trường cùng một cô gái ngồi trên hàng ghế đá tay cầm sách đọc, cô gái kia không ai khác là Mộc Ngân.
Thừa Tuyết lật tiếp xem, là tấm ảnh cô cùng Diệc Thuần chụp ở một khu vui chơi, cô đội chiếc nón vành rộng màu hồng còn Diệc Thuần thì đứng bên cạnh làm khuôn mặt rất đáng yêu.
Thừa Tuyết xem tiếp nữa, toàn là ảnh cô chụp cùng Diệc Thuần và mấy động nghiệp trong phòng.
Đến một tấm ảnh, hai tay cô dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm lộ rõ chấn kinh.
Người nam nhân này... là ai cơ chứ?
Trong bức ảnh cô mặc bộ váy trắng thuần khiết, khuôn mặt chỉ nghiêng một bên nhìn người nam nhân bên cạnh nhưng cũng nhìn thấy được vẻ mặt hạnh phúc của cô.
Tay cô nắm chặt tay anh ta đứng dưới tán cây lá phong, anh ta chỉ hơi nghiêng nhẹ để lộ chưa đến nửa mặt nhưng có thể thấy rất anh tuấn. Đôi mắt anh ta tuy chỉ nhìn ở một khía cạnh cô lại thấy có quen thuộc thân thiết, còn có nhu tình và yêu chiều.
Anh ta là ai? Có phải là người cô yêu hay không?
Thừa Tuyết nhắm chặt mắt cố nhớ ra gương mặt của người trong bức ảnh, nhưng có có thế nào mặt anh ta vẫn mờ ảo. Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến câu nói hôm qua của Mộc Ngân: "Cậu còn nhớ Khiêm Lạc không?"
Thừa Tuyết mở to mắt, đầu cô đau quá giống như sợi chỉ khi cô cố nhớ thì sợi chỉ căng ra, căng đến không thể được nữa thì sẽ nhanh chóng đứt đoạn.
Mỗi lần cô nhớ lại điều gì đó khi sắp ra được sự thật thì sợi chỉ lại đứt ngang.
Khiêm Lạc... hai từ này, thật quen thuộc.
"Lạc, Lạc..."
Cô làm sao nhớ ra đây khi Nhậm Tử Phàm lại là người không muốn cô nhớ lại.
Cô nhớ khi cô hỏi vì sao cô lại bị tai nạn anh nói là kẻ thù của anh tìm đến, anh nói mình là thương nhân nên chuyện kẻ thù muốn lấy mạng anh là chuyện đương nhiên, hôm ấy lại không may hắn ép cô làm con tin mới gây ra tai nạn này cho cô làm cô mất kí ức.
Anh dặn cô nếu ai nói quen cô hay biết cô thì đừng tin vì bọn họ chưa hẳn là người tốt, có việc gì phải nói lại cho anh nghe, anh còn nói cô chỉ tin mình anh vì anh sẽ không làm hại cô.
Thừa Tuyết không rõ, thần trí có chút mơ hồ, anh bảo cô tin anh nhưng những tấm ảnh kia... chúng chứng tỏ cô quen bọn họ mà còn rất thân, đặc biệt là người nam nhân tên Khiêm Lạc kia nhưng vì cô nghe lời anh mới khống chế mình kích động hỏi bọn họ sự thật ra sao.
Có thể như Nhậm Tử Phàm đã nói với cô, lúc trước cô làm ở đây nên họ chỉ đơn giản là đồng nghiệp. Nhưng vì sao ở cấp ba cô lại chụp chung với Mộc Ngân và cả người con trai kia??? Có phải bọn họ quen nhau từ trước??? Sự thật về người con trai đó ngoài Nhậm Tử Phàm ra thì Mộc Ngân sẽ là người giúp cô biết được mọi sự đúng không?
Đầu cô một lúc càng đau dữ dội hơn, cô bất lực ôm đầu mình, trán chảy đầu hồ hôi, hai mắt híp lại mày cau có, dáng vẻ rát khổ sở.
-Diệc Thuần, tôi muốn cùng cậu và Mộc Ngân nói chuyện.